Chương LIV: Thoáng một kiếp luân hồi.
Giữa màn đêm trùng điệp vô tận, chàng thủ lĩnh gia đình Mafia Vongola khét tiếng chậm rãi mở mắt, để đôi mắt màu Caramel chậm chạp làm quen với không gian kỳ lạ trước mắt. Bên cạnh cậu, tên Thuật Sĩ bất hảo Rokudo Mukuro cũng chỉ vừa cựa mình ngồi dậy. Hai ánh nhìn chạm nhau, thoáng ngây ra nhưng rồi lại như chợt hiểu ra điều gì mà lại đảo quanh.
"Anh đang tự nghĩ vì sao chúng ta phải xem một câu chuyện sến súa và nhàm chán đến nhường ấy, Tsunayoshi."
Nụ cười cay nghiệt đặc trưng cùng con mắt trái đỏ thẫm chứa năng lực chết người đang tỏa ra thứ sát khí đáng sợ làm Tsuna không khỏi cười khổ một tiếng. Thực tâm mà nói, cậu không phải là người thích hợp để cảm thụ những câu chuyện tình cảm có nhiều trắc trở như phim truyền hình như vậy. Đó là lý do vì sao khung giờ chiếu phim tình cảm lãng mạn trên TV từ xưa đến nay chỉ có mẹ và Bianchi là khán giả trung thành. Vậy nên, khi bỗng nhiên xem hết cả một đoạn phim dài ghi lại hơn ba năm cuộc đời của ai đó như vậy, chàng trai tóc nâu không sao thoải mái. Nhất là khi nhân vật chính trong đó là tổ tiên của mình. Khẽ day thái dương, cố làm dịu cảm xúc đang hỗn độn trong lồng ngực, chàng thủ lĩnh trẻ không khỏi để lộ ra nụ cười có phần bất đắc dĩ.
Ngay lúc ấy, từ giữa không gian tối tăm, một luồng sáng màu lửa Bầu Trời từ từ hiện ra, hóa thành một dáng vóc mà Tsuna đã từng có cơ hội gặp gỡ nhiều năm về trước. Vùng sáng bất chợt rơi xuống tấm áo choàng đen, soi sáng người đang điềm nhiên ngồi bắt chéo chân, thong thả nhấm nháp một tách trà nóng. Ngoại hình anh tuấn có đến bảy, tám phần giống với chàng trai tóc nâu, chẳng qua lại cốt cách thanh nhã và sang trọng được rèn luyện từ thuở ấu thơ nổi trội hơn khiến cả hai khó lòng có thể nhầm lẫn. Hình bóng hư ảo của vị kẻ đã sáng lập ra cái tên Vongola danh giá trước mắt chẳng mấy khác biệt với thứ đã in vào tâm trí thiếu niên năm nào, vẫn gương mặt anh tuấn với đôi mắt như Hổ Phách thoáng nét u buồn thật trang nghiêm.
"Ngài Primo."
Trong vài giây ngắn ngủi, não bộ đã hoạt động hết công suất và đưa ra cho Tsuna đáp án cho toàn bộ mọi chuyện vừa diễn ra. Cậu khẽ hỏi dò.
"Vừa rồi ... Là ngài làm đúng không ạ?"
Gật đầu thừa nhận suy đoán của đứa cháu trai là sự thật, người đàn ông đã từng là nỗi e dè của cả thế giới ngầm Italia từ vài thế kỷ trước, lại mỉm cười thật hiền khi lắng nghe câu hỏi tiếp theo từ cậu.
"Nhưng tại sao ngài lại làm như vậy ạ? Ý cháu là ... Chuyện đó hơi riêng tư..."
"À chẳng phải, cậu muốn biết về cách ta rời khỏi Italia, đến Nhật Bản và có gia đình như thế nào ư? Nhân dịp sinh nhật nên ta cũng muốn tặng cho cháu trai của mình một món quà nho nhỏ."
Như vừa được khai sáng, Tsuna đáp lại ánh nhìn ôn hòa của y bằng một nụ cười lúng túng. Suy nghĩ nhất thời ấy chỉ vừa xuất hiện vào buổi chiều muộn hôm nay, cậu không ngờ rằng nó lại có thể truyền đến chiếc nhẫn Vongola mà đến tai cả ngài Primo. Trái ngược với thủ lĩnh thứ mười đang phân vân chưa biết nên mở lời như thế nào, Mukuro lại thản nhiên buông lời giễu cợt.
"Thật là một câu chuyện lãng mạn hệt như mấy tiểu thuyết rẻ tiền ngoài kệ dành cho tuổi mới lớn vậy, Primo. Ông muốn cho chúng tôi thấy được ông đã là người tốt như thế nào để thương hại và chấp nhận một người như vậy làm vợ mình ư? Thật là ..."
Lời này còn chưa nói xong, chàng trai có đôi mắt lưỡng sắc đã phải dừng lại khi vừa phải chịu một đấm thật mạnh lên lưng mà người ra tay, không ai khác Sawada Tsunayoshi. Sau khi đã ra tay cảnh cáo Người bảo vệ Sương Mù của mình giữ im lặng, cậu lại quay đầu lại xin lỗi ngài Primo vì sự thất lễ vừa rồi. Tuy nhiên, thủ lĩnh đầu tiên của gia đình Vongola vẫn chẳng khác gì dáng hình trong ký ức, vẫn luôn giữ được sự bình thản và điềm nhiên trước mấy lời khó nghe. Khóe môi ấy khẽ cong lên, vẽ thành một đường cong tuyệt đẹp khi Giotto cất lời.
"Đúng là chuyện của ta và nàng ấy có vẻ khó tin thật nhưng mà, dù muốn hay không, cậu cũng không thể phủi bỏ sự thật đó, Sương Mù. Ta vốn chỉ muốn đưa cho Decimo một món quà nhỏ nhưng chẳng may lại kéo cậu vào cùng, ta thật lấy làm tiếc."
Nói rồi, người đàn ông có mái tóc màu nắng mai lại nhẹ nhàng đặt tách trà trên tay xuống, để bóng tối bốn bề nuốt chửng chúng trước khi đan hai tay đặt ở trước ngực với bộ dáng thật nghiêm trang.
"Chúc mừng sinh nhật cậu, Decimo."
"Cảm ơn ngài rất nhiều, về món quà vừa rồi."
Tsuna vui vẻ đáp lại. Dường như, mọi lo toan và mệt mỏi sau chuỗi ngày chôn chân cùng đống giấy tờ chất cao như núi cùng bao cuộc gặp gỡ với những kẻ khó nhằn mà thủ lĩnh trẻ đã phải trải qua bấy lâu, lại vì chuyện vừa rồi mà thuyên giảm đi rất nhiều. Có lẽ, câu chuyện của họ thật sự là một liều thuốc an thần, ổn định lại cái bất mãn trong lòng chàng trai Nhật Bản. Đôi mắt màu Caramel hướng vào người đàn ông đang ngồi chễm chệ trước mặt, tựa như lại hiểu ra điều gì mà thoáng qua một tia nhẹ nhõm. Ngày ấy, Vongola Giotto vì muốn bản thân thoát khỏi vòng lặp khổ đau cùng tội ác mà chấp nhận từ bỏ nơi mình đã dày công dựng lên, tìm đến một Nhật Bản xa xôi để kiếm tìm sự bình yên. Hôm nay, con cháu của ngài là cậu lại từ đất nước châu Á ấy một lần nữa trở lại Sicilia, lại ngồi vào chiếc ghế quyền lực ấy, kế tục công cuộc phát triển cái tên này ở kỷ nguyên mới. Có lẽ, đó là định mệnh của họ, là thói trêu đùa của thánh thần trên cao. Ngẫm lại cũng thật bi hài, người đàn ông từng là "Vị vua không ngai" của thế giới ngầm cho dù đã cố gắng phủi bỏ tất cả lại chẳng thể cắt đứt hoàn toàn sợi chỉ liên kết của mình và mảnh đất ấy. Để nhiều năm sau đó, cái gọi là huyết thống thuần chủng lại đem con cháu của y quay trở lại mảnh đất tội ác ấy, một lần nữa đi lại con đường được kết thành từ máu xương. Thuở bắt đầu, Vongola Giotto gầy dựng lên Vongola chỉ vì muốn bảo vệ người dân của thị trấn nhỏ trước các thế lực khác, hệt như Tsuna chấp nhận vào con đường "Thừa Kế" với ước mong bảo vệ gia đình và bạn bè. Đấy như thể lại là một sự lặp lại của lịch sử, hai con người lương thiện và bao dung ấy cuối cùng lại bước vào cùng một chuyến hành trình dài, tựa như chiếc bóng hiện lên trên mặt nước, phản chiếu lẫn nhau. Chẳng qua khác với một Vongola Primo chọn cách giao lại hoài bão cho thế hệ sau, Vongola Decimo lại đủ sức đem tổ chức ấy quay lại đúng con đường mà tổ tiên mình đã kỳ vọng. Thế nhưng, cái quyền lực vĩ đại mà lắm kẻ khao khát ấy rồi sẽ có ngày rời khỏi đôi bàn tay này, chàng trai tóc nâu thừa hiểu điều đó. Trong dòng lặp bất tận của thời gian, chẳng có gì là vĩnh cửu trường tồn, rồi cũng sẽ có một ngày cậu sẽ lại như ngài ấy, chậm rãi rời bỏ mảnh đất Địa Trung Hải này, bỏ lại đằng sau mọi danh vọng cùng tội ác. Nhưng cho dù có là vậy, Tsuna cũng chẳng lấy làm phiền lòng. Dẫu sao, con đường này thuở ban đầu cũng chẳng phải là điều mà cậu ước mong. Điều phù hợp với tâm ý chưa chắc phải là thứ mình bắt buộc phải làm, con người vốn chẳng thể nào để mọi chuyện đều ưng ý, đấy chỉnh là chân lý đơn giản nhất mà bất cứ ai cũng phải hiểu thấu để bước đi. Năm ấy, cậu đã vì nó mà chấp nhận quay lưng với mơ ước ngây thơ thuở ban đầu, dấn thân vào thế giới ngầm thì sẽ có ngày, cậu sẽ lại buông bỏ thức trách nhiệm này, quay đầu kiếm tìm chốn bình yên. Chỉ khác biệt với người ông của mình, Sawada Tsunayoshi may mắn không phải đối mặt với sự phản bội, càng chẳng phải đánh mất quá nhiều thứ. Bên cạnh cậu vẫn là những người bạn, đồng đội từ ngày còn là thiếu niên cùng nhau vào sinh ra tử bao phen. Mười năm ròng rã, bão tố thế gian gột rửa cho các thiếu niên năm nào, để dáng vóc thêm cao lớn, suy nghĩ và hành động ngày một trưởng thành nhưng sợi dây gắn kết vẫn vẹn nguyên.
Thuở niên thiếu khi nghĩ đến tương lai, đứa trẻ lại ngẩng đầu lên bầu trời mà phải cảm thán điều ấy thật xa vời và xa xôi, hệt như dải xanh thắm cao vút ngoài kia. Nào ngỡ đâu, đời người tưởng chừng năm rộng tháng dài lại ngắn ngủi đến nhường ấy, để con người cứ thế mà trưởng thành vội vàng chẳng kịp nhận ra, để rồi bao mơ ước trẻ con cứ thế vùi chôn vào miền ký ức. Rồi đến một ngày, họ phải sự rời khỏi vòng tay an toàn của gia đình, đối mặt với hiện thực cuộc sống phũ phàng, những đứa trẻ năm nào mới chợt nhận ra mình đã từng quá đỗi thơ ngây. Với những kẻ như Tsuna, điều ấy lại càng quá tàn nhẫn như cơn bão lớn cuống phăng tất cả. Cái chết và sự sống, thiện lương hay ác độc, ác quỷ cùng thiên thần, tất cả lại chỉ cách biệt như mành chỉ treo chuông. Người đàn ông tóc vàng năm xưa đã thấu tỏ mọi việc mà chọn cách rút lui để xoa dịu tất cả, còn Tsuna ngày hôm nay vẫn sẽ tiếp tục đi trên con đường này cho đến khi có thể an tâm để lại toàn bộ cho người thừa kế đáng tin tưởng. Câu chuyện mà Vongola Primo đem đến không chỉ là món quà giúp cậu hiểu hơn về tổ tiên mình, về cách người đàn ông ấy chấp nhận buông bỏ, còn là là một đoạn phim có đủ sức nặng để kéo tâm trí này ra khỏi sự thấp thỏm vừa nhen nhóm.
Chẳng cần nói thêm nửa lời, qua đôi mắt màu Hổ Phách đang hướng vào mình, Tsuna cũng đã nhận ra được ý định của linh hồn ngài Primo trong chiếc nhẫn đang nằm trên tay mình. Nhận được cái gật đầu từ y, chàng trai tóc nâu khẽ nghiêng người cúi chào trước hình ảnh của Vongola Giotto trước mắt đang dần dần tan ra thành từng đốm lửa li ti, cùng với bầu không gian như hũ nút đang nứt toác, báo hiệu cuộc gặp gỡ giữa họ đã đi đến hồi kết thúc. Nhưng, Tsunayoshi sẽ không thể quên chuyện ngày hôm nay, quên cả bóng dáng đôi người đã khởi đầu cho cái họ Sawada và cuộc sống tại Namimori xinh đẹp đến tận ngày nay.
---Hoàn---
Bạc Liêu, ngày 16/01/2022.
----
P/s 1: Má ơi, con fic từ 2019 cuối cùng cũng hoàn rồi ;;-;;
P/s 2: Tui cá là rất nhiều người đã quên đầu fic bắt đầu với cảnh Mukuro và Tsuna như thế nào rồi :))).
P/s 3: Nếu mọi người thắc mắc vụ luân hồi, kiếp sau giữa hai người. thì bên Nhật người ta quan niệm kiểu con người ba hồn bảy phách, lúc đầu thai có thể chỉ lấy một phần và con người hai kiếp là hai người khác nhau hoàn toàn :). Ví dụ như vụ Kagome - Kikyo hay Indra - Madara - Sasuke vậy.
P/s 4: Sau một hồi suy xét, tui đã quyết định cắt đoạn sau sang Phiên Ngoại cho đỡ lủng củng end fic cho đẹp tí nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com