Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

19 (H)

Thúc Hàm Thanh nhận thức được ánh mắt Yến Thần Quân đáp xuống đôi chân trần trụi của mình, cậu mới chuẩn bị hóng khô xong quần áo nửa trên, Yến Thần Quân liền mở miệng nói: "Sao cậu không mang dép?"

Về cơ bản thì Thúc Hàm Thanh không thể nói rằng đồ anh tôi nào dám đụng, nên tỏ ra lúng túng: "......Tôi không có thói quen xỏ dép trong nhà."

Yến Thần Quân mang dép lê tới, rồi lấy ra kiện quần áo trong tủ đồ, đặt ở một bên, y túm cổ áo, cởi từng nút áo rồi mặc đồ mới, sau đó ngồi xuống ghế mát xa bên cửa sổ, tháo mắt kính xuống, đặt tay trên bụng bày ra một tư thế ngủ tiêu chuẩn, nặng nề thở hắt ra: "Giờ tôi sẽ nghỉ ngơi."

Nếu không phải phần ngực Yến Thần Quân còn phập phồng lên xuống thì có lẽ Thúc Hàm Thanh đã cho rằng y trực tiếp an bài xuống suối vàng.

Cậu sờ soạng quần áo còn hơi ẩm, lấy bộ đồ của Yến Thần Quân, mặc ở trên người có chút rộng, vòng eo cùng chỗ vai đều lớn. Cậu xỏ dép lê vào, mới cảm thấy chân không còn lạnh nữa.

Thúc Hàm Thanh cầm khăn lông lau tóc, cũng ngượng ngùng bởi tiếng động nhỏ phát ra, Yến Thần Quân cũng không bảo cậu nên làm gì kế tiếp. Tay chân nhẹ nhàng rón rén đến bên cửa sổ, lau đi mặt kính phủ đầy sương, nhìn ra bên ngoài một mảnh hoang vắng, mặt trời thoắt ẩn thoắt hiện tạo nhiệt xuống tầng tuyết mỏng tan rã. Toàn bộ bề mặt thực tĩnh mịch, như thể mỗi mình phòng thí nghiệm là ốc đảo sinh mệnh duy nhất.

Thúc Hàm Thanh quay đầu lại nhìn xuống Yến Thần Quân từ trên cao, mới phát hiện sắc mặt y không khoẻ lắm, mang theo một chút tái nhợt bệnh trạng, gương mặt mỏi mệt, nhưng góc cạnh anh tuấn của con lai vẫn rất phong độ.

Tay Thúc Hàm Thanh nhẹ nhàng đóng cửa lại, cầm thẻ cơm đi ăn.

*

Buổi chiều, Thúc Hàm Thanh lại một thân ướt đẫm lết ra khỏi thiết bị kia, Dịch Nhiên rót ly nước ấm cho cậu, an ủi nói: "Toàn bộ phòng thí nghiệm, trừ bỏ giáo sư Yến thì không một ai có thể ra vẻ mình ổn mà bước xuống đâu, hơn nữa cường độ của anh rất cao."

Thúc Hàm Thanh lộ ra nụ cười gượng gạo, lại có chút ảo não: "Nhưng tôi cũng yếu thật."

Vào lúc cậu khoác lớp áo ra khỏi phòng thí nghiệm, cậu đứng bên ngoài văn phòng Yến Thần Quân, vất vả chờ đến khi nhân viên ra ngoài, liền vội vàng gõ cửa đi vào.

Yến Thần Quân đang cầm một phần báo cáo, nghi hoặc nhìn: "Cậu vẫn chưa về à?"

Thúc Hàm Thanh chỉ bộ đồ trên người: "Mai tôi trả lại anh nhé, cảm ơn."

Yến Thần Quân nói được, Thúc Hàm Thanh bước ra ngoài, vừa hay có người kêu cậu đến căn cứ thực nghiệm 2 để xem kết quả. Bên ngoài còn mơ hồ tuyết bay, chiếc ô ngang vai che chắn đỉnh đầu cậu, ngón tay đút vào túi áo đồng phục.

Đột nhiên, chỉ nhìn thấy cổng lớn cách đó không xa, Thúc Hàm Thanh vừa mới rời khỏi văn phòng y đã chạm mặt với một nam nhân bị che chắn mắt. Cậu như thể cho rằng đây là một loại tình thú nho nhỏ, nói gì đó rồi lộ ra vẻ tươi cười chói chang. Nam nhân đưa một tay ôm cậu vào trong ngực, bất đắc dĩ cười, ôn nhu xoa nhẹ tóc cậu, Thúc Hàm Thanh ôm eo ngẩng đầu hôn lên đôi môi hắn.

Bên cạnh có người nhắc nhở, Yến Thần Quân liền thu hồi tầm mắt, không nói một lời mà nhấc chân về phía trước, người đằng sau phải thật nhanh mới bắt kịp y.

Yến Thần Quân nhớ rõ, nam nhân kia tên Mộ Diệp, trước kia người bên cạnh Thúc Hàm Thanh vốn không phải hắn, mà là một đứa nhóc tên Vinh Hoa.

Thúc Hàm Thanh nhất định không biết rằng vào lúc cậu đưa đôi mắt sao sáng thấu triệt nhìn kẻ khác, liếc một cái đã có thể phá vỡ lớp bảo vệ của họ.

*

Thúc Hàm Thanh ngồi lên xe sau, trên tóc rơi xuống bông tuyết, Mộ Diệp giúp cậu phủi nó đi, bảo tóc có chút dài.

Thúc Hàm Thanh đã lâu không cắt tóc, lần trước cậu ngại phiền nên toàn tự thân vận động, hiện tại tóc dài ra thoạt nhìn có chút ngoan ngoãn.

Lúc trở về, Thúc Hàm Thanh cởi áo khoác nằm nhoài trên giường than mệt, Mộ Diệp mới phát hiện bộ đồ cậu đang mặc có chút khác với bộ thường dụng trong phòng thí nghiệm

Mộ Diệp cúi đầu, tóc sượt qua khuôn mặt mềm mại của Thúc Hàm Thanh, cậu bị tóc cọ đến mức muốn tránh đi, bảo ngứa. Cậu bắt đầu kể rằng kiện đồng phục này không phải từ bên phòng thí nghiệm, mà là của Yến Thần Quân, qua mấy ngày cậu sẽ trả cho y.

Thần sắc Mộ Diệp biến đổi, cuối cùng vẫn im hơi lặng tiếng. Hắn bảo sẽ giúp cậu cắt tóc, Thúc Hàm Thanh ngồi trên ghế, cúi đầu chơi game, ngẩng đầu liền đập vào mắt hình ảnh Mộ Diệp cầm cây kéo nhìn chẳng khác gì thực hành trước khi sử dụng.

Thúc Hàm Thanh mím môi: "......Bằng không cứ để tôi tự xử đi."

Mộ Diệp thấp giọng nói: "Hàm Thanh, trước tiên để tôi thử đã, không được thì nói sau, tôi muốn cắt tóc em."

Thúc Hàm Thanh nhìn ánh mắt chờ mong của Mộ Diệp: "Được rồi."

Cuối cùng thành quả cũng không tệ lắm, kiểu tóc trông thoải mái thoáng mát, Thúc Hàm Thanh phù một hơi, vuốt quả mái trên trán mình.

Mộ Diệp giải thích ngày mai hắn cùng những người khác đi nhận nhiệm vụ mới, nên ít nhất một tuần mới về được.

Người trực tiếp lãnh đạo Mộ Diệp tên là Lạc Tinh Hùng, đời trước cậu có gặp ông vài lần, cùng cấp bậc với Lôi Tranh. Nhưng tính tình khác xa, là một người trung niên có tâm nhãn. Thúc Hàm Thanh ôm mặt hắn khuyên hắn cẩn thận an toàn, còn bảo nếu không có chuyện gì thì cứ nhớ đến cậu là được.

Mộ Diệp cười nói được thôi: "Nếu phòng thí nghiệm xảy ra chuyện không vui, nhất định phải nói tôi biết, nhé?"

Thúc Hàm Thanh gật đầu, cậu hỏi Mộ Diệp muốn làm không?

Mộ Diệp lắc đầu: "Hôm nay em có vẻ mệt nên chúng mình nghỉ ngơi đi."

Thúc Hàm Thanh mới chợp mắt một lúc nên tinh thần tỉnh như sáo, cậu mím môi hơi hé miệng ra: "Vậy tôi dùng miệng giúp anh nha?"

Loại dụ hoặc này không người đàn ông nào có thể chối từ.

Thúc Hàm Thanh quỳ trên mặt đất, chiếc áo lỏng lẻo treo trên người, dưới mặt đất là chiếc gối Mộ Diệp đệm cho. Mặt cậu càng lúc càng nóng, đưa tay nắm lấy côn thịt, liếm láp vài cái, mang theo chút thăm dò há mồm ngậm lấy đỉnh quy đầu, nhẹ nhàng mút.

Cậu vươn đầu lưỡi liếm mút từng ngóc ngách, đầu lưỡi mềm mại đặt trên đỉnh lỗ chuông khuấy đảo hướng vào trong. Thân thể Mộ Diệp được cậu mút đến run rẫy, hầu kết giữa chiếc cổ thon dài chậm rãi chập trừng.

Trên bờ vai trần trụi của Thúc Hàm Thanh vẽ lên từng hoa văn màu mực, hô hấp khiến bút tích trên làn da trở nên sinh động, thoạt nhìn như chiếc đuôi hoạt bát của tiên cá. Cậu có chút nghiêm túc ăn trọn lấy thứ hàng của Mộ Diệp, động tác mút vào khiến hai bên hàm hóp lại, mặt mày rũ xuống làm cậu dị thường dịu ngoan. Mộ Diệp ngắm bộ dáng chuyên chú này đến kích động lại mềm ấm không thôi, hắn muốn tham lam nuốt tất thảy của cậu.

Hắn vuốt ve vành tai cậu, thái độ Mộ Diệp vẫn luôn là sự mềm mại ôn hòa, mang theo chút ngữ điệu tán tỉnh như nhẹ giọng thân mật khen cậu: "Hàm Thanh, bé cưng, làm tốt lắm."

Thúc Hàm Thanh ngửa đầu lên, dường như được nhận sự ủng hộ nên động tác càng thêm lớn mật, dương cụ thô dài ở trong miệng cậu thọc vào rút ra, bên trên truyền đến tiếng thở dốc trầm thấp của Mộ Diệp.

Trước kia Thúc Hàm Thanh dùng miệng cho Vinh Hoa, cậu ta luôn mạnh bạo nhấn gáy cậu, đẩy dương vật hướng vào trong ngày một sâu hơn, cho dù cậu nghẹn đến đỏ bừng mặt, Vinh Hoa cũng sẽ nảy sinh tâm tình ác độc cường ngạnh bóp lấy cằm cậu, không cho phép cậu chống đẩy, cuối cùng chỉ có thể để Vinh hoa tùy ý phát tiết.

Rất nhiều lần đều nuốt sâu vào tận đáy họng, nên mỗi lần dùng miệng xong, khóe môi nóng rát, khoang miệng bị ma sát đến sưng tấy. Mỗi lần làm xong, Vinh Hoa thường dính lấy cậu thật lâu.

Đối lập với Vinh Hoa, Thúc Hàm Thanh biết được Mộ Diệp có bao nhiêu khắc chế, trong lòng muốn chứng kiến cảnh hắn mất khống chế. Thúc Hàm Thanh dứt khoát cùng lúc sử dụng tay và miệng, lòng bàn tay liên tục xoa nắn tinh hoàn phía dưới, đầu lưỡi liếm từ phần gốc lên tới tận đỉnh, ngậm lấy dùng sức mà mút vào.

Đại khái bị lần này quá mức kích thích, thân thể Mộ Diệp run lên, dùng sức ấn gáy cậu xuống, kịch liệt thọc vào rút ra, gầm nhẹ một tiếng, biểu tình ẩn nhẫn nay bày ra vẻ khoái cảm hỗn loạn, trực tiếp hướng vào trong khoang miệng cậu thoải mái bắn ra.

Từng giọt tinh dịch chảy khỏi khoé miệng Thúc Hàm Thanh rồi theo trọng lực nhỏ giọt xuống, chờ đến khi Mộ Diệp tỉnh lại từ trong cơn khoái cảm.

Chỉ thấy biểu tình Thúc Hàm Thanh có chút hoảng hốt, mặt nghẹn nở một đợt ửng hồng, trong tay vẫn còn cầm lấy thứ hàng bán cương vừa mới bắn ra, dâm đãng đến câu nhân. Hắn vội vàng dùng khăn giấy lau đi chất lỏng nhớp nháp dính bên môi Thúc Hàm Thanh: "Xin lỗi nhé, tôi không nhịn được, ngoan, nhổ ra nào."

Thúc Hàm Thanh lấy lại tinh thần, nuốt xuống, còn há mồm cho Mộ Diệp nhìn: "Học trưởng, anh xem nè, tôi ăn hết sạch trơn."

Thúc Hàm Thanh nói xong câu đó thì trước mặt đột nhiên tối sầm, đôi mắt truyền đến xúc cảm ấm áp từ lòng bàn tay nam nhân, cậu nghe được tiếng Mộ Diệp thở dài, chóp mũi cao vút cọ cọ mặt cậu: "Bé cưng, là do em mời gọi tôi."

Ngoài phòng cảnh tuyết mịn bay lai rai, cửa sổ trong phòng đóng chặt, đầu giường chỉ sáng một chiếc đèn, ánh sáng mờ nhạt ái muội, chăn lộn xộn nhăn nhúm thành một đoạn, một nửa chiếc rơi xuống sàn nhà, khăn trải giường lung tung rối loạn.

Quần áo ném một bên góc giường, rõ ràng không có máy sưởi nhưng nhiệt độ trong phòng ngày càng cao. Thân nhiệt Thúc Hàm Thanh nóng đến lợi hại, trán lấm tấm mồ hôi, vẻ mặt của cậu theo nam nhân phập phồng biến hóa.

Thúc Hàm Thanh rên rỉ không ngừng, vội vàng thở dốc: "Học trưởng, chậm một chút, chậm một chút......"

Ngón tay cậu chạm vào hình xăm trên ngực Mộ Diệp, mặt trên ghi ba chữ Thúc Hàm Thanh. Khi ấy bọn họ vừa vào nội thành, mỗi ngày sau khi tỉnh dậy Thúc Hàm Thanh có chút khùng khùng lặp lại hành động kiếm tra xem Mộ Diệp có bị thay đổi kí ức không.

Thậm chí sau đó bắt hắn viết rất nhiều tấm card, tỷ như tên của cậu, bất kể có xảy ra chuyện gì, Mộ Diệp đều nghe lời Thúc Hàm Thanh nói, việc gì cũng chiều cậu hết.

Cho đến một ngày, Mộ Diệp cõng cậu đến tiệm xăm, trực tiếp lấy tên cậu khắc vào ngực mình, còn vẽ khung trái tim.

Nó khiến Thúc Hàm Thanh bàng hoàng không nhẹ, nhưng phần lớn cảm động, Thúc Hàm Thanh hôn lên ngực hắn, chỉ tiếc đang bị chế trụ mắt cá chân, bị chơi ướt dầm dề, giọng nói Mộ Diệp khàn khàn: "Nào, bé cưng, nhẫn nại một chút thôi nhé."

Ngày hôm sau Thúc Hàm Thanh rời giường, mới phát hiện đằng sau vành tai rải rác không ít dấu vết hồng tím, Mộ Diệp nói vài câu xin lỗi, tối hôm qua có chút mất khống chế, Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm hắn cũng không giống như là cố ý. Vì chỉ có tên nhóc Vinh Hoa kia mới có thể làm chuyện tuyên bố chủ quyền ấu trĩ vậy.

Cậu đi vào phòng thí nghiệm, tự giác vào trong thiết bị, chờ y tới đây. Sau vài giờ, hôm nay cậu có chuẩn bị quần áo, tắm rửa xong chỉnh trang đồ áo mới tới trước cửa văn phòng gặp Yến Thần Quân.

Cậu cố tình vén cổ áo lên trên nhiều hơn, hy vọng có thể che khuất những dấu vết đó, kết quả eo thì lộ ra một ít.

Thúc Hàm Thanh biết khoảng thời gian 11 giờ là lúc theo thói quen y nghỉ ngơi, vì thế hướng về y gật đầu rồi tự giác chuẩn bị ra ngoài. Khi lướt qua nhau thì Yến Thần Quân đột nhiên nói: "Tôi thừa nhận cậu quả thực mê người, chẳng lẽ ỷ vào việc bản thân có chút mị lực, cho nên thấy ai nấy đều phải khiêu khích một phen?"

.

.

.

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Tiểu thúc: ????

Vua não bổ -- Yến Thần Quân, nam nhân thúi đều rất mạnh miệng như zậy, rõ ràng bản thân bị hấp dẫn, thích chết đi được, còn sắc mặt ba phải nói những lời đó.

Hiện giờ Mộ Hoàng Hậu rất được sủng ái, đứng đầu bảng nhé.

Chương sau Tiểu Vinh ra mắt, còn có Lôi Tranh đáng ghét.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com