47
Yến Thần Quân quay ngược về lúc Thúc Hàm Thanh được sinh ra, y cùng đám Doãn Biên Yên xuyên về quá khứ, đưa Thúc Hàm Thanh 2 tháng tuổi rời khỏi kế hoạch chim ưng non do quân đội khởi xướng, giao cậu cho một gia đình bình thường nuôi, thay đổi thân thế, không còn là công cụ hình người được quân đội cải tạo nữa.
Cái giá phải đổi lại là sự tận tâm với quân đội.
Thế giới không thể tồn tại hai Yến Thần Quân, kết quả là giữa người cha bạc tình làm nhân viên ngân hàng và người mẹ làm nhà sinh vật học không hề tồn tại một đứa con như y.
Yến Thần Quân luôn ít khi biểu cảm từ nhỏ, thậm chí còn cho rằng cảm xúc là một điều gì đó khá phiền hà, việc này chẳng mấy ảnh hưởng tới việc y lớn lên. Ấn tượng duy nhất của y về tình mẫu tử là được cứu khỏi vụ bắt cóc năm 6 tuổi, để biểu đạt áy náy nên mẹ đã hôn y một cái.
Đó là lần đầu và duy nhất y cảm nhận tình thương của mẹ, sau này cha mẹ y ly hôn thì y theo cha mình. Có một lần để chúc mừng sinh nhật mẹ nên y đã mua quà, phát hiện mẹ tái hôn bên gia đình mới, nhìn hình ảnh gia đình ấm áp kia, y lập tức vứt bó hoa và lặng lẽ ra về.
Y lớn lên, không ngờ bản thân hình thành cảm tình đối với Thúc Hàm Thanh.
Những vất vả bấy nhiêu năm cũng chỉ để gặp lại khuôn mặt rạng rỡ tươi cười của người thiếu niên ngày ấy.
Hành tung của y bị giám thị nghiêm ngặt, chỉ có vài lần được phép ra ngoài. Y gặp Thúc Hàm Thanh vào năm cậu vừa tròn 10 tuổi, cậu bé ôm quả bóng rổ bên người, mặc bộ đồng phục học sinh, trong tay cầm cây kem vị hoa quả, ánh mặt trời rọi xuống người cậu, khiến cậu nổi bật giữa dòng người vội vã, Yến Thần Quân nhìn hình ảnh đó ở đằng xa. Còn Doãn Biên Yên đứng sau y, không hiểu sao hốc mắt bỗng ấm lên.
Kiếp này thật tốt.
Năm 18 tuổi Thúc Hàm Thanh thi đại học, dụ đám bạn xỉn quên lối về lết lên sân thượng và rống hết nỗi oán hận trong lòng ra, ngay lúc đó xung quanh vang vọng tiếng hét quỷ khóc sói gào.
"Tao muốn thoát khỏi deadline ngập mặt!"
"Tao muốn được yêu đương!"
"Tao muốn ngủ nướng! Nhất định phải học đại học ở thành phố khác!"
Thanh âm đinh tai nhức óc, khiến thủ phạm Thúc Hàm Thanh sợ đến tỉnh hẳn rượu,ỉu xìu lẩm bẩm nhắc: "Bọn mày không sợ mất mặt à trời?"
Vừa nói xong liền vang thêm một câu khác nữa: "Tao không phải học toán nữa rồi!"
Cuối cùng họ bị bảo vệ đuổi đi, Thúc Hàm Thanh vội vã chạy liền đụng trúng người đàn ông mặc áo khoác đen, cậu theo bản năng quay đầu lại, bốn mắt chạm nhau, vừa định nói lời xin lỗi thì một cảm giác quen thuộc câu lấy trái tim cậu.
Trong tiếng gió dần nguôi đi, cả thế giới như đọng lại trong khoảnh khắc đó, hoa phượng hoàng nở rộ muôn nơi, nhuộm màu đỏ rực cả một khoảng trời.
"Xin lỗi ạ—"
Thúc Hàm Thanh nói lời xin lỗi, liền theo chân đám bạn chạy như điên, thổi tung những mảnh hoa rải rác khắp mặt đất, Yến Thần Quân cởi khẩu trang xuống, duỗi tay tiếp nhận bông hoa phượng đỏ tung bay theo gió, ngắm nhìn bóng dáng thiếu niên giữa nhóm người, một nụ cười xuất hiện trên môi y.
Thúc Hàm Thanh vào trường đại học luật, thân là đàn anh Mộ Diệp luôn chiếu cố cậu, thổi mùa xuân đến bên người thiếu niên chỉ gặp là trao luôn nhiệt tình.
Mạt thế bùng nổ, học sinh trên xe hóa thành muôn hình vặn vẹo, Mộ Diệp kéo theo Thúc Hàm Thanh thoát khỏi chiếc xe sắp sửa nổ tung.
Yến Thần Quân khiến quân đội chiếu cố Thúc Hàm Thanh, đám người Doãn Biên Yên âm thầm bảo vệ mãi đến khi an toàn đặt chân tại khu căn cứ, Yến Thần Quân đứng ngoài nhìn thấy Thúc Hàm Thanh rúc bên người Mộ Diệp, bôn ba ngày dài đã khiến cậu gầy đi nhiều.
Y cho rằng, chỉ cần mạt thế kết thúc, cậu nhất định sẽ tìm được hạnh phúc.
Doãn Biên Yên nhắc đến Mộ Diệp, nói hắn là dị năng giả thức tỉnh hiếm gặp, có khả năng che chở tốt cho Thúc Hàm Thanh, cô ta lại hỏi Yến Thần Quân thật sự có thể trơ mắt nhìn Thúc Hàm Thanh bên cạnh người khác?
Yến Thần Quân nói: "Tôi bằng lòng khiến em ấy tránh xa tất cả, không phải chịu khốn khổ như kiếp trước."
Y ra sức đẩy nhanh quá trình mạt thế đi vào hồi kết.
Nhưng ngay sau đó xe chở Thúc Hàm Thanh và Mộ Diệp bị tang thi truy đuổi, xe mất khống chế lao xuống vách núi.
Lúc bọn họ xuống dưới vách núi, Thạch Lỗi dùng sức bẻ cong cửa xe móp méo, cả người Mộ Diệp đè trên Thúc Hàm Thanh, trên hắn còn chút hơi tàn, Yến Thần Quân dứt khoát tách hai người ra, chỉ thấy Thúc Hàm Thanh mang thương tích trải dài từ sau tai lan đến cổ, tay chạm vào ướt đẫm máu tươi, mạch ngừng đập.
Yến Thần Quân chạm vào phần cổ lạnh lẽo của Thúc Hàm Thanh, lẩm bẩm nói: "Em nên tránh xa hắn chứ, tự tìm cái chết thì hà cớ gì phải lôi em theo."
Lần thứ hai xuyên về quá khứ vào thời điểm họ còn chật vật tìm đường đến khu an toàn, Yến Thần Quân cấy chủ thần lên người Mộ Diệp, Doãn Biên Yên tùy tiện nhét đống cốt truyện cẩu huyết vào hệ thống chủ thần, mục đích khiến Mộ Diệp rời xa Thúc Hàm Thanh.
Nhưng Mộ Diệp không hoàn toàn để ý đến lời chủ thần, vì thế Tang Mại được phái tới cạnh Mộ Diệp, thứ nhất là để bảo vệ Thúc Hàm Thanh, thứ hai là giám sát, đợi lấy được sự tin tưởng của cả hai xong thì cậu ấy sẽ trở mặt làm phản Mộ Diệp, xóa hết sạch kí ức từng trải qua tại thôn làng của họ.
Quả nhiên Mộ Diệp đối xử nguội lạnh hơn với Thúc Hàm Thanh.
Không lâu sau đó, Thúc Hàm Thanh bỗng nhặt được đứa nhỏ tên Vinh Hoa vào đúng lúc Tang Mại vắng mặt, cậu ta liền không rời Thúc Hàm Thanh một bước.
Tang Mại tận mắt chứng kiến cảnh Vinh Hoa thừa lúc Thúc Hàm Thanh ngủ say bèn hôn trộm cậu, Mộ Diệp nắm lấy cổ tay cậu ta, trong mắt ngập tràn phẫn nộ.
Tiếp đến Mộ Diệp thường xuyên gây chuyện với việc Vinh Hoa hay ở cạnh Thúc Hàm Thanh, dẫn đến Thúc Hàm Thanh hiểu nhầm rằng Mộ Diệp chán ghét cậu, nên mới cãi vã với hắn.
Tang Mại cân nhắc trong lòng, cái này giống với tranh giành tình cảm thật, nhưng ký ức của Mộ Diệp đều đã xóa sạch, nên không có khả năng.
Mà Vinh Hoa cũng tâm cơ không kém, gây nên một số việc khiến Tang Mại vô pháp ngăn cản, nếu làm vậy sẽ khiến người khác ngờ vực, cậu ấy chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Vinh Hoa không biết xấu hổ ly gián cặp Mộ Diệp - Thúc Hàm Thanh, Vinh Hoa cảm thấy Mộ Diệp không có chí tiến thủ, từ chối tiếp nhận nhiệm vụ cấp A. Cùng lúc đó Thúc Hàm Thanh mặc kệ tất cả nghiêng về phía Vinh Hoa, cậu cãi một trận lớn với Mộ Diệp, liền rời khỏi đội ngũ cùng Vinh Hoa.
Không ngờ tên điên Vinh Hoa vì muốn chứng thực tình yêu của mình đối với Thúc Hàm Thanh, tiếp nhận nhiệm vụ cấp A, hoàn toàn mất tung tính giữa đợt sóng tang thi.
Lần thứ ba xuyên về lúc nhặt được Vinh Hoa, trói buộc chủ thần lên người cậu ta, Doãn Biên Yên dựa vào sự việc kiếp trước thêm thắt bất hòa giữa họ. Tức thì Vinh Hoa đặt nặng cảnh giác và phòng bị lên Thúc Hàm Thanh và Mộ Diệp.
Nhưng Thúc Hàm Thanh gặp phải Lôi Tranh.
Lại giống như trở lại điểm ban đầu.
Không nghĩ được kết cục Lôi Tranh chết liền phát hiện được chân tướng sự việc, cũng ngờ gã phong ấn toàn bộ ký ức của mình lên người cậu, và đến khi cả hai chạm mặt nhau, tầm mắt gã chẳng thể rời cậu nửa tấc.
Yến Thần Quân không đành lòng chứng kiến cái chết lặp lại của Thúc Hàm Thanh, y nói với Doãn Biên Yên: "Xóa toàn bộ ký ức của tôi đi, kế hoạch Cổ Trùng sẽ bắt đầu lại, ác mộng này sẽ là lần cuối, thiết bị kia chỉ chống đỡ được một lần nữa thôi, đừng để em ấy đến gần họ."
Vì thế Doãn Biên Yên cấy chủ thần vào trong Thúc Hàm Thanh, nếu cậu thông minh chắc hẳn sẽ cách đám người kia thật xa.
Nhưng Lôi Tranh chặn đứng kế hoạch, Thúc Hàm Thanh không từ bỏ tìm kiếm sự thật.
Đây là sự thật.
Vào khoảnh khắc Yến Thần Quân mất đi Thúc Hàm Thanh, y liền quay ngược về quá khứ.
Y không thể dừng lại, mỗi lần Thúc Hàm Thanh chết, Yến Thần Quân luôn tự cho rằng kết quả kiếp sau sẽ tốt hơn, không phải sao?
Tất cả đúc kết thành bệnh trạng cố chấp điên cuồng.
.
.
.
【 tác giả có lời muốn nói: 】
Đối với Yến Thần Quân mà nói thì sự xuất hiện của Lôi Tranh như bug vậy, ai ngờ rằng chỉ một đòn sét của gã lại tạo nên kỳ tích này.
Kỳ tích mà tác giả nói có thể là điểm kết của vòng tuần hoàn, là thứ trao tặng cuộc sống yên bình cho tất cả :)))) tui nghĩ thế, NP là 1 chuyện chứ việc Hàm Thanh vẫn sống thì nó đã đạt đc mục đích bấy lâu nay của họ Yến rồi đúng không nào?
IvanTill làm tôi suy, suy nên không lặn nữa
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com