Chap 35
Trong địch trận ở xa xa, hai người thân mặc hoàng kim giáp trụ ngồi trên lưng ngựa không ngờ lại là hai người trẻ tuổi. Nhìn thật kĩ, một trong hai người chính là tên phản đồ của Nam Điền, Phan Nhạc, người kia thân hình thon dài khuôn mặt gầy guộc hưng cái nhìn sắc bén như diều hâu. Mỗi cái giơ tay nhấc chân của người này lại có khí độ phi phàm, cử chỉ cao nhã, thần thái thong dong, rõ ràng là phong phạm vương giả một phương.
Thật quá rõ ràng, người chỉ huy đợt công kích lần này chính là nam tử này, Bắc Chu Vũ Đế!
- Điền Chính Quốc quả nhiên không hổ là thiên tài quân sự mười tuổi đã ra chiến trường, trong tình hình rối ren như hiện giờ lại vẫn có thể khiến sĩ khí phất cao như vậy. Điểm này trẫm thừa nhận không bằng hắn!
- Haha, cho dù hắn có cao minh đến đâu cũng không thể thoát khỏi tay ta không phải sao? Nhiếp phu nhân đã có tính toán, chúng ta cứ làm theo lời bà ta là được.
- Không thể lơ là được! – Bắc Chu Vũ Đế lạnh lùng nhìn một mảng hắc ám phía trước – Điền Chính Quốc là người như thế nào chứ? Trận chiến này nếu không phải chúng ta có ám hữu là Nhiếp Tiểu Thiện thì muốn thắng hắn cũng là trong một kết cục rất bị thảm không tốt đẹp gì.
- Hắn... thật sự lợi hại như thế ư? – Phan Nhạc ngẩn người hỏi lại.
Nam quận vương, chẳng lẽ khanh cho rằng người này chỉ là hữu danh vô thực?
- A! Vị thần ngu ngốc rồi!
Bắc Chu Vũ Đế cười nhạt, đột nhiên phất tay truyền lệnh:
- Tam quân nghe lệnh chờ trời sáng lập tức phát động công kích! Tuyệt đối không thể chừa lại mầm hậu họa này!
Phan Nhạc, tức Nam quận vương lộ vẻ mặt sửng sốt khó hiểu:
- Hoàng thượng, chúng ta đã chiếm được tiên cơ, tại sao phải chờ trời sáng mới công kích! Không phải nên tấn công khi chúng đang hỗn loạn sao?
Ta muốn chúng nếm trọn nỗi sợ hãi, tuyệt vọng khi cùng đường mạt lộ thêm mấy canh giờ nữa! – Vũ Đế nghiến răng, khuôn mựt lộ ra vẻ hung ác.
Phan Nhạc nghiêng đầu không nói gì, khẽ lẩm bẩm: “Chẳng lẽ ngài không sợ chó cùng dứt dậu, lật thuyền trong mương sao? Vừa nói ta không thể coi thường bọn chúng, giờ lại. “
Thời gian nặng nề trôi.
Phía đông lờ mờ hiện ra ánh sáng vàng dương.
Bắc Chu Vũ Đế phất lá cờ đỏ trong tay, mắt lạnh băng thét lớn: “Tấn công!”
Nhất thời tiếng chém giết rung trời vang lên, các dội nhân mã từ bốn phương tám hướng lao về phía quân Nam Trần như thủy triều. Tiếng vó ngựa như lôi, vả mặt đất ầm ầm rung chuyển
Máu tươi trong nháy mắt nở ra khắp đại địa như những đóa mạn châu sa đỏ rực.
Chiến cục không thể nào tránh khỏi ở phương Bắc cuối cùng đã triển khai, một trận chiến đầy huyết tinh!
Binh mã Bắc Chu tràn lên như ác lang trong khi cung tiễn thủ của Nam Điền thì phản ứng gần như ngay lập tức. Tên bay như mưa nhất thờ tràn ngập đại không gian của chiến trường, cả bầu trời như tối sầm lại.
- Điền Chính Quốc à, ngươi thật giống cha ngươi, trong tình huống này vẫn có thể khiến binh mã Bắc Chu tổn thất thảm trọng như vậy! Nhưng mà truyện này thì liên quan gì đến ta, ta phải giết người vì ngươi là nhi tử của ác phụ kia, dù ta từng coi ngươi như hài tử của chính mình! Ngươi... nhất định phải chết.
Không gian trước mặt binh sĩ Nam Điền đột nhiên dao động kịch liệt, một giọng nói tang thương u uất truyền ra kèm theo một thân hình áo trắng phất phơ lăng không trên bầu trời.
- Yêu quái!
- Không đúng, là ma nữ, là Nhiếp Tiểu Thiện!
- Là ma nữ đã hại chết tiên hoàng!
Binh sĩ Nam Điền được một phen run chân cứng lưỡi, cơ hồ ngay cả việc cầm vũ khí cũng thật khó khăn lúc này trong khi quân Bắc Chu lại dương dương tự đắc, đem một cái ánh mắt khinh bỉ nhìn về phía đối phương.
- Nhiếp Tiểu Thiện? Bà vẫn còn sống? Làm sao có thể? – Thiên Cơ Hoàng Hậu Kim Nghệ Lâm thúc ngựa lên trước kinh ngạc hỏi,
- Ta đã chết rồi, thứ mà các ngươi thấy chỉ là chấp niệm muốn báo thù của ta! Trần Ngự Phong, Kim Nghệ Lâm hôm nay cho dù là thần tiên cũng không cứu nổi các ngươi!
- Hừ, chấp niệm muốn báo thù? Nực cười, thù ngươi đã sớm báo không phải sao? Mẫu hậu không phải chết trong tay người sao? – Điền Chính Quốc nghiến răng – Ta luôn cảm thấy có gì đó không đúng, thì ra ngươi là kẻ đứng phía sau bọn chúng, phụ hoàng, mẫu hậu, Băng Cơ, Duệ Long giờ là chúng ta, phải diệt toàn bộ hoàng thất Nam Điền ngươi mới vừa lòng sao?
Vừa lòng? Câu hỏi này phải hỏi mẫu hậu ngươi, tất cả chuyện hôm nay đều là nghiệp chướng của ác phụ đó! – Nhiếp Tiểu Thiện rống giận, mái tóc tung bay trông cực kì dữ tợn.
- Nhiếp phu nhân, bà cũng là người Nam Điền, nơi này chứa đầy những kỉ niệm đẹp trong cuộc đời bà, tại sao lại dẫn sói về nhà, dày xéo quê hương của bà? – Nghệ Lâm chất vấn – Bà có nghĩ sau khi chiếm được đất nước này chúng sẽ làm gì với mảnh đất này không? Bà dám chắc chúng không đào mồ quăng xương tổ tiên người Nam Trần trong đó có cha mẹ, anh chị, bằng hữu, thân nhan của bà khi xưa thậm chí... thậm chí là mộ con trai bà, một người đàn ông bà yêu? Bà đã từng nghĩ đến?
- Chúng dám?
- Tại sao lại không, bà bây giờ chỉ còn là chấp niệm, giết chúng ta chấp niệm của bà cũng hết lúc đó bà sẽ lập tức hồn phi phách tán, bà quản được những chuyện này sao?
Nghệ Lâm đưa mắt nhìn Điền Chính Quốc ra hiệu một cái, tiếp tục thu hút sự chú ý của Nhiếp Tiểu Thiện, thao thao bất tuyệt nói. Điền Chính Quốc cấp cho nàng một ánh mắt đồng tình, hai tay nhanh chóng kết ấn theo thủ pháp diệt hồn. Một chưởng ấn màu vàng kim lớn dần trong bàn tay hắn cuối cùng xoay tròn cấp tốc bắn về phía Nhiếp Tiểu Thiện.
Ma nữ này cũng sớm nhận ra vấn đề hừ lạnh một tiếng vung tay đổi chưởng với chưởng ấn, lòng ngàn vạn lần không tin nổi mình bị hai đứa tiểu bối lừa gạt.
- Nhiếp Tiểu Thiện, lần này ngươi không còn cơ hội đâu! Thiên địa chỉ linh, diệt hồn!
Tiếng quát vừa vang lên, chưởng ấn bộc phát quang mang rực rỡ quấn lấy Nhiếp Tiểu Thiện cùng bà ta đồng quy vu tận nhưng tất cả binh sĩ Nam Điền còn chưa kịp hoan hô hoàng đế của họ thì dị biến phát sinh.
Thiên Cơ Hoàng Hậu KimNghệ Lâm mặt trắng bệch không còn chút sức sống ngã xuống đất, vẻ mặt đau đớn đến cực điểm:
- Lâm Nhi, nàng... nàng sao thế?
Điền Chính Quốc lao tới ôm lấy nàng, lòng tự trách mình lỗ mãng ra tay, liệu có phải hay không nàng lại bị Nhiếp Tiểu Thiện nhập vào?
- Quốc, đừng... đừng lo! Có một chuyện thiếp vẫn chưa cho chàng biết, thực ra khuôn mặt thiếp...
- Nàng đừng nói nữa, những chuyện đó ta không quan tâm, ta muốn nàng nhanh chóng khỏe lại!
- Vô... vô ích, thiếp thực ra chính là kiếp sau của Nhiếp Tiểu Thiện, vừa rồi chàng đã diệt đi ác linh của bà ta cũng là dấu chấm cho sinh mệnh của thiếp! Thiếp... thiếp thực sự không còn thời gian, Phong, thiếp không biết đã yêu chàng từ lúc nào nhưng tình yêu thiếp dành cho chàng là chưa bao giờ thay đổi. Đời này kiếp này thiếp là người của chàng, thiếp vô cùng mãn nguyện!Nếu... nếu còn có kiếp sau, chúng ta thiếp và chàng thiếp....
- Lâm Nhi!
Không có tiếng đáp lại.
- Lâm Nhi, nàng đừng dọa ta!
Điền Chính Quốc kinh hoảng ôm nàng chặt hơn, phát hiện lồng ngực nàng đã koong còn tiếng tim đập, mắt nàng cũng đã nhắm lại, không còn dịu dàng nhìn về phía hắn.
Thiên Cơ Hoàng Hậu Kim Nghệ Lâm, nữ nhân mà hắn yêu nhất cũng đã bỏ hắn mà đi!
Nàng và hắn liệu còn có kiếp sau?
Nàng đã không còn trên trần thế, hắn sống có ý nghĩa sao?
- Báo thù cho Hoàng Hậu! Giết sạch bọn Bắc Chu!
Không biết vị lão tướng nào đã nói thế! Những ngày trong doanh trại, Nghệ Lâm đối với mọi người đều tốt, ai ai cũng mến nàng, hắn còn vui mừng vì họ cuối cùng đã chấp nhận nàng, chấp nhận Hoàng Hậu của hắn.
Nhưng mà nay người đâu còn nữa!
Dị biến một lần nữa lại phát sinh, thân thể Kim Nghệ Lâm đột nhiên tan biến thành vô vàn bông tuyết trắng bay lên giữa trời hạ. Năm ấy, tất cả những người có mặt trên chiến trường đã thấy tuyết rơi mùa hạ!
Từng bông tuyết trắng nhẹ nhàng mơn trớn gò má Điền Chính Quốc như có linh tính, kì lạ là những bông tuyết này chỉ quấn quanh hắn không hề bay đi chỗ khác. Nhìn một mà n quỷ dị này, Điền Chính Quốc đột nhiên bật cuồi như kẻ điên nhìn chằm cằm về phía kẻ thù!
Tiếng cười của hắn như lệ quỷ khóc gào. thê lương đến cực điểm! Người nghe người sởn gai ốc!
- Thiên hạ này cho các ngươi, ta vốn chỉ cần mình nàng! Cho các ngươi... cho các ngươi!
Hắn cười như điên dại chạm nhẹ lên những bông tuyết trắng, một dòng chất lỏng chảy xuống trên mặt. Nước mắt? Hay là tuyết tan?
-- Lâm Nhi, nhân gian này không có nàng đối với ta có gì thú vị!
Tĩnh mịch như vậy, cô đơn như vậy chi bằng để ta cùng nàng nắm tay đi nốt con đường dưới hoàng tuyền.
-- Chờ ta!
Điền Chính Quốc chậm rãi nhắm mắt, tự đoạn kinh mạch. Nam Điền Văn Đế Điền Chính Quốc đã chết! Chết vì không chịu nổi nỗi cô đơn tịch mịch khi vắng bóng người mình yêu!
Liệu có một kết thúc khác không cho mối tình này?
**********************
Sương giăng mờ ảo, một cõi mơ hồ. Đường xuống Hoàng Tuyền đen tối u mị. Từ xa nhìn lại, trong khoảng không huyền huyễn chỉ nhìn thấy duy nhất một dải rực rỡ “hỏa chiếu chi lộ” yêu diễm của ngọn lửa chốn Tu La. Mạn Châu Sa Hoa – hoa khai huyết sắc, lạnh nhạt vô tình soi mình bên Vong Xuyên giang, kêu gọi cùng thu hồi từng mảng ký ức cổ xưa bằng chính mùi hương ma lực của mình.
Duyên kiếp nhân sinh, đau thương bể khổ vẫn một mực tìm kiếm lẫn nhau giống như loài hoa bỉ ngạn kiên cường tồn tại trong đêm đen địa ngục, vạn năm chờ đợi ngày diệp hoa tương ngộ.
Bởi lẽ đây là không phải là mối lương duyên thông thường. Nó vượt qua cả không gian lẫn thời gian, cả thiên địa cùng vạn vật, đáng để chờ đợi...
“Chờ ta!”
Cùng nhau qua cầu Nại Hà, vượt sông Vong Xuyên. Lời hẹn ước vang vọng xa xăm giữa muôn ngàn đóa Mạn Châu Sa Hoa...
Nhất hứa sinh chờ đợi
Nhất nợ sinh tương tư
Nhất kiến sinh chung tình
Nhất tâm sinh hoán kiếp
Nhất niệm sinh sợ hãi
Nhất mệnh sinh nắm bắt
Nhân gian có câu :
Nại hà kiều, lộ đồ diêu, nhất bộ tam lí nhâm tiêu diêu ;
Vong xuyên hà, thiên niên xá, nhân diện bất thức đồ nại hà .”
( Cầu Nại Hà, lộ trình xa xôi, một bước tiêu dao đến ba dặm ;
Sông Vong Xuyên, ngàn năm thí xả, mỗi người chẳng biết làm sao qua .)
Tam đồ hà biên, khúc chiết cong cong, đôi bờ Vong Xuyên thủy vẫn y nguyên như vậy, dù trăm năm đến ngàn năm hay thiên thu vạn đại . Nước sông Vong Xuyên vẫn một màu đỏ rực, yên ả tĩnh lặng đến thê lương, sương mù dày đặc phủ trên mặt sông tựa như một màn khói .
Hoàng tuyền người đi kẻ ở, sương mù giăng lối, phía trước không thấy đường, phía sau không thấy lối . Tự ngàn năm qua vĩnh viễn như vậy, người đưa đò vẫn hàng ngày chở những linh hồn qua sông, đã tới đây rồi thì cho dù kiếp trước họ là ai có thân phận gì cũng chỉ là một linh hồn như bao linh hồn khác, mặc họ đứng trên bờ, cười rồi lại khóc, đến cuối cùng cũng đành cam tâm tình nguyện bước lên đò của hắn . Con người ai chẳng có những nuối tiếc, chết đi rồi, đứng trước Vong Xuyên hà nhìn lại quãng đời của mình, hỉ nộ ái ố, tất thảy đều có nhân quả, người thiện lương hay người ác đã đến được đây thì đều chấp nhận quên đi, uống bát mạnh bà trên cầu Nại Hà quên đi tiền kiếp.
Vong Xuyên hà chứa ngàn vạn oán linh, nếu một linh hồn rơi xuống đó sẽ bị ăn mòn tâm thức cuối cùng dẫn đến vạn kiếp bất phục .
Lại là năm nào tháng nào rồi, âm giới bao năm vẫn vậy, quỷ ảnh đưa đường, linh hồn hư ảo chỉ như một đám sương mờ ẩn ẩn vu lãnh, những đoàn người vẫn kéo nhau tới cầu nại hà, nhậnbát mạnh bà rồi đi đầu thai . Vì vậy có lẽ cũng chẳng có ai rảnh ỗi mà ngồi tính thời gian.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com