Tập 14 Sáng sớm (1)
Hai người áp sát người nhau, anh ôm chặt lấy cô, cô có thể thấy được người anh nóng lên. Anh vẫn không ngừng hôn cô, cái lưỡi bá đạo theo phản ứng đi vào trong cuốn lấy cái lưỡi của cô
-Thắng.....Thắng..... ư_ cô ư nhẹ anh lại càng phản ứng
Cô có chút giật mình, hoảng sợ, nghĩ thì hôm nay đều là ý trời, sớm muộn gì cũng đến. Hai tay đang nắm chặt vào hai bên váy liền buông xuống ôm lấy người anh, môi có chút đáp lại
Anh biết đây là lần đầu của hai người, cùng ngã lên giường lớn, anh lật người đè lên cô ánh mắt nóng bỏng
Đêm hai thân thể quấn quýt lấy nhau, chỉ có tiếng người phụ nữ thở dốc và người đàn ông gầm nhẹ
................................
Sáng hôm sau cô từ từ mở mắt, nhìn ra cửa sổ, nắng nhẹ chiếu vào. Thân bị một lực nào đó ôm chặt, nhìn sang bên cạnh thấy vẻ mặt ôn hòa, thoải mái của anh. Nhớ lại tối hôm qua, gương mặt bổng chốc đỏ lên, cuối xuống thấy hai người thân thể sát nhau, muốn nhích người cũng không được. Cô nghiêng người, lấy tay chọc chọc mũi anh, miệng, sờ sờ lông mi anh vẫn chưa tỉnh lại. Nhìn lại đồng hồ một lúc thấy gần 7 giờ, lại nghĩ đến tí nữa anh tỉnh dậy không biết nói gì. Lấy tay nhẹ để tay anh ra khỏi người mình, rón rén bỏ chăn ra định bước xuống
-Đi đâu_ giọng nói anh có vẻ khàn khàn, cô quay đầu nhìn lại như vẻ bị bắt được. Không biết nói gì?
-Em......em dậy làm đồ ăn sáng_ cô cười cười, khuôn mặt đỏ lên
Anh kéo tay cô ngã vào lòng anh, hai tay ôm lấy cô thật chặt
-Tí nữa anh đi công tác_ đáng lẽ hôm qua anh định nói cho cô nhưng lại bị bất ngờ làm.....nên không nói được
-Vậy....bao giờ anh về_ cô cảm thấy buồn, cũng quên mất sự ngại ngùng
-Dự định là tối thứ bảy_ anh cũng mong càng về sớm càng tốt
-Tối thứ bảy em có buổi trình diễn thời trang của công ty. Có cả trang phục em thiết kế nữa_ cô cứ giữ nguyên tư thế đó
-Anh biết, anh đói rồi_ giọng anh bắt đầu khàn khàn, ôm cô cảm thấy mềm mại liền có phản ứng
-Vậy em đi làm đồ ăn sáng_ cô nghe vậy liền bỏ chăn ra định đứng dậy
-Không cần, có rồi_ nói xong liền đè lên người cô cúi xuống hôn
Đến lúc cô tỉng lại lần nữa thì thân mệt mỏi, mở điện thoại lên nhìn đỡ hơn 9 giờ rồi. Cô cố ngồi dạy kéo chăn ra, đi vào lấy quần áo rồi đi vào nhà tắm. Khi cô nhìn vào trong gương đều là dấu vết của anh để lại, tắm cũng có phần khó khăn. Không ngường thầm mắng cái người đã gây ra và cả cái váy của ai kia
Lấy cặp đi ra khỏi phòng, bụng cũng chở nên đói, đi qua phòng bếp thấy có đặt hai cái sandwich trên bàn. Cô đi lại cầm lấy hai cái rồi đến công ty, mặc dù anh vẫn còn nhớ làm đồ ăn sáng cho nhưng vẫn trách vì anh làm cô mệt chệt người
Đến phòng làm việc, Diệu Minh thấy cô đi vào liền hỏi
-Sao cậu đến muộn thế?
Cô đi từ từ ngồi vào ghế, không để ý Diệu Minh lấy đồ ra
-Còn không phải cái váy hai cậu mua_ nếu không phải cô làm rơi quần áo, nhờ anh lấy hộ cái váy đó thì không xảy ra chuyện đột ngột thế
-Vậy hai người làm...rồi sao?_ mặt Diệu Minh hớn hở lên
-Ừ, đau chết mất_ đứng thật là lần đầu của hai người chưa có kinh nghiệm đau thật đấy
-Vậy bây giờ bạn cho mình gặp chồng bạn đây?_ mặt dù là thấy dáng vóc quá tuyệt đi nhưng vẫn muốn anh ta như thế nào
-Hôm nay anh ấy đi công tác rồi, mấy ngày nữa mới về
-Thôi để lần khác vậy. À, chiều nay có bộ đồ cậu thiết kế rồi đấy. Giám đốc bảo chiều đến xem có gì cần sửa không?
-Ừa được rồi
Đến trưa cô và Diệu Minh đi ăn cơm. Diệu Minh gọi điện nói cho Anh Thơ biết, cô cầm điện thoại gọi cho anh nhưng liên lạc được. Lại nhớ chắc anh là đang trên máy bay. Cô thở dài, tự nhiên nhớ mỏi lần anhh lại hỏi cô ăn cơm chưa
-Sao, nhớ rồi à?_ Diệu Minh quan sát cô từ nãy đến giờ, thấy cô cứ cầm điện thoại mãi
-Đâu có, ăn đi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com