Chap 35
Tại nhà Hoàng Duy.
_Em thấy sao rồi?
_Em ổn rồi, may mà không bị cảm.
_Không sao thì tốt rồi_Hoàng Duy dịu dàng xoa đầu cậu.
_Anh...
_Hả?
_Hôm nay may mà có chị Thư nếu không em không biết mình đang lạc trôi phương trời nào nữa, điều đó cũng chứng minh chị ấy hoàn toàn là người tốt mà, đúng không anh?_Ngọc An trưng bộ mặt cún con, chớp chớp mắt thuyết phục.
_À...ừm em nghỉ ngơi đi, anh ra ngoài một chút.
_Ư..anh..._Cậu mếu máo giữ anh ở lại, nhưng trước khuôn mặt nghiêm túc kia thì cậu không thể làm trò mèo để giữ anh lại nữa rồi.
_Anh đi đi_Tiểu An xụ mặt xuống, nằm xuống kéo tấm chăn qua đầu mình, giả vờ hờn dỗi hắn.
Hoàng Duy cười trước hành động ngốc nghếch của bảo bối, cậu giận thật hay không chả lẽ hắn không biết, hắn đóng cửa phòng lại rồi ra sân vườn, tìm cho mình không gian thoáng đãng nào đó để suy nghĩ.
_Mình có nên nghe theo em ấy? Anh Thư thật sự là người tốt sao?_Vội lục lại trong túi áo bao thuốc lá mà hắn vừa nhờ tên hầu mua cho, rít một hơi sâu, rồi nhẹ nhàng thả ra làn khói trắng. Lâu rồi hắn chưa trải nghiệm lại cảm giác này, dù biết thuốc lá rất có hại cho súc khỏe, nhưng đang rối trí hắn đành rít một hơi '' lấy tinh thần'' đã.
_Đúng là có vợ khổ thật.
Vừa nói xong hắn bật cười như kẻ ngốc, dúi tàn thuốc cuối cùng, định bụng trở lại phòng để dỗ dành bảo bối, nhưng vừa quay lưng liền thấy bóng dáng quen thuộc của ai đó, hai tay khoanh trước ngực, vai tựa vào thân cây, đưa ánh mắt khiêu khích nhìn hắn.
_Bảo bối...em đến từ lúc nào...
_Đủ để nhìn thấy quá trình anh hút hết cái thứ chết tiệt đó_Cậu nhướn mày, rồi quay lưng bỏ đi.
_Nè!!! Tiểu An!!! Đừng giận anh mà huhu :<
May mắn cho hắn được ông trời trao cho cặp chân dài nên đuổi kịp Ngọc An.
_Anh xin lỗi mà, sẽ không có lần sau nữa đâu_Hắn nắm lấy cánh tay bảo bối, miệng liên tục xin lỗi.
_Anh rõ ràng không thương em nữa mà, em đánh chết anh, Hoàng Duy._Cậu ức phát khóc, trên phòng không nghe lời cậu nói thì ra là trốn đi hút thuốc.
Hoàng Duy bế xốc cậu, trực tiếp ôm về phòng, người nằm trong lòng hắn liên tục cọ quậy, miệng cũng không ngừng mắng hắn xối xả, hắn chỉ cười, hôm nay bảo bối còn bày đặt hung dữ với hắn cơ, Hoàng Duy chẳng sợ cậu giận đâu, lúc nãy hắn còn suýt phì cười khi con người nhỏ nhắn kia mặc bộ đồ ngủ hình con thỏ màu hồng dỗi lên dỗi xuống với hắn, còn làm mặt hung hăng nữa chứ. Hắn chính vì sự ''cố gắng hung dữ'' của cậu mà không muốn làm cậu quê :)) ( chứ không phải do anh thiếu tiền đồ, lụy thằng bé quá hay sao :)) )
_Thôi nào, Anh xin lỗi._Hoàng Duy đặt Tiểu An nằm trên giường xong liền nhân cơ hội leo lên nằm cạnh bảo bối.
_Tránh ra người anh toàn mùi thuốc, hứ!!_Ngọc An quay mặt vào tường ôm gối ôm.
_Vậy anh ngậm chocolate cho thơm lại nhé.
Ngọc An căn bản là có phản ứng hóa học với choco, nghe đến đây, mắt liền sáng rỡ, nhưng mà người ta phải làm giá với anh chồng nên đành nhịn lại.
_Tùy anh, đi cho khuất mắt em.
_Ư huhu anh xin lỗi mà, vậy bé thỏ hồng muốn anh làm gì để bé hết giận nè_Hoàng Duy vòng tay ôm lấy eo cậu, đầu dụi dụi vào cổ bảo bối.
_Anh làm hòa với chị Thư đi._Ngọc An nhỏ giọng.
_Chuyện này...
_Anh không đi, em liền mách mẹ Tuyết anh ăn hiếp em đó.
_Được, được anh đồng ý, nhưng mà...anh muốn nhận phần thưởng từ em _Hắn ngồi bật dậy, nhanh chóng để Ngọc An nằm gọn dưới thân mình, nở nụ cười ma mãnh hắn dẫn cậu chìm vào nụ hôn sâu.
Lưỡi hắn luồn vào khoang miệng, quấn lấy đầu lưỡi rụt rè của đối phương, tận dụng thời gian dùng tay cởi cúc áo của Ngọc An, để lộ bờ ngực trắng nõn, mịn màng. Rời khỏi đôi môi tấy đỏ vì sự điên cuồng, hắn nhếch miệng.
_Đêm nay, thỏ con nằm gọn trong nanh sói rồi nhé.
Dứt câu, Hoàng Duy dùng lưỡi trêu đùa phần cổ trắng ngần của bảo bối, Ngọc An bị kích thích, theo phản xạ ngửa cổ lên, ưỡn phần ngực đang căng đầy dục vọng. Hắn trượt xuống, lưỡi bận rộn mân mê đầu ngực, tay nhanh chóng tìm đến hạ bộ của Ngọc An.
Cự vật phía dưới của Ngọc An đã căng cứng, co giật vì bị kích thích, hắn liền dùng tay giải phóng sự căng tức ấy, cổ tay di chuyển ngày càng nhanh, dần dần đẩy lên đỉnh điểm, Ngọc An thở hắt hơi, phía dưới phun trào dịch trắng lên tay Hoàng Duy. Hắn rời bỏ đầu ngực đang ửng hồng, liếm sạch ''sản phẩm'' của bảo bối, rồi dùng ngón tay thăm dò cúc huyệt. Bên trong Ngọc An siết chặt lấy ngón tay hắn, ẩm ướt vô cùng.
_Thả lòng nào, anh xong ngay thôi.
Hắn bắt đầu di chuyển ngón tay chậm rãi, từ tốn. Một ngón rồi đến hai ngón, hắn dần tăng tốc độ, đẩy những khoái cảm của Ngọc An lên tột cùng, rồi rút ra một cách dứt khoát. Cảm giác hụt hẫng khiến Ngọc An nắm lấy góc áo Hoàng Duy vừa nói vừa thở dốc.
_Ưm...Hoàng Duy...em muốn....
Nhếch miệng hắn đột ngột đẩy cự vật vào bên trong, Ngọc An vì bị tấn công bất ngờ, miệng bật ra những âm thanh tràn đầy dục vọng. Hoàng Duy ra sức chiếm hữu bảo bối, tốc độ di chuyển nhanh dần, bên trong Ngọc An thắt chặt lấy Hoàng Duy, cậu như bị người bên trên làm cho mụ mị đầu óc, tiếng xác thịt va vào nhau càng khiến bầu không khí trở nên ám muội, hắn bên trên điên cuồng như thú dữ, cậu bên dưới bị khuất phục bởi hắn. Đạt đến đỉnh điểm cả hai cùng nhau hòa làm một.
__________________________
Buổi sáng hôm sau ở công ty. Anh Thư gặp Ngọc An ở phòng photo tài liệu.
_Ngọc An, tối qua em ngủ ngon chứ_Anh Thư cười vỗ vai cậu.
_Dạ...cũng bình thường...mà sao hôm nay trông chị vui vậy, sắc mặt tỉnh táo hẳn _Hai má Ngọc An ửng đỏ khi cậu nhớ về chuyện tối qua, cuối cùng phải tìm cớ nói lảng qua chuyện khác.
_Hôm nay chị thật sự rất bất ngờ đó, lúc ăn sáng Hoàng Duy có nói xin lỗi vì đã hiểu lầm chị, cậu ấy còn nói chị có việc gì cần thì nói, cậu ấy sẽ giúp, em đúng là cứu tinh của chị đó_Giọng nói Anh Thư tràn đầy hứng khởi.
_Anh ấy nói với chị khi nào nhỉ? Sao em không biết?
_À tại vì lúc đó em ngủ chưa thức, trên bàn ăn chỉ có chị với Hoàng Duy thôi, chắc do cậu ấy ngại nói trước mọi người, mà em làm cách nào để cậu ấy hết hiểu lầm chị vậy, em giỏi ghê_Anh Thư cứ vô tư nói trong khi mặt Ngọc An thì ngày càng đỏ.
_Ha...Không có gì, em chỉ khuyên răn anh ấy thôi haha_Ngọc An nở nụ cười ngừng ngùng.
_Dù gì cũng cảm ơn em nha, chị về văn phòng trước.
_Dạ, chị đi cẩn thận.
Anh Thư rời đi, được một khoảng xa thì cô quay đầu lại nhìn Ngọc An đang lơ ngơ với đống tài liệu.
_Phải, em chính là cứu tinh của chị, nhóc con à!_Cô nhếch miệng, gương mặt vẽ lên một đường sắc sảo đến lạ thường.
Mời các nàng đón đọc chap tiếp theo, cảm ơn đã theo dõi bộ truyện đến tận bây giờ :>
Chuyên mục khoe thân :))
P vừa xỏ khuyên ở xương quai xanh mới được hai ngày thôi :> các nàng thấy sao, xinh chứ :>
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com