Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 36. Dẫn rắn

Trình Nặc trở lại cương vị công việc của mình lần nữa, mà xuất hiện của  cô dẫn đến làm tâm tình của người khác chấn động, Nam Kiều tự nguyện để  Trình Nặc dẫn cô theo, trên mặt các quản lý bộ phận hơi biến hóa khi  thấy cô lại xuất hiện. Lúc trước Trình Nặc làm việc giỏi giang lưu loát,  cũng từng quát lớn cá nhân làm việc hiệu suất kém, cho nên những quản  lý bộ phận luôn có thái độ với Trình Nặc. Những ngày Trình Nặc xin nghỉ  thì các bộ phận này thấy tự tại như thần tiên, sự xuất hiện của cô không  xem là chuyện may mắn với bọn họ.

Trình Nặc cầm giấy chứng nhận  xuất viện đến bộ tài vụ trả phép, trong lúc đi ngang qua bộ phận quan hệ  xã hội, quản lý bộ phận quan hệ xã hội Đoàn Văn Siêu cầm một xấp văn  kiện ra cửa, hai người vừa vặn chạm mặt ở lối đi nhỏ.

"Ôi, thư ký  Trình," Đoàn Văn Siêu đầu tiên là sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc biến mất  rất nhanh, ngược lại vẻ mặt của anh vui mừng, nói: "Bồi dưỡng cơ thể tốt  rồi hả?" Anh nhìn Trình Nặc từ trên xuống dưới, thấy cô tinh thần dồi  dào, tuyệt đối không giống như bị bắt cóc.

Trình Nặc cười nhạt, "Vốn là không có gì đáng ngại, ở nhà dưỡng mấy ngày."

"Ha  hả, là thư ký Trình kính nghiệp, nếu là tôi thừa cơ hội nghỉ phép nhận  lương để ở nhà hưởng thụ phúc yên tĩnh đây." Vẻ mặt Đoàn Văn Siêu vui  vẻ, miệng giống như bôi mật khen ngợi Trình Nặc trong trong ngoài ngoài  một lần.

Trình Nặc không phản ứng nhiều, chỉ có vẻ mặt, lễ phép  chống đỡ, Đoàn Văn Siêu thấy Trình Nặc không nói theo nên cũng thức  thời, thu hồi những ca ngợi kia, vẻ mặt khôi phục nghiêm túc của ngày  thường.

"Tôi muốn giải quyết nghỉ phép, chờ đến khi mở hội nghị  ngành rồi hãy nói." Trình Nặc chỉ giấy chứng nhận xuất viện trong tay  mình, cô không có tâm tình tổn thời gian nói chuyện với Đoàn Văn Siêu ở  đây.

Đoàn Văn Siêu thấy cô muốn rời khỏi, chợt nghĩ đến một  chuyện, vội vàng nói: "Ôi, tôi thật sự có chuyện muốn hỏi cô, không biết  bây giờ có thuận tiện nói cho tôi biết hay không."

"Anh nói đi, nếu tôi biết, tất nhiên sẽ nói cho anh biết." Trình Nặc gật đầu.

"Thời  gian trước tôi luôn chạy hạng mục công ty thương mại nước ngoài, không  biết bên này Lâm tổng suy tính thế nào." Đoàn Văn Siêu thấy Trình Nặc  nguyện ý nghe, anh nhanh chóng nói tình hình chung.

"Công ty  thương mại nước ngoài?" Gần đây Trình Nặc tương đối nhạy cảm với mấy chữ  này, cô nhíu mi, "Có thể nói cụ thể tên của công ty đối phương sao?"

Đoàn  Văn Siêu liếc nhìn trái phải, anh tiến lên từng bước, giảm thấp giọng  xuống bên tai của Trình Nặc nói: " 'Lệ Vinh'," anh hơi ngừng lại, thấy  vẻ mặt Trình Nặc như cũ, cứ tiếp tục nói: "Tài liệu về bối cảnh của công  ty này thật hấp dẫn, lúc ấy Lâm tổng cảm thấy rất hứng thú với công ty  này, chỉ là chừng mười ngày trôi qua, Lâm tổng bên này ngược lại không  có biểu hiện."

Trình Nặc không biến sắc liếc mắt quan sát Đoàn Văn Siêu, gật đầu, cười nói: "Muốn biết thái độ của Lâm tổng?"

Đoàn Văn Siêu làm dấu tay nhờ cậy, "Nếu có thể cho biết, Đoàn mỗ không sao cảm kích."

"Cũng  không khó, chờ tôi hỏi ra tình huống sẽ nói cho anh biết." Trình Nặc  thu hồi vui vẻ, lễ phép đáp lại sau đó rời khỏi, cô vốn đang băn khoăn  vô cớ xuất binh điều tra công ty thương mại nước ngoài "Lệ Vinh", không  ngờ có người lủi đụng trên họng súng của cô.

Giải quyết xong nghỉ  phép, Trình Nặc đi ra khỏi bộ tài vụ, cô nhìn đồng hồ, mười giờ mười  lăm phút, lúc bình thường Lâm Tu Dương đã đến công ty, lần này trở về  tập đoàn JT mục đích của cô đã trở nên rõ ràng, sẽ không giống ngày  thường không có đầu mối như vậy. Cô muốn nhanh chóng giải quyết vụ án  kiện sớm hơn.

Cô vừa đẩy cửa phòng làm việc ra, chỉ thấy dáng vẻ  của Lâm Tu Dương lười biến ngồi nghiêng trên ghế sa lon, cô nhàn nhạt  liếc nhìn anh, cười dịu dàng, nói: "Lâm tổng."

Lâm Tu Dương giương mắt nhìn thấy Trình Nặc, không đổi lại tư thế, anh vẫy tay để Trình Nặc đến gần anh.

"Có chuyện muốn tôi xử lý?" Trình Nặc nhẹ giọng hỏi.

"Cho  cô xem tài liệu của một công ty, hôm nay trước khi tan việc cô giao cho  tôi báo cáo phân tích quan điểm về công ty này." Lâm Tu Dương đẩy xấp  văn kiện trắng bóng đến trước mặt của Trình Nặc, anh khoa tay múa chân  xuống độ dày tài liệu, "Hơi nhiều, nhưng mà cô hẳn có thực lực này."

Trình Nặc bình tĩnh quét mắt xấp văn kiện kia, tên công ty trên tựa đề rõ ràng hấp dẫn con mắt của Trình Nặc —— Lệ Vinh.

Ngoài  mặt Trình Nặc bình tĩnh, cô nhận văn kiện sau đó xin phép ra ngoài,  trên thực tế cô muốn biết nội dung trên phần văn kiện về công ty thương  mại nước ngoài Lệ Vinh này nhiều hơn, đơn thuần điều tra một chính quyền  bù nhìn. Triệu Hạo là người đứng đầu công ty thương mại nước ngoài Lệ  Vinh làm việc lại không quả quyết, không hề có phong độ của quan lớn,  Trình Nặc rất khó tưởng tượng một người lãnh đạo như vậy có thể đưa công  ty này vào hoạt động như cá gặp nước như thế.

Trình Nặc đóng cửa lại liếc nhìn văn kiện, trong đầu phân tích tỉ mỉ, mặc dù cô đã đáp ứng Nghiêm Thiếu Thần sẽ âm thầm bảo vệ Lâm Tu Dương, nhưng điều này không có nghĩa là có thể xem Lâm Tu Dương không có trong hàng ngũ khả nghi, nhưng mà hôm nay có người tự nguyện vào hang hổ, cô tự nhiên sẽ lợi dụng tốt.



Nghĩ đến đây vẻ mặt cô tản ra nụ cười rực  rỡ, xoay người là bộ phận quan hệ xã hội, cô nhẹ nhàng gõ cửa, chờ bên  trong đáp ứng, rồi mới đi vào.

Đoàn Văn Siêu khó hiểu khi thấy  Trình Nặc xuất hiện lần nữa, nhưng khi anh thấy văn kiện trong tay của  Trình Nặc, vẻ mặt lập tức trở nên hưng phấn, "Làm sao, thái độ của Lâm  tổng thế nào?"

"Anh ấy đã xem văn kiện, còn để tôi làm phân  tích." Đáp án của Trình Nặc mơ hồ sao cũng được, nhưng cô tin tưởng dù  vậy, đáp án của cô cũng khiến cho Đoàn Văn Siêu kích động.

Đúng  như Trình Nặc đoán, Đoàn Văn Siêu vừa nghe lời của Trình Nặc quả nhiên  sáng mắt, theo lời của Trình Nặc mà nói tiếp: "À, để thư ký Trình phân  tích, vậy có cần tôi giúp một tay sao? Nói ví dụ tôi có hiểu chút tình  huống?"

"Nếu trưởng phòng Đoàn có thời gian, tôi..."

"Có, có thời gian!" Trình Nặc chưa nói hết, Đoàn Văn Siêu đã đoạt trước.

Đoàn  Văn Siêu nóng lòng lập công, mà hành động này của cô phù hợp với ý  nguyện của anh ta, Trình Nặc mỉm cười, mục đích của cô đã đạt được.

Trình  Nặc vẫn xử lý văn kiện có liên quan với công ty "Lệ Vinh" đến giờ tan  sở, cô thu góp không ít tài liệu trong đó, buổi tối quyết định gặp Mục  Nhất Minh, rồi quyết định tiếp. Cô cầm báo cáo đã phân tích xong trong  tay, phần báo cáo này chỉ là tin tức có giá trị lấy ra từ văn kiện mà  Lâm Tu Dương cung cấp cho cô, cô có thể đảm bảo không hề có nhược điểm  bên ngoài công việc, nếu thật sự muốn bảo vệ Lâm Tu Dương, làm việc lén  lút cũng phải cẩn thận mới được, nghĩ đến đây, Trình Nặc có chủ ý.

Trình  Nặc gõ cửa phòng làm việc của Lâm Tu Dương lần nữa, thấy trên bàn của  anh đã không còn nhiều văn kiện, biết anh đang chờ mình.

"Lâm tổng, đây là báo cáo mà tôi đã phân tích."

Cô  đưa báo cáo cho Lâm Tu Dương, mắt to của Lâm Tu Dương quét mấy trang,  khép báo cáo lại, ngước mắt nhìn thẳng Trình Nặc, nói: "Khái quát đơn  giản cho tôi đi."

Trong bụng Trình Nặc âm thầm thở phào nhẹ nhỏm,  cách làm của Lâm Tu Dương giúp công việc của cô trở nên danh chánh ngôn  thuận rất nhiều, "Công ty này bất kể trên thực lực kinh tế hay là trên  nghiệp vụ phát triển đều cực kỳ hấp dẫn người, nói thật khi tôi xem phân  tích tình trạng tài chánh của họ gần ba năm nay, tôi đã không kiềm chế  được." Lúc Trình Nặc nói đến đây hơi dừng lại, cô chú ý vẻ mặt của Lâm  Tu Dương, anh dường như không lộ vẻ mặt gì khi nghe lời nói của cô, còn  đang tinh tế lắng nghe.

"Nhưng, nói làm sao đây, phần văn kiện  này có thể quá hoàn mỹ, đến mức khiến tôi sinh ra hoài nghi nó, dĩ nhiên  đây chỉ là cái nhìn của tôi." Trình Nặc phối hợp không khí, nhíu chặt  chân mày.

"Như vậy dựa vào nghi ngờ của cô, cô có giả thiết to  gan gì?" Vẻ mặt Lâm Tu Dương như bình thường, giống như anh chỉ đang  nghe chuyện xưa không có liên quan nhiều đến anh.

"Nếu thật sự  như trên văn kiện nói, như vậy sắp tới Triệu Hạo đứng đầu công ty Lệ  Vinh sẽ tiếp xúc với chúng ta, khiến tôi cảm thấy tư chất của anh ta  dường như hơi có vẻ tầm thường." Giả thiết này thật lớn mật, hơn nữa  cách nói dường như không thích đáng, có thể sẽ khiến Lâm Tu Dương nghi  ngờ, dù sao trên tay của cô chỉ là một phần văn kiện, cô không thể nào  đem lúc trước nắm giữ tài liệu toàn bộ thác xuất.

Lâm Tu Dương  híp mắt lại, khóe môi hiện lên hình cung tự tiếu phi tiếu, ngón tay thon  dài gõ mặt bàn có quy luật, thật lâu mới nói: "Lão tổng Triệu Hạo của  Lệ Vinh hẹn tôi thứ 6 tuần sau đi Vân Nam, trước đó tôi không xác định  dẫn người nào đi cùng, nhưng mà bây giờ tôi đã có chủ ý."

"Có thể  nói cho tôi biết cụ thể mấy ngày sao?" Trình Nặc hơi run sợ với phản  ứng của Lâm Tu Dương, có một số việc quá thuận lợi sẽ khiến người không  thể không suy tư những chuyện thuận lợi sau lưng.

"Không xác  định, vì chúng ta vẫn chưa xác định cuối cùng Triệu Hạo là nhân vật sắm  vai gì ở 'Lệ Vinh'." Lâm Tu Dương cầm phần báo cáo trong tay mở ra lần  nữa, anh dường như rất hài lòng với phần báo cáo này.

"Nguyện ý làm bạn, quyết không từ chối."

Lần  này, cô có dự cảm sẽ giao chiến chính diện với "Lệ Vinh", nếu tiến hành  thuận lợi, Lương Dĩ Hà sẽ phải đi ra từ phía sau màn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com