Chap 24
Trên đỉnh của những cây cổ thụ sừng sững, bóng tối bao trùm dày đặc. Những hạt mưa to nặng đang rơi nhưng không chạm xuống đất. Hàng vạn cành nhánh đã vươn ra những hạt nước còn ở lưng chừng không gian.
Một bóng người lướt nhanh giữa những rặng cây, mắt đảo quanh như sợ ai đó theo dõi. Bóng người lén lút trong đêm chỉ dừng lại bên một ngôi mộ nhỏ trong khuôn viên Càn Lăng – nơi yên nghỉ của người trong hoàng thất Trần Quốc khác với những ngôi mộ bề thế với mái rồng chầu phượng uốn tinh xảo, ngôi mộ này nhỏ bé hoang tàn, rêu phong phủ kín như lâu rồi không có ai chăm sóc. Là mộ của một tội phi – Nhiếp Phu Nhân của Điền Vũ Đế. Bên cạnh là ngôi mộ rồng chầu tượng trưng cho thân phận cao quý, là Triệu Vương Điền Hi Di.
Ngọc Nhi có chút sợ hãi mấy lần vươn tay ra định xé bỏ lá bùa trên mộ Nhiếp Tiểu Thiện nhưng lại do dự không dám. Đã đến nước này nàng còn sợ gì nữa, giải thoát hồn ma đó sẽ có được trái tim Điền Chính Quốc mãi mãi... Nghĩ thế, Ngọc Nhi trở nên mạnh bạo hơn, không chần chừ giật lấy lá bùa xé vụn.
– Nhiếp Phu Nhân! Ta đã làm theo yêu cầu của ngươi, hãy giúp ta có được trái tim chàng!
Một cái tát khủng khiếp giáng mạnh!
Thân thể Ngọc Nhi bắn về phía những lùm cây rậm rạp, từ trong gốc cây hàng chục cánh tay mộc nhân vươn ra tóm chặt lấy nàng. Ngọc Nhi kinh hãi giãy giụa, nhưng càng cố thoát khỏi những cánh tay mộc nhân, chúng càng điên cuồng cào cấu cơ thể nàng.
– Ngươi thật ngây thơ khi nghĩ rằng ta sẽ giúp ngươi có được Điền Chính Quốc! – Hồn ma hiện lên, với gương mặt trắng sáp nứt nẻ, đồng tử nở rộng, nhãn cầu lồi ra cực kì đáng sợ – Thật xin lỗi nhưng ta không thể giúp người tiểu nha đầu!
- Không! Ngươi đã thề với trời đất chỉ cần ta giúp ngươi! – Giọng Ngọc Nhi nghẹn lại kinh hoảng – Thả ta ra Nhiếp Phu Nhân!
– Ngươi phải biết giao dịch với một hồn ma sẽ không có kết quả tốt đẹp! – Hồn ma cười thét lên, nghe tựa vết rạch sắc nhọn vào bầu không khí quánh đặc – Ta cần Kim Nghệ Lâm và Điền Chính Quốc ở bên nhau, càng yêu sâu đậm hận thù sẽ càng nhiều, Kim Nghệ Lâm sẽ thay ta báo thù mẫu tử Vương Tần Lan!
- – Cầu xin ngươi, hãy thả ta! Ta sẽ không vọng tưởng, sẽ không cản trở họ! Tha cho ta...
– Ta cũng muốn tha cho ngươi lắm nhưng bằng hữu của ta có vẻ rất thích ngươi... Ai da, Tiểu Mộc Tinh đã chiếu cố người ta cũng không có cách nào!
Hồn ma Nhiếp Tiểu Thiện nói xong phất tay rời đi, đằng sau là tiếng kêu la thảm thiết của Vũ Văn Ngọc Nhi. Đường đường là một quý phi cao cao tại thượng cuối cùng lại làm mồi cho mộc tỉnh, thật đáng thương thay!
Tin hoàng quý phi đột nhiên mất tích khiến trong cung nhiễu loạn. Một thái giám nói lần cuối nhìn thấy nàng ta là ở gần Càn Lăng. Nàng ta đến đó làm gì? Không ai biết. Nhưng khi nghe đội thị vệ từ Càn Lăng trở về thông báo thì tất cả mặt cắt không còn hạt máu.
Nguyên lai đám thị vệ lần theo manh mối dò được đến Càn Lăng thì thấy những mảnh vụ của vải và thi thể của hoàng Quý phi không toàn vẹn, máu ướt đẫm một khoảng sân của Càn Lăng. Điều kinh khiếp hơn cả là hiện trường tìm thấy thi thể chính là trước mộ phần của Nhiếp Phu Nhân. Mặc sự ngăn cản của Điền Chính Quốc, Nghệ Lâm chạy tới tận nơi như muốn kiểm chứng. Vương Thái hậu cũng đi theo, mặt tái mét.
Ngay khi vừa đặt chân vào khoảng sân, Nghệ Lâm lập tức cảm thấy sa sẩm mặt mày loạng choạng ngã vào ngực Điền Chính Quốc. Điền Chính Quốc nhíu mày phân phó người dọn dẹp đồng thời đưa Thái hậu về nghỉ ngơi, bản thân tự mình ôm Nghệ Lâm về Diên Hỉ cung.
– Hoàng nhi! Con tránh xa yêu nữ đó ra,
không biết nạn nhân tiếp theo của ả là ai đâu!
Cước bộ Điền Chính Quốc chậm lại nhưng không có ý định đứng lại, lạnh lùng nói:
– Không phải nàng làm!
– Đến nước này con còn không tin sao? Chẳng lẽ con nghĩ mẫu hậu làm chuyện động trời này! – Vương Thái hậu tức giận nôn một ngụm máu tươi, Băng Cơ lập tức chạy tới đỡ lấy
– Mẫu hậu, hoàng huynh đây không phải là lúc tranh cãi chuyện này! Chúng ta tránh nơi này trước.
– Hoàng muội, chăm sóc mẫu hậu cho tốt – Điền Chính Quốc lạnh nhạt dời đi.
Tất cả cũng tản dần. Kì thực không ai muốn ở lại nơi này dù chỉ một phút. Nơi tôn nghiêm của hoàng thất sao lại trở nên thế này? Rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra, có phải do hồn ma Nhiếp Phu Nhân trở về? Những nghi hoặc này lớn lên trong lòng mọi người nhưng không ai dám thắc mắc, càng không dám thảo luận. Hỗ kẻ nào bép xép qua một đêm đều biến mất không rõ ai hạ lệnh.
Nhưng giấy sao gói được lửa, cái chết bị thảm của Quý Phi lan ra ngoài khiến tin đồn về hồn ma Nhiếp Tiểu Thiện một lần nữa dậy sóng. Loạn dân nổi lên khắp nơi đòi trừng trị Lâm Phi, tình hình Điền Quốc trở nên vô cùng loạn. Bản thân Văn Để kiên quyết bảo vệ ái phi trước các đại thần cùng Thái hậu, thậm chí còn tỏ ý muốn nàng làm chính cung Hoàng Hậu.
– Hoàng Thương xin hãy thu hồi ý định! – Các đại thần đồng loạt quỳ gối.
– Các ngươi đang ép trẫm sao! Muốn tạp phản cả sao! – Điền Chính Quốc tức giận gầm lên
– Hoàng thượng bớt giận, xin hãy lấy giang sơn xã tắc làm trọng! – Trương hiệu úy bước lên dõng dạc tàu
– Hoàng thượng! Hi sinh một nữ nhân để an lòng thiên hạ cũng đâu có tổn thất gì, mĩ nhân trong thiên hạ không thiếu hà tất phải giữ một yêu nữ bên mình – Chu tướng quân cũng không kiêng dè tấu
- Các khanh... Nàng không phải yêu nữ! – Điền Chính Quốc đối phó với chuyện này chưa biết phải ứng phó ra sao đã thấy một bóng dáng xinh đẹp, ôn nhu bước tới
- Các vị đại thần, hoàng huynh ta hôm nay long thể bất an, cho phép bãi triều!
– Hoàng thượng vạn tuế! Công chúa kim an!
Băng Cơ phất tay, toàn bộ cung nữ thái giám theo đó cũng ra ngoài. Tiểu công chúa xinh đẹp ngồi bên hoàng huynh của mình, nhẹ nhàng an ủi
– Hoàng huynh! Xem ra huynh với Lâm Phi, tình nghĩa rất sâu đậm!
– Băng Cơ, nói ta nghe rốt cuộc ta phải làm sao để vừa trấn an lòng dân, vừa bảo vệ nàng ấy! – Điền Chính Quốc giương mắt nhìn muội muội, ánh mắt thê lương đau đớn hệt như mười năm về trước về khi hắn nhấn mình trong đau khổ vì cái chết của hoàng đệ
- Phải tìm ra hung thủ thật sự, trả lại sự trong sạch cho nàng ấy!
– Ta biết, nhưng không biết phải bắt đầu thế nào! Không đầu mối, không nhân chứng! Ta chỉ biết chắc một điều nàng ấy chắc chắn không phải là hung thủ!
– Đêm đó huynh ở cùng Lâm Phi? – Băng Cơ nhìn chằm chằm hoàng huynh của mình, nàng từ nhỏ đã rất thông minh, tư chất hơn người
- Phải.... – Điền Chính Quốc nhìn ánh mắt cổ quái của muội muội không khỏi cao hứng – Muội nghĩ ra điều gì phải không?
-Đúng vậy! Hoàng huynh, lần này huynh sẽ phải hậu tạ muội rồi! – Băng Cơ tinh quái nhìn hoàng huynh của nàng, ghé tai hắn thì thầm to nhỏ.
Trong Điện Thái Hòa, một nam một nữ thì thầm to nhỏ bàn mưu tính kế mãi đến giữa trưa. Băng Cơ lúc này vừa nghĩ được kế giúp hoàng huynh, lòng cao hứng nhảy nhót trong hoa viên như con chim nhỏ. Chợt nhớ ra sáng nay chưa đến thăm tình lang, vội vã chuyển hướng về phía cung Khôn Ninh.
Mấy ngày liền Điền Chính Quốc bận rộn không tới Diên Hỉ cung khiến tâm tình Nghệ Lâm cực kì không tốt, cảm giác bất an liên tục trỗi dậy trong người nàng nhưng rồi lại tự an ủi Điền Chính Quốc chắc bận chuyện quốc gia đại sự không nên quấy rầy hắn.
Nghệ Lâm đứng trước khoảng sân nhỏ an tĩnh, chỉ có một cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây thổi sàn sạt. Nghệ Lâm dừng lại trước tán cây xanh mát, rút trong người ra cây sáo mà Điền Chính Quốc tặng nàng, đem đặt lên miệng thổi. Một âm thanh dễ nghe truyền đến.
Là Điền Chính Quốc chỉ cho nàng, hai người vẫn thường cùng nhau thổi khúc nhạc có tên là ” Hôm nay ta sẽ gả cho chàng”. Lúc nàng thắc mắc về tên gọi của nó, hắn phì cười nói do mình bịa ra, nàng tức giận hung hăng đánh vào người hắn. Hắn lại cười tà mị, không kiêng dè ôm lấy nàng mà hôn.
– Rất êm tại sao lại ngừng?
Một thanh âm trầm ấm vang lên sau lưng, nàng quay người lại thấy một nam nhân trẻ, một thân áo trắng như tuyết, một đôi mày dài và hẹp ẩn dấu dưới tóc mai, khóe mắt hơi hếch lên, sống mũi cao thẳng, đôi môi khêu gợi, rõ ràng là nam nhân, sao sinh ra lại có một đôi mắt trong như nước hồ thu, mang theo hàng vạn ý cười, đang nhìn nàng, trong nháy mắt nàng có chút hoảng hốt, chẳng lẽ nam nhân cổ đại lớn lên đều đẹp trai như vậy?
Ý thức được chính mình đang mất hồn, Nghệ Lâm thu lại ánh mắt nhìn hắn nói:
- Ngươi là...
– Tại hạ Phan Nhạc, là do công chúa chiếu cổ ở lại trong cung!
– Thì ra là bằng hữu của công chúa, ta là Nghệ Lâm.
Trong mắt Phan Nhạc lộ ra một tia nghi hoặc, hắn có nghe lầm không, nữ nhân trước mắt chính là Lâm Phi nương nương đầy tai tiếng mà thiên hạ vẫn đồn ầm lên
– Tại hạ thất lễ, xin nương nương thứ tội – Phan Nhạc cúi đầu định hành lễ
Nghệ Lâm là người hiện đại, đối với mấy thứ lễ nghi này nàng không hề câu nệ nói:
- Không cần đa lễ, ngươi sao lại ở đây?
– Tại hạ đi ngang qua nghe tiếng sáo lên mạo muội bước vào, không ngờ lại được diện kiến nương nương
- Đã khiến người chê cười! – Nghệ Lâm khách sáo nói. Nghe công chúa nói Phan Nhạc cũng là kẻ tài hoa, tinh thông âm nhạc thơ phú nên cũng hết sức kính trọng – Phan công tử hình như cũng rất tinh thông âm nhạc? Có thể chỉ giáo ta một chút không?
Phan Nhạc chưa kịp đáp chợt thấy một đóa hoa trắng muốt, tinh tế rơi xuống mái tóc nàng. Những ngón tay thon dài của Phan Nhạc vô thức gỡ đóa hoa từ trên tóc nàng xuống, nở nụ cười ôn nhu:
– Ta giúp nương nương gỡ hoa xuống!
– Phan Nhạc, chàng đang làm gì? – Băng Cơ đột nhiên xuất hiện, nhíu mày nhìn hành động thân thiện của Phan Nhạc đối với Nghệ Lâm
– Ta giúp nương nương lấy đóa hoa này xuống! – Phan Nhạc giơ lên đóa hoa trắng đưa lên mũi ngửi – Thơm quá!
- Cảm ơn ngươi! Ta có việc đi trước, không làm phiền hai người! – Nghệ Lâm nhận thấy ánh mắt khó chịu của Băng Cơ liền thức thời mà lui đi. Gì chứ phụ nữ một khi đã ghen thì đúng là hiểm họa, nhớ ngày trước coi phim xem tiểu thuyết cung đấu, ngẫm lại thời nào cũng đúng. Hơn nữa nàng là hoa đã chủ a!
Nghệ Lâm tha thẩn đi ngang Đông Bích Viện, tình cờ gặp đám phi tần xiêm y lòe loẹt của Điền Chính Quốc, vốn không có ý đối đầu ai dè lại xảy ra cuộc đấu võ mồm của các mĩ nhân:
– Ai dô! Chẳng phải là Lâm Phi nương nương đó sao? Tâm tình nàng hình như không tốt lắm nha!
– Nghe nói mấy ngày nay Hoàng thượng không có tới cung Diên Hỉ nha, không chừng Lâm Phi nương nương bị thất sủng rồi cũng lên!
- Các tỉ muội thật chẳng biết gì cả! Hoàng thượng là đấng minh quân, chẳng qua bị nàng ta mê hoặc nhất thời u mê. Loại hồ ly tinh này cơ bản là phải an phận thủ thường!
- – Hừ, ngoài kia loạn dân còn đang làm loạn lên đòi trừng trị yêu nữ, các tỉ muội đợi mà xem, nàng ta rồi cũng không có kết cục tốt đẹp hơn Nhiếp Phu Nhân là bao đâu!
– Các người... các người nói gì? - Nghệ Lâm kích động tiến lên gần họ.
– Lại còn giả bộ không biết gì nữa! Tai họa cô gây ra gắng mà chịu đi! Các tỉ muội chúng ta đi! – Đám phi tần rời đi, trước khi đi không quên để lại một ánh mắt khinh bỉ nhìn nàng như tội nhân thiên
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com