Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 15-16


Chương 15 :

Editor : Vũ

Beta : Khả Tịch Nguyệt



"Cô cũng chẳng còn cách nào khác." Chủ nhiệm lớp đành đánh ra át chủ bài, "Cô còn đứa con một tuổi, cô tuyệt đối không thể thất nghiệp."

Đáy mắt Diệp Mặc thoáng qua một tia nhu hòa, thế nhưng vẫn không nói gì.

"Lần này chỉ có em mới có thể giúp thầy được thôi, cô biết cô không phải một giáo viên tốt, cũng không còn chủ nhiệm lớp nữa, nhưng suy cho cùng cô cũng đã từng dạy dỗ em, em cứ coi như lần này là cô cầu xin em đi."

"Một cô giáo như vậy lại ăn nói khép nép cầu xin một học sinh, xác thực không phải là một giáo viên tốt." Diệp Mặc mặt lạnh nói, sau đó xoay người, lúc rời đi còn bổ sung một câu, "Nhưng lại là một người mẹ tốt."

Chủ nhiệm lớp sửng sốt một chút, Diệp Mặc nhìn cô một cái nói: "Chúng ta đi."

Chủ nhiệm lớp thật sự muốn khóc rống rơi lệ, cô còn tưởng mình thật sự sẽ thất nghiệp đấy!

Diệp Mặc nhẹ dạ, thực ra hắn còn chưa tới trình độ đó, tình cảm của hắn vẫn chưa thể triệt để bị cắt đứt xem như không tồn tại.

Đi tới phòng hiệu trưởng, thấy hiệu trưởng không có ở đây nên đẩy cửa ra ngoài, liền nhìn thấy một người đàn ông đang uống trà, có chút quen mặt, nhìn mặt thật là giống người đàn ông tối hôm qua.

Tống Đàn Vũ đang đứng ở trước cửa nhâm nhi trà thì vừa trông thấy người ra khỏi cửa kia, lập tức phun hết nước trà ra ngoài, tại sao lại gặp tên nam sinh hồi hôm qua kia chứ ?!

Ngoại trừ cái vẻ ngoài soái ca, mấy cái còn lại thật không giống trong ấn tượng của cậu a! Nam sinh này chắc là có tâm địa thiện lương nên mới cho cậu một cây dù, dù sao ngày hôm qua ở chung cũng không tệ.

"Chúng ta lại gặp mặt." Tống Đàn Vũ có chút lúng túng nói, "Cậu chính là hotboy vừa bá đạo lại vãi chưởng như trong lời đồn?" ( Beta: bọn tớ thống nhất cách gọi vãi chưởng này cho hài hài :>> )

"Hotboy?! " Diệp Mặc nở nụ cười không đáng kể, "Có thể đúng. Nhưng cũng có vài người hình dung về tôi là không thế nào yêu mến được."

"Cậu đối với người nào cũng đều như vậy sao?" Tống Đàn Vũ đối với tính tình Diệp Mặc lãnh đạm như vậy cũng có chút căm tức.

"Ừm." Diệp Mặc gật gật đầu, "Tôi sẽ dẫn anh đi tham quan trường học."

Tống Đàn Vũ theo sau, gọi là tham quan nhưng Diệp Mặc đi ở phía trước, cậu theo sau.*

(*) Có lẽ bình thường khi đi tham quan người hướng dẫn sẽ đi theo sau người tham quan (?)

"Cậu không biết lúc tham quan cần phải giới thiệu nơi đang đi sao?" Tống Đàn Vũ không nhịn được hỏi hắn.

"Cũng không biết. Tôi xưa nay không đi tham quan như thế, rất nhàm chán."

"Vậy mọi khi cậu làm gì?" Tống Đàn Vũ hiếu kỳ hỏi.

Diệp Mặc liếc mắt nhìn Tống Đàn Vũ, sau đó hỏi: "Tôi với anh có quan hệ sao?"

Tống Đàn Vũ nhìn hắn, le lưỡi một cái nói: "Không sao, không muốn nói thì không hỏi nữa !"

Diệp Mặc có cảm giác tính người này vô cùng trẻ con, rõ ràng đã lớn xác như vậy.

Thực ra Diệp Mặc không biết, khi Tống Đàn Vũ gặp phải hắn mới như vậy thôi.

"Cậu tên là gì?" Tống Đàn Vũ ngay lập tức cua gấp qua câu hỏi khác.

"Diệp Mặc." Đối phương nhẹ giọng nói tên của mình.

Tống Đàn Vũ sửng sốt một chút, này , tên này, không phải là tên của cậu bé khi xưa sao?

"Trước đây có phải là cậu từng ở nhà trẻ Thiên Thanh ?" Tống Đàn Vũ có chút kích động nắm lấy tay của người này hỏi.

Diệp Mặc nhìn người này, sau đó hỏi một câu: "Nếu đúng thì có vấn đề gì sao?"

Tống Đàn Vũ buông tay ra, đứng như trời trồng, không biết trả lời làm sao. Nếu đúng thì có vấn đề gì sao? Cậu cũng không biết nên làm gì, cứ coi như đúng là Diệp Mặc, cậu tìm tới hắn thì dự định làm gì, Tống Đàn Vũ cũng không rõ mình sẽ làm gì.( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿) )

"Không có chuyện gì, thực ra là muốn nói một tiếng cám ơn với cậu mà thôi." Tống Đàn Vũ lúng túng cười nói, "Nếu như năm đó không gặp phải cậu, có thể bây giờ tôi vẫn là một thầy giáo bình thường."

"Anh không có bất cứ quan hệ gì với tôi, căn bản vì tôi không ở nhà trẻ Thiên Thanh." Diệp Mặc phủ định, "Khi còn nhỏ tôi đều ở trong nhà, chưa từng đi nhà trẻ."

Diệp Mặc gắn trên mặt cái mác rất True Lies ( lời nói dối chân thành ), nhưng cho dù chân thực đến mấy, thì nói dối vẫn là nói dối.

Tống Đàn Vũ sửng sốt, người này không phải Diệp Mặc kia, vậy hắn nói câu nói như thế là có ý gì.


==================================

Chương 16 :

Editor : Vũ

Beta : Khả Tịch Nguyệt




"Đây là lớp học." Diệp Mặc chỉ vào bên người hồi lâu nói, "Mọi khi chúng tôi đều học ở chỗ này."

Tống Đàn Vũ cảm giác đây chính là phí lời.

"Đây là thư viện, nơi này tôi thường xuyên đến, người không nhiều, sách cũng không đáng kể. Nếu có thể, anh nên nhập thêm nhiều lô sách mới."

Tống Đàn Vũ trầm mặc, tại sao người này nói nhảm nhiều như vậy.

"Tầng này là tầng nghệ thuật, bây giờ đang là thời gian để đăng kí khoá âm nhạc."

Tống Đàn Vũ cảm thấy... Cậu không biết nói cái gì hơn.

"Anh đói bụng à, không thì đi căng tin xem qua chút chứ?" Diệp Mặc hỏi cậu, "Tuy cơm nước ở căng tin mùi vị chả ra sao, nhưng cũng may là còn tạm ăn được."

"Cậu đang ám chỉ tôi phải thay đổi lại căng tin?"

"Nếu anh có tiền, thì thật sự sẽ có thể thay đổi." Diệp Mặc cười nói, "Thời gian không còn sớm, tôi cũng nên về nhà."

"Cậu đùa gì thế, buổi chiều cậu không cần đi học sao?" Tống Đàn Vũ kinh ngạc hỏi.

"Không muốn đi." Diệp Mặc lời ít mà ý nhiều, "Mệt mỏi, về nhà nghỉ ngơi."

"Cậu tốt xấu gì cũng phải xin nghỉ a!"

"Xin nghỉ hay không xin nghỉ cũng đều như nhau cả." Diệp Mặc nhàn nhạt nói, "Chuyện gì tôi đã quyết định, tuyệt đối không có ai có thể thay đổi."

Sự tự tin này... rốt cục là đã xảy ra chuyện gì, Tống Đàn Vũ không biết vì cái gì mà hiện tại cảm giác người này cùng với ấn tượng Diệp Mặc xưa kia kém quá xa. Dù cho tên nhóc đó thành thiếu niên thì không thể nào trở thành loại người như vậy, Tống Đàn Vũ bắt đầu hoài nghi .

"Em gái anh ,Tống Hi Đông, là một người con gái tốt." Diệp Mặc lúc rời đi nói, "Tôi tuyệt nhiên sẽ không gây phiền toái cho cô ấy."

Tống Đàn Vũ sững sờ, tên này biết chuyện đó từ lúc nào?! Không thể không thừa nhận, người này rất thông minh, thông minh đến nỗi muốn khiến người ta cảm thấy như bị khủng bố tinh thần.

"Này, cậu như vậy là không tốt." Tống Đàn Vũ nói với theo người đang muốn rời khỏi, "Cậu vẫn là một học sinh, cần phải chăm chỉ đi học a."

"Đi học là vì thành tích, thành tích là vì tương lai ngày sau, nhưng mà sau này đường đi tôi định ra cả rồi, nên những hình thức như đi học đối với tôi cũng giống như đồ trang trí thôi." Diệp Mặc cười lạnh nói, "Tôi rất vui khi có thể gặp người như anh. Đối với tương lai tàn khốc, hoàn toàn không có chỗ cho người tốt."

Tống Đàn Vũ không biết những lời này là đang khen hay là đang chê cậu đây, cái gì mà "Đối với tương lai tàn khốc, hoàn toàn không có chỗ cho người tốt" chứ, bộ mặt cậu nhìn giống người tốt lắm sao?

"Diệp Mặc, có nhiều người vẫn muốn ôm hy vọng về tương lai." Tống Đàn Vũ nắm lấy vai hắn nói, "Vậy nên cậu hãy thử thay đổi chính mình, thử thay đổi cả tương lai sau này."

"Thay đổi..." Diệp Mặc tự lẩm bẩm, đã lâu rồi hắn không nghe thấy cái từ này.

"Diệp Mặc, tuy rằng không biết lúc mười bảy tuổi một mình cậu sống thế nào mà thành như vậy, nhưng mà cậu nên trở thành một đứa trẻ tốt, cố gắng ở chung cùng Hi Đông."

"Anh không sợ tôi ăn em gái anh à." Diệp Mặc trêu ghẹo hỏi, "Đồ muội khống."

"Này này này, cái gì gọi là muội khống a!" Tống Đàn Vũ tức giận nói, "Còn nữa cậu không được bắt nạt em gái tôi a."

"Vậy thì tôi nên bắt nạt anh như thế nào đây." Diệp Mặc xoay người một cái, đá một cước đem Tống Đàn Vũ ép thẳng vào tường.

Tống Đàn Vũ bị hành động của Diệp Mặc làm sợ hãi, nhất thời không thể phản ứng, cậu còn cho rằng một cước này của Diệp Mặc dự định phá huỷ nửa cuộc đời sau này của cậu.

"Tôi đây không có hứng thú với em gái anh bằng anh đâu." Diệp Mặc thu chân lại, đưa tay ra nắm lấy cằm của cậu tà mị nói, "Tống tổng giám đốc lại đi nói dối a."

Tống Đàn Vũ lúng túng, sự việc cậu là Tổng giám đốc Du Diệp đã bị người khác phát hiện, đặc biệt còn lừa người ta cậu là Phó tổng kinh tế của Du Diệp.

Diệp Mặc thu tay về, sau đó cười nói: "Đi đi, cũng trễ rồi, anh nên về sớm đi!"

Tống Đàn Vũ ngẩn người tại đó, chuyện gì vừa xảy ra, chẳng lẽ cậu đây bị một cậu nhóc kém mình mười tuổi đùa giỡn á?( Truyện chỉ có tại Ý VỊ NHÂN SINH ( ◕‿◕✿) )

Lúc Tống Đàn Vũ phản ứng lại, Diệp Mặc đã trở lại lớp từ lâu.

Kết quả Tống Đàn Vũ vẫn không để Diệp Mặc trở về đọc sách, lần đầu tiên trong cuộc đời cậu thấy mình thật thất bại như thế !

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com