Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 65-66


Chương 65:

Edit: Draxt

Beta: Khả Tịch Nguyệt

---------------------------------------


"Anh vẫn không tin tưởng tôi đúng không?" Diệp Mặc hỏi cậu.

"Ừm." Tống Đàn Vũ thoáng trầm mặc, vẫn là có ý định nói thật : "Tôi không có cách nào tin tưởng một người so với mình nhỏ hơn chín tuổi. Chúng ta đều là người trưởng thành, nói tin tưởng hay không tin tưởng thật sự quá giả, trên thế giới này thứ duy nhất có thể tin tưởng, đại khái chỉ có chính mình a !"

"Anh có thể tin tưởng tôi." Diệp Mặc nhìn mắt kính của cậu, nghiêm túc nói.

Tống Đàn Vũ theo bản năng tránh đi ánh mắt của Diệp Mặc, Diệp Mặc đến gần bên cạnh cậu, đột nhiên nắm lấy tay cậu, nói: "Nhìn thấy không ?"

Tống Đàn Vũ lắc đầu, không biết lời Diệp Mặc nói là có ý gì.

" Nhẫn trên tay là anh cho tôi." Diệp Mặc nói : "Tôi đã biết rồi."

Tống Đàn Vũ lúng túng, lúc đó quên lấy đi, kết quả là vẫn một mực ở trên tay người này.

"Tuy rằng không nhớ rõ, nhưng mà tôi vẫn luôn mang theo nhẫn, anh biết điều này đại biểu cho cái gì không?" Diệp Mặc hỏi cậu.

Tống Đàn Vũ lắc lắc đầu, Diệp Mặc nhẹ nhàng hôn một cái lên mu bàn tay của cậu, nói: "Điều này đại biểu, dù cho có rất nhiều chuyện có thể quên, thế nhưng việc thích anh là chuyện tuyệt đối sẽ không quên." ( Dra : Ôi cha mẹ tôi ơi nó sến đặc sến đục =]]] )

Tim Tống Đàn Vũ nhảy vụt"bịch bịch", cảm giác động tâm, thật sự đã lâu rồi chưa từng có lại.

Tống Đàn Vũ thật sự không có cách nào nắm chắc được người này, rõ ràng trưng ra một bản mặt liệt, nhưng lời nói ra đều khiến lòng người rung động không thôi.

Hiện nay người trẻ tuổi đều biết trêu ghẹo như vậy sao? Cậu quả nhiên già rồi...

Tống Đàn Vũ đưa tay giật trở về, quay mặt đi nói: "Ai biết lời cậu nói là thật hay là giả chứ."

"Là sự thật." Diệp Mặc rất nghiêm túc nói.

"Nga." Tống Đàn Vũ không biết trả lời thế nào, chỉ có thể đỏ mặt đáp.

"Hôm nay khi nào thì tan tầm?" Diệp Mặc trầm mặc một hồi hỏi.

"Ách..." Tống Đàn Vũ thoáng cái im lặng, nói : "Có lẽ sắp tăng ca."

"Không phải đã chuyển nhượng sao? Tại sao còn muốn tăng ca?" Diệp Mặc không rõ hỏi.

"Đương nhiên là vì tránh né cậu a!" Tống Đàn Vũ khẽ nói trong lòng, thế nhưng ngoài miệng nói : "Bởi vì Du Diệp là tâm huyết của tôi, lúc rời đi muốn nó khá hơn một chút."

"Anh cho rằng Vu Cảnh Bạch ngồi không sao !" Diệp Mặc theo bản năng nói.

"Tuy rằng Vu Cảnh Bạch năng lực rất mạnh." Tống Đàn Vũ cũng không chú ý tới Diệp Mặc nói sai : "Nhưng mà, dù sao đây cũng là công ty khởi đầu của tôi, chung quy có nhiều thứ cậu đều sẽ không nỡ bỏ."

"Vậy tôi chờ anh." Diệp Mặc ngồi ở một bên trên ghế salon : "Anh tiếp tục công việc, không cần phải để ý đến tôi."

Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y )

Tống Đàn Vũ cũng không muốn quản hắn, nhưng mà cậu không làm được, bởi vì Diệp Mặc lúc nào cũng theo dõi cậu, khiến cậu cảm giác không thoải mái.

Ai lại thích bị người khác nhìn chằm chằm như thế, đặc biệt là người này còn có ý đồ với bạn, tuy rằng Tống Đàn Vũ không phải rất ghét Diệp Mặc, nhưng không có biện pháp tiếp nhận chính là không có biện pháp tiếp nhận.

Cuối cùng Tống Đàn Vũ chỉ có thể làm qua loa, sau đó nhìn Diệp Mặc hỏi: "Cậu muốn làm gì?"

"Cùng đi xem phim." Diệp Mặc cười nói : "Gần đây có thật nhiều phim điện ảnh mới."

"Loại người như cậu lại có loại tình cảm này sao !" Tống Đàn Vũ không tin, nói, sau đó bị Diệp Mặc lôi kéo rời khỏi đây, đi tới bãi đậu xe.

"Chìa khoá." Diệp Mặc đưa tay hỏi cậu muốn chìa khoá.

"Diệp Mặc thiếu gia, cậu xác định cậu có bằng lái?" Tống Đàn Vũ đem chìa khoá lấy ra, không nỡ đưa cho Diệp Mặc.

"Tank* đều lái qua, còn không biết lái xe sao." Diệp Mặc trực tiếp đoạt lấy chìa khoá, ngồi vào xe nói : "Lên xe."

( * xetăng. )

(Dra : Lái được xe tăng nhưng không lái được xe hơi thưa các mẹ =]] )

Tống Đàn Vũ không biết tại sao, cảm giác dáng dấp vừa rồi của Diệp Mặc siêu soái!

Bất quá soái cũng không có tác dụng gì, Diệp Mặc lái xe, thật sự khiến cho Tống Đàn Vũ muốn khóc...

Diệp Mặc lái xe hoàn toàn không phân biệt rõ đâu là phanh xe cùng chân ga, cũng may Diệp Mặc phản ứng nhanh, sau đó phát hiện bản thân đoán sai, chung quy bao nhiêu cơ trí cũng có thể xem nhẹ.

Người ở bên ngoài thấy đủ loại suất khí, nhưng mà đối với lão nhân gia Tống Đàn Vũ ngồi ở trong xe mà nói, đúng là đòi mạng a.

Sít sao kéo dây an toàn, sợ hãi đến không dám mở to mắt, cũng không dám mở miệng nói chuyện, chỉ lo vừa mở mắt chính là hiện trường tai nạn giao thông. ( Dra : =]]]]]]]]]]]]]]]]]]]] )


-----------------------------=======================

Chương 66:

Edit: Draxt

Beta: Khả Tịch Nguyệt

====================


Sau đó Tống Đàn Vũ cảm giác xe dừng hẳn, chậm rãi mở mắt ra, sau đó đối mặt với ánh mắt của Diệp Mặc.

Mắt Diệp Mặc đối với cậu chớp chớp, sau đó nhẹ nhàng hôn một cái lên trán của cậu nói: "Thật xin lỗi, làm anh sợ, lần sau tôi sẽ chú ý."

"Cậu còn muốn có lần sau a!" Tống Đàn Vũ xù lông đẩy hắn ra, sau đó xuống xe che giấu cái mặt đỏ của mình.

"E hèm, lần đầu lái xe." Diệp Mặc cười cười xuống xe : "Lần sau có lẽ sẽ phân biệt được chân ga cùng phanh xe."

"Cậu thật sự chính là lần đầu lái xe a !" Tống Đàn Vũ trợn mắt lên nhìn hắn : " Đáng lẽ tôi không nên tin tưởng cậu."

"Thế nhưng anh vẫn tin tưởng rồi đó thôi! Đây là một khởi đầu tốt." Diệp Mặc đem chìa khóa xe đặt ở lòng bàn tay cậu, sau đó lôi kéo tay cậu nói : "Đi xem phim."

Tống Đàn Vũ không biết mình bị làm sao, bị một người so với mình nhỏ hơn rất nhiều cứ như vậy dắt đi, trong nội tâm còn có chút vui vẻ.

Diệp Mặc đối với điện ảnh không có hứng thú gì, vì vậy để Tống Đàn Vũ chọn phim, phim điện ảnh tên là gì Diệp Mặc cũng không chú ý, chẳng qua nhìn các nhân vật nam nam nữ nữ trong phim mà không nhịn được nở nụ cười.

Tựa hồ chỉ cần dừng lại ở bên người Tống Đàn Vũ hắn liền đặc biệt thích cười, tay nhẹ nhàng nắm chặt tay của người bên cạnh.

Tống Đàn Vũ liếc mắt nhìn hắn, hắn nhàn nhạt cười một cái, Tống Đàn Vũ lập tức quên mất giãy dụa.

Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y )

Đối với một người rất ít cười, nụ cười của hắn dù sao vẫn rất trân quý, rất đáng được người khác bảo vệ.

Vẫn tiếp tục như vậy đi...

Điện ảnh chiếu xong xuôi, Diệp Mặc xem rất nghiêm túc, còn Tống Đàn Vũ, hoàn toàn không có xem vào a !

Người ở bên cạnh vẫn nắm chặt tay mình, thỉnh thoảng hôn mặt bạn một cái, dưới tình huống như vậy làm sao có khả năng xem nổi phim điện ảnh chứ.

Cũng may rạp chiếu phim khá tối, bằng không nhất định sẽ bị người ta xem là dị loại.

"Điện ảnh xem hay không?" Diệp Mặc đi ra sau đó hỏi cậu.

"Cũng được." Tống Đàn Vũ tùy ý nói :"Đáng tiếc là một bi kịch, hơn nữa có chút xem không hiểu, một bức tranh thanh xuân như vậy lại đặc biệt có bộ dạng triết lý, đạo diễn đầu óc có hố đi!"

"Anh cũng thật là ngớ ngẩn." Diệp Mặc đưa tay ra sờ sờ đầu Tống Đàn Vũ.

Tống Đàn Vũ đột nhiên cảm giác mình thật sự quá thấp, hoàn toàn bị Diệp Mặc coi là tiểu động vật rồi. ( Dra : Ôi cưng = 3 = )

"Đi ăn cái gì đó đi!" Diệp Mặc đề nghị : " Anh biết gần đây có tiệm nào ngon không?"

Tống Đàn Vũ suy nghĩ một chút, sau đó mang theo Diệp Mặc đi tới một quán cơm bên cạnh công viên trò chơi.

Diệp Mặc nhìn công viên trò chơi, sau đó nói: "Cái này rất xa."

Tống Đàn Vũ xuống xe, sau đó nói: "Nơi này có hơi xa một chút, bất quá đồ ăn lại ngon. Ngược lại chúng ta có thời gian, chạy xa một chút cũng không có gì."

"Vậy anh về sau rảnh rỗi liền dẫn tôi đi nhìn khắp nơi." Diệp Mặc thông chuyển ý khiến Tống Đàn Vũ khó lòng phòng bị a!

(( Dra : Tuy anh lái xe không giỏi nhưng bẻ lái lại không làm khó được anh =]] ))

"Tôi mới không cần." Tống Đàn Vũ ngạo kiều nói, Diệp Mặc đột nhiên cảm giác Tống Đàn Vũ thông minh hơn một chút rồi.

Diệp Mặc không đáp lại, Tống Đàn Vũ chọn rất nhiều món, Diệp Mặc chẳng qua là tượng trưng nếm một cái.

Diệp Mặc nhìn Tống Đàn Vũ vẫn ăn như hùm như sói, trong lúc nhất thời không biết nói cái gì cho phải. Chờ Tống Đàn Vũ ăn gần như không sai biệt lắm mới phát hiện ánh mắt của Diệp Mặc, liền hỏi: "Làm sao ? Tại sao lại liên tục nhìn chằm chằm vào tôi?"

Truyện chỉ có ở Ý Vị Nhân Sinh ( Y v Y )

"Không ngon bằng đồ anh nấu." Diệp Mặc để đũa xuống nhìn ra bên ngoài nói :"Chúng ta đợi một lúc rồi vào công viên trò chơi chơi đi!"

"Cậu vẫn còn nhỏ sao?"

"Nhỏ hơn anh nên đều tính." Diệp Mặc đâm vào chỗ đau của cậu.

"Còn có thể được hay không phải hảo hảo trao đổi." Tống Đàn Vũ tức giận nói, sau đó đi tính tiền.

Diệp Mặc ở bên ngoài chờ cậu, tuy rằng ý tứ Tống Đàn Vũ nói là không đi, nhưng hắn biết cậu sẽ đi.


~~end 65-66~~ vote nè~

P/S: Hãy nhớ ~ wordpress luôn đăng trước bên này nhé, bên này theo lịch ~~ và theo tuần ~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com