Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 1: Ôi mất rìu

Mùa thu của Hà Nội như chưa từng thay đổi. Tiết trời dễ chịu luôn khiến lòng người thoải mái, cũng tình cờ gợi nhắc biết bao kí ức xưa. Và như thể nhận ra điều đặc biệt ấy, ông trời đã dành thêm phần ưu ái, tặng thêm cho người ta một bầu trời xanh trong vời vợi như lời chúc phúc cho ngày đại sự. Hôn lễ ấy long trọng, náo nhiệt, toàn thể khách khứa đều tràn ngập xúc động, hướng ly rượu mừng để gửi gắm lời yêu thương tới với cặp uyên ương nọ.

Nàng vẫn ở đó, vẫn là cái vẻ kiêu sa và diễm lệ. Ánh mắt trong vắt nhìn anh, mang theo hàng vạn vì sao sáng ngời chiếu đến con người của chàng trai.

Chuyện là vào năm mười bảy tuổi, anh đã gặp được một nàng công chúa, tìm được ánh nắng ban mai sưởi ấm cho cuộc đời u ám của anh. Tình cảm chớm nở chỉ trong phút chốc, thấm thoát bị thời gian đưa đẩy tới mấy tháng năm dài ròng rã. Chưa từng phai mờ và sẽ mãi như vậy!

Dòng thời gian như ngừng lại, đưa ta quay về buổi chiều oi ả vào cái buổi chớm hạ nọ, vô tình trùng khớp với thời điểm các ngôi trường trung phổ thông sắp diễn ra kì thi tốt nghiệp.

Vài ba ngày nữa thì sẽ được thoát khỏi cái ngôi trường cấp ba ngột ngạt này chính là suy nghĩ chạy trong đầu của chàng trai độ mười tám nọ. Cậu tới cái nơi xa xôi này cũng chỉ vì mẹ cậu cho rằng phải tự lập thì mới thành người, hơn hết cũng vì để bà không còn bị làm phiền mà toàn tâm chăm lo cho gia đình nhỏ bé của riêng bà. Có lẽ vì thế mà thời thanh xuân lẽ ra phải chất chứa những kỉ niệm tươi đẹp giờ chỉ đọng lại vài kí ức khó phai.

Về chàng "thư sinh" ấy sao? Cậu thì làm gì có gì quá đặc biệt, ngoài "đôi ba" phần tuấn tú cùng "chút" trí tuệ thì chẳng còn gì cả. Thế nhưng có thể vì "bình thường" quá đỗi như vậy mà cậu chẳng có nổi mấy đứa bạn vây quanh, thậm chí tệ hại tới mức chỉ có thể trò chuyện với lác đác vài người. Cho nên phần đa thời gian cậu cũng chỉ dành để đắm mình vào không gian riêng biệt giống như bây giờ.

Chàng trai từng bước thả mình theo dòng chảy của suy nghĩ, mặc kệ mọi diễn biến xảy ra vào thời điểm ấy. Làn gió mùa hạ lặng lẽ thổi tới, đem theo hơi nóng bức bối cùng chút bụi bặm mơn trớn lên làn da mịn màng khiến đôi mắt cậu nhắm lại. Chính vào thời khắc nhãn quang bao phủ trong màn đêm tăm tối cũng là lúc hình ảnh của "người ấy" một lần nữa lại hiện ra. Tại cái ngôi trường cậu đang học này, tại cái hành lang vắng nơi cậu đang đứng cho đến từng ngõ ngách cậu đã đi qua, tất cả đều đọng lại dấu vết của con người ấy.

Chàng học sinh khôi ngô ôm lấy mơ mộng lãng mạn vào lòng, khuôn miệng mỏng duyên dáng không ngừng cong lên cái đường mãn nguyện, bộ dạng càng lúc lại càng thêm phần lơ đãng.

Trên đời có một số thứ chỉ cần nhìn là nhận ra ngay tức khắc, bao gồm cả việc nhận biết liệu đứa bạn mình có đang ôm lấy vọng tưởng hão huyền. Ánh mắt của kẻ si tình không ai là không hay, đặc biệt là với Hoàng, thằng bạn chí cốt của cậu suốt hai năm trời.

Hoàng đứng ngay sát sau lưng cậu thiếu niên, tay chống nạnh ra vẻ bực bội. Sau một hồi cân nhắc, cuối cùng chàng trai ấy quyết định sẽ tặng cho người "huynh đệ" của mình cái đạp đau điếng.

"Còn ngờ nghệch là tao đá mày xuống dưới đấy!" Hoàng cất lên cái giọng bất mãn, thái độ dành cho cậu chẳng nhẹ nhàng.

Cậu vừa kịp la toáng lên một cái là ôm lấy gối khuỵu xuống ngay, khó chịu nhìn Hoàng. Đôi mắt hoạ ra mây trời của chàng trai còn sẵn phần đỏ hoe, chỉ trực chờ thời cơ là đổ lệ.

Cậu nhăn nhó lên giọng: "Lần sau muốn đá thì báo trước để tao còn biết đường tránh. Khi không cứ thẳng tay như thế này thì còn gì là tình bằng hữu nữa."

Hoàng nhìn thằng bạn đau đớn dưới đất thì không nhịn được mà cười đầy hả hê. Hoàng ngang ngược hất cằm, giọng điệu tỏ vẻ hách dịch: "Ai thèm kết bạn với mày. Chẳng qua thấy mày cứ lủi thủi thì tội quá, mày cũng biết tao đây nổi tiếng giàu tình người còn gì."

"Thôi, cho tao xin! Nghe ghê chết đi được!"

"Ơ hay, thích chê tao à?"

"Ừ, tao chê đấy. Xem mày làm được gì."

"Cái thằng này!"

Ở cái độ tuổi học sinh, việc hai chàng trai nổi hứng cãi cọ rồi đụng độ vũ lực là điều hết sức bình thường, đến cái chuyện giữ gìn hình tượng trước mặt phái yếu cũng là chuyện hiển nhiên. Ngay trước thềm va chạm, việc một cô bạn học cùng lớp đột nhiên chạy tới đã chấm dứt đi chiến trận còn chưa kịp khai hoả.

"Hưng, Hoàng, cô gọi mọi người về lớp kìa!"

"Ừ, bọn này biết rồi. Về ngay đây."

Thái độ cậu lập tức thay đổi, nhanh chóng chuyển sang điệu bộ lịch sự và hoà nhã. Cách nói năng lịch thiệp tới xa cách của chàng trai tên Hưng không thoát khỏi ánh nhìn dè bỉu của thằng bạn thân bên cạnh.

Tấm lưng bạn gái đi khỏi cũng là khi nụ cười tắt ngóm trên gương mặt của chàng trai, Hưng buông lời lạnh tanh: "Mày thôi đi!" Sau đó cậu đảo mắt một vòng mà một thân về lớp trước, chẳng thèm nhìn Hoàng lấy một cái. Hoàng tất nhiên không đếm xỉa, cứ ung dung tự tại mà bước theo sau.

Tình bạn của hai con người ấy nhìn chung có bền nhưng không chặt, giống kiểu "oan gia ngõ hẹp".

Lớp 12A4 là tập thể được cho là gắn kết nhất khối, cũng là cái lớp hội tụ nhiều nhân tài có thành tích cao. Chính vì sự vẻ vang ấy mà giáo viên chủ nhiệm mong muốn chí ít họ phải có cùng nhau vài tấm hình chung trước khi tốt nghiệp. Dù rằng vẫn còn cả tháng gặp nhau tới trước khi tuyển sinh, cả lớp học vẫn phân nửa là ngập tràn trong nước mắt và nuối tiếc. Người ngoài nhìn vào sẽ nhận định lớp này là tập thể đoàn kết, song trên thực tế chỉ có những con người ở cái chốn này mới biết rõ sự tình.

Hưng và Hoàng dĩ nhiên không dính dáng đến tốp học sinh sướt mướt ấy nên lựa chọn bàn trong góc như thường lệ. Hai chàng trai đờ đẫn trên cái bàn sát vách tường, không khí nóng bức và nỗi chán nản càng làm họ mất tinh thần.

"Mày nghĩ xem trưa nay được ăn cái gì?" Hoàng khoanh tay tựa lưng vào ghế, đôi mắt nhắm lại đầy mệt mỏi. Cơ thể Hoàng vốn thuộc hàng khoẻ mạnh hơn người, nhưng sau khi lao động quần quật cả sáng thì sức khoẻ gấp ba lần nữa cũng chịu thua.

Hưng đã nằm bò ra bàn, cất cái giọng lười nhác đáp lời: "Ai mà biết được, được ăn là tốt rồi. Với cả có bao giờ đoán trúng đâu."

"Cũng đúng."

Bình thường thì chẳng ai để ý quá sâu đến chuyện hai thằng bạn thân ngồi riêng một góc để "đàm đạo" với nhau. Tuy nhiên đó là người bình thường, còn với riêng nhân tố "hướng lung tung" thì họ chắc chắn không thể chạy thoát. Anh Tuấn, người được mệnh danh là "kẻ huỷ diệt sự riêng tư", vỗ vai Hoàng khiến cậu nhíu mày.

Anh Tuấn ngó lơ sự bực tức trên gương mặt Hoàng, thản nhiên mà tiếp chuyện: "Hỡi hai vị đồng chí, tôi có cái này rất hay! Mười điểm!"

"Cút giùm cái đê!" Hoàng đấm mạnh vào tấm lưng gầy của Tuấn, còn xua tay đuổi Tuấn đi.

Thế nhưng bất chấp sự cự tuyệt của Hoàng, Tuấn vẫn xông xáo lao tới, dán cái màn hình điện thoại vào mặt Hoàng.

"Mày biết gì chưa?"

"Biết cái gì?"

"Eo ôi, kém! Thế thì mày quá kém!"

Nếu không phải còn giáo viên trong lớp thì nhất định Hoàng đã ghim hai nắm đấm vào thẳng người Tuấn. Có điều bạo lực bị cấm, không được phép sử dụng vũ lực với bạn cùng lớp. Hoàng đành nén cơn giận vào trong, miễn cưỡng nhìn vào màn hình điện thoại của Tuấn.

Đây là trang web của trường, trên đó là bài đăng về sự kiện cách đây hai năm. Đại khái nội dung là bàn luận về lễ tốt nghiệp của trường, tập trung vào một vài cá nhân có thành tích xuất sắc.

Tuấn vốn được nhận định là người "ít học" bởi cậu ta lười, ngay cả kết quả tương đối khá ổn cũng không ai nhìn ra sự chăm chỉ trên gương mặt ấy. Việc Tuấn đột nhiên có hứng thú với những học sinh ưu tú nằm ngoài dự đoán, cho nên Hoàng kết luận ngay mục đích của Tuấn không hề trong sáng.

"Mày muốn cái gì?"

Tuấn vui vẻ nhìn Hoàng, không quên vỗ vai Hoàng rồi mới đáp: "Tao biết có những lúc tao tệ bạc, chưa tốt với mày. Nhưng..."

"Có cần tao dán mồm mày lại không?" Chưa kịp để Tuấn dứt câu, Hoàng đã cộc lốc đáp lời làm cậu ta phải giơ tay ra hiệu im lặng.

"Trật tự nào bạn hiền!"

"Biến đi!" Hoàng gắt gỏng gạt tay cậu thiếu niên ra, cảnh cáo Tuấn tốt nhất hãy tránh xa cậu và chốn thanh tịnh của cậu ra.

Nguyên do cho cái sự phẫn nộ của Hoàng không khó hiểu, hầu hết bắt nguồn từ chính cái bài đăng ấy. Bài đăng đó không xa lạ, rất quen thuộc là đằng khác và không chỉ quen thuộc với một mình Hoàng.

Hưng đã tỉnh giấc từ bao giờ, trên tay đang là điện thoại của Tuấn. Cái ảnh duy nhất trên trang từng bước được tải xuống, chậm như cái cách Anh Tuấn phản ứng với hành động tuỳ tiện của chàng trai. Vào khoảnh khắc cái ảnh được tải xong, đôi mắt Hưng rực sáng như thể được rọi đèn vào vậy, ánh lên sự phấn khích khó tả.

Giữa sân trường trống vắng, đám học sinh tươi tắn cùng chụp hình trong chiếc áo trắng tinh khôi. Và trong số những học sinh ấy, có một người nổi trội hơn cả. Mái tóc đuôi ngựa trẻ trung, gương mặt nhỏ xinh đẹp, con ngươi sáng trong ánh lên vẻ ngây ngô, thuần khiến của tuổi trẻ. Vừa thanh thoát, thơ ngây lại mê hoặc, kiêu kì, quả nhiên khiến người ta càng nhìn ngắm lại càng "nghiện".

Hưng ngắm nhìn bức hình thật lâu, nhịp tim cứ chạy loạn cả lên. Cậu đã thầm cảm tạ ông trời vì đã khiến Hoàng chỉ tập trung vào Tuấn, chừa cho cậu thì giờ mà mộng tưởng.

"Mày thấy cái ảnh này ở đâu? Lễ tốt nghiệp hai năm trước cơ mà, lúc ý trường đã có web đâu."

"Nhà trường mới cập nhật lại sự kiện tiêu biểu đấy chứ. Mày đúng là không biết gì cả!" Tuấn tỏ ý thất vọng trước câu nói của Hoàng, tay nhanh chóng giành lại cái điện thoại từ tay Hưng.

Mặt Hoàng còn nhăn nhó hơn lúc đầu, tiếp tục quá trình "hỏi cung": "Mày có ý gì?"

"Tao không hề có ý xấu! Bùi Anh Tuấn tao đây thuần khiết như tờ giấy trắng!" Tuấn một mực chứng minh bản thân trong sạch, đối với ánh nhìn buộc tội của Hoàng thì không phục.

"Tao chỉ khoe mày hình ảnh nữ thần của tao, hơn hết muốn nhờ một vài thứ. Thế thôi!"

Cái từ "nữ thần" va vào màng nhĩ của Hưng một cách khó khăn và khiến cậu hơi bực bội, nhưng chỉ có thể yên lặng ngồi nghe. Trái ngược với cậu, Hoàng lại chẳng thể nhịn được quá lâu, thành ra trong từng câu chữ đều thấm đẫm mùi tức giận.

"Chị tao đấy rồi sao? Nhắm nổi không?"

Tuấn tất nhiên biết người cậu nhắm tới là chị gái của Hoàng, cũng vì thế nên mới có cuộc hội thoại này. Mục đích của cậu rất đơn giản, chỉ là để giải toả nỗi niềm của người hâm mộ dành cho thần tượng, ngoài ra không còn ý gì khác. Cậu thiếu niên rất kiên định với tâm ý của bản thân và không quan tâm liệu Hoàng, đứa em trai nóng nảy kia, có đồng ý hay không.

"Cho tao gặp chị mày đi. Một chút thôi! Để tao có cơ hội ngắm nữ thần của tao!"

"Chúc may mắn!"

Ngôn từ còn chưa thoát khỏi cổ họng của Hoàng thì cậu đã thấy Hưng đứng dậy, đặt bàn tay lên bờ vai xương xẩu của Anh Tuấn. Tia nhìn của chàng trai ấy sắc bén, chứa lạnh lẽo nhất định và khiến lòng người tê tái.

Hưng hạ giọng xuống vài phần, chữ nghĩa thốt ra đanh thép: "Mày cần cố gắng nhiều lắm."

"Ý mày là sao?"

"Là vậy đó!"

Giữa cái tiết trời nóng như đổ lửa, không hiểu ai đã kẻ đầu têu mà giờ cả Hoàng và Hưng đều đang chạy thục mạng trên cái vỉa hè cằn cỗi như hoang mạc. Hoàng thể lực tốt hơn Hưng là điều hiển nhiên, tuy nhiên do khuân vác quá nhiều đồ đạc lúc còn ở trường nên kết quả đã nghiêng hẳn về phía Hưng.

"Tao thắng!" Hưng giơ nắm đấm lên trời, quay mặt nhìn bạn.

Hoàng vừa thở dốc vừa bước đi, chẳng bao giờ quên gửi gắm cho Hưng cái nhìn móc mỉa.

"Mày im đi!"

"Hai đứa có thôi đi không?" Giọng điệu êm ả vang lên ngay sau lưng hai chàng trai, kéo sự tập trung của Hoàng và Hưng về một hướng duy nhất.

Vẫn luôn là gương mặt ấy, đôi mắt ấy, tất cả đều vẹn nguyên như ngày đầu gặp nàng. Trái tim rộn rã của chàng trai mười tám đã tràn ngập hoa lá, đắm chìm trong cảnh xuân lãng mạn, hệt như rung động chớm nở thuở ban đầu.

***

Trở về cái mùa hạ oi ả năm ngoái, cái thời điểm được cho là khó chịu nhất trong năm. Tiết trời mang tới sự bức bối khiến lòng người bực bội, vừa kéo tâm trạng người ta đi xuống đồng thời nuôi dưỡng giận hờn trong tâm hồn. Thế nhưng dù cho thời tiết có khắc nghiệt hơn đi nữa thì cũng chẳng thể tệ bằng tâm trạng của Hưng mỗi lần kết thúc tranh cãi với mẹ.

Người ta nói thanh niên thường cứng đầu ương bướng, theo lẽ thường tình thì vài ba mâu thuẫn với cha mẹ ở độ tuổi của Hưng không phải đặc biệt. Có điều cuộc tranh luận giữa cậu và mẹ luôn gay gắt hơn bình thường, thành ra cái tiêu cực cũng nặng nề hơn người khác.

Đúng là cãi vã trước giờ học là cấm kị bởi không chỉ có cái tức giận tích trữ, cậu còn nảy sinh thêm cơn "chán học". Vì thế thay vì trốn tiết đầu để rồi bị bắt, Hưng đã quyết định sẽ nghỉ luôn cả năm tiết, dẫu sao nghỉ một hay năm tiết đều bị phạt như nhau.

Trong cái lúc ý định sai lầm còn len lỏi vào tâm trí của chàng trai thì "huynh đệ" của cậu lại yên giấc trên chiếc giường mềm mại, chẳng để tâm diễn biến sự việc xung quanh.

Như thường lệ, vào đúng sáu giờ năm mươi phút, cánh cửa gỗ đã truyền tới tiếng gõ và cô gái ấy bước vào. Cô nàng nhìn đứa em trai còn lặng yên với đống chăn gối bừa bộn thì lắc đầu ngán ngẩm, vỗ vào đệm của Hoàng mấy cái rất mạnh.

"Mày có năm phút trước khi chị khoá cửa nhà. Nói trước là chị sẽ nhốt mày lại nếu như mày không chịu chui ra khỏi giường trong hai phút nữa. Nghe rõ chưa?"

Hoàng bị chất giọng uy lực làm cho giật mình, đôi mắt mở rồi nhắm lại tỏ rõ sự mê man đọng lại sau giấc ngủ say. Cậu vùi đầu vào gối, uể oải lăn qua lại: "Em đã thức tới ba giờ, chị nên cho em nghỉ mới phải!"

"Nằm mơ nhiều vào thì mày sẽ được như ý. Còn chị đây là người thực tế cho nên là dừng tơ tưởng đi."

Bóng dáng ấy lại khuất đi sau cánh cửa gỗ sau khi lôi Hoàng khỏi cơn mộng đẹp đẽ, mặc kệ chàng trai nằm dài trên giường. Hoàng còn phải lăn lộn qua lại suốt hai phút với tâm thế "khởi nghĩa" chống lại chị, thế nhưng vùng lên đồng nghĩa phải thức dậy nên cậu quyết định bỏ cuộc trong phút chốc.

Hoàng thật tình không hiểu vì sao trường lại bắt học hè sớm tới vậy, dù sao cả năm học phía trước còn rất dài, đủ để học sinh mười hai như cậu nhồi nhét kiến thức vào đầu cho tới khi thi tốt nghiệp. Giá như nghỉ thêm một hai tuần nữa thì cậu sẽ có thì giờ cắm mặt vào mấy trò chơi điện tử của cậu, chẳng cần phải thức khuya dậy sớm như bây giờ.

Tuy nhiên dù không phục, có than thở và oán thán, Hoàng vẫn có mặt ở phòng ăn sau đó năm phút. Bát bún nóng hổi phả liên tục vào gương mặt anh tú phía trên, song cũng chẳng đủ sức để khiến anh chàng tỉnh táo. Cái đầu của Hoàng cứ ngóc dậy rồi lại xém gục xuống, có vài lần suýt chút là cắm mặt vào bát bún kia.

"Chị mua cho mày máy tính không phải để mày thức khuya chơi. Lần sau có muốn chơi thì hãy chọn hôm nào không phải học sáng ấy." Cô nàng gõ vào vai của chàng trai, còn dí chai nước lạnh vào gáy cậu khiến Hoàng giật nảy người.

"Dậy rồi à?" Cô gái bật cười thành tiếng, tay vò lên mái tóc của đứa em.

Hoàng gạt tay chị gái khỏi người, còn xoa lấy cái gáy lạnh toát mà xuýt xoa: "Chị ấy! Đừng làm thế!"

Cô chỉ nhún vai, ngồi xuống đối diện với chàng trai mà đáp: "Không làm thế thì mặt mày cắm thẳng xuống cái gì còn không biết. Chị đã dặn đừng có thức khuya mà không nghe."

Hoàng bĩu môi bực bội, quyết định bỏ qua chị gái mà chuyển thẳng đến bữa sáng trước mặt. Không gian im lặng một hồi lâu, chỉ nghe tiếng ăn của Hoàng và cả tiếng lật giấy. Hoàng ngước đầu lên nhìn, tò mò xem chị gái đang làm gì. Lại là chị cùng tập tài liệu chỉ có chữ và chữ.

Chị cậu học nhiều lắm, nhiều hơn bất kì người nào cậu từng biết và cậu không hiểu làm thế nào để một con người có thể nhồi nhiều kiến thức như vậy vào trong đầu. Cái suy nghĩ ấy lại làm Hoàng cau mày.

"Chị vẫn được nghỉ cơ mà, học nhiều thế làm gì?"

Khoé miệng cô nàng chỉ cong lên, ánh nhìn thậm chí còn không rời khỏi hàng chữ ngay ngắn trên trang giấy. Cô nói:

"Chị đây nghỉ học hay không mày biết thế nào được. Tóm lại là cứ lo việc học hành của mày trước đi, game cũng cần biết sắp xếp hợp lí. Mày mà cứ thức khuya như thế là chị không thích đâu đấy."

"Biết thế em chẳng hỏi." Hoàng hậm hực quay đi, trước khi đứng dậy thay đồng phục còn bắt gặp điệu cười cợt nhả đặc trưng của chị gái.

Thời tiết mùa quả nhiên kéo tâm trạng của Trần Minh Hoàng đi xuống thảm thương, nhất là khi cậu phải cuốc bộ qua cả con đường lớn với không có một cây xanh. Có mang ô là thế, song cái ý tưởng cầm chiếc ô mà lả lướt bước đi dạo qua tâm trí của Hoàng lại đem đến ác cảm. Cũng vì lẽ đó mà chỉ mới sáng sớm mà Hoàng đã nhễ nhại mồ hôi, nóng còn hơn lửa thiêu.

"Chào người anh em! Đi học sớm thế?"

Hoàng nghe tới phát ngán cái âm điệu giả tạo đi cùng âm sắc ngỗ nghịch ấy, ngay lập tức quay mặt về sau.

Bước tới nơi Hoàng đang đứng là dáng vẻ khoan thai của người bạn thân, cái người được cho là có diện mạo hết sức cuốn hút. Hưng đây dĩ nhiên là người khôi ngô, tuấn tú, thế nhưng người ta còn phải công nhận thêm nhan sắc có phần "xinh đẹp" của cậu. Đường nét mềm mại hiếm thấy cùng với ánh mắt sáng như pha lẫn men say càng làm cho dung mạo cậu khó cưỡng lại. Chàng trai vừa toát ra vẻ thanh tao thoát tục, đồng thời cũng chất chứa cái yểu điệu động lòng người, là bộ dạng đáng ghét trong mắt Hoàng.

"Ồ, ra là mày!"

Hưng nhíu mày trước thái độ hờ hững của thằng bạn thân. Cậu đưa tay chỉnh lại cổ áo của mình rồi buông tiếng thở dài: "Chán thật đấy, tao đã định trốn học rồi. Ai ngờ lương tâm không cho phép."

"Mày cũng có lương tâm cơ đấy. Lạ thật!" Hoàng thả vài từ cảm thán với sắc thái châm chọc, muốn lôi ra biểu cảm cáu kỉnh từ Hưng cho bằng được.

Một người thích chọc, kẻ còn lại ghét nhất bị trêu đùa thành ra cuộc chiến vô tận lại tái diễn.

Và cứ thế năm học cuối cùng thời học sinh của hai anh chàng thiếu niên ấy chính thức được khởi động, đánh dấu cột mốc mới cho cái tuổi trưởng thành mà người ta hay gọi là tuổi thành niên.

Về cái cặp "oan gia ngõ hẹp" kia thì phải thừa nhận cả hai cũng khá có tiếng tăm, chí ít là được nhiều giáo viên biết tới. Trần Minh Hoàng là học sinh nghiêm túc và kỉ luật, trừ việc thường xuyên ngủ gật trong lớp và thờ ơ quá đáng với hoạt động tập thể thì hiếm khi thấy cậu phạm lỗi nghiêm trọng. Nói tóm lại Hoàng đây chính là "con cưng" của giáo viên và thần tượng của nhiều nữ sinh, là hình tượng đứng đầu đối với bao tâm hồn thơ mộng.

Lê Gia Hưng thì ngược lại ở vài điểm, cậu không phải đứa năng nổ và nổi bật dù thành tích học hành của cậu rất đáng được ngưỡng mộ. Cậu đối đãi với ai cũng lịch thiệp và đúng mực, cộng thêm với gương mặt "có vài ba" nét điển trai thì cũng được chú ý kha khá. Tuy nhiên vì tính cách xa cách và ngại người lạ mà Hưng rất ít bạn bè, chỉ duy nhất có Hoàng là "kề vai sát cánh".

Gia Hưng và Minh Hoàng, ngoài mặt hay cãi cọ và tranh chấp, nhưng trong con mắt của học sinh và giáo viên khác trong trường thì bám riết lấy nhau như sam, dính chặt như hình với bóng kể từ cái khi Hưng đặt chân tới đây.

Hôm ấy cũng như thường lệ, cả hai lại tiếp tục bám riết lấy nhau trong cái tiết thể dục buồn chán. Dù chỉ là học hè nhưng chẳng hiểu vì sao ngôi trường của hai đứa lại cho cả thể dục vào thời khoá biểu, báo hại cả tập thể cùng chịu khổ. Nóng nắng không dứt, cây cối còn muốn bốc hơi thì không có chuyện con người thoát khỏi cảnh mệt mỏi. Cho nên là ngay khi thầy thể dục chấp nhận "từ bỏ" việc dạy dỗ dưới tiết trời gắt gỏng thì cả lớp đã chia thành từng cụm riêng biệt như các phe phái độc lập, chẳng có lấy tinh thần đoàn kết.

Hưng ngồi lặng một góc ở căn phòng thể chất trống trơn để hồi phục năng lượng đã mất, con ngươi lãng mạn cũng chỉ còn đọng lại cảnh sắc đã héo tàn. Hoàng thì bất chấp việc có thể bị bốc hơi do nhiệt độ cao, vẫn thản nhiên tựa vào tấm lưng của cậu bạn mà say giấc. Hưng chỉ biết âm thầm cảm kích tài năng của Hoàng. Đối với cậu thì chuyện ngủ được ở mọi lúc, mọi nơi và mọi điều kiện môi trường đích thị là tuyệt kĩ tối thượng cần học hỏi.

"Mày đúng là không phải con người."

Lời khen của Hưng như thể đấm vào màng nhĩ của Hoàng, lôi cậu tỉnh lại từ trong giấc mộng dang dở.

"Mày lại thèm ăn đánh hay gì?"

"Khen, là lời khen! Tao đang khen mày kia mà!" Hưng cố gắng biện bạch dù chắc chắn là vô dụng.

Cậu biết bản thân có cách sử dụng ngôn từ khá tệ, nếu không muốn nói thô ra là khá ngu ngốc. Mỗi lần thoải mái quá mức thì cái chuyện vô tình nói ra mấy lời xem chừng "sai sai" là điều cậu thường xuyên gặp phải. Lần này lại tái diễn đúng là làm Hưng chỉ muốn khâu cái miệng lại.

"Không phải do cách dùng từ đâu." Hoàng thúc khuỷu tay vào mạn sườn của Hưng.

Trái ngược với cậu trai chẳng biết cách ăn nói đúng mực thì Hoàng lại là người ưa thích "bạo lực ngôn từ". Lời nói của cậu chỉ có một mặt nghĩa không ẩn ý, tức nghĩa một là vô hại, còn nếu như muốn xúc phạm thì sẽ rất khó nghe.

Anh chàng tiếp tục: "Mày dùng từ không sai. Nói chung là não mày chỉ được thế cho nên có muốn trau chuốt cũng không được."

Sự thật thô thiển đã rõ ràng nhưng dẫu sao bị nhận xét như vậy cùng khá tổn thương. Hưng khó chịu quay đi, không thèm đếm xỉa tới thằng bạn thân.

Tuy nhiên Hoàng chẳng dừng lại ở đó, cậu lặng lẽ cựa mình rồi hất mái tóc một cách kiêu hãnh, lại lên tiếng thêm một lần: "Tao thấy dạo này mày gầy quá. Ăn uống có ổn không đấy?"

Nối tiếp cái chuỗi "những lời nói bạo lực tinh thần của Trần Minh Hoàng" là "lời đường mật không có ý ngọt ngào của Hoàng Hoa Hoè". Ngôn từ với Hoàng không những là món vũ khí với tính sát thương cao mà còn là công cụ giúp cậu lấy sự cái "kì thị" của người xung quanh, đặc biệt với mấy lời hỏi thăm bất ngờ.

Hưng tất nhiên không chịu được sự thăm hỏi quá đà ấy nên lắc đầu ngán ngẩm: "Mày hỏi thế thì tao cũng chịu."

"Thì sao? Tao thấy mày gầy chẳng lẽ tao lại bảo mày béo?"

Bản chất là đứa chẳng suy nghĩ sâu xa, Hoàng không buồn để mắt tới ý nghĩ của người ngoài. "Có gì nói đó" là nguyên tắc sống của cậu dù đôi khi dễ gây phật lòng người khác hoặc bị hiểu lầm nghiêm trọng. Hưng sau cùng phải bật cười ngao ngán, để lộ ra cái răng khểnh hết sức duyên.

Cậu thở dài: "Dạo này chỉ toàn mì gói với mì ly, tôi mà không gầy thì mới lạ đấy bạn à."

"Ăn thế mà cũng sống được á?"

"Cùng lắm là thiếu chất thôi, ăn mì ăn liền làm sao mà toi được."

Hoàng vẫn khăng khăng với nhận định của mình, phản bác rất nhiệt tình. Cậu quay lại phía Hưng, nheo mắt quan sát thằng bạn. Hưng dù thấp hơn cậu nhưng vẫn khá cao so với trung bình học sinh, gương mặt chưa tới mức hốc hác nhưng trắng nõn và "yểu điệu" quá đỗi. Những biểu hiện kia được Hoàng ngầm kết luận là Hưng đang thiếu chất trầm trọng và có nguy cơ "ngủm" rất cao.

"Ở tuổi này ăn ít khó phát triển xương. Con trai còn cao tới chừng hai mươi ba tới hai mươi lăm tuổi, mày mà không ăn, sau thấp tự chịu!" Hoàng phán xét.

Hưng cau có muốn đạp cho Hoàng một cái nhưng chợt nhận ra muốn đánh nhau hay vật lộn thì cậu không có cửa với Hoàng. Cậu đành nhăn mặt, tặc lưỡi nói: "Mày học đâu ra đấy? Nghe như mẹ tao đang mắng."

"Chị tao nói đấy. Suốt ngày cằn nhằn, bắt tao đủ một ngày ba bữa còn thêm hai bữa phụ. Nhưng thế lại càng tốt, tại tao cao hơn mày."

Hưng ngó lơ thái độ tự kiêu của thằng bạn vì thông tin Hoàng có chị thu hút cậu hơn nhiều. Một đứa ngỗ nghịch lại ương bướng như Hoàng đây khiến cậu lầm tưởng Hoàng là con một, hoá ra chỉ là phận em út. Cậu nhích lại gần, hai con ngươi sáng lên với sự tò mò.

"Tao không biết mày có chị đấy. Chắc chị mày cũng lập gia đình rồi, không thì làm sao quản được đứa như mày."

Hoàng xua tay: "Làm gì có! Chị tao mới hai mươi thôi, học trên mình hai năm. Hơi từng trải thật nhưng không đến mức lấy chồng đâu."

"Ồ!" Hưng gật gù.

Cuộc hội thoại còn chưa kịp dứt thì từ đâu xuất hiện một nhân tố mới. Chất giọng lanh lảnh, trong veo như suối vang lên khiến cả hai giật mình, đồng loạt quay về sau.

"Ơ kìa, ai đấy nhỉ? Người quen phải không?"

Vừa trông thấy người nọ, Hoàng đã nhăn mặt ngay, vuốt tóc thẳng thừng quay đi.

"Bớt làm màu lại đi! Sắp thành bông hoa giả rồi đấy!"

"Có giỏi thì trèo lên đầu bố mày mà ngồi này!"

Hoàng gằn giọng, chĩa tia nhìn sắc bén vào cô gái kia. Huệ Chi dĩ nhiên chẳng vừa, chống nạnh hất cằm, độ ương bướng so với Hoàng cũng một chín một mười. Đây là dấu hiệu cho chiến tranh, Hưng cảm nhận rõ rệt được điều ấy. Mỗi lần giáp mặt với Chi, Hoàng không cãi cọ cũng ít nhất lườm nguýt không dưới mười lần. Nếu như Hoàng tạm bỏ đi sự khác biệt về giới tính thì hai con người nọ đã va nhau từ lâu rồi.

Tuy nhiên chuyện cá nhân đó của Hoàng chẳng liên quan gì đến Hưng. Cậu chỉ lẳng lặng đứng ở đó, sau một hồi không thấy động tĩnh thì hướng thẳng ra cửa mà bước. Hoàng không nói không rằng, cũng mau chân bước đi, còn vượt mặt cả Hưng mà đi ra trước.

Hưng bước theo sau tấm lưng Hoàng, ngay khi cơ thể lướt qua Chi, cậu đã phải nán lại một nhịp để né cái đụng chạm thừa thãi. Ai cũng biết Lê Gia Hưng lớp 12A4 là người biết ý, hay nói thô ra là rất xa cách, kể cả với bạn cùng giới. Chính vì vậy, hành động cố ý tiến tới của Huệ Chi được cậu xếp vào mục "cần tránh".

"Nhanh lên nào!" Tiếng của Hoàng đã chặn ngang dòng suy nghĩ kì lạ trong đầu của Hưng.

Rất nhanh chóng, chàng trai lướt qua cô bạn, cùng với Hoàng rời khỏi phòng thể chất. Hai nam sinh rảo bước rất nhanh trên cái trục hành lang rộng, chẳng bao lâu đã chạm tới cửa lớp học. Đến tận lúc này thì Hoàng mới phá vỡ đi cái tĩnh lặng kéo dài bằng câu nhận định chắc nịch:

"Chi nó thích mày đấy. Nhìn ra không?"

Hưng khựng lại ngay. Thích cậu? Một điều thú vị chưa từng xảy ra trong đời. Cậu gật đầu một cái khá thờ ơ, tựa câu chuyện đó nói về một Gia Hưng xa lạ.

"Nhưng tao không thích." Hưng đáp lại cụt ngủn.

Quan điểm của cậu trước giờ vẫn vậy, yêu ghét rõ ràng. Huệ Chi đó nổi tiếng là đào hoa, tiếng tăm trong khối không được tốt. Cậu cũng nhiều lần chứng kiến mấy hành động lỗ mãng của Chi nên càng không muốn liên quan.

"Ừm. Vậy thôi." Hoàng cũng không bày tỏ sự kinh ngạc trước thái độ của Hưng.

Chỉ hai tích tắc sau, Hoàng lại lên tiếng: "Tao định nhắn với chị tao trưa nay gọi mày đến nhà. Mày thấy được không?"

Cái cách Trần Minh Hoàng đổi chủ đề còn nhanh hơn cái cách Huệ Chi thay mục tiêu trêu chọc.

Hưng dừng lại vài ba giây suy ngẫm rồi đáp: "Nếu chị mày không có vấn đề thì tao cũng không."

Hoàng gật gù, bàn tay đã lôi ra cái điện thoại khá xịn sò. Sau một hồi gõ tin nhắn và chờ đợi, cuối cùng thì cậu mỉm cười đầu ưng ý, còn giơ ngón tay cái với Hưng. "Ổn rồi. Trưa nay tan học mày về cùng tao luôn, ăn mì mãi chắc chắn ngán tận cổ rồi."

"Chị mày mến khách nhỉ?" Hưng chỉ thuận miệng khen lấy một câu, kết quả chẳng hiểu vì sao lại bị Hoàng đạp cho một cái.

Hoàng cau có đáp lời: "Đó là điều dĩ nhiên."

Trống trường vừa dứt thì bóng dáng hai cậu học sinh đã có mặt ngay cánh cổng, băng qua đoàn xe tấp nập. Nhà Hoàng cách trường chừng ba phút đi bộ nên không phải xa xôi, có điều thời tiết oi ả của mùa hạ khiến quãng đường như bị kéo dài thêm mấy lần.

Quen Hoàng tính đến nay cũng gần một năm, những chuyện cơ bản về Hoàng có lẽ Hưng nắm được đôi chút. Theo như người khác bàn tán và vài ba lần từ Hoàng thì mẹ Hoàng mất cách đây chừng chục năm, bố cậu cũng tái hôn sau đó không lâu. Nhìn chung gia đình không có khúc mắc hay mâu thuẫn, có điều bố mẹ đều vào Nam làm ăn nên hai chị em Hoàng sống chung với nhau ở căn hộ tại trung tâm thủ đô.

Nghe tới "căn hộ tại trung tâm thủ đô" thì chắc hẳn ai cũng nhận ra được gia cảnh có phần "nhiều nhặn" của bạn Trần Minh Hoàng. Có điều nếu muốn có cái nhìn tổng quan nhất, chi tiết nhất thì cứ phải đến trước căn hộ của chị em Hoàng như Hưng đây.

"Chỉ có hai chị em mày sống ở đây thôi á?"

Trước thái độ kinh ngạc của Hưng, Hoàng chỉ thờ ơ nhún vai: "Chẳng lẽ còn ở với ma?"

Hoàng mở cửa nhà rồi đẩy Hưng vào trước, bản thân khi đã đóng cửa và cất giày gọn gàng thì mới tiến vào trong. Cậu ngoái nhìn căn nhà một lượt rồi vác cặp sách hướng về phòng ngủ, quay đầu lại nói với Hưng lời cuối:

"Chị tao chắc sắp về rồi. Mày cứ ngồi ngoài nghỉ một lát đi. Tao phải thay quần áo cái đã."

Hưng gật gù, chờ cho Hoàng đi khỏi mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cậu đặt người lên chiếc sa lông mềm mại, cơ thể nóng bức từng bước được cải thiện nhờ vào khí mát lạnh từ điều hoà hai chiều.

Hoàng chẳng biết là cố ý hay vô tình nhưng bộ dạng hờ hững khi nói về căn hộ "hạng sang" này không vừa mắt Hưng một chút nào. Chỗ cậu sống không có nổi một cái điều hoà hoàn chỉnh chứ đừng đem đi so với nơi này, từng món nội thất cho tới cách bày trí đều tao nhã và đẹp đẽ lạ thường. Hưng ngắm nghía xung quanh, trong lòng phải tự cảm thấy xúc động. Không ngờ đứa bạn duy nhất cậu có, còn là bạn thân đang nằm trong diện có thể là thiếu gia. Hoàng mà thực sự là con nhà giàu có thì Hưng nhất định sẽ đối xử với cậu như vua chúa, phục tùng hết mình.

Vào khi tâm trí cậu còn đang lơ lửng trên tầng mây thì âm thanh bất chợt đã gián đoạn lời cảm thán âm thầm. Cánh cửa nhà từng bước đóng lại và đến khi bóng dáng ấy hoàn toàn nằm trước mắt, Hưng nhận ra bản thân đã đơ cứng lại từ rồi.

Cô gái lặng lẽ bước tới, chỉ cần khoác một bộ quần áo đơn giản cũng đủ níu lấy ánh nhìn của bao người. Nàng không chỉ đẹp mà rất đỗi kiêu kì. Gương mặt ấy diễm lệ và thanh thoát, ngũ quan hài hoà cùng kết hợp tạo nên một dung nhan đầy sắc sảo. Đôi mắt cô gái sáng như tinh tú trên cao, ánh lên cái nhìn tinh anh và thông tuệ.

Cô gái vừa nhìn thấy Hưng thì khẽ giật mình, song cũng rất nhanh chóng mở lời chào. Cô chìa bàn tay. "Em hẳn là bạn Hoàng. Chị là Hân, chị gái của Hoàng."

Giọng nói êm ả rót vào tai chàng thiếu niên như đường mật. Cậu không tin vào thứ người ta gọi là "yêu từ cái nhìn đầu tiên". Thế nhưng vài giây phút cảm nắng bất chợt chắc không phải điều gì quá bất thường.

Hân thấy Hưng không đáp thì thu tay về, miệng vẫn mỉm cười. Hưng tới lúc đó mới sực tỉnh, hắng giọng một cái rồi cúi đầu.

"Em là Gia Hưng, bạn của Hoàng. Cảm ơn chị vì bữa ăn ngày hôm nay."

Hân chỉ lẳng lặng lắc đầu. "Không có gì. Hoàng mời bạn về nhà là chuyện tốt đấy chứ."

Cậu gật gù tỏ ý đã hiểu rồi nhìn cô gái xách túi đồ vào trong bếp. Bản thân được mời về nhà người ta ăn, nếu cứ đứng chình ình ra chờ sẵn thì có vẻ không hay lắm. Thế là Hưng cũng lật đật chạy theo sau cô, xúm vào phụ được việc nào hay việc đó.

"Em không biết Hoàng có chị. Em tưởng Hoàng là con một." Nhận thấy không khí có phần hơi bí bách, Hưng quyết định bắt chuyện.

"Hoàng mà là con một thì... Cũng may nó biết đường kết bạn, chị còn nghĩ nó sẽ kết thúc cấp ba với một đống bạn trong game."

"Đừng có mà khinh thường người khác!"

Cánh cửa phòng của Hoàng bật mở, cậu bước ra với cái khăn tắm choàng trên cổ, mái tóc vẫn còn ướt đẫm khi vừa tắm xong. Hoàng cau mày nhìn chị, thái độ hiển hiện là tức tối.

"Làm như có mình chị biết kết bạn. Em ở trường hơi bị nổi tiếng đấy." Hoàng ngồi phịch xuống cái ghế cạnh bàn ăn, lắc mạnh đầu làm nước văng tung toé.

"Đau em!"

Kết quả của hành động tuỳ tiện là một cái cốc đầu đau điếng làm Hoàng nhăn nhó quay đi. Bộ dạng "trẻ trâu" này của Hoàng khiến Hưng hơi bất ngờ. Ai nghĩ rằng thằng bạn nóng tính của cậu lại có những phút giây trẻ con đến vậy. Hưng thầm tặc lưỡi, đang định quay mặt đi thì nghe thấy tiếng gọi.

"Em có mang quần áo thay không?"

"Dạ?"

Hân chỉ tay vào lưng cậu, hỏi lại: "Để mồ hôi mà ngồi phòng lạnh thì dễ ốm. Em có mang áo thay không?"

"Không sao đâu chị. Em ăn xong là về ngay."

"Hay mượn áo tao này."

Hoàng hai tay đã lia lịa trên điện thoại song vẫn kịp thời can thiệp. Không nghe thấy Hưng đáp, Hoàng mặc định cậu đã đồng ý, bèn đứng dậy rồi xách cổ cậu vào trong phòng. Trước khi bị lôi tuốt vào bên trong, Hưng còn kịp quay mặt nhìn lại.

Cô gái ấy cương nghị là vậy, nhưng cứ hễ mỉm cười thì lập tức làm bừng sáng cả một gian phòng. Cậu chắc là tiêu rồi!

"Mày có nghe không đấy?" Tiếng Hoàng vang tới màng nhĩ của Hưng đầy thô bạo khiến cậu giật mình.

Hưng lặng lẽ xoa tai nhìn thằng bạn. "Đây. Tao biết rồi."

Hoàng nhíu mày khó hiểu, bàn tay không rời khỏi điện thoại song vẫn phàn nàn: "Mày cứ bị làm sao ấy. Chuẩn bị ăn rồi mà vẫn còn lơ đễnh."

"Muốn ăn thì cất điện thoại đi. Không nhìn mình mà cứ đi nói người khác." Hân bất chợt lên tiếng.

"Em đang giữa trận mà. Chị cứ ăn trước đi."

Lần nào cũng vậy, Hoàng một khi mà vào giữa trận trò điện tử nào đó thì ít nhất kéo dài cả tiếng đồng hồ, ăn uống hay ngủ nghỉ đều có thể bỏ qua. Ban đầu còn nhắc nhở được, giờ thì gần như không thể bắt bớ Hoàng được điều gì nữa rồi. Hân lực bất tòng tâm, ngồi xuống bàn.

"Kệ nó vậy." Cô nói với Hưng.

"Vâng."

Cậu gật gù, tay cũng nhấc bát đũa lên. Chỉ một thoáng quan sát, cậu cũng nhận ra sự chênh lệch rõ rệt giữa bữa ăn này với đống mì ăn liền ở nhà. Đã quá lâu không có một bữa đầy đủ cộng thêm với sự mệt mỏi do thời tiết nên bụng dạ Hưng cứ cồn cào không ngừng. Sự chú ý vì thế chiếu thẳng tới đĩa gà nướng, món ưa thích của cậu.

Hoàng vừa mới xong xuôi một ván, đôi đũa mới nhấc lên đúng hai giây đã phải hạ xuống bởi tiếng ho sặc sụa của đứa bạn.

Cậu lập tức quay sang, vỗ lấy lưng của Hưng. "Mày không sao đấy chứ?"

Hưng vốn muốn đáp lại nhưng âm thanh chẳng thể bật khỏi họng, khoé mắt đỏ còn ngấn nước vì cơn ho kéo dài không dứt. Khi mà Hoàng vẫn còn đang gặng hỏi vô nghĩa, Hân đã chạy ra khỏi nhà bếp với một cốc sữa tươi, đặt lên mặt bàn.

Hưng đón lấy ngay, một hơi uống cạn cốc. Cơn bỏng rát và ngứa ngáy từng chút được dập tắt, sau cùng chàng trai đã ngừng ho.

"Đỡ chưa?"

Hưng tay không buông cốc sữa nhưng đầu đã gật lia lịa: "Em đỡ rồi."

Hoàng nhìn khung cảnh trước mắt đầy ngờ vực, đôi mày sậm có phần nhíu lại hết sức khó coi. Cậu đặt bàn tay lên vai Hưng, chớp mắt mà lên tiếng: "Mày... không ăn được cay?"

Câu hỏi của Hoàng vang lên như đấm vào tai làm cho Hưng muốn sặc thêm trận nữa.

Cậu biết Hoàng là đứa thờ ơ và chẳng màng sự đời, nhưng dẫu sao Hưng và Hoàng cũng làm bạn được gần một năm, đi ăn vặt chung vài lần, cũng thường xuyên qua lại căng tin trường. Hoàng hỏi như thế thì thật quá sức vô tâm. Giờ đây cái cảm kích cậu dành cho Hoàng đã tiêu tán và vị trí của Hoàng trong lòng cậu tụt dốc không phanh. Chỉ cần một câu nói ngờ nghệch nữa của Trần Minh Hoàng thì cái tên đó sẽ chính thức bay khỏi tâm trí của Hưng.

"Vô tình." Cả Hân cũng phải bó tay với sự vô tâm của Hoàng.

Hoàng cau mày với lời nhận xét thô thiển của chị, vẫn còn muốn biện hộ bản thân là trong sạch. "Làm sao em biết được, nó có nói bao giờ đâu!"

Hân nheo mắt, ba phần bất lực, bảy phần như ba. Cô nói: "Vấn đề quan sát. Mày đúng là chẳng tinh tế gì cả."

"Em đâu có! Chị im đi! Xét về khả năng quan sát và kiểm soát mục tiêu thì em đứng nhất đó!" "Ơ kìa, lại cáu rồi. Không có chị thì mày làm được gì đây?" "Nhiều thứ."

Hai chị em lời qua tiếng lại nghe thì có vẻ gay gắt nhưng nó lại khiến Hưng cảm thấy thú vị. Chị em mà, làm gì có chị em nào không một lần cãi nhau. Mà càng tranh cãi nhiều, càng mâu thuẫn nhiều thì lại càng thương nhau. Ngắm nhìn khung cảnh một hồi, Hưng bỗng nhớ về thời gian còn ở nhà khi trước. Một cảm giác hụt hẫng xẹt qua người cậu.

"Nhà mày vui ghê!"

Đó là lời cảm thán mang hàm ý ngưỡng mộ, tuy nhiên vào tai Hoàng lại biến thành câu nói vô nghĩa, không có đầu không có đuôi.

"Mày nói gì đấy?" Hoàng cau mày.

"Khen, Hưng đang khen." Hân giải thích.

"Ồ!" Hoàng gật gù.

Cô gái đảo mắt một vòng rồi ngồi lại ghế, khoanh tay nhìn Hưng rồi bảo: "Không ăn được gì thì cứ bảo Hoàng. Mà Hoàng cũng hay quên lắm nên tiện nhất vẫn cứ dặn thẳng chị."

"Dạ?" Hưng hơi ngẩn người, không hiểu hàm ý trong câu nói của cô.

"Thì đây đâu phải lần cuối em đến đây. Nếu còn đến tiếp thì dặn trước vẫn hơn chứ sao. Dù gì thì ba người ăn vẫn vui hơn hai người."

Khung cảnh ấy cứ như thể đóng băng, tâm trí của chàng trai cũng theo đó hoá đá. Với một người thiếu vắng tình thương thì một sự quan tâm dẫu có là vô ý cũng đủ khiến họ động lòng. Hoàn cảnh của Hưng là như vậy, chỉ cần một lời hỏi thăm, một câu mời chào đủ gần đã mang tới niềm vui không thể dứt. Bởi vì những thứ lớn lao trên cõi đời này đều được hình thành dựa trên mỗi hành động nhỏ bé và đơn giản giống như vậy.

Bông hướng dương nhỏ đã hé nở, bắt đầu chuyển hướng về ánh ban mai, đón những hạt nắng ấm áp đầu tiên trong cuộc đời.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com