Chương 03: Kiểm điểm? Kiểm điểm!
Giang Dương vỗ cây roi mây trên bàn, anh đương nhiên biết dù là dùng tiếng Trung cũng khó mà trong vòng nửa tiếng đồng hồ viết xong tám trăm chữ chứ đừng nói tám ngàn, đây là ví dụ để lập uy, người mà anh chọn lựa dự tính bồi dưỡng thành sĩ quan phụ tá đắc lực thì ai cũng trốn không thoát.
Tô Triêu Vũ cắn môi đứng dậy, vẫn phải dùng loại tư thế trắc trở đi tới bàn công tác của Giang Dương, hai tay đưa qua cuốn sổ kia. Giang Dương híp mắt nhìn xem, Tô Triêu Vũ quả nhiên là ưu tú nhất, phần kiểm điểm này đã vượt hơn sáu trăm chữ, câu chữ tuyệt đẹp viết bằng tiếng Anh trôi chảy, rất cố gắng để giữ sạch sẽ. Anh biết hình phạt của mình nặng thế nào, tóc của Triêu Vũ đều ướt sũng mồ hôi lạnh, điều này chứng minh được bút tích của cậu vô cùng ổn định để không làm bẩn trang vở. Thành thật mà nói, cậu trở thành chỉ huy cũng được bốn năm năm, tự tay huấn luyện quân nhân được mấy người nhưng không có ai như vậy. Nhìn tiếp văn tự, tiếng Anh viết rất đẹp, dùng từ chuẩn xác lại kính cẩn, kết cấu rất tốt, đã viết đến điều sai thứ tư, cho cậu thêm mười phút nữa y nhất định hoàn thành một bản kiểm điểm hoàn hảo.
Giang Dương lần đầu tiên do dự, do dự có nên áp dụng lệ cũ cấp Tô Triêu Vũ nghiêm phạt. Nhưng đôi mắt xinh đẹp tựa như mắt nai con mang theo lo sợ không yên cầu xin, môi bị cắn đến mức sắp bật máu, thân thể cố gắng đứng thẳng đã hơi lắc lư...
Giang Dương nhận thấy bản thân đang nhẹ dạ, anh cảm thấy kinh hoảng, vì vậy lạnh mặt, không nhìn Tô Triêu Vũ mà cầm lấy roi mây, một ngón tay chỉ sofa:
- Qua đó đứng thẳng, trán đặt trên mặt ngồi của sofa, hai tay ôm đầu.
Tô Triêu Vũ sắc mặt trắng nhợt, không dám cầu xin tha thứ, thấp giọng trả lời:
- Tuân lệnh, cấp trên.
Sau đó khập khiễng đi qua, chuẩn bị tư thế quy định, dưới ngọn đèn, vết thương trông vô cùng dữ tợn. Giang Dương dùng hồ quang đánh cậu mười cái, so với roi mây càng đau nhức nhưng không tróc da. Tô Triêu Vũ đau không chịu nổi vài lần quỵ xuống đất đều bị quát mắng, đồng thời Giang Dương nói cho cậu: mỗi lần ngã xuống đều tăng thêm năm roi, ghi nhớ kĩ, từ ngày mai bắt đầu thanh toán sổ sách. Cuối cùng con số nghiêm phạt của anh lên đến một trăm hai mươi roi, gần như là lần nghiêm khắc ấn tượng nhất của Giang Dương.
Sau khi đánh xong, anh chỉ cái ghế gỗ cứng chắc chạm trổ hoa làm vật trang trí trong phòng mà ra lệnh cho cậu:
- Đem bình hoa ở trên đặt qua một bên, ngồi trên đó viết tiếp bản kiểm điểm của cậu. Nhớ kĩ, tôi muốn so với vừa rồi phải càng sâu sắc. Hiện tại tôi ra ngoài ăn cơm chiều, nếu như tôi trở về cậu còn chưa viết xong: hai mươi roi.
Tô Triêu Vũ khó nhọc đi đến, cái mông bị đánh sưng vừa mới ngồi xuống thì đau đến mức phản xạ có điều kiện nhảy dựng lên, Giang Dương lạnh lùng nhìn cậu, nói:
- Mười roi.
Sắc mặt cậu trắng bệch, rũ mắt, quyết ngồi xuống, nhưng đau đớn khiến cho cậu ngồi chưa đến ba giây đã ngã xuống, Giang Dương mặt không đổi sắc:
- Hai mươi roi.
Ba lần tiếp theo như vậy, Tô Triêu Vũ đã thêm hình phạt năm mươi roi, trong đôi mắt màu xanh xinh đẹp toàn là nước mắt, thật sự ngồi không nổi. Giang Dương nhìn cũng không nhìn cậu, một lần ngã xuống thêm mười roi, khi đến "tám mươi" lòng anh phát run. Trước kia, quân nhân ngã xuống lần thứ ba, anh sẽ cho họ đổi hai mươi roi lấy một cái còng tay còng chân, không hiểu vì sao, với Tô Triêu Vũ, anh tự nhiên muốn khảo nghiệm tâm lí của cậu, kìm lòng không được mà muốn xem cực hạn của Triêu Vũ đến đâu.
Tô Triêu Vũ gắt gao cắn môi, khi Giang Dương hét lên "một trăm bốn mươi" thì rốt cục cũng ngồi được, đặt cuốn sổ lên đầu gối, bắt đầu vùi đầu viết. Giang Dương thậm chí quên mất phải ra ngoài ăn cơm chiều, lẳng lặng nhìn cậu, nhìn cậu vì vô cùng đau đớn mà liều mạng cắn chặt lấy cổ tay, nhìn cậu vì sợ làm bẩn mặt sổ mà dùng vạt áo lót dưới, nhìn mồ hôi lạnh chảy dài trên trán cậu, nhìn cậu nghiêng đầu cọ cọ vào bả vai.
Qua nửa tiếng đồng hồ, Tô Triêu Vũ cuối cùng cũng buông bút, kiểm tra cẩn thận thêm một lần rồi mới ngẩng đầu nói:
- Báo cáo cấp trên, Tô Triêu Vũ đã viết xong.
- Được, cậu tới đây!
Trước khi ngẩng đầu, Giang Dương thu hồi ánh mắt thân thiết mà duy trì mệnh lệnh lãnh đạm.
Lúc này, Tô Triêu Vũ quả thật là đứng dậy không nổi, ngã quỳ dưới ghế, cậu nỗ lực đứng lên nhưng một lần lại một lần thất bại. Giang Dương nhìn cậu, nhịn không được mà bước nhanh đến bên người cậu, thân thể Tô Triêu Vũ mạnh mẽ rụt lại mang theo sợ hãi; cậu lập tức trấn tĩnh lại, hai tay đưa sổ cho Giang Dương:
- Xin cấp trên kiểm tra.
Giang Dương cầm lấy nhìn xem, trang giấy vẫn rất sạch sẽ, chữ viết rất đẹp, tiếng Anh trôi chảy, đủ bốn tờ giấy, ít nhất cũng phải có một nghìn chữ. Nét chữ cứng cáp, có chỗ đâm thủng tờ giấy chất lượng tốt, đủ nói lên trong thời gian viết Tô Triêu Vũ thống khổ thế nào.
- Tốt. Hiện tại đem những gì cậu thiếu nợ tôi ghi lại, nói cho tôi biết tổng số.
Giang Dương trả vở lại cho cậu:
- Cuốn vở này cùng cây roi mây kia dùng cho một mình cậu, nhưng tôi hi vọng chúng không phải sử dụng nhiều lần. Được rồi, cậu cứ nằm úp sấp như vậy mà viết.
- Cảm ơn cấp trên.
Tô Triêu Vũ phục trên mặt đất, cậu tính nhẩm một lát, đoan đoan chính chính viết ngày tháng, sau đó viết lên số mà cậu còn thiếu nợ - hai trăm sáu mươi roi, sau đó cung cấp nâng lên đưa cho Giang Dương.
Giang Dương nhìn một chút, ngày hôm nay anh đánh Triêu Vũ không ít hơn năm mươi roi, vừa rồi lại cho cậu thiếu gần ba trăm roi, trên thật tế trước giờ hắn chưa từng đối đãi một quân nhân nào nghiêm khắc đến thế. Nghĩ lại anh thấy có phần tàn nhẫn, sau đó cúi người, sờ sờ mái tóc ngắn màu lam ướt sũng của cậu, dùng ngữ khí chậm rãi mà nói:
- Được rồi, bây giờ tôi đưa cậu về, nhớ kĩ bài học cậu học được ngày hôm nay.
Tô Triêu Vũ vừa gật đầu vừa khóc nức nở:
- Dạ, cấp trên.
Giang Dương giúp Tô Triêu Vũ mặc lại quần cho đàng hoàng, dây lưng cũng thắt lại đàng hoàng, sau đó ôm cậu xuống lầu. Trời tối hoàn toàn, trong tòa nhà chỉ huy một người cũng không có, Tô Triêu Vũ ôm chặt lấy cổ của Giang Dương, thỉnh thoảng chỗ bị thương bị va phải, đau đến cậu run lên, sau đó phản xạ có điều kiện cầu xin tha thứ nói:
_ Xin lỗi, cấp trên.
Anh nghĩ mười phần không thể tránh được, ôm cậu đi đến cạnh xe, tài xế tư nhân của Giang Dương đã lái xe đến, đưa Tô Triêu Vũ cẩn thận đặt ở vị trí cạnh tài xế. Thân thể cậu đau đớn đến co rúm lại, đôi mắt tràn ngập ý cầu xin tha thứ nhưng vẫn tự giác mà ngồi thẳng, thắt dây an toàn, rũ xuống đôi con ngươi đang suy nghĩ gì đó, chịu đau mà nói:
_ Báo cáo cấp trên, tôi ở số 4 khu A8, phòng đơn kí túc xá, từ đây đi thẳng theo đại lộ, qua hai ngã tư, quẹo phải là đến nơi.
Giang Dương cười rộ lên, ngồi xuống nói:
_ Nằm nghiêng qua một bên có lẽ cũng như nằm sấp thoải mái hơn một chút, tôi đã phạt cậu, hiện tại không muốn cậu nhận thêm đau đớn. Tôi nhớ khu A8 phòng đơn kí túc xá là hai người ở chung phòng, dựa theo tính tình của cậu hẳn là vô cùng mắc cỡ, nhất định phải giấu diếm, đau muốn chết cũng không nhờ người khác chiếu cố, phải hay không?
Tô Triêu Vũ nhìn Giang Dương một lát, rốt cục hiểu rằng đối phương không phải muốn mình ngồi ở đây là muốn tiếp tục phạt mình, cẩn thận mà nằm nghiêng qua, bây giờ dù động tác mạnh hay yếu đều gây ra đau đớn, cậu cau mày:
_ Báo cáo cấp trên, Tô Triêu Vũ có thể tự chiếu cố bản thân.
Lại nhỏ giọng giận dỗi mà lẩm bẩm:
_ Thế nào cũng không chết được, ngày mai còn phải đi chịu đòn.
Giang Dương đương nhiên nghe được, quay đầu nhìn một cái, Tô Triêu Vũ rụt người lại, mắt trốn khỏi ánh nhìn của anh, tay bất giác mà đưa xuống bảo vệ cái mông.
Giang Dương nhịn không nổi phải cười ra tiếng, anh lệnh cho tài xế:
_ Về nhà của tôi.
Anh nhẹ nhàng cười:
_ Cậu nghĩ rằng tôi là bạo quân sao? Từ từ rồi cậu sẽ hiểu...
Tô Triêu Vũ nghe xong câu nói kia nhưng không phát hiện cặp mắt màu hổ phách ánh lên sự thương tiếc cùng yêu mến.
Giang Dương vừa ngồi trong xe vừa gọi điện thoại, Tô Triêu Vũ đau đến đầu óc hỗn loạn, nửa tỉnh nửa mê bị anh ôm vào nhà. Tổng tư lệnh có một căn biệt thự nhỏ độc lập, có bảy cảnh vệ, bảy lính cần vụ cùng sĩ quan phụ tá. Bất quá, Giang Dương thích an tĩnh, cho nên trừ khi anh bấm chuông, cảnh vệ canh canh gác biết điều sẽ không đi ra.
Tô Triêu Vũ bị trực tiếp đưa vào phòng tắm, Giang Dương mở vòi nước nóng cho cậu, giọng nói tuy rằng không mềm mại nhưng nhẹ nhàng bảo:
- Tắm rửa, sau đó nghỉ ngơi. Tôi sẽ gọi người chuẩn bị thức ăn cùng thuốc, nếu quá khó chịu thì bấm chuông ở đầu giường, lính cần vụ lập tức đến.
Tô Triêu Vũ tắm rất lâu, nhờ nước nóng xoa qua bề mặt vết thương đau đớn khó chịu, sau khi tắm xong đi ra, cậu mới phát hiện gian ngoài phòng tắm đã chuẩn bị sẵn khăn tắm mới và áo ngủ. Cậu vừa mới mặc vào xong, đi ra, chợt nghe tiếng gõ cửa. Người đến là một thanh niên, cậu nhận ra sĩ quan phụ tá thứ nhất của tổng tư lệnh - trung tá Trình Diệc Hàm.
Anh cũng không mặc quân phục, một thân mặc quần áo ở nhà mà đứng ở cửa. Tô Triêu Vũ không biết bây giờ làm sao mới đúng, chỉ có thể xấu hổ nghiêm chào:
_ Cấp trên hảo.
Động tác nghiêm khiến hai chân căng thẳng tác động đến cái mông bị thương đau đến cậu sắp chảy nước mắt.
Trình Diệc Hàm xưa giờ luôn luôn là một người nói năng cẩn trọng nghiêm túc, tuy rằng so với Tô Triêu Vũ còn thua ba tuổi nhưng đã luyện được hỉ nộ không biểu cảm trên mặt. Vậy mà lúc này nhịn không được, khóe môi cong lên một độ cong đầy thiện ý, biểu hiện ra vẫn không biến sắc, gật đầu:
- Cậu đúng là trúng roi mây của đại thiếu gia rồi sao?
Mặt Tô Triêu Vũ thoáng cái đỏ bừng, nhẹ gật đầu, sau đó như tỉnh ngộ nhanh miệng bổ sung:
- Dạ, cấp trên.
Trình Diệc Hàm móc hai chai thuốc từ túi quần ra:
- Trách không được đại thiếu gia nói tôi đem cái này cho cậu. Chai màu đỏ là thuốc mỡ có tác dụng giảm đau, tan máu bầm, thoa ngoài da. Chai màu trắng là thuốc viên thanh nhiệt giải độc, uống mỗi ngày ba lần mỗi lần hai viên. Nhớ phải uống bằng nước nóng. Nhớ uống thuốc bôi thuốc. Đừng trách tôi không nhắc cậu, nghìn vạn lần không lười biếng không giận dỗi, nếu ngày mai đại thiếu gia bắt phạt, xui xẻo thế nào cậu lãnh đủ.
Tô Triêu Vũ mặt đỏ tới mang tai mà nói:
- Dạ, cấp trên.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com