Chương 146: Phiên ngoại 3-3
Khách nhân đã đến đủ, không khí trong đại sảnh tưng bừng vui vẻ. Chờ đến lúc sắp tới giờ làm lễ, người chủ trì là Diệp Cô Tuyệt mới nghiêm trang đứng trên đài cao hô lớn:
"Mời hai vị tân lang tiến vào, cùng lập lời thề Thiên Đạo, từ nay đồng sinh đồng tử, vĩnh viễn không chia lìa."
Tiếng tiên nhạc vang lên từ đằng xa. Mọi người đồng loạt nhìn sang con đường được bài trí hoa lệ. Bạch Cẩn Phong cùng Sở Thanh Vân đều mặc hỉ phục đỏ rực, vô số linh văn và hồ điệp bay lượn xung quanh, hai người nắm chặt tay nhau, từ từ bước tới đài cao làm lễ.
Từ Kha cũng siết lấy tay Diệp Thần, trong cơn kích động không kiềm được lời nói.
"Thần Thần, ta cũng muốn lập khế ước đạo lữ với đệ."
Diệp Thần mặt đỏ như gấc, len lén liếc qua lão cha nhà mình, khẽ gật đầu. "Vậy để ta nói với phụ thân."
Từ Kha cảm giác người như muốn bay lên vì hạnh phúc, nếu không phải ở đây có nhiều người chắc gã phải ôm Thần Thần xoay một vòng, gã hấp tấp siết chặt đôi bàn tay của ái nhân.
Càng tiến gần nơi làm lễ, Sở Thanh Vân càng run, trái tim đập thình thịch trong lồng ngực, bàn tay cố níu Bạch Cẩn Phong kéo lại.
Bạch Cẩn Phong biết y sợ, tay vẫn kiên quyết nắm tay dẫn đi, miệng an ủi:
"Đừng sợ, có vi sư ở đây rồi."
Mãi đến lúc đứng trên đài cao y mới hết căng thẳng, bị ánh mắt của Bạch Cẩn Phong nhìn chăm chú, tai đỏ bừng lên.
Lúc làm lễ, trời nổi mây cuồn cuộn. Trong bầu không khí nghiêm túc, hai người đọc lời thề Thiên Đạo, chính thức kết thành đạo lữ với nhau. Khoảnh khắc thiêng liêng này có rất nhiều người chứng kiến, mỗi một người đều là nhân chứng của mối tình này.
Lời thề vừa chấm dứt, vô số sấm chớp kêu đì đùng, cuối cùng mây đen rẽ lối, từng đợt thất thải tường vân loé lên trên bầu trời. Một tia quang mang từ đó chiếu thẳng vào hai nhân vật chính, từng sợi linh văn tiến vào trong thức hải, bện thành một ấn kí vĩnh viễn không mờ.
Từ nay bọn họ đã là của nhau.
Hai đôi mắt nhìn nhau chăm chú, bọn họ không hẹn trước mà thả tay ra, Bạch Cẩn Phong cúi xuống trao cho đạo lữ của mình một nụ hôn thuần khiết nhất.
Trong tiếng vỗ tay vang dội, Bạch Cẩn Phong nở một cười vui vẻ, nắm tay Sở Thanh Vân cùng bước ra ngoài. Sau khi lần lượt cảm ơn từng quan khách, hắn giơ tay đạo lữ lên tuyên bố:
"Nhạc phụ, Tư Triết tiền bối, Phong Vân sơn trang nhờ hai người quản lý, ta dẫn Thanh Vân đi tiêu dao giang hồ một thời gian, mong lúc về mọi thứ đều tốt đẹp."
"Chúc quý khách ăn uống ngon miệng, mỗi người đến đây sẽ được một phần quà mang về, chúng ta đi trước."
Cả Sở Thanh Lan, Phùng Tư Triết, Diệp Cô Tuyệt, Bạch Cẩn Xuyên lẫn thê tử, hay tất cả quan khách đều không ngờ tới trường hợp này. Trong lúc mọi người còn chưa tiếp thu nổi, hai nhân vật chính đã nhanh chóng nhảy lên, loáng một cái liền biến mất.
Sở Thanh Lan: "..."
Phùng Tư Triết: "..."
Diệp Cô Tuyệt: "..."
Mọi người chết lặng hồi lâu, lần đầu gặp trường hợp thế này. Đây vẫn còn là tiệc mừng của bọn họ đấy! Nhân vật chính đi hết, bọn họ mừng ai bây giờ?
Người buồn nhất là Diệp Thần, hắn còn chưa nói chuyện được với sư đệ câu nào, bàn tay siết chặt góc áo của Từ Kha, dùng đôi mắt hoài nghi nhìn sang:
"Sở Thanh Vân đệ ấy..." Hắn quả thực rất mất hứng, đôi mắt cụp xuống. "Đệ ấy không thèm nói chuyện với ta."
Từ Kha nhìn thấy vậy vội vàng an ủi: "Ta nghĩ là Sở Thanh Vân đệ ấy không nhìn thấy chúng ta, dù sao hôm nay đông khách thế này..." Càng nói người đối diện càng tủi thân, mắt cũng đỏ lên, Từ Kha nhanh chóng ôm người vào lòng. "Hôm nào ta sẽ dẫn đệ đi tìm hai người bọn họ, đừng buồn nữa được không?"
Diệp Thần gục đầu vào bờ vai vững chãi, buồn rầu một lúc mới ậm ừ đồng ý.
Cuối cùng vẫn là Diệp Cô Tuyệt méo mặt bước ra tiếp tục bữa tiệc, tặng quà cho từng vị khách rồi tiễn họ đi.
Dọn dẹp xong xuôi, cuối cùng lão trao trả chìa khoá Phong Vân sơn trang cho Sở Thanh Lan, cùng mấy vị trưởng lão dẫn phu thê Bạch Cẩn Xuyên về Thanh Phong môn, tất nhiên Từ Kha Diệp Thần cũng đi theo.
Sơn trang tĩnh mịch trong phút chốc chỉ còn lại hai người.
Phùng Tư Triết cũng không cảm thấy gì, chỉ nhàn nhạt bảo với Sở Thanh Lan:
"Vậy ngươi ở đây canh giữ, còn ta sẽ đi ngay trong đêm. Tạm biệt."
Sở Thanh Lan hơi cuống, hắn không thể để người đi được, vội vàng ôm chặt lấy gã cầu xin:
"Đệ có nghe Bạch Cẩn Phong tên nhóc thúi kia nói gì không? Hắn đã giao sơn trang cho cả hai chúng ta, đệ không thể chối bỏ trách nhiệm đùn đẩy việc cho một mình ta được."
Khoé môi Phùng Tư Triết giật giật: "Gì mà quan trọng hoá vấn đề vậy? Nghe như thể trông coi sơn trang là việc đao to búa lớn lắm ấy? Ngươi chăm một mình đi, đâu nhất thiết cần đến hai người."
"Sơn trang đâu dễ trông, còn phải cho cá ăn, còn phải tưới cây, chăm sóc sủng vật." Sở Thanh Lan vận dụng hết những thứ có thể nghĩ rồi liệt kê ra, . "Chưa kể nhỡ may có ai dại dột tiến vào, mình ta sao chống đỡ được."
Phùng Tư Triết cười lạnh, lười nói tiếp với hắn, thản nhiên móc từ nhẫn ra vài cái túi trữ vật.
Trong này là một ngàn vạn linh thạch thượng phẩm, ngươi cầm mà thuê người, đảm bảo bọn họ có thể quản lý sơn trang đến quy củ. Dùng xong ta cho ngươi phần còn thừa, không phải trả lại.
Sở Thanh Lan: "..."
Tại sao a Triết lại lạnh lùng vô tình thế này? A Triết hắn chỉ vẫy tay một cái là vui vẻ chạy tới đâu rồi? Sở Thanh Lan càng lúc càng cuống, trong đầu không nghĩ được gì, mắt thấy Phùng Tư Triết sắp bỏ đi, hắn mau mải vận công lực, nhanh chóng phun ra một ngụm máu, cả người lảo đảo ngã ra.
Quả nhiên Phùng Tư Triết biến sắc, cuống lên, đến tên cũng không kịp sửa:
"Lan ca, huynh sao thế này?"
Sở Thanh Lan làm cho khí huyết trong người đảo lộn, vội nắm chắc tay Phùng Tư Triết. Biết rằng lừa người là không tốt, nhưng mà hắn cũng không còn cách nào, môi run run khẽ năn nỉ.
"A Triết, chắc thời gian của ta sắp hết, đệ có thể ở đây với ta những ngày cuối cùng được không?"
Khuôn mặt tái mét, môi liên tục ứa máu, Phùng Tư Triết đâu còn nghĩ được gì, lại nói sinh cơ của Sở Thanh Lan quả thực sắp hết, gã gấp gáp gật đầu:
"Được, đừng nói nữa kẻo động nguyên khí, ta ở lại. Để ta dìu huynh vào trong nhà đã."
Sở Thanh Lan mừng thầm, nhịn đau gật đầu.
Thực ra Phùng Tư Triết chỉ cần sắp xếp lại là có thể nhận ra ngay hàng này đang lươn lẹo, thế nhưng vấn đề sức khoẻ của Sở Thanh Lan làm gã canh cánh trong lòng mười mấy năm nay rồi. Nếu hắn không thể phi thăng thì có uống thuốc tiên cũng chẳng duy trì được bao lâu nữa...
Dìu Sở Thanh Lan vào nhà, Phùng Tư Triết lập tức lấy viên đan dược Sinh cơ ngũ thập niên đan nhét vào miệng Sở Thanh Lan ép hắn nuốt xuống. Đan dược này có thể kéo dài thêm năm mươi năm nữa, trong thời gian đó tu luyện để phi thăng vẫn còn kịp.
Sở Thanh Lan phản kháng muốn nhổ thuốc ra, Phùng Tư Triết đứng bên cạnh khoanh tay nhàn nhạt nói:
"Huynh mà nhổ ra xem, ta sẽ rời khỏi đây ngay lập tức."
Sở Thanh Lan vội vàng nuốt xuống.
Đan dược cấp bảy cực kỳ mạnh mẽ, Phùng Tư Triết đỡ Sở Thanh Lan ngồi xếp bằng, bắt hắn vận chuyển linh lực để hấp thu hết dược lực trong thuốc.
Sinh cơ ngũ thập niên đan trôi qua cổ họng, một dòng năng lượng mạnh mẽ từ đó tràn ra ngấm vào lục phủ ngũ tạng của Sở Thanh Lan làm cơ thể hắn lập tức thư thái hẳn, làn da bằng mắt thường trông thấy bắt đầu căng bóng lên.
Khuôn mặt Sở Thanh Lan và Sở Thanh Vân rất giống nhau nhưng người này lại mang vẻ góc cạnh nam tính hơn hẳn, thân dài vai rộng, có thể nói cực kỳ bắt mắt.
Nét phóng khoáng xen lẫn nghiêm túc trên khuôn mặt rất dễ làm người ta sa vào, Phùng Tư Triết đứng lặng ở đó quan sát, ánh mắt cũng dần nhu hoà.
Đến lúc Sở Thanh Lan mở mắt ra là cảnh tượng như vậy, người trong lòng giống hệt lúc trước ngoan ngoãn ngồi đó, dùng ánh mắt say đắm nhìn mình. Suốt mười mấy năm trời hắn đã quá quen thuộc với ánh mắt này, lập tức xúc động, tay không tự chủ được liền kéo người vào lòng.
Nhưng đời không là mơ, bàn tay lập tức bị vỗ một cái thật mạnh. Khuôn mặt Phùng Tư Triết lại trở về vẻ lạnh nhạt như trước, giọng nói cũng thật lạnh lùng.
"Đừng động tay động chân."
Sở Thanh Lan lập tức ỉu xìu.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com