Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7

Chương 7

Edit: Qing Yun


Từ Kính Dư.

Chẳng trách người chủ trì trên TV và người vượn Thái Sơn gọi anh là Kính Vương, chẳng trách Chung Vi Vi và Ứng Trì tìm tên Chu Bách Hạo trên mạng đều không thấy.

Ứng Hoan vất vả nhớ kỹ mặt anh, cảm thấy có thể nhớ rõ cả người lẫn tên, bây giờ mới biết tên của anh là tên giả... Cô hơi hỗn loạn, trầm mặc vài giây, ngẩng đầu nhìn anh, xác nhận một việc: "Đêm đó người thi đấu với Ứng Trì là anh sao?"

Từ Kính Dư cười: "Phải."

Ứng Hoan lại hỏi: "Vậy, con trai bác sĩ Đỗ là anh sao?"

Từ Kính Dư ngờ vực nhìn cô, cong môi hỏi lại: "Phải, không nhớ kỹ tôi à?"

"Bây giờ nhớ kỹ rồi, Từ Kính Dư."

Ứng Hoan không truy hỏi anh vì sao lại giả danh, tiếp tục nói câu chuyện vừa rồi: "Tôi muốn nhờ anh một chút, huấn luyện viên Ngô Khởi nói Ứng Trì gia nhập câu lạc bộ có thể được tuyển thẳng vào đại học A luôn, nhưng thằng bé không chịu đồng ý..."

Cô nhìn anh.

Từ Kính Dư nhìn đôi đồng tử đen nháy của cô, khẽ cười một tiếng: "Cái này tôi biết, chỉ là, không phải cô dỗ cậu ta rất giỏi sao?"

Dỗ...

Ứng Hoan không biết tại sao anh lại dùng từ này, nhưng quả thật cô không dỗ Ứng Trì tốt, uy hiếp cũng vô dụng, cô hơi bất đắc dĩ lắc đầu: "Không được, lần này nói thế nào thằng bé cũng không nghe lời tôi, cho nên tôi muốn nhờ anh giúp..."

Từ Kính Dư cười nhạo: "Cả cô còn không dỗ được cậu ta, tôi có thể hỗ trợ cái gì?"

Không phải muốn anh dẫn người tới đây đấy chứ?

Thạch Lỗi ở bên cạnh nghe một lúc mới hiểu ra, cô gái này tới không phải để theo đuổi Từ Kính Dư, là tới tìm giúp đỡ, anh ta cũng đã nghe về Ứng Trì, nhịn không được cười: "Có phải thằng nhóc sợ bị đánh hay không, rốt cuộc có đôi khi đánh quyền cũng phải người ta có yêu thích hay không."

Ứng Hoan nhìn anh ta một cái, nhíu mày đáp: "Không phải, thằng bé rất thích đánh quyền."

Khi cô nói chuyện, đôi môi đóng mở, niềng răng như ẩn như hiện, Từ Kính Dư liếc vài lần, anh uống hết bình nước lười biếng hỏi: "Cho nên, cô muốn tôi giúp như thế nào?"

"Thật ra Ứng Trì là người rất cứng đầu, không chịu thua..."

Cô dừng vài giây, lại nghe thấy Từ Kính Dư nói: "Tôi cũng không chịu thua. Phần lớn quyền thủ đều không chịu thua, ở trên sàn thi đấu, chịu thua cũng chỉ có bị đánh."

Ứng Hoan ngơ ngác nhìn, cảm thấy khi nói những lời này, thần sắc của anh trở nên kiên định, cả người có một loại tự tin ngạo nghễ không nói nên lời, làm cô có cảm giác ____

Người con trai này tuyệt không chịu thua trước bất kỳ ai, không ai có thể khống chế được anh cả.

Từ Kính Dư nâng cằm, ý bảo cô tiếp tục.

Ứng Hoan phục hồi lại tinh thần, mềm giọng nói: "Anh thắng nó, cũng quá mạnh rồi, hơn nữa đánh không nghiêm túc cứ như chơi nó, nó vẫn luôn không phục, anh có thể giúp tôi kích thích nó một chút, nó nhất định không chịu nổi bị người khác khiêu khích, đặc biệt là anh."

Từ Kính Dư nhìn cô với ánh mắt không thể tin: "Không phải cô muốn tôi giúp cô dỗ cậu ta đấy chứ?"

Dỗ?

Ứng Hoan không biết tại sao anh cứ dùng từ này, cô vội vàng lắc đầu, sửa lời anh: "Không phải dỗ, không cần anh dỗ, anh kích thích nó là được rồi, anh nói cái gì cũng được, mắng nó cũng được, nói vài câu khó nghe cũng được... Chờ anh kích thích xong, tôi lại đi dỗ nó là được."

Từ Kính Dư: "..."

Nói đến cùng, vẫn là muốn dỗ.

Bây giờ anh hơi hối hận, tại sao lần trước mình lại lên sàn thi đấu thi đấu?

Từ Kính Dư ném bình nước đã trống không xuống, ôm hai tay, nhìn xuống cô từ trên cao, cười thản nhiên hỏi: "Cô không sợ tôi nói chuyện quá khó nghe, cậu ta không gượng dậy nổi à?"

Ứng Hoan gặp anh vài lần, đặc biệt là lần gặp ở bệnh viện, anh cho cô cảm giác... Dễ nói chuyện, cho nên cô mới muốn nhờ anh giúp đỡ.

Bây giờ nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, bỗng nhiên hơi hối hận, cảm thấy mình không nên nói chuyện này, nhưng lời đã nói ra, cô không muốn bỏ dở giữa chừng.

Cô mím môi, nhỏ giọng nói: "Không đâu, tôi tin tưởng anh."

Từ Kính Dư: "..."

Anh không tin tưởng chính mình, càng không tin chuyện muốn anh đi dỗ thằng nhóc đầu heo kia.

Thạch Lỗi ở bên cạnh hóng chuyện một lúc, cười ha ha xen mồm: "Hay là để tôi đi kích cậu ấy? Để tôi đánh với cậu ấy một trận, cậu ấy thua sẽ dễ bảo hơn."

Ứng Hoan quay đầu liếc anh ta một cái, mặt vô cảm nói: "Không cần, cảm ơn."

Bên kia, Dương Cảnh Thành mới vừa tập luyện xong cũng lại đây: "Để tôi đi?"

Ứng Hoan nói: "Không được, nhất định phải là Từ Kính Dư."

Cô quay đầu nhìn Từ Kính Dư, lẳng lặng nhìn, giống như loài động vật nhỏ mềm mại cố chấp nào đó, vì cô cầu người, tính tình đặc biệt mềm mỏng, làm Từ Kính Dư có ảo giác cô đang làm nũng với anh.

"Có thể chứ, Từ Kính Dư?"

"..."

"Tôi... tôi mời anh ăn cơm?"

"..."

"Anh muốn ăn cái gì cũng được..."

"..."

Cô gái nhỏ không ngừng cố gắng, mỗi câu như viên đạn bọc đường oanh tạc lại đây, khuôn mặt lạnh nhạt của Từ Kính Dư cuối cùng cũng không thể giữ nổi, hơi không kiên nhẫn mà giơ tay, đánh gãy lời nói của cô, "Được rồi, tôi giúp cô, có thể đi?"

Ứng Hoan lập tức cười, đôi mắt sáng lấp lánh: "Cảm ơn."

"Ăn cơm thì bỏ đi."

Từ Kính Dư không có hứng thú đi ăn cơm với bạn gái người khác, thậm chí đến tên cũng lười hỏi, anh bỏ tay vào trong túi, lướt qua cô đi ra cửa, vẻ mặt lạnh lùng: "Cậu ta ở đâu?"

Ứng Hoan vội vàng đi theo sau lưng anh, "Đi cùng huấn luyện viên Ngô, có lẽ đang ở phía trước, nếu không thấy tôi sẽ chờ ở trước sàn thi đấu."

Từ Kính Dư dừng lại bước chân, quay đầu nhìn.

"Chỉ một lần này."

Nói xong không đợi Ứng Hoan phản ứng đã quay đầu bước đi.

Chuyện này là do đâu chứ?

Ứng Hoan nhìn thân ảnh cao lớn phía trước, nhỏ giọng nói thầm: "Vốn dĩ không muốn sẽ có lần sau."

Sau đó vội chạy theo anh.

Bên kia, Ứng Trì bị Ngô Khởi lôi đi nửa vòng, phát hiện không thấy chị gái đâu, muốn quay lại tìm, Ngô Khởi nói: "Có lẽ cô ấy đi dạo xung quanh rồi, câu lạc bộ lớn thế này chắc không đi lạc đâu?"

Ứng Trì nghĩ giây lát: "Chúng ta đi phía trước chờ chị ấy."

Ngô Khởi mang người tới khu nghỉ ngơi, nói Ứng Trì ngồi xuống, cười nói: "Được rồi, chúng ta ở đây nói chuyện chính trước."

Ứng Trì hơi do dự, nói: "Nếu tôi không thi đậu đại học A mà thi đậu đại học T bên cạnh thì có thể gia nhập đội không?"

Ngô Khởi: "..."

Không phải chứ, nói nửa ngày mà thằng nhóc này còn không nghĩ kỹ?

Từ Kính Dư người cao, chân dài, Ứng Hoan đi theo sau anh đến chỗ ngoặt ở hành lang, thấy Ngô Khởi nhíu mày: "Không được, liên kết với chúng tôi là đại học A, đại học T không có đội Quyền anh, cậu nếu muốn vào đội, chỉ có thể vào đại học A..."

Từ Kính Dư và Ứng Hoan đứng tại chỗ nghe được Ngô Khỏi nói, không nóng không lạnh trào phúng: "Mẹ nó, cái này là mời ông cố nội vào đội à? Đánh quyền không tốt, năng lực cũng không nhiều, yêu cầu lại rất nhiều, ngày nào cô cũng dỗ cậu ta như vậy có mệt không? Để làm gì?"

Ông cố nội.....

Ứng Hoan nghe anh nói mà cảm thấy thẹn, nhịn không được cãi lại: "Anh không hiểu Ứng Trì, thằng bé thật sự rất nghe lời, bây giờ chỉ là suy nghĩ không thông suốt thôi."

Từ Kính Dư nhìn cô với ánh mắt một lời khó nói hết.

Đồ ngốc.

Ứng Hoan nào biết anh đang suy nghĩ cái gì, ánh mắt đặc biệt tĩnh lặng.

Từ Kính Dư nhìn mắt cô, thật ra nếu bỏ qua cái niềng răng ở trong miệng thì cô rất xinh đẹp, làn da trắng nõn non mịn hiếm thấy. Thằng nhóc kia nhìn mặt còn búng ra sữa, còn ngày nào cũng cần người dỗ dành, đáng giá để cô khom lưng uốn gối sao?

Anh liếc cô, khóe miệng khẽ nhếch, cười đến vô lại: "Nghe anh trai một câu, đá cậu ta đi."

Ứng Hoan: "..."

Từ Kính Dư thu hồi nụ cười, đi về phía Ứng Trì.

Ứng Hoan nhìn anh không hiểu ra sao, anh sẽ không giống huấn luyện viên Ngô, hiểu lầm cô và Ứng Trì là người yêu chứ? Cô và Ứng Trì chỉ hơn kém một tuổi, mặt mũi không giống nhau, quả thật dễ gây hiểu lầm.

Cô cũng đi qua, vừa muốn giải thích một câu đã thấy Ứng Trì trợn tròn mắt nhìn Từ Kính Dư như nhìn thấy ma quỷ: "Sao anh lại ở chỗ này?"

Từ Kính Dư: "Tại sao tôi không thể ở chỗ này?"

Lúc này Ứng Trì mới phát hiện anh đang mặc đồng phục của đội, vội nhìn về phía Ngô Khởi, Ngô Khởi sứt đầu mẻ trán, ông ta quên mất chuyện này, nhìn về phía Từ Kính Dư, nói với Ứng Trì:

"Cậu ấy cũng học đại học A, hạng cân 75kg, cậu còn nhớ rõ chứ?"

"Đương nhiên nhớ rõ!"

Ấn tượng sâu sắc!

Ứng Trì nhíu mày, làm sao cậu có thể không nhớ? Trước kia người này còn đại diện cho đại học A đi thi, khẳng định là đội viên của câu lạc bộ Thiên Bác.

Bọn họ hiện đang ở khu vực nghỉ ngơi, có mấy cái ghế sô pha màu lam, trên bàn nhỏ có một đĩa kẹo bạc hà. Từ Kính Dư ngồi xuống ghế sô pha đối diện với bọn họ, bóc một cái kẹo bạc hà bỏ vào miệng, anh duỗi chân, khoanh tay, nhìn về phía Ứng Trì: "Qua thôn này không có cửa hàng, thị trường quyền anh trong nước tàm tạm, nhưng cũng không thiếu một người như cậu, đừng nghĩ năng lực mình quá cao, trong đội không thể không có cậu. Cậu không đồng ý đặc cách, lại vẫn muốn vào trong câu lạc bộ, với số điểm của cậu, có thể thi sao?"

Ứng Trì bị lời nói của anh chọc trúng chỗ đau, đỏ mặt tía tai gào lên: "Tôi còn chưa thi đâu! Sao anh biết tôi thi không đậu?"

Ứng Hoan cúi đầu nhìn cậu, từ nhỏ đến lớn, thành tích của Ứng Trì chỉ xếp hạng trung bình, mỗi lần thi cử đều cố gánh tránh được một trận đòn của Ứng Hải Sinh mà thôi, thành tích thật sự không tốt...

Tối hôm qua cô đã hỏi cậu vài lần, dùng đủ mọi cách, Ứng Trì cũng nói không vào đội, bây giờ rõ ràng nội tâm đã dao động rồi.

"Cậu muốn chính mình thi vào đại học A trước sau đó mới nhập đội?"

"Phải."

Ứng Trì cũng biết thành tích của mình không tốt lắm, thi đậu đại học A quả là một vấn đề khó khăn.

Thiếu niên cúi đầu, tối qua còn kiên định không vào đội bây giờ lại bị dao động, cậu bất chấp tất cả, cậu bứt bứt tóc: "Bác trai đã lớn tuổi, bác gái khẳng định không đồng ý chuyện kia, sau này nếu như ba..." Cậu dừng giây lát, hơi ủ rũ, "Nếu tôi vào đại học A nhờ đặc cách, tương lai không đánh quyền nữa, lúc đó tôi có thể làm gì? Lại không có văn hóa, làm không tốt sẽ không tìm được việc, lúc ấy còn phải chờ người nuôi, quá mất mặt..."

Ứng Hoan sờ sờ đầu cậu, dịu dàng nói: "Không sao, chị nuôi em."

Từ Kính Dư: "..."

Anh cười lạnh: "Mẹ nó, ai nói với cậu vận động viên quyền anh không có văn hóa?"

Ứng Trì cũng mặt lạnh nhìn anh, đáp trả không chút khách khí: "Cái này còn không phải sao? Rất nhiều quyền thủ đều là người đánh quyền từ nhỏ, hoặc là đặc cách học thể dục, ngày nào cũng dành hết thời gian cho việc luyện tập, nào còn thời gian học tập."

Không văn hóa...

Thạch Lỗi và Dương Cảnh Thành đi tới xem trò hay, bỗng nhiên cảm thấy đầu gối tê rần.

Ứng Hoan quả thực hết chỗ nói, cô nắm tóc của cậu, có thể đừng nói chuyện hay không? Đừng có chưa gia nhập đội đã đắc tội hết tất cả mọi người.

Ngô Khởi khụ một tiếng, hơi đau đầu nhìn Ứng Hoan, cô thì nhìn về phía Từ Kính Dư. Từ Kính Dư liếc cô một cái, sau đó quay sang nói với Ứng Trì: "Nói đi, cậu không thích điều gì ở chỗ này?"

Ứng Trì đối diện anh nói: "Không thích anh đó."

Ứng Hoan đứng ở bên cạnh, mắt dừng ở trên người Từ Kính Dư, hơi tò mò không biết anh sẽ nói gì.

Từ Kính Dư cắn viên kẹo bạc hà trong miệng, cười nhạo: "Yếu như gà, đánh cũng không đánh lại tôi, vào đội cũng không dám vào, đại học A cũng không thi được, cậu có bản lĩnh gì mà có ý kiến với tôi?"

Ứng Hoan: "..."

Ứng Trì tức giận, yếu như gà? Anh ta mắng cậu yếu như gà?

Thiếu niên hiểu ra, máu dồn lên não, phản ứng đầu tiên là nhìn về phía Ứng Hoan, mở miệng gào: "A a a a a, chị, anh ta mắng em là yếu như gà!!!!"

Ứng Hoan: "..."

Từ Kính Dư kinh ngạc nhìn về phía Ứng Hoan.

Chị?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com