Chương 15
Edited by Hari.
Không khí lại thêm trầm mặc.
Ánh mắt Quý Tu nhìn về phía Bạch Lang lúc này đã chứa đầy đồng tình.
Bạch Lang giật mình phát hiện bản thân lỡ lời, vội vàng che miệng lại, nghe thấy giọng nói lạnh băng của Yến Phất Quang: "Ồ, khó kìm lòng nổi."
"Tiểu Bạch có vẻ thực kiêu ngạo a."
Bạch Lang lập tức ngậm miệng.
......
Một canh giờ sau, sau khi Quý Tu cùng Yến Phất Quang nói xong, xoay người rời đi.
Hắn trước khi đi, còn cố ý cho Bạch Lang một quả đào đặt ở trên bàn.
"Sư muội, nếu chép sách đói bụng, có thể lót dạ tạm."
Bạch Lang:......
A, tức giận a!
Đây là trào phúng, chắc chắn là trào phúng.
Sự thật chứng minh, không có chuyện gì mà nỗ lực không giải quyết được.
Trải qua một hồi Bạch Lang không ngừng tìm đường chết, một loạt thao tác cáo trạng dũng mãnh như hổ thành công làm cho Yến Phất Quang vốn định chỉ phạt nàng chép hai mươi lần, biến thành sáu mươi lần, vừa đủ gấp ba.
Nội tâm Bạch Lang đã hoàn toàn tuyệt vọng.
Lúc này đối mặt với tên đầu sỏ gây tội, trong lòng ngập tràn phẫn nộ.
Nhưng có tức, cũng chỉ có thể trơ mắt nhìn Quý Tu đặt quả đào xuống rồi quay đít rời đi.
"Sao, ngươi cũng muốn theo nhị sư huynh ra ngoài à?"
Nàng đang cắn răng, bên tai truyền đến một đạo thanh âm.
Bạch Lang lập tức quay đầu.
"Sư tôn, con......"
"Ngươi không cần giải thích, cẩn thận chép sách đi."
"Hôm nay nếu chép không xong, đừng hòng mong có cơm ăn."
"À, đúng rồi, ta thấy ngươi ở Ngũ Cốc Đường đã ăn nhiều. Nói vậy kiên trì một ngày một đêm chắc cũng không có vấn đề gì đi Tiểu Bạch."
Yến Phất Quang cầm lấy quả đào trên bàn, ngồi ở một bên nhìn Bạch Lang.
Bạch Lang ủy khuất, sau khi liếc mắt nhìn hắn, chỉ có thể nói:
"Vâng, sư tôn."
......
Bạch Lang liên tiếp hai lần bị Phất Quang chân quân truyền triệu lên núi.
Chuyện này được lưu truyền trong đám đệ tử thành nàng được Phất Quang chân quân sủng ái, vừa truyền đi là không thể vãn hồi.
Đặc biệt còn có Quý Tu sư huynh vừa cùng Bạch Lang đi lên, lại chỉ ở trên núi ngây người không đến một nén nhang thời gian đã đi xuống.
"Quý sư huynh, sao chỉ có một mình huynh đi xuống, Bạch sư muội đâu?"
Hỏi chuyện là một nam tu sĩ cùng lớp với Bạch Lang.
Phía sau hắn cũng đứng một đám người, tuy rằng không mở miệng hỏi, nhưng ánh mắt đều cố ý vô tình liếc hướng bên này, muốn nhìn xem Bạch Lang ở đâu.
Ánh mắt Quý Tu dừng một chút, nói: "Bạch sư muội vẫn ở trên núi."
Di, tại sao Quý sư huynh đã xuống, Bạch sư muội vẫn còn ở trên núi?
Dường như hiểu được tâm tư của bọn họ, Quý Tu sau khi ngừng một chút, trả lời cái nghi vấn này: "Sư tôn thập phần coi trọng Tiểu Bạch, cho nên đơn độc lưu lại Tiểu Bạch giảng giải Đạo kinh."
Hắn nói đến chỗ đặc biệt coi trọng, ngữ khí có chút khác thường. Nhưng mọi người đều không phát hiện ra.
Chỉ nghe đến Phất Quang chân quân tự mình giảng giải Đạo kinh thì một mảnh ồ lên.
Đó là ai, chính là Phất Quang chân quân a?
Được hắn tự mình chỉ dạy, trên đời này chỉ sợ cũng chỉ có một mình Bạch sư muội đi.
Ngay cả trước đây Cố sư huynh, Quý sư huynh bái nhập Thái Thanh Tông, Phất Quang chân quân cũng không tự mình chỉ dạy, chỉ thỉnh thoảng chỉ điểm một chút, chủ yếu vẫn là hai vị sư huynh tự mình tu luyện.
Bạch sư muội này cũng quá may mắn đi!
Đối với đám đệ tử tầng dưới chót ở Thái Thanh Tông như bọn họ, đây chính là chuyện tốt từ trên trời rơi xuống, cả đám hâm mộ đỏ mắt.
Trong khoảng thời gian ngắn, tên Bạch Lang liền thành kẻ thù chung của đám đệ tử trẻ tuổi ở Thái Thanh Tông.
Bạch Lang còn không biết sau khi Quý Tu xuống núi còn bẻ cong sự thật, bịa đặt thanh danh nàng.
Nàng khổ chít chít ghé vào dưới tàng cây chép kinh thư.
Vừa chép vừa niệm một câu cho Yến Phất Quang bên cạnh nghe.
Cái gì "Một đạo vạn pháp, chủng loại đa dạng" linh tinh, Bạch Lang niệm đến đầu lưỡi không thẳng ra nổi.
"Sư tôn."
Bạch Lang mới vừa mở miệng, Yến Phất Quang lột vỏ nho, nhàn nhạt nói: "Tâm không tĩnh, lại một lần nữa."
Bạch Lang: "Sư tôn, lòng con thực tĩnh, tim cũng đã ngừng đập, không tin người sờ thử xem."
Yến Phất Quang sau khi nghe Bạch Lang nói, chén trà trong tay run lên, nước trà đổ lên quần áo.
Hắn hít một hơi thật sâu, quay đầu: "Thân là tu sĩ, sao có thể nói chuyện không cố kỵ như thế!"
Hửm, chỉ bảo ngươi sờ sờ tim đập chứ có nói gì đâu, ngươi phản ứng lớn như vậy làm gì?
Bạch Lang khó hiểu thu hồi ánh mắt.
Nhưng, thân là một con ma long, nàng tuyệt đối không bao giờ từ bỏ.
Hai mươi lần có thể, sáu mươi lần, tuyệt đối không được.
Nhất định phải nghĩ biện pháp.
Bạch Lang nghiêm túc nghĩ, không nghe thấy bên tai không biết khi nào truyền đến tiếng "ong ong".
Một nén nhang thời gian sau, nàng nghĩ cũng không cần nghĩ nữa.
Bạch Lang nhìn tay mình sưng to như móng heo, trầm mặc thật lâu.
Đây là...... Trời cho cơ hội tốt?
Trời cao muốn ta trốn học, ta không thể không trốn?
"Sư tôn, con hình như có chút không ổn lắm."
Muốn giả bệnh trốn chép phạt?
Yến Phất Quang tự xưng là đã nhìn thấu kỹ xảo của Bạch Lang, không để ý đến. Qua một lát, Bạch Lang lại nói một lần:
"Sư tôn, tay con đau."
Tay đau cái gì?
Yến Phất Quang nhíu nhíu mày.
"Chỉ có sáu mươi lần......"
Hắn còn chưa nói xong, vừa quay đầu thấy long trảo của Bạch Lang sưng thành móng heo.
Trong khoảng thời gian ngắn không kịp phản ứng lại.
"Đây là xảy ra chuyện gì?"
Bạch Lang kỳ thật cũng không biết.
Nhưng sự thật là: "Sư tôn, con bị muỗi đốt."
Yến Phất Quang:......
Tay móng heo ở ngay trước mắt, Bạch Lang buông bút chớp mắt nhìn hắn, Yến Phất Quang cảm thấy hết sức cay mắt.
"Sư tôn, con cảm giác nó không chỉ sưng, còn tê tê nữa?"
Theo lời Bạch Lang nói, cặp tay móng heo kia động cũng không thể động.
Đáy lòng Bạch Lang có chút khiếp sợ.
Muỗi này cũng quá lợi hại đi?
So với muỗi ở bờ biển Vô Sinh Hải còn lợi hại hơn?
Chẳng lẽ là chủng loại mới ở Thái Thanh Tông sao?
Nàng dời mắt về một bên bàn, chỗ con muỗi đốt mình rồi bị đánh chết kia, như đem hai chữ kinh ngạc viết ở trên mặt.
"Sư tôn, con sẽ không phải vĩnh viễn như này chứ?"
Nàng bộ dáng mờ mịt vừa đáng thương lại vừa chọc giận người.
Yến Phất Quang bị gọi sư tôn sư tôn, lần đầu tiên đau đầu, lần thứ hai phiền, lần thứ ba đáy lòng phức tạp, lần thứ tư lại có chút mềm lòng.
"Câm miệng, mang ngươi đi Hồi Xuân Đường nhìn xem."
......
Bạch Lang: "Vâng, sư tôn."
Kỳ thật Yến Phất Quang cũng không rõ muỗi kia là chuyện gì, sao vừa đốt người liền sưng to như vậy. Dù sao mấy thứ này trước kia cũng không lại gần được người hắn, Bạch Lang cũng không biết là cái vận gì, ở đằng kia viết một lúc đã bị đốt thành cái dạng này.
Hắn nhìn Bạch Lang, thấy Tiểu Bạch Long trước kia còn lén lút giả mạo Long Nhật Thiên mắng hắn, lúc này tay sưng to, bộ dáng lại trở nên ngoan ngoãn.
Lúc này có phải nên nói gì đó hay không?
Trong không khí một mảnh yên tĩnh, Bạch Lang nghĩ nghĩ, thử mở miệng thăm dò:
"Cảm ơn sư tôn, con biết sư tôn là tốt nhất."
"Sư tôn không chỉ miễn cho con chép sách, lại còn đưa con đi xem bệnh, thật là vị sư phụ tốt nhất trên đời này ?"
Bạch Lang vừa mở miệng chính là rắm bảy màu.
Ánh mắt trộm nhìn Yến Phất Quang. Sợ hắn đổi ý, lại bắt nàng thân tàn chí kiên chép sách.
"Được rồi không cần nói nữa, sư tôn con nói xong rồi."
Bạch Lang lập tức sửa miệng.
Yến Phất Quang vừa định đả kích nàng hai câu:......
Nội tâm hắn đã hoàn toàn cạn lời, lại nghe thấy bên ngoài phụt một tiếng có người bật cười.
"Vị đồ đệ mới thu này của Phất Quang chân quân thật thú vị."
Nói chuyện là một trung niên đạo nhân đang ở bên trong nối xương, vừa nói vừa răng rắc một tiếng, tên đệ tử kêu như quỷ khóc sói tru, nối xương lại.
Bạch Lang nhìn đến răng đau.
Khi trung niên đạo nhân nhìn qua, cẩn thận cất tiếng chào hỏi.
Yến Phất Quang cười nhạo một tiếng: "Rất thú vị, thú vị đến mức một con rồng đang êm đẹp, bị đốt thành như này."
"Di, bị đốt?"
Trung niên đạo nhân kia lúc này mới chú ý tới tay Bạch Lang.
Dưới chỉ thị của Yến Phất Quang, Bạch Lang chỉ đành tiến lên một bước: "Làm phiền sư thúc xem giúp con."
Tu Hạ Dược Quân là chủ sự Hồi Xuân Đường Thái Thanh Tông, ngày thường phụ trách xem bệnh cho đệ tử. Tuy rằng tu vi không cao, nhưng cứu người nhiều, ở Thái Thanh Tông vẫn rất được người tôn kính.
Hắn liếc theo thanh âm của Bạch Lang nhìn qua.
Cánh tay bị sưng thành móng heo kia cùng với khuôn mặt tiểu long ngọc tuyết đáng yêu một chút cũng không phù hợp, trung niên đạo nhân sửng sốt, buột miệng thốt ra: "Ngươi chọc tổ ong vò vẽ à?"
Bạch Lang:......
Hắn quá mức kinh ngạc, Bạch Lang chỉ đành giải thích: "Sư thúc, con chỉ là bị muỗi đốt thôi."
Nàng dừng một chút, lại có chút ủy khuất:
"Nhưng không biết vì sao một bên tay không thể động."
Lần này Bạch Lang hoàn toàn không phải vì lười biếng mà nói dối, nàng thật sự không thể động.
"Ồ, bị muỗi đốt."
"Ngươi lại đây để ta nhìn xem."
Trung niên đạo nhân lúc này mới trở nên nghiêm túc.
Bạch Lang chỉ cảm thấy một dòng nước theo đầu ngón tay nàng leo lên, không khỏi có chút ngứa.
Không tới chốc lát, đạo nhân sư thúc kia đã ngừng lại.
"Muỗi này quả nhiên có vấn đề."
"Bạch sư điệt đây là bị trúng độc.."
"Trúng độc?"
Yến Phất Quang hơi hơi nhíu mày.
Tu Hạ đạo nhân thở dài nói: "Chân quân thật không dám dấu diếm, tuy rằng muỗi đả thương người mấy ngày nay là trường hợp đầu tiên, nhưng trước đó đã có mấy ca bệnh khác cũng có tính chất tương đồng."
"Mấy đệ tử kia cũng không biết tại sao vì một ít côn trùng vốn vô hại mà bị trúng độc.."
"Ai, lại nói những linh trùng đó tồn tại bao nhiêu năm nay ở Thái Thanh Tông, vẫn chưa từng nghe ai nói chúng có độc tính, không biết vì sao gần đây liên tục xuất hiện."
Hắn nói đến đây dừng một chút, lại nhìn về phía Bạch Lang:
"Nhưng không sao, ta khai một bộ linh dược để đồng tử bôi lên cho Bạch sư điệt là rất nhanh sẽ khỏi."
Bạch Lang vốn chỉ tò mò muốn xem có ai xui xẻo giống nàng không, nhưng khi nghe thấy một canh giờ trước có đệ tử đi Linh Thực Viên trở về cũng không hiểu tại sao trúng độc. Lúc này, biểu tình cứng đờ.
Đợi đã, Linh Thực Viên, độc trùng.
Bảo sao sự tình hôm nay sao lại quen thuộc như vậy.
Đây không phải chuyện xảy ra trong cốt truyện sao?!
Linh thực biến dị, đệ tử trúng độc..
Bạch Lang mơ hồ nhớ tới, đây không phải là yêu thú ở Thiên Hiệp bạo động mà lúc trước nàng xem trong tiểu thuyết viết sao?
Nàng đang ở trong truyện, thế mà lại quên mất.
Biểu tình của Bạch Lang trong nháy mắt có chút kỳ quái.
Tu Hạ đạo nhân đang nói chuyện với sư tôn nàng cũng không phát hiện ra.
Chỉ có dược đồng đang bôi dược cho Bạch Lang có chút kỳ quái vị Bạch tiên tử này sao đột nhiên sắc mặt đột biến.
Chẳng lẽ do hắn xuống tay mạnh quá?
Hắn cẩn thận nhìn sắc mặt Bạch Lang, lại không tự giác nhẹ tay hơn chút.
"Bạch, Bạch tiên tử, như vậy được không?"
Hắn đỏ mặt hỏi.
Bạch Lang đầu cũng không nâng, có lệ nói: "Được được."
Dược đồng nhẹ nhàng ứng thanh.
......
Yến Phất Quang tuy đang cùng Tu Hạ Dược Quân đàm luận mấy sự tình gần đây, nhưng dư quang vẫn nhìn Bạch Lang bên này, khi thấy nàng thất thần, hơi hơi nhíu mày, cũng không nói gì thêm.
Mãi cho đến khi trở lại trên núi.
Bạch Lang vẫn còn đang thất thần.
"Rất đau sao?"
Bạch Lang đang cố nhớ lại bắt đầu và kết thúc của sự tình ở hậu sơn trong cốt truyện, thình lình nghe thấy bên tai truyền đến một đạo thanh âm.
Nàng hoảng sợ, lập tức ngẩng đầu lên, liền đụng phải ánh mắt như có suy tư của Yến Phất Quang.
Lúc này mới phản ứng lại mình một đường thất thần.
Vì thế vội vàng lắc đầu.
"Không, không có sư tôn."
Nàng chớp chớp mắt, có chút hoảng loạn, không biết Yến Phất Quang có nhìn ra cái gì hay không.
Đang lúc nàng khẩn trương lại nghe thấy Yến Phất Quang nói: "Thôi, ngươi cái dạng này ở một mình cũng không tiện, trước tạm thời ở tại nơi này của vi sư đi."
"...... A?" Hóa ra không phải mắng chửi người a.
Bạch Lang nhẹ nhàng thở ra.
Thanh âm của hắn không khác gì ngày thường, Bạch Lang cảm giác Yến Phất Quang hình như cũng không tức giận.
Đây là đã tha thứ cho nàng rồi?
Bạch Lang đoán như vậy.
Khi vào phòng, nàng do dự một chút, cẩn thận dùng tiểu long trảo sưng tròn tròn giữ chặt ống tay áo Yến Phất Quang : "Cho nên, sư tôn không trách con?"
Nàng nói thật cẩn thận, đôi mắt xinh đẹp ướt ướt nhìn chằm chằm Yến Phất Quang, không cẩn thận lộ ra má lúm đồng tiền bên môi.
Trong lòng Yến Phất Quang chợt ngừng một chút, giống như bị cái gì cắt qua, giả bộ như không có việc gì dời mắt đi hướng khác: "Không có lần sau."
Quả nhiên là đã tha thứ cho nàng.
Haiz, nhân loại thật đúng là hỉ nộ vô thường.
Bạch Lang tuy cảm thấy thật khó hiểu, Yến Phất Quang một khắc trước còn tức giận sao đột nhiên lại tha thứ cho nàng, nhưng vẫn nói:
"Sư tôn tốt nhất!"
Ngay sau đó, một thứ mềm mại rơi ở trên mặt.
......
Yến Phất Quang khi cảm nhận được xúc cảm kia kinh ngạc một lát. Tuy rằng có chút không thích ứng động tác tiểu long này lúc cao hứng là hôn người, nhưng khi cảm nhận được sự mềm mại bên má, vẫn nhướng mày nhàn nhạt nói: "Coi như ngươi thông minh, biết vi sư là tốt nhất."
"Nhưng lần này bỏ qua, về sau không thể trước mặt người khác làm ra hành động thân mật như vậy."
Hắn nói, mày thả lỏng xuống, quay đầu lại thì thấy ngón tay đang dán trên mặt hắn .
"Ngươi làm gì vậy?"
Thanh âm Yến Phất Quang khựng lại.
Bạch Lang không rõ sao hắn lại dùng ngữ khí như vậy, kỳ quái nói: "Sư tôn, vừa rồi có con muỗi muốn bay đến trên mặt người, sau đó bị con bóp chết."
Hửm, cho nên vừa rồi là......
Muỗi?
Yến Phất Quang đen mặt.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com