Tập 13 Lần đầu
Sáng dậy vẫn như mọi khi, cô và anh dậy rồi ăn sáng, đi làm bình thường
Cô đi vào phòng làm việc, liền thấy Diệu Minh đang cười cười cầm điện thoại nhắn tin, cô luôn luôn đến sớm hơn Việt Thi. Đến khi cô ngồi xuống ghế, Diệu Minh mới bỏ điện thoại xuống quay sang nhìn cô
-Nhìn bạn chắc khỏe hơn nhiều rồi nhỉ?
-Ừ, khỏe rồi_ cô vừa nói tay vừa dọn đồ, miệng cũng mỉm cười
-Chồng bạn có đối sử tốt với bạn không? Mình thấy hiện nay có nhiều người con trai kị cái đấy lắm_ theo sự quan sát của Diệu Minh, cô không ngại đưa ra ý kiến của mình
-Không, anh ấy tốt lắm_ cô hạnh phúc nói, cảm thấy may mắn vì lần đó tính hay quên của mình mà gặp được anh
-Kể cho mình nghe nào?_ Diệu Minh ghé xát tay vào cô, ánh mắt háo hức
-Thì....không nói được. Làm việc đi_ làm sao có thể nói được mấy chuyện đó, dù sao anh ấy cũng là con trai mà
Đang làm việc tập trung, Diệu Minh nhớ ra gì đó, quay sang hỏi Việt Thi
-Hai người làm chuyện đó chưa?
-Chuyện gì?_ tay cô vẫn đang vẽ, chưa hiểu được chuyện gì
-Chuyện vợ chồng hay làm ấy_ cái người này ngốc đến nỗi phải nói đến thế mới hiểu được sao?
Nghe Diệu Minh nói thế cô liền dừng tay, khuôn mặt nghĩ cái gì đó liền đỏ lên, quay sang
-Mình......chưa_ cô và anh cũng không ai nhắc đến chuyện đó
-Mình thấy anh ta là người tốt. Có thể giữ gắm cả đời được_ Diệu Minh
-Mình không biết làm thế nào?_ cô nghĩ việc anh giúp cô rất nhiều
Suy nghĩ một chút Diệu Minh nhắn tin cho Ngọc Phụng rồi quay sang nói với cô
-Gọi điện cho chồng bạn nói chiều nay đi làm thì đi với bọn mình, ăn cơm tối luôn. Chúng ta đi chuẩn bị
-Chuẩn bị gì?
-Bạn cứ làm theo lời mình đi_ Diệu Minh lấy điện thoại của cô giơ ra
Việt Thi cũng không nói gì, cũng nghe thấy gọi cho anh, phải rất lâu sao mới có người nghe máy
-Alo Việt Thi, có chuyện gì vậy?_ giọng nói anh trằm ấm vang lên
-À, em gọi cho anh để bảo anh chiều em đi làm về em đi chơi với bạn, anh không cần đón em, cũng không cần chờ cơm
-Anh biết rồi, đi cẩn thận
Nói chuyện với anh xong hai người không nói chuyện nữa, tiếp tục thiết kế. Một ngày làm việc trôi qua rất nhanh, chiều đến ba người hẹn nhau đi siêu thị. Diệu Minh và Ngọc Phụng đưa cô đến cửa hàng đồ ngủ. Việt Thi nhìn xung quanh đồ ngủ ngắn củn, bó sát.....
-Thôi, bỏ đi. Đi về_ bảo cô mặc thế này thì làm sao mà mặc được, nghĩ còn chưa nghĩ đến
-Bây giờ là thời đại nào rồi mà còn quần áo trẻ con Hello Kitty như cậu không?_ Diệu Minh thật chịu với cô, 25 tuổi đầu mà ăn mặc như trẻ con
-Kệ mình đi, đi về. Mình không mặc mấy cái đồ này_ cô định đi ra ngoài thì bị Ngọc Phụng kéo lại
-Vậy cậu ở đây đi để hai bọn tớ mua đồ_ Ngọc Phụng nháy mắt với Diệu Minh rồi hai người đi vào trong chọn đồ
Việt Thi đứng ở ngoài đợi, bao nhiêu cô gái đi vào đi ra mua, cô đột nhiên thấy sởn gai ốc, tự nhiên lại vào mấy chỗ này làm gì chứ. Một lúc sau hai người đi ra ngoài chỉ mang một cái túi ra, xong kéo cô đến chỗ mua quần áo bên cạnh
-Việt Thi, cậu mặc chiếc váy này xem, đẹp nè_ Ngọc Phụng đưa một chiếc váy mày xanh nhạt, ôm sát người, ở dưới xòe ra đến đầu gối
-Vào thử đi_ Diệu Minh đẩy cô vào phòng thử đồ, rồi hai người cũng chọn đồ luôn
Đến khi ra, ba người đều thích chiếc váy này nên cô quyết định mua nó và mua thêm một bộ đồ ngủ nữa. Ba người chọn đồ xong. Diệu Minh và Ngọc Phụng đưa tiền cho cô nhờ cô thanh toán hộ, còn mình thì lấy đồ. Diệu Minh liền đổi túi váy Việt Thi thành bộ đồ ngủ. Rồi sau đó ba người đi ăn tối
Khi cô về đến nhà cũng gần 8 giờ, mở cửa vào không thấy ai ở nhà, cô vào phòng để đồ ở trên giường, lấy điện thoại gọi cho anh thì cô nghe tiếng chuông điện thoại của anh ở trên bàn
-Anh ở đâu nhỉ?
Cô đi tìm ở nhà vệ sinh không có, nhà bếp không có, rồi đi vào thư phòng thấy anh đang ngồi làm việc rất tập trung, quần áo mặc rộng rãi. Anh ngẩng đầu lên, thấy cô đứng đó
-Em về rồi_ giọng anh có phần mệt mỏi, xen lẫn vui mừng
-Anh ăn gì chưa?
Anh lắc đầu, mặt cô nhăn lại, làm việc đến giờ này vẫn chưa ăn. Thấy lông mày cô nhíu lại, anh đứng dậy đi đến chỗ cô, lấy hai ngón tay xoa xoa
-Nhăn nhanh già lắm
-Sao giờ này anh vẫn chưa ăn?
-Anh làm việc_ mai đi công tác rồi, anh phải tranh thủ xử lí nốt một số việc. Cô không ở nhà anh về tắm xong liềm đi vào đây làm việc
Cô xoay người đi ra ngoài
-Em đi xào mì cho anh ăn
Anh nhìn cô vẫn chưa thay quần áo, thấy sự lo lắng của cô, cảm thấy có vợ thật tốt. Cô lấy mì xào với thịt bò, rất nhanh chóng để ra bàn, đồng thời pha một cốc sữa rồi gọi anh ra ăn. Anh ra ngoài ăn, thấy cốc sữa còn một nữa liền mỉm cười, ngồi xuống ăn
Cô đi vào phòng lấy quần áo trong tủ rồi đi vào tắm. Tắm xong, anh cũng ăn xong mang đồ ra rửa. Cô lấy quần áo thì tuột tay rơi xuống bồn tắm ước sũng lấy tay đập đầu "Việt Thi ơi là Việt Thi" Làm sao bây giờ? Lấy gì mặc. Cô nghĩ mãi đang định mở cửa cứ thế chạy ra ngoài lấy quần áo thì đột nhiên anh đi vào. Cô liền đi vào lại đống cửa, sao anh lại vào đúng lúc này. Anh đi vào thấy cô định đi ra rồi lại đi vào
-Có chuyện gì không?
-À, anh lấy hộ em bộ quần áo ở trong cái túi em để trên giường với. Quần áo em ước rồi
Anh nghe cô nói thì đến bên giường mở cái túi ra, mặt tự nhiên đơ ra, nuốt nước bọt
-Em định mặc bộ này sao???
-Anh lấy cho em đi_ cô thấy bộ đó được mà, đâu đến nỗi
Anh cầm đến đưa cho cô, cô mở cửa nhận lấy, nhìn thấy liền đỏ mặt. Đây hình như là chiếc váy hai người kia mua. Chiếc váy ngủ hai dây màu đỏ, dài chưa đến đầu gối, lại rất mỏng. Cô mở cửa ngó ra thấy anh không có trong phòng liền chậm chạp đi ra ngoài. Anh đột nhiên mở cửa phòng đi vào, hai người đâm vào nhau. Cô xoa đầu, ngẩng đầu lên nhìn anh, thấy anh nhìn mình chầm chầm, đột nhiên nhớ ra mình đang mặc.....
-Em.....em_ cô lấy tay che người, che không được liền kểnh chân lên che mắt anh
Anh lấy tay ôm lấy cô gái trong lòng, mềm mại giọng nói khàn khàn
-Em chuẩn bị chưa??
-Em....ờ....em_ cô không biết phải làm thế nào, dù biết trước sẽ có lúc này nhưng vẫn thấy sợ, nghe nói lần đầu đau lắm
-Nhưng anh nhẹ thôi nhé_ cô nói nhỏ
-Được_ không đợi cô nói thêm liền cuối xuống hôn lên môi cô.....
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com