Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

45

Thời gian cứ ngỡ đã trôi qua một thế kỷ, Thúc Hàm Thanh kịch liệt ổn định tâm trí và hơi thở, gian nan chống đỡ thân thể.

Sau đó mở toang cửa phòng mình, cậu như thể đã vắt toàn bộ sức lực vào việc gõ cửa phòng Yến Thần Quân.

Cửa ngay lập tức mở ra, Thúc Hàm Thanh nhìn Yến Thần Quân đứng cạnh cửa sổ, trông tỉnh như chưa hề chợp mắt, giọng điệu vững vàng: "Lại gặp ác mộng sao?"

Trong mắt Thúc Hàm Thanh tràn ngập phẫn nộ, cậu lập tức siết cổ áo trắng Yến Thần Quân: "Bây giờ khai sạch mọi thứ cho tôi."

Yến Thần Quân bị Thúc Hàm Thanh dùng sức đẩy lùi hai bước, nhưng y lại nhanh chóng nắm lấy tay cậu: "Được, cậu theo tôi."

Thúc Hàm Thanh dùng ánh mắt quái lạ liếc qua cỗ máy mình từng gặp, Yến Thần Quân đặt bàn tay lên bề mặt của nó, tiếng máy móc bắt đầu khởi động vang vọng khắp phòng.

"Xin chào chủ nhân."

Thúc Hàm Thanh nhìn màn hình điều khiển dần sáng lên: "Rốt cuộc nó là cái gì?"

"Dùng để tạo mộng khí."

Thúc Hàm Thanh ngờ vực hỏi: "Chính nó đã tạo ác mộng cho tôi?"

Yến Thần Quân lắc đầu, cong khóe miệng khổ sở: "Không, tạo cho tôi."

Y không ngừng quay ngược thời gian, chỉ vì muốn thay đổi tất cả.

Yến Thần Quân nhìn Thúc Hàm Thanh đang xem xét mục đích của họ, vì thế y mở miệng: "Nơi này từng là hầm trú ẩn của bộ phận quân đội, hiện tại là nhà kho ngầm không được sử dụng nhiều, nên không ai tìm đến được."

Thúc Hàm Thanh nhíu mày: "Tôi muốn biết thân thế của bản thân."

Tầm mắt Yến Thần Quân như hướng về phía xa xăm: "Đó là một câu chuyện từ rất lâu rồi."

Yến Thần Quân lấy chiếc bình nhỏ từ trong két sắt ra, bên trong chứa đầy chất dị năng xanh lam đang khẽ chuyển động. Trong một khắc Thúc Hàm Thanh chạm đến chiếc bình, cậu liền cảm thấy bồn chồn không yên, nắp chai vừa hé mở, lượng dị năng gấp gáp chui vào cơ thể.

"Sau một kiếp lại thêm một kiếp, dẫu tôi có dựa vào máy móc lặp lại không biết bao nhiêu lần quy hồi. Sự thật là cậu thuộc bộ phận nhân sự của phòng thí nghiệm, được phòng thí nghiệm nuôi nấng cùng đám Thạch Lỗi, thừa hưởng gien của 'cha mẹ' trong bức ảnh đó. Ban đầu đại dịch virus lan rộng, người lây nhiễm nhanh chóng hoá tang thi, những người may mắn sống sót còn lại chỉ biết chờ đợi chính phủ hành động, trải qua nhiều lần kiểm soát thì người sống sót mới có cơ hội đứng trong căn cứ, xác định không còn mối nguy hại tiềm ẩn nào, nhân loại đã tới gần bờ vực tồn vong."

"Vì vậy căn cứ bắt đầu kế hoạch mang tên Cổ Trùng."

Thúc Hàm Thanh nhớ ra rồi.

Cậu được phòng thí nghiệm nuôi nấng đào tạo, ở cái năm trước mười tuổi thì không ai trong số bọn họ được phép đặt tên, cậu là đứa nhỏ nhất đội ngũ, ngay cả Dịch Nhiên còn lớn tuổi hơn cậu, bọn họ gọi cậu là tiểu Ngũ. Vừa tròn mười tuổi thì tất cả mới có tên riêng của mình.

Doãn Biên Yên là đại tỷ, theo thứ tự là Tang Mại, Thạch Lỗi và Dịch Nhiên, song Yến Thần Quân thì khác xa, y thuộc bộ phận khác của quân đội, 18 tuổi đã nắm trong tay con dấu ủy nhiệm đỏ tươi đóng tại phòng thí nghiệm.

Năm người họ đều nằm dưới quyền Yến Thần Quân.

Thiên tài trẻ tuổi Yến Thần Quân, hơi cứng nhắc trong việc đối nhân xử thế, luôn tạo cảm giác nghiêm túc lạnh lùng với người đối diện, vì thế rất ít người thân cận y, cố tình tên thần kinh thô Thúc Hàm Thanh bị mấy anh chị tống cổ đến cạnh y, cậu cũng chẳng bất mãn gì hết. Yến Thần Quân không nói một lời thì cậu vẫn lẳng lặng đứng một bên, ngây ngốc ngắm cỏ cây hoa lá.

Thúc Hàm Thanh được đám Thạch Lỗi dạy hư, cách ứng xử không phải phép cho lắm, nên ngay từ đầu Yến Thần Quân đã có thành kiến với cậu.

Lúc thì chê cậu nhếch nhác, lúc thì phàn nàn cậu ăn uống quá ồn, Thúc Hàm Thanh vốn không phải dạng người chỉ ngồi đọc báo cáo trong phòng kín, cậu nghĩ thầm bản thân mỗi ngày lăn bò tập luyện, trên người đương nhiên không sạch, hơn nữa cậu ăn nằm trong quân đội từ nhỏ, khó tránh khỏi cử chỉ thô lỗ.

Mới đầu Thúc Hàm Thanh cũng chẳng ưa y, nhưng ngại chức vị khác biệt, hiểu rõ không được ghét bỏ ra mặt, cuối cùng chỉ biết đứng sau lưng nói xấu y với Thạch Lỗi.

Thạch Lỗi khoác tay cậu, bảo bọn họ không cùng thế giới với Yến Thần Quân, tạm hoà hoãn bầu không khí giữa hai người.

Thúc Hàm Thanh thầm nghĩ, kia là cấp trên của mình, phải ăn nói nhẹ nhàng.

Lần Yến Thần Quân thay đổi thái độ với cậu là đợt cùng Thúc Hàm Thanh tham gia buỗi diễn đàn thảo luận, cậu liều chết cứu Yến Thần Quân khỏi tay tên côn đồ. Sau sự cố, bọn họ tạm thời được đưa đến căn phòng đơn sơ của trung tâm triển lãm. Trong phòng tắm xối xả tiếng nước, hơi ẩm nhanh chóng lan toả, phủ kín mặt gương mơ hồ.

Nước chảy xuống cơ thể trần trụi, Thúc Hàm Thanh cảm thấy từng lỗ chân lông đều giãn ra, đồng thời dịu xuống đau mỏi ẩn trong xương cốt, vết máu theo làn nước xuôi về cẳng chân. Đợi một lúc cậu mới vươn tay chạm vào miệng vết thương, đau đến khoé miệng mếu đi, vừa định lau khô thân thể ướt sũng qua loa thì cửa phòng đột nhiên mở ra, thu vào mắt Yến Thần Quân là dáng hình dẻo dai kia.

Thúc Hàm Thanh lau vết nước trên mặt, dáng vẻ quay đầu lại để lộ đuôi lông mày cùng khóe mắt kinh tâm động phách. Cậu tắt nước, cầm khăn lông vắt bên cạnh, trên người hằn sâu khí chất cứng rắn và quả quyết như được tôi luyện nhiều năm mà thành, không hề do dự lấy thân chắn đạn.

"Tôi tắm xong rồi, đến lượt anh."

Yến Thần Quân nhíu mày, tầm mắt không rời vai phải: "Cậu không biết phải kị nước vào vết thương?"

Thúc Hàm Thanh bỗng hiểu ra, Yến Thần Quân thế mà lại quan tâm thương tích của cậu cơ đấy, cậu tỏ vẻ không sao: "Chẳng hề hấn gì, tôi da dày thịt béo, sẽ khỏi nhanh thôi."

Thúc Hàm Thanh đang nói sự thật, sức khôi phục của bọn họ mạnh kinh người, chỉ cần không trí mạng thì bọn họ còn khôi phục nhanh hơn cả người thường, cậu của năm mươi lăm tuổi bắt đầu chấp hành nhiệm vụ, núi đao biển lửa đều trải qua.

Nói xong sắc mặt Yến Thần Quân càng thêm khó nhìn.

Mái tóc ướt đẫm của Thúc Hàm Thanh bỗng đen lạ thường, khuôn mặt được hơi ấm nhuộm màu hồng nhu thuận.

Yến Thần Quân im lặng một hồi lâu, cũng không động đậy, tất thảy cảm xúc mà Thúc Hàm Thanh chẳng thể đọc vị đều ẩn khuất sau đồng tử sâu thẳm. Sau đó y mới để lộ lọ thuốc trong lòng bàn tay, chỉ nói một từ: "Thuốc."

Thúc Hàm Thanh thụ sủng nhược kinh cảm ơn y, lại thấy Yến Thần Quân xoay người rời đi.

Ban đầu người ta đồn Thúc Hàm Thanh là cộng sự đứng cạnh Yến Thần Quân, nhưng thực chất phải là vệ sĩ của y mới đúng. Cậu tùy ý đóng thùng áo sơ mi, đứng canh cửa một đêm, dáng người hoàn hảo, vết thương trên người cũng chẳng ảnh hưởng đến thân thủ điêu luyện của cậu.

Bất ngờ Yến Thần Quân gọi cậu tới, liền bước lại cởi bỏ áo cậu rồi vạch cổ áo để xem vai sau, lộ ra miệng vết thương.

"......Sao không sức thuốc?"

Thúc Hàm Thanh xấu hổ, cảm thấy không thể nói tay vươn chẳng tới được đi.

Yến Thần Quân cầm lọ thuốc: "Lại đây."

Trên bả vai để lộ thương tích đọng lại máu khô, đóng vảy trên làn da trắng bệch, Thúc Hàm Thanh ngoan ngoãn ngồi đó, tay đặt trên đầu gối, dấu sẹo vẽ đầy lưng cậu. Ngón tay Yến Thần Quân đột ngột chạm lên vết sẹo trên eo Thúc Hàm Thanh: "Cái này từ đâu ra?"

Thân thể Thúc Hàm Thanh run lên, thành thật nói: "Tôi quên rồi."

Cậu quên thật.

"Có đau không?"

Thúc Hàm Thanh chần chờ một chút rồi mới gật đầu: "......Vẫn đau."

Yến Thần Quân: "Tôi sẽ nhẹ tay hơn."

Thúc Hàm Thanh còn chưa rõ y đang có ý gì, thuốc vừa chạm vào miệng vết thương, dù ngón tay cậu khẽ run lên cũng không kêu tiếng nào.

Yến Thần Quân lại hỏi đau không? Thúc Hàm Thanh mím môi lắc đầu.

Đêm đó Yến Thần Quân cho Thúc Hàm Thanh ngủ trong phòng.

Sau đó Thúc Hàm Thanh cảm giác thái độ của y tốt hơn nhiều, không dùng ánh mắt lạnh lẽo đánh giá cậu, cũng không ghét bỏ khi cậu ăn cơm lớn tiếng, còn ngồi với cậu nữa. Hai người họ cùng tiến cùng ra, dần trở nên ăn ý hơn.

Đám Thạch Lỗi thi thoảng nói xấu Yến Thần Quân, cậu còn phản bác giúp y vài câu, có mỗi Dịch Nhiên là không tham gia nói xấu Yến Thần Quân, vì cô ấy một lòng thần tượng y đã lâu.

Doãn Biên Yên nghe vậy bèn cười: "Tiểu ngũ, em dễ mua chuộc quá rồi."

Thúc Hàm Thanh lẩm bẩm nói: "Nhưng người đó không xấu mà."

Dịch Nhiên gật đầu.

Yến Thần Quân quá mức cuồng việc, có lần Thúc Hàm Thanh đi đến, lập tức người khác tới dặn cậu phải khuyên Yến Thần Quân dành thời gian nghỉ ngơi, và có một lần y bị bệnh nặng đến mức trực tiếp hôn mê trong phòng thí nghiệm.

Thúc Hàm Thanh chỉ có thể canh chừng y, cầm khăn giúp y hạ sốt, phát hiện màu da có chút trắng hơn dân Châu Á thông thường, môi hơi khô, dáng vẻ mỏi mệt, bộ dạng lúc rũ mi mắt càng thêm đáng thương. Khi cậu lau tay y thì nhận thấy so với bàn tay toàn vết chai sần của mình thì Yến Thần Quân lại trắng bệch thon dài, sự khác biệt rất rõ ràng.

Thúc Hàm Thanh nghĩ thầm, yếu quá đi.

Đột nhiên Yến Thần Quân mở to mắt, cảnh giác nắm lấy cổ tay Thúc Hàm Thanh, nhận ra trước mặt là cậu thì mới hạ cảnh giác xuống.

Thúc Hàm Thanh muốn rút tay mình về, cố tình Yến Thần Quân nắm thật chặt, cậu chỉ có thể nói Yến Thần Quân hiện đang bệnh, tốt nhất nên nghỉ ngơi.

Giọng Yến Thần Quân khàn đặc: "......Thúc Hàm Thanh, cậu ở đây, đừng để ai đến gần tôi......"

Thúc Hàm Thanh đồng ý, Yến Thần Quân mới yên tâm chợp mắt.

Kỳ thật thì Yến Thần Quân luôn một thân một mình, y thực cô độc.

Khoảng cách dần thu hẹp, Thúc Hàm Thanh không còn phải im ỉm ngắm cỏ cây hoa lá trong phòng nữa mà chắm chú nhìn số liệu trên tay Yến Thần Quân, sẽ nhắc nhở y ăn cơm đúng giờ hoặc nghỉ ngơi. Có hôm y bận quá thì Thúc Hàm Thanh sẽ đứng cạnh đút cơm cho y, còn tầm mắt Yến Thần Quân vẫn dừng trên bản báo cáo.

Hình ảnh này bị Tang Mại bắt gặp phải, không thể tưởng tượng hỏi Thúc Hàm Thanh: "Làm vậy bất lịch sự với giáo sư Yến lắm đó."

Thúc Hàm Thanh bình thường hóa vấn đề: "......Tôi kêu y ăn cơm mà y không lọt tai, nên đành phải làm vậy."

Tang Mại biểu tình phức tạp.

Khi virus phát tán muôn nơi, Thúc Hàm Thanh vẫn rõ thời điểm phòng thí nghiệm bùng nổ dịch, họ liều chết che chở cho Yến Thần Quân rời đi, rất nhiều người phải bỏ mạng.

Yến Thần Quân dựa lưng trên tường, ngồi trong một góc, lòng bàn tay siết chặt đặt trên đầu gối, trên mặt còn vết máu chưa khô, Thúc Hàm Thanh gọi một tiếng "Giáo sư".

Yến Thần Quân hoảng hốt ngước mắt lên nhìn, chai nước hiện trước mặt, y không nhúc nhích mà chỉ nhìn vài giây rồi mới muốn nhận lấy.

Thúc Hàm Thanh giúp y vặn nắp chai, Yến Thần Quân khàn giọng hỏi cậu không khát sao?

Thúc Hàm Thanh nói: "Còn một ngày đường nữa, chúng tôi từng trải qua huấn luyện, giáo sư cứ uống đi."

Hai người đối diện một lát, Yến Thần Quân cố chấp đưa miệng chai tới gần môi Thúc Hàm Thanh.

Thúc Hàm Thanh lộ vẻ không mấy tự nhiên, nhưng vẫn hớp một ngụm, hai người chưa hề mở miệng, chẳng qua trên mặt đã có chút hồng.

Để hộ tống Yến Thần Quân tới nơi an toàn, Thúc Hàm Thanh cũng phải chịu nhọc khá nhiều, tối đến Yến Thần Quân dựa lên vai cậu mà bất tri bất giác ngủ thiếp đi. Bọn họ vượt qua ngàn vạn, trên muôn trùng dầu sôi lửa bỏng để tìm kiếm một đường sinh tồn.

.

.

.

【 tác giả có lời muốn nói: 】

Một chương viết không đủ, nên muốn Yến Thần Quân lần lượt xả hết ký ức quá khứ, tất cả những gì y muốn chỉ đơn thuần là để Thúc Hàm Thanh có kết cục tốt, nhưng chứng kiến biết bao nhiêu cái chết của cậu, dần rơi vào trạng thái cố chấp.

Đối với thiếu niên Thúc Hàm Thanh và Yến Thần Quân mà nói, cảm tình giữa họ rất ngây ngô, tựa đôi tri kỉ vậy.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com