Thắt dây an toàn cho Jungkook, Taehyung thấy cậu không ngừng đổ mồ hôi, liên miệng kêu nóng. Taehyung giữ lấy tay Jungkook: "Cậu đã uống rượu?"
"Một..cốc." - Jungkook khó khăn gật đầu.
Taehyung đập mạnh tay lên vô lăng: "Chết tiệt! Cậu có bị điên không hả? Tại sao lại uống rượu của mấy tên đó?"
"Là..tôi bị..ép. Nhưng tôi..khó chịu quá... Nóng!"
Nhìn Jungkook khổ sở, lửa giận trong Taehyung thật sự bùng phát, anh lấy điện thoại ra, nửa giây bên kia Hoseok đã nhấc máy.
"Tôi đây, cậu ấy ổn chứ?"
"Mấy tên đó không tên nào được xuất hiện nữa."
Nghe giọng gằn của Taehyung, Hoseok hiểu tắt máy nhìn qua Jimin lắc đầu: "Tụi này xong rồi!"
Taehyung bế sốc Jungkook lên đi vào nhà, Seokjin đã rời khỏi, đi một mạch vào phòng tắm xả nước lạnh vào bồn: "Cố gắng một chút!"
Jungkook ra sức lắc đầu, túm lấy cổ áo anh xé toạc, móng tay cậu lướt qua làn da anh để lại một đường chỉ đỏ hơi rướm máu. Taehyung nhướng mày túm lấy tay Jungkook: "Jungkook! Đừng làm loạn. Cố chịu một chút thôi!"
Anh một tay giữ Jungkook, một tay cởi áo cậu ra, tạt nước lạnh lên người cậu. Nhìn người Jungkook ửng đỏ, sự ham muốn đã bao lấy cả người cậu Taehyung lắc đầu cố gắng để không bị cậu làm đẩy lên dục vọng. Cậu thực sự rất đẹp. Cả cơ thể hơi hồng ẩn hiện dưới làn nước lại có thêm một số hành động hơi khiêu khích thật sự khiến người nhìn khó cầm lòng. Taehyung cố gắng giữ chặt lấy Jungkook nhìn ra phía khác buột miệng chửi thề:
"Mẹ kiếp! Mấy tên khốn khiếp. Mày làm sao thế này Kim Taehyung! Jeon Jungkook là kẻ thù của mày, là người mày cần phải trừ khử. Giờ không phải lúc suy nghĩ những điều khác."
Sau một hồi giãy giụa trong nước lạnh nhịp thở của Jungkook dần ổn định trở lại, kiệt sức đến lịm đi. Cả cơ thể Jungkook chuyển sang lạnh, Taehyung nhanh chóng bế cậu ra khỏi bồn tắm cởi quần áo ướt ra đưa Jungkook lên giường. Điều Jungkook cần nhất bây giờ là làm ấm cơ thể, Taehyung nằm cạnh ôm lấy toàn thân Jungkook. Cả người cậu không một rào cản ôm ghì lấy Taehyung khiến anh không khỏi nóng người, hạ thể cũng trở lên khó chịu. Taehyung từ từ đưa môi mình hạ xuống đến lúc cảm nhận được hơi thở của cậu thì hình ảnh 11 năm trước hiện về. Taehyung cau mày dừng động tác. Anh biết rằng dưới lớp chăn mỏng kia là cả một thế giới mà anh thật sự muốn khám phá nhưng anh với cậu lại không thể.
Thấy Jungkook đã ngủ say Taehyung nhẹ nhàng kéo tay cậu rồi rời khỏi chăn qua phòng làm việc. Anh ra ngoài ban công hít một hơi sâu nhìn vào khoảng tối của khoảng vườn sau nhà.
"Jungkook không phải người làm việc đó. Chỉ có ông ta. Nhưng Jungkook lại là con dao hai lưỡi mà ông ta muốn sử dụng để chiến đấu với mình. Chính mình cũng sử dụng đứa trẻ này để làm ông ta đau khổ. Chết tiệt! Còn nữa đứa trẻ của 11 năm trước là mối đe dọa của mình." - Taehyung khó chịu, vò rối mái tóc: "Không lẽ mình đang mủi lòng."
Jungkook lờ mờ nhìn lên đồng hồ đã hơn 8h thì giật bắn mình: "Chết rồi! Muộn học rồi. Aaa! Gì thế này? Sao..sao mình lại không mặc gì?" - Jungkook hốt hoảng nhìn lại mình chỉ còn đúng chiếc underwear trên người.
"Cạch!" Taehyung mở cửa đi vào thấy nửa thân trên trắng mịn của Jungkook đang được lộ ra dưới ánh sáng xanh nhạt khoé miệng anh nhếch lên.
"Cậu không cần hoảng hốt như thế! Tôi không làm gì cậu cả."
Jungkook cắn chặt môi nhìn Taehyung không nói gì. Taehyung chép miệng: "Tôi đã xin nghỉ giúp cậu. Hôm nay nghỉ ngơi đi!"
Taehyung vừa quay người Jungkook giọng nhỏ li ti vang lên: "Hôm qua, thật sự cảm ơn anh!"
"Không có gì." - Taehyung lạnh nhạt lên tiếng.
"Anh biết không? Anh đã nói "em ấy"..thật sự lúc đó tôi hơi ngạc nhiên không biết có phải tôi đã nghe nhầm hay không? Nhưng tôi thấy rất thoải mái. Dù có chút kỳ lạ nhưng nghe không xa cách như cái cách anh vẫn gọi tôi." - Giọng Jungkook càng về sau càng nhỏ. Taehyung dừng lại quay đầu nhìn Jungkook đang ngại không dám nhìn thẳng mình.
"Cậu thích?" - Ngược lại với Jungkook, Taehyung nhìn thẳng cậu với cặp mắt lạnh băng.
Jungkook hơi ngỡ ngàng. Đúng, cậu thích thế nhưng có thể nói là cậu thích không? Với tính cách của anh anh sẽ chế giễu điều đó phải không? Taehyung nhìn Jungkook một hồi không thấy sự phản hồi, lạnh nhạt buông lại một câu rồi rời đi: "Tôi nấu cháo dưới nhà!"
"Khoan..khoan đã!" - Cuối cùng Jungkook cũng lên tiếng.
"Chuyện gì?"
"Anh..có thể..lấy quần áo giúp tôi không?" - Jungkook lắp bắp ôm chặt chăn bao quanh người. Cậu nhận ra từ lúc anh vào đây đến giờ toàn thể phần trên của cậu đều bị thu vào tầm mắt anh. Jungkook cảm thấy vô cùng xấu hổ.
"Được."
"Còn..còn nữa."
Taehyung kiên nhẫn đứng lại chờ Jungkook nói tiếp: "Anh không hỏi sao tôi lại ở đấy sao?"
"Loại thiếu gia công tử như cậu ăn chơi ở những nơi đó không phải rất bình thường hay sao. Hơn nữa nhìn những hành động khiêu khích của cậu ngày hôm qua thì có vẻ cậu rất chuyên nghiệp."
"Anh.." - Mặt Jungkook chuyển đỏ, cậu nắm chặt chiếc gối bên cạnh hét lên: "Sao anh có thể nghĩ tôi là loại người như thế hả? Anh không đủ tư cách để nói với tôi những lời đó. Ra ngoài!"
Taehyung không né, chiếc gối bị Jungkook ném chỉ đủ sức đập vào cánh tay anh. Taehyung nhìn thấy một giọt nước trong suốt rơi xuống đôi má đang ửng hồng của Jungkook rồi hai giọt ba giọt... Ở nơi nào đó sâu trong tim Taehyung cảm thấy đau. Anh muốn ôm lấy cậu, muốn dùng đôi tay này lau đi những giọt nước kia. Nhưng...cậu nói đúng anh không đủ tư cách dùng những lời nói bỉ ổi đó lăng mạ cậu, vậy anh có đủ tư cách để ôm cậu mà an ủi hay sao? Tay Taehyung nắm chặt quay ngoắt ra cửa đóng rầm cửa lại. Jungkook khóc to hơn, vết thương trên đầu nhói lên. Cậu ôm đầu.
"Không được. Đau..đau...Đừng đi Kim Taehyung" - Jungkook hét lên. Taehyung đứng ngoài cửa tay đã nổi đầy gân xanh, sau tiếng hét của Jungkook mọi thứ trở lên im lặng, không còn nghe thấy tiếng khóc hay bất kì tiếng động nào phát ra từ trong phòng nữa. Taehyung nhíu mày mở cửa ra thì thấy Jungkook bị ngất tay vẫn bấu chặt lấy vết thương trên đầu. Taehyung hốt hoảng chạy lại đỡ Jungkook ngồi dậy, vừa vỗ má vừa gọi:
"Jungkook! Cậu sao vậy? Jeon Jungkook, tỉnh lại đi!"
Thấy Jungkook không có chút phản ứng Taehyung nhanh chóng lấy điện thoại ra.
"Tổng giám..."
"Trong 3 phút ông phải cầm hết đồ khám đến nhà tôi ngay lập tức." - Taehyung ngắt lời đầu dây bên kia, giọng như muốn hét lên. Không kịp nghe thêm gì anh đã cúp máy cố gắng lay Jungkook nhưng cậu vẫn không hề động đậy, cũng may anh vẫn còn nghe thấy tiếng thở của cậu.
Taehyung xuống nhà lấy một bộ đồ ngủ thoải mái nhất mặc cho Jungkook. 5 phút sau tiếng chuông cửa vang lên, trưởng khoa Han vội vàng đi theo Taehyung vào phòng anh. Vừa khám cho Jungkook vừa hỏi.
"Tại sao cậu ấy lại ngất đi!"
"Tôi..cũng không biết." - Giọng Taehyung hơi run, mắt nổi lên những tia máu nhỏ li ti: "Cậu ấy không sao chứ?"
Trưởng khoa Han rút một ống máu của Jungkook để kiểm tra, kết quả vừa xuất hiện giương mặt trưởng khoa Han trở lên khó coi. Thấy thế Taehyung thật sự sốt ruột: "Sao rồi?"
"Đứa...đứa trẻ..này.."
Taehyung tức giận tiến tới túm lấy cổ áo trưởng khoa Han: "Ông nói mau lên!"
"Trong..trong máu của đứa trẻ này...có..có...có Norepinephrine..."
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com