Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 40: Ngẫu nhiên gặp gỡ

Chẳng biết từ lúc nào sắp qua tháng sáu, trong khoảng thời gian này Diệp Trăn

Trăn vì tính toán mua đàn cho bác sĩ Quý, quả thực tình trạng muốn phát điên. Quý

Triết Ngạn nhìn đồng hồ sắp chỉ 12 giờ, lại nhìn phòng Diệp Trăn Trăn vẫn sáng

đèn, lông mày nhíu lại không vui: "Diệp Trăn Trăn, bây giờ lập tức đi ngủ cho

anh."

"Vâng." Diệp Trăn Trăn ngoài miệng đồng ý, thế nhưng tay cầm bút không hề

dừng lại. Chân mày Quý Triết Ngạn nhíu chặt hơn, trực tiếp vào phòng, "phụt" tắt

luôn đèn điện.

Diệp Trăn Trăn ngồi trong bóng tối: "..."

Diệp Trăn Trăn mò mẫm bật đèn bàn, vốn định cùng Quý Triết Ngạn tranh

luận một phen, kết quả thấy cái người mặt mũi âm trầm đứng sau lưng, chỉ dám

nuốt nước bọt, loạng choạng bò lên giường: "Bác sĩ Quý ngủ ngon, goodnight! A

ha, em biết nói goodnight!"

Quý Triết Ngạn: "..."

Anh mượn ánh đèn yếu ớt nhìn thấy Diệp Trăn Trăn đang liều mạng bò lên

giường mới tắt đèn bàn đi, quay người ra ngoài, Diệp Trăn Trăn sau lưng còn gào

thét "bác sĩ Quý goodnight!".

Tận đến khi nghe được tiếng đóng cửa, Diệp Trăn Trăn mới yên tĩnh lại. Nửa

tháng nay cô mất ăn mất ngủ vẽ tranh, nhưng thành quả lại ít đến thê thảm, một bộ

mùa hè và ba bộ mùa thu, đừng nói đàn dương cầm, ngay cả đàn điện tử cũng đừng

mơ tưởng.

"Hazz." Diệp Trăn Trăn trùm chăn thở dài một tiếng, tính toán thời gian, ở đại

học đã bắt đầu thi cuối kỳ, cô không thể giúp Diệp Trăn Trăn đi thi nên trong lòng

hơi bồn chồn, nhưng ngẫm lại nếu cô đi thi nhất định sẽ trượt, trong lòng lại được

an ủi không ít.

Ít nhất cũng bảo vệ được danh tiếng học bá của Diệp Trăn Trăn.

Cô chớp chớp mắt, quyết định nghe lời bác sĩ Quý ngoan ngoãn đi ngủ, ngày

mai hẹn giờ sửa lại bản thảo thiết kế đưa cho Chu Văn xem vậy.

Có lẽ do đợt này quá mệt mỏi, Diệp Trăn Trăn ngủ một giấc thẳng đến mười

rưỡi. Cô vuốt mắt ngồi trên giường, nghĩ thầm hôm nay bác sĩ Quý nghỉ làm, sao

lại không gọi cô dậy? Bình thường anh đều không cho cô nằm ì.

Rửa mặt qua quýt xong, lúc Diệp Trăn Trăn lon ton ra ngoài, cả phòng khách

đang tràn ngập mùi cà ri.

"Chẳng lẽ ba không biết mình là người tinh thần tàn tật sao?"

Âm thanh Quý Triết Ngạn bất thình lình truyền tới, Diệp Trăn Trăn thò đầu

nhìn thoáng phòng khách, thấy anh đang ngồi trên ghế dựa nói chuyện điện thoại.

"Bất kể con có phải là bác sĩ hay không, đều không thể thay đổi sự thật ba là

bệnh nhân."

Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt, bất kể người đầu dây bên kia là ai, xin cho cô

mặc niệm cho người đó. Cô rón rén ngồi xuống bên cạnh, quang minh chính đại

nghe lén.

"Con không nói bệnh của ba cho mẹ, con để bác sĩ chủ trị nói cho mẹ biết."

"Con đương nhiên tin tưởng mẹ, ít nhất mẹ tốt nghiệp đại học y, còn ba chỉ là

bệnh nhân có tinh thần tàn tật. Không, con không kỳ thị người tàn tật, nhưng con

kỳ thị ba." (*)

(*) Giải thích một chút, Quý Triết Ngạn xưng hô với bố là "wo – ni" (~ I – you) nên Diệp

Trăn Trăn không biết Quý Triết Ngạn nói chuyện với ai. Tương tự, Quý Triết Ngạn nhắc đến mẹ

là "ta" (~she – cô ấy/bà ấy).

Đều là bệnh nhân, cô đột nhiên cảm thấy trước kia mình thật may mắn.

Cô còn chưa kịp điều chỉnh sắc mặt, Quý Triết Ngạn đã đặt điện thoại xuống,

cô tin nhất định do đối phương không nhin được nên ném điện thoại đi.

"Bác sĩ Quý ơi." Diệp Trăn Trăn ngoan ngoãn gọi một tiếng, rất lâu chưa thấy

dáng vẻ độc mồm của bác sĩ Quý, cô vẫn nên ngoan ngoãn để được an toàn.

Khi cô ra ngoài Quý Triết Ngạn đã nhìn thấy, lúc này bắt gặp dáng vẻ lấy lòng

của cô, bất giác hơi buồn cười: "Heo nhỏ lười biếng cuối cùng cũng rời giường."

Diệp Trăn Trăn bị nói hơi xấu hổ, Quý Triết Ngạn đứng dậy hôn lên khuôn mặt

ửng hồng của cô một cái, tâm tình rất tốt: "Đói bụng không? Anh làm cà ri cánh

gà, ăn lót dạ trước nhé."

"Cảm ơn bác sĩ Quý!" Diệp Trăn Trăn ôm cổ anh, cũng hôn lên mặt anh một

cái mới hớn hở chạy vào bếp. Giải quyết xong một cái cánh gà, Diệp Trăn Trăn

hỏi: "Bác sĩ Quý, vừa rồi anh nói chuyện điện thoại với ai vậy?"

Quý Triết Ngạn đang thái thịt dừng tay, nói: "Một bệnh nhân."

"Anh ta bệnh rất nghiêm trọng sao?"

Quý Triết Ngạn suy nghĩ, để dao trong tay xuống: "Ông ấy từng diễn một bộ

phim viễn tưởng, có khả năng bay, ông ấy rất nhập vai, cho rằng mình biết bay

thật, sau đó ông ấy nhảy từ ban công nhà mình xuống."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Đây không phải là tinh thần tàn tật, đây đơn thuần là não tàn?

Cô khó khăn mấp máy môi, quan tâm hỏi: "Ông ấy vẫn ổn chứ?"

Quý Triết Ngạn cầm dao, bắt đầu thái thịt: "May mắn ban công không cao, chỉ

bị gãy xương bắp chân."

"Ầy." Làm diễn viên cũng thật không dễ dàng, cô vừa cảm thán vừa gặm cái

cánh gà thứ hai: "Bác sĩ Quý còn chữa bệnh cho người nổi tiếng sao?"

"Người nổi tiếng có bác sĩ riêng của họ, chỉ là bệnh nhân này với anh..."

"Ầy." Diệp Trăn Trăn vội vàng gặm cánh gà, cho nên không phát hiện ra giọng

điệu úp mở của Quý Triết Ngạn.

Thấy Diệp Trăn Trăn lại ăn cánh gà, Quý Triết Ngạn cuối cùng không nhịn

được đẩy tay cô ra: "Được rồi, chờ chút nữa còn phải ăn cơm."

Diệp Trăn Trăn liếm môi, ngượng ngùng đi rửa tay. Có Quý Triết Ngạn nấu

cơm cô cũng không giúp được gì, liền ra ngoài nhắn tin cho Chu Văn, hẹn ngày

hôm sau gặp mặt.

Buổi chiều bác sĩ Quý sắp xếp lịch học tiếng Anh, Diệp Trăn Trăn chơi xấu

khóc lóc om sòm vẫn không thể biến lớp tiếng anh thành lớp xem phim, cô rất đau

khổ.

"Diệp Trăn Trăn, em suy nghĩ 10 phút rồi, cuối cùng là dùng thì nào?"

Mắt thấy lông mày Quý Triết Ngạn có xu hướng nhíu lại, Diệp Trăn Trăn vô

thức thẳng sống lưng: "Bác sĩ Quý, em chọn đúng có thưởng không?"

Quý Triết Ngạn nhàn nhạt nói: "Em muốn thưởng gì?"

Diệp Trăn Trăn giả vờ suy nghĩ: "Ừm, chẳng hạn để em hôn anh một cái?"

Nụ cười trên mặt Quý Triết Ngạn không đổi: "Nếu như em chọn sai, thế phải

trừng phạt như nào?"

"Vậy thì để anh hôn em một cái!" Thật sự là lanh trí quá cơ.

Quý Triết Ngạn nhìn cô một cái: "Anh càng muốn đánh cho em một trận."

Diệp Trăn Trăn: "..."

"Được rồi, nhanh chọn đi."

... Quả thật là giọng điệu muốn giết cô. Diệp Trăn Trăn cúi đầu nhìn bốn đáp

án không khác nhau mấy, tùy tiện chọn đáp án C.

Không phải muốn đánh sao? Whocare!

"... Mặc dù biết em đoán mò, nhưng chúc mừng em đoán đúng, xem ra trước

kia dạy em cách đoán được đáp án em lại học rất nhanh." Âm thanh Quý Triết

Ngạn vừa bất đắc dĩ vừa bất lực.

Đôi mắt Diệp Trăn Trăn lập tức phát sáng, tự động ngồi lên đùi Quý Triết

Ngạn: "Vậy em có thể hôn anh chưa?"

Quý Triết Ngạn cười một tiếng, lồng ngực hơi rung động. Diệp Trăn Trăn thừa

dịp anh cúi đầu, cực nhanh mổ lên môi anh một cái, đắc ý như con mèo ăn vụng

thành công: "Bác sĩ Quý, nếu như em chọn đúng hết các câu, buổi tối chúng ta có

thể ngủ cùng nhau không?"

Quý Triết Ngạn: "..."

Anh nhìn người trong lòng, giọng nói vô cùng chân thành: "Anh đề nghị em

nên đổi điều kiện, nếu không chúng ta mãi mãi sẽ không có khả năng ngủ chung."

Diệp Trăn Trăn: "..."

Cô từng một lần bị 33 điểm, nhưng cũng không có nghĩa chỉ số thông minh của

cô chỉ có 33 điểm!

Sự thật chứng minh, chỉ số thông minh của cô chỉ đủ để cô ngủ một mình. Khi

một mình nằm trên giường, Diệp Trăn Trăn rút ra kinh nghiệm xương máu, không

học tốt tiếng Anh thì không có cuộc sống hạnh phúc.

Có lẽ cô... nên nghe theo bác sĩ Quý đổi điều kiện, lần sau đổi thành... có thể

một mạch ăn hết mười năm cái cánh gà? Không thì mười cái cũng được.

Ôm theo ảo tưởng cùng bác sĩ Quý ngủ chung, Diệp Trăn Trăn mơ mơ màng

màng đi vào giấc ngủ. Trong mơ ngay lúc chuẩn bị lột sạch bác sĩ Quý, chuông

báo thức vang lên quả thực đem cô về hiện thực tàn nhẫn.

Diệp Trăn Trăn than thở ngồi dậy, cào cào mái tóc rối bời, không tình nguyện

đi rửa mặt. Hôm nay cần đưa bản thiết kế cho Chu Văn, bởi vì đối phương chiều

nay có việc nên mới đặc biệt hẹn gặp buổi sáng, không thể đến muộn được.

Bác sĩ Quý đã đi làm, Diệp Trăn Trăn ăn sáng xong cũng xách túi ra ngoài. Địa

điểm gặp vẫn ở quảng trường Tinh Quang, nhưng bởi hôm nay là thứ bảy nên

người trên đường khá đông. Lúc ra cửa lại tắc đường, Diệp Trăn Trăn nhìn đồng

hồ, còn 5 phút.

Mặc dù Chu Văn nói bên kia cô ta cũng đang tắc đường nhưng Diệp Trăn Trăn

vẫn chạy bộ vào quán cà phê đã hẹn. Khi cửa mở ra, một bóng dáng đi kèm với

tiếng leng keng va vào Diệp Trăn Trăn.

Đối phương có sức lực lớn hơn, Diệp Trăn Trăn bị đâm lảo đảo mấy bước, suýt

thì ngồi phệt xuống.

"Ôi ôi thật xin lỗi!" Âm thanh nam giới trong trẻo lọt vào tai, có vẻ còn bối rối

hơn Diệp Trăn Trăn. Cánh tay bị người ta kéo lên, Diệp Trăn Trăn khó khăn đứng

vững nhưng tất cả bản thảo thiết kế ôm trong ngực đều rơi xuống lả tả.

Cô vẫn đang nghĩ xem sao giọng nói này nghe quen thế, người đối diện đã ngồi

xuống giúp cô nhặn những bản thảo thiết kế rơi xuống đất.

"Thật sự không cố ý..." Lời xin lỗi chưa nói xong bỗng im bặt, ngay sau đó

gần như mừng rỡ: "Những bộ trang phục này là cô thiết kế sao?"

Người ngồi dưới đất ngẩng đầu lên, trong khoảng khắc bốn mắt chạm nhau, hai

người đều trầm mặc. Hiện trường yên tĩnh quỷ dị, ngay cả nhân viên phục vụ đi ra

giúp đỡ cũng đứng một bên không biết phải làm gì.

Một tai đeo tai nghe, ánh mắt to như cún con, còn có giọng nói nghe rất quen.

Diệp Trăn Trăn nằm mơ cũng không nghĩ tới, kiếp này cô còn có ngày gặp lại Hệ

thảo ca ca.

Cô nghĩ nhất định hôm nay hoàng lịch đã nhắc nhở không nên xuất hành.

"Diệp, Diệp Trăn Trăn, là em..." Hệ thảo ca ca từ dưới đất đứng lên, sắp xếp

bản thiết kế ngay ngắn rồi đưa tới trước mặt Diệp Trăn Trăn.

Diệp Trăn Trăn phải thừa nhận, lúc nghe đến cái tên Diệp Trăn Trăn đã cảm

thấy hơi chói tai. Dù Quý Triết Ngạn vẫn gọi cô như vậy nhưng cô không thấy vấn

đề gì, bị người khác gọi vậy cô lại thấy không được tự nhiên.

"Không ngờ lại gặp em ở chỗ này, thật là trùng hợp..." Thấy Diệp Trăn Trăn

nãy giờ không nói gì, Hệ thảo ca ca chỉ biết cười xấu hổ.

Diệp Trăn Trăn nhận lấy bản thảo thiết kế trong tay anh ta, cũng hơi xấu hổ.

Lần trước cô để lại số điện thoại của Bùi Thúy Thúy cho anh ta, cô tưởng lúc gặp

mặt anh ta sẽ tức giận chất vấn mình.

Mặc kệ thế nào, cô vẫn nên nói xin lỗi trước, nhưng chưa nghĩ xong phải nói

thế nào, đối phương đã mở miệng trước: "Đúng rồi, những bộ quần áo kia, là em

thiết kế sao?"

Diệp Trăn Trăn nhìn ánh sáng lấp lánh trong mắt anh ta, gật gật: "Ừm, đúng

vậy..."

"Tốt quá!" Hệ thảo ca ca bắt lấy cánh tay cô, kích động nói: "Em có thể giúp

bọn tôi làm nhà thiết kế không?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com