Chương 12
Tháng 7, Trương Triết Hạn mở concert tại Bắc Kinh.
Sau khi xác nhận thông tinh, Cung Tuấn sớm đã xin nghỉ phép hai ngày.
Thế Nhưng vì ngoại hình quá nổi bật, cộng với lượng truy cập hiện tại, kinh nghiệm đoàn đội chưa đủ, rất nhiều vấn đề, dù lịch trình có được bảo mật tốt đến đâu cũng có những sơ sót. Để không gây ra những rắc rối không đáng có cho Trương Triết Hạn, dù rất đau lòng nhưng cậu cũng phải chi một số tiền để chặn họng chó săn.
Khi Tiểu Vũ nghe thấy đề xuất của cậu thì không hiểu gì cả.
"Không cần đâu, các cậu đã dây dưa đủ lâu rồi."
Nhưng cậu nói "Tôi đã không đến concert đầu tiên của anh ấy, Triết Hạn vẫn luôn nhớ rất kỹ. Tôi đã sắp xếp thời gian, cũng đã bảo mật lịch trình. Tôi và Triết Hạn bây giờ như thế này, sau này cơ hội gặp nhau gần như bằng không. Chỉ một lần này thôi, mong cậu hãy giúp đỡ. "
Tức cảnh sinh tình cũng được, tức cảnh thương tình cũng thôi, tốt hơn là phải thẳng thắn với chuyện trong lòng của Trương Triết Hạn.
Sau khi buổi concert bắt đầu được một lúc, cậu đã lẻn vào hậu trường với sự giúp đỡ của Tiểu Vũ, cậu đeo khẩu trang và đội mũ, giả làm một nhân viên công tác trốn trong phòng hóa trang, phân loại quần áo đã thay của anh, vâng vâng và vâng vâng.
Khi buổi concert kết thúc, Tiểu Vũ lặng lẽ nói với Trương Triết Hạn rằng cậu đang ở đây, Trương Triết Hạn sớm đã nhận ra rồi, lúc anh vào hậu trường thay đồ, anh vừa vào phòng hóa trang anh đã nhận ra cậu đang ngồi xổm dưới đất, quay lưng về phía mình để thu dọn đồ đạc.
Nhưng anh vẫn cạn lời, anh nhìn chằm chằm Tiểu Vũ với vẻ mặt "cậu cư nhiên dám giấu tôi?", im lặng mà ghi thù trong lòng.
Anh xem qua danh sách bạn bè trên wechat một lúc lâu, sau đó gửi tin nhắn cho Cung Tuấn "Ở đây có giới truyền thông, tôi và nhân viên công tác dùng bữa tối xong sẽ về khách sạn. Tôi nói Tiểu Vũ đưa thẻ phòng cho cậu, cậu đến khách sạn đợi tôi, chúng ta lại nói chuyện. "
Nhận được lời mời của anh, cậu bỗng nhiên phấn khích, nhưng nhìn thấy anh bước đi có chút mất tự nhiên, tâm trạng đang tốt của cậu lại giảm đi rất nhiều.
Trả lơi: Chân của anh vẫn chưa đỡ sao?
Trả lời: Đỡ hơn nhiều rồi. Anh cố tình lắc lắc chân trái.
Cậu biết rằng anh lại đang cậy mạnh, cậu cảm thấy rất đau lòng.
Buổi concert thành công tốt đẹp, Cung Tuấn lại bất ngờ xuất hiện, Trương Triết Hạn thật sự vô cùng vui. Lần trước tràn đầy kỳ vọng thì lại thất bại, lần này không để ý đến thì lại có bất ngờ ngoài ý muốn.
Sau khi nhận được thẻ phòng của Tiểu Vũ, cậu tự có suy nghĩ. Sợ bản thân tự mình đến khách sạn của anh sẽ bị chụp, bèn gửi gửi tin nhắn nói về khác sạn mình, nếu anh ấy đồng ý có thể đến.
Anh đương nhiêu là không đi rồi. Sao phải chạy tới gặp cậu chứ? Cuối cùng là ai muốn tìm ai? Anh cạn lời.
Xong bữa tối.
Trương Triết Hạn về lại khách sạn đã đặt, tưởng rằng mình có thể nghỉ ngơi, nhưng không nghĩ tới nơi này có vài fan tư sinh.
Anh ở tầng 11, biết được anh đã về. Những cô gái này chia nhau từ tầng 3 đến tầng 10, cứ thế mà bấm thang máy. Mỗi khi thang máy đến tầng tương ứng, cửa vừa mở, fan tư sinh liền mở miệng hỏi không ngừng. Không đợi nhân viên công tác ngăn lại, bọn họ hỏi xong câu hỏi thì trực tiếp lên tầng tiếp theo đợi.
Kết thúc một ngày làm viêc đã rất mệt rồi, không gian của thang máy rất ngột ngạt, từng tầng từng tầng đều bị chặn như vậy, anh cảm thấy rất buồn bực. Tiểu Vũ bảo vệ anh vào phòng, nhưng fan tư sinh vẫn gõ cửa.
Tuy rằng anh bực, nhưng nghĩ bọn họ là con gái, nên anh không gọi cảnh sát mà liên lạc với nhân viên an ninh của khách sạn đến đưa người đi. Kết quả là fan tư sinh ỷ mình cũng là khách, nửa tiếng sau lại quay lại.
Cung Tuấn nhận được tin nhắn của anh nên biết có fan tư sinh, chuẩn bị cùng anh trong ứng ngoài hợp.
Cậu bảo nam trợ lý mới được tuyển có thân hình gần như giống mình mặc đồ mình, đồng thời lấy thẻ phòng nhận từ Tiểu Vũ đưa cho cậu ta đi thăm dò tình hình.
Trợ lý xách ba lô giả làm khách đi lên tầng 11, nhìn thấy ngoài hành lang quả nhiên có bảy cô gái. Không chút lo lắng làm ra dáng vẻ đang tìm phòng.
Một trong những fan tư sinh mở miệng "Cung Tuấn?"
Trợ lý hạ mũ xuống, không nói và tiếp tục đi tìm phòng.
"Là Cung Tuấn sao?" Fan tư sinh muốn đưa tay định kéo khẩu trang trên mặt trợ lý xuống.
Trợ lý thấy vậy liền quay người đi về phía lối đi an toàn. Giống như giấu đầu lòi đuôi, một vài fan tư sinh nghĩ người này rất có thể là Cung Tuấn, nên bắt đầu thảo luận.
Thấy tình hình tốt, trợ lý cố ý lấy điện thoại ra.
"Ốp điện thoại phát tài! Là Cung Tuấn!" Fan tư sinh hô ta, đuổi được một lúc thì trợ lý đã vào thang máy bắt đầu đi xuống.
Trợ lý: Đã oke rồi.
Cung Tuấn đang trốn ở bãi đậu xe liền nhắn tin cho Trương Triết Hạn biết tình hình, sau đó Tiểu Vũ đã đưa anh đến bãi đậu xe.
Cậu lái xe đưa anh đi tìm khách sạn để ở lại. Lúc bước vào phòng anh vẫn trong trạng thái khen ngợi,
"Cậu được lắm, tự biên tự diễn, điệu hổ ly sơn?"
"Hệ hệ hệ, nói anh đến tìm em thì anh không đến, lại gây sức ép lớn như vậy." Được anh khen, cậu có chút đắc ý.
"Tối nay cảm ơn cậu."
"Bảo vệ anh là điều nên làm mà."
"Sao không nói tiếng nào mà đến buổi concert của tôi vậy?"
"Năm ngoái em không đi được, năm nay em muốn bù đắp lại, không phải không phải! Là em thật sự muốn đến concert của anh!"
"Hay là cậu nên bù dắp cho tôi thứ khác."
"Hể?"
Anh kéo cổ áo của cậu đẩy ra sau. Cậu nhanh tay lẹ mắt giữ cho bản thân không ngã, căng thẳng nhìn anh. Anh nghiên đầu nhìn cổ cậu, dùng ngón tay chọc chọc.
Cậu hít sâu một hơi, không hiểu ý của anh. "Em nên làm gì đây?"
Anh nhướng mắt, chuyển ánh mắt từ cổ cậu sang mắt cậu, dừng lại hai giây, sau đó nhìn vào môi cậu.
Cơ thể nhanh hơn đại não nhận tín hiệu, cậu ôm lấy anh, lật qua đè lại. Đây là lần thứ hai hai người hôn nhau, so với lần đầu tiên, cậu rất khó kiềm chế sau khi bị khiêu khích.
Khi cậu đưa tay vào trong áo của anh và vuốt lên dọc theo vòng eo, anh bắt đầu vùng vẫy. Cậu cười cười, nhéo nhẹ một cái vào eo anh.
"Triết Hạn à, lần sau đừng làm như vậy nữa, em cũng không phải lần nào cũng có thể nhịn được." Nói xong, không nỡ buông anh ra, nằm một bên, dùng ánh mắt trìu mến nhìn anh.
Một giọt nước mắt của anh trào ra khỏi khóe mắt, cậu nghiêng người hôn lên giọt nước mắt đó, lập tức ngồi dậy xin lỗi.
"Em xin lỗi, em xin lỗi, nhéo đau rồi sao?"
"Cung Tuấn, nhất định phải ở cùng nhau sao?" Biểu tình ấm ức của anh làm cho cậu cảm thấy anh tối nay quá mức , bản thân có chút theo không kịp tiết tấu của anh.
Cậu tự nhắc mình phải bình tĩnh dỗ dành anh!
"Không sao, Triết Hạn không muốn ở cùng em, em cũng sẽ bảo vệ anh, yêu anh."
Anh nhìn trần nhà, nước mắt cứ thế mà lăn dài,
"Cung Tuấn, dù là vì phát triển sau nay hay là bị quản chế bởi thế tục. Ở bên cạnh làm bạn còn tốt hơn nói lời yêu. Chúng ta vì quay phim mà kết duyên, vượt cả giới tính, đã yêu rồi còn không đủ sao? Cậu và tôi không phải trời sinh đã thích đàn ông. Cậu gần đây không phải quay phim mới sao, sau khi quen bạn mới..."
Cậu càng nghe lòng càng hoảng, nguy rồi! "Dừng lại, dựng lại. Triết Hạn, em không phải diễn phim nào là thích bạn diễn bộ đó."
Anh đột nhiên cao hứng, ngồi bật dậy nhìn chằm chằm vào cậu.
"Thịnh Thế cũng không sao!"
Cung Tuấn dở khóc dở cười, lấy một tờ giấy ở đầu giường lau đi những giọt nước mắt trên mặt Trương Triết Hạn.
"Không có, thật sự là không có. Không ngờ Triết Hạn của em lại thích ăn giấm như vậy luôn đó nha."
"Gì mà của cậu!"
Anh hất tay cậu ra, nhưng cậu đã bắt được tay anh.
"Triết Hạn, trước đây là em ỷ vào được anh yêu, nên đã bỏ qua tình cảm của anh, em sai rồi, anh phạt em thế nào cũng được hết. Em không có tư cách gì để ép anh nhất định phải ở bên cạnh em, nhưng anh có thể đừng nghi ngờ tấm lòng của em?"
"Còn tùy thuộc vào tâm trạng của tôi."
Anh thầm vui mừng trong lòng.
Hê, thắng rồi.
-------------------------------
- CÒN MỘT CHƯƠNG NỮA LÀ KẾT THÚC RỒI. 😢
- Sau khi hố này được lắp, mình sẽ trans hố mới tên là "Ngốc Bạch Ngọt". Hi vọng mọi người sẽ thích hố mới. 🌸
- Mọi người có thể theo dõi fic tại đây cũng như trên blogger nhỏ của mình nha
Link blogger : https://m.facebook.com/TuanHanisthebest/
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com