Chương 5
16.
Ta không ngờ bản thân chưa tìm Bắc Bình Vương kiếm chuyện, hắn đã tới tìm ta trước.
Eo ta bị ôm chặt, miệng bị bịt kín, Bắc Bình Vương lôi ta vào lều trại của hắn. Nội lực của hắn quá mạnh ép cho ta không cử động nổi.
Vì sao Bắc Bình Vương phải bắt ta vào trong lều? Không lẽ hắn là một tên gay? Thế thì khẩu vị cũng đặc biệt quá đi. Ngươi thích người xấu à?
Mà điều đó cũng không quan trọng. Tay của Bắc Bình Vương cứ liên tục sờ soạng trên người ta. Ngay lúc ta định cắn lưỡi để bảo toàn trong sạch thì một giọng nói rất đỗi quen thuộc vang lên.
"Là ta."
Ta lập tức cứng đờ cả người, không cố giãy dụa tránh thoát nữa.
Ta cứ tưởng bản thân cả đời này sẽ không bao giờ nghe thấy giọng nói ấy nữa.
Bắc Bình Vương xé lớp mặt nạ trên khuôn mặt đi. Xương cốt cũng lạch cạch mấy cái trở nên cao lớn hơn nhiều.
"Lúc ra ngoài ta có học được chút tiểu xảo giang hồ."
Kiệt mỉm cười giải thích.
Còn ta đã oà khóc rồi.
Ta đấm vào ngực cậu.
"Vì sao không nói cho ta sớm hơn?"
Nước mắt nước mũi của ta giàn dụa, khóc rất khó coi. Lâu lắm rồi ta mới kích động như vậy. Lúc chết ta không khóc. Lúc Vàng Cam bị giết ta không khóc. Lúc bị sư phụ đuổi xuống núi ta không khóc. Lúc nghe tin Kiệt chết ta cũng không khóc.
Nhưng ngay khi gặp lại cậu, ta chẳng khống chế được cảm xúc. Cảm giác mất đi rồi tìm lại được quả thực chẳng dễ chịu tí nào. Nó bóp nghẹt trái tim của ta.
Ta vừa đấm vừa chất vấn Kiệt một hồi lâu. Đến khi bình tĩnh hơn ta đã ngồi đè lên người Kiệt rồi, tay vẫn đang túm chặt lấy cổ áo của cậu.
Bấy giờ Kiệt mới từ tốn giải thích.
"Ta đã nhờ sư phụ chuyển lời cho Thường rồi mà. Thường không đọc sao?"
Ta lập tức nhớ lại hình như trước khi sư phụ đi có dặn ta đọc một lá thư.
Nhưng lúc đó ta mải nhớ Kiệt, lòng cứ ngẩn ngơ nên quên khuấy mất. Chủ yếu là ta quá bất an. Sắp đến ngày làm phản rồi mà Kiệt vẫn chưa gọi ta đến.
Chỉ có thể miêu tả tâm trạng của ta bằng một chữ: Quê. Hoá ra ta tự mình đa tình, tự khóc tự đau khổ.
Cố che giấu sự xấu hổ của mình, ta tổ lái sang chuyện khác.
"Rốt cuộc là có chuyện gì? Vì sao ngươi lại biến thành Bắc Bình Vương?"
Thì ra Bắc Bình Vương quả thực muốn qua cầu rút ván. Hắn thông đồng với người Ô Mộc muốn diệt trừ Kiệt.
Kiệt ở trong doanh trại được rất nhiều người yêu thích. Hắn mơ hồ cảm thấy cậu đang lén lút xây dựng lực lượng của riêng mình.
Kiệt tương kế tựu kế thông đồng với người Ô Mộc trước. Mũi tên bọn họ bắn ra lúc đó rất đặc biệt. Đầu mũi tên khi bị tác dụng lực va chạm sẽ thụt vào trong. Tuy da thịt bị đâm thủng một chút vẫn chưa tổn hại đến trái tim. Trên đó còn kèm theo chất độc khiến cho Kiệt hôn mê vài canh giờ, mạch đập rất yếu ớt, gần như không thể cảm thấy. Đương nhiên cậu đã bố trí người trong quân y động tay động chân thêm chút nữa ngụy tạo cái chết.
Bắc Bình Vương không muốn phe cánh của Kiệt phát hiện ra điểm nghi vấn trong cái chết của cậu. Bởi vậy khi xác nhận cậu đã tắt thở lập tức hạ lệnh chôn cất. Kiệt thành công giả chết qua được tai mắt của hắn. Bắc Bình Vương bị giết ngay đêm đó. Kiệt thay thế hắn trở thành Bắc Bình Vương hiện tại.
"Làm sao ngươi chắc chắn người Ô Mộc sẽ không lật lọng, hợp tác với Bắc Bình Vương?"
Ta nghe mà đổ mồ hôi hột. Chỉ cần tính sai một ly là Kiệt có thể mất mạng rồi.
"Vì ta biết một chuyện mà hắn không biết."
Kiệt vuốt má ta, dịu dàng trả lời.
Ta nhớ tới trên ngực Kiệt vẫn có vết thương, vội vàng bảo cậu cởi áo cho ta nhìn.
Kiệt chần chừ một chút nhưng vẫn cởi ra. Miệng vết thương do tên bắn còn rất mới, nhưng so với cái xác mà ta nhìn thấy thì nông hơn nhiều.
Ta đau lòng sờ lên đó. Trong lúc ta bình yên ăn no nằm dài ở phái Thanh Hoa thì Kiệt đang phải liều cả tính mạng để báo thù.
Kiệt bị ta sờ thì nhíu mày, hình như hơi khó chịu. Ta vội vàng rụt tay lại.
"Lần này báo thù, cho ta đi theo Kiệt được không? Ta không muốn ngươi chịu khổ một mình nữa."
"Được."
Ta không ngờ Kiệt lại đồng ý có hơi ngẩn ra. Vui vẻ.
Kiệt đã "chết". Phe cánh của cậu cũng quy tụ về dưới trướng Bắc Bình Vương. Trước đó lúc làm phản Kiệt đã lấy cớ cẩu hoàng đế là hôn quân vô đạo, nghe lời gièm pha của gian thần mà tử hình trung thần, còn muốn tiêu hủy bằng chứng giết người diệt khẩu. Họ Đỗ họ Ngô đều chết quá thảm.
Những tướng lĩnh, binh sĩ khi xưa vẫn còn khắc khoải đau lòng cho số phận của Đỗ đại tướng quân lập tức sục sôi. Bọn họ thề một lòng trung thành với Kiệt, muốn lật đổ cẩu hoàng đế, trả thù cho ngài.
17.
Chúng ta một đường đánh thẳng vào kinh thành. Thế như chẻ tre. Đám quân lính hoàng gia chống cự yếu ớt rồi bỏ chạy hết. Đơn giản tới mức ta nghi ngờ có bẫy.
Súng hoả mai và súng thần công đã được phát minh và đưa vào sử dụng một thời gian bỗng dưng trở nên thừa thãi.
Điện Cần Chánh khói lửa mịt mùng. Cung tên giáo mác vương vãi đầy đất. Tiếng đao kiếm vang lên rải rác rồi nhanh chóng im bặt.
Cẩu hoàng đế ngả ngớn ngồi trên ngai vàng, một tay chống cằm, bộ dạng cực kỳ lười nhác. Hắn dường như không thèm để tâm bản thân sắp phải chết.
Thái phó Tô Hoài Thanh ở một bên vẫn còn mạnh miệng mắng Kiệt là loạn thần tặc tử, dám làm phản kết cục sẽ chết không toàn thây.
Đánh rắn phải đánh dập đầu. Ta phi đao về phía cẩu hoàng đế trước.
"Cẩu hoàng đế, nạp mạng đi!"
Keng một tiếng, có thứ gì đó bắn ra làm lệch quỹ đạo thanh đao của ta.
Đao của ta đâm xuyên qua cổ thái phó. Tô Hoài Thanh chết không kịp ngáp.
"Ái khanh làm trẫm chờ hơi lâu."
Cẩu hoàng đế bước xuống từ trên ngai vàng, lười biếng nói.
Đoạn hắn tiến lại gần nắm lấy cằm ta, dáng vẻ như xem kịch vui.
"Ngươi kiếm được con chó trung thành đấy."
Ta ngây ra như phỗng, không dám động thủ. Ta nhất thời không phân biệt được cẩu hoàng đế là địch hay ta. Người có thể ra tay nhanh hơn tốc độ phi đao của ta cũng chỉ có mình Kiệt.
"Thần cứu giá chậm trễ, mong bệ hạ lượng thứ."
Kiệt cung kính chắp tay.
Nhưng ngay sau đó một thanh kiếm đã đặt lên cổ cẩu hoàng đế.
"Nghĩ lại thì ta làm loạn thần tặc tử cũng không có gì không tốt."
Cẩu hoàng đế dùng ánh mắt chán ghét quét qua hai người bọn ta rồi mới buông cằm ta ra.
"Kẻ thù của chúng ta không phải hoàng thượng."
Kiệt mỉm cười giải thích. Thời gian chẳng có nhiều, không tiện nói tường tận chi tiết cho ta. Nhưng Kiệt bảo không phải thì chính là không phải.
Sau đó chúng ta thực sự cứu giá, dẹp quân phản loạn trong và ngoài kinh thành.
Hoá ra thái phó Tô Hoài Thanh và Bắc Bình Vương đã cấu kết với nhau từ lâu. Vụ Đỗ đại tướng quân thông đồng với người Ô Mộc do Bắc Bình Vương thiết kế. Mục đích là cướp binh quyền vào tay hắn.
Tiên đế ngu muội, nghe lời gièm pha của Tô Hoài Thanh giết chết trung thần khiến lòng binh sĩ dưới trướng Đỗ đại tướng quân nguội lạnh. Cẩu hoàng đế hiện tại khi ấy vẫn chỉ là một thái tử hữu danh vô thực đành trơ mắt đứng nhìn. Sau khi lên ngôi, cẩu hoàng đế lại càng là một hoàng đế bù nhìn. Mọi quyền lực đều tập trung vào tay thái phó. Nhưng thiên hạ muốn đổi chủ cũng chẳng thể trong một sớm một chiều được.
Thái phó chung quy vẫn chỉ là thái phó. Nhưng Bắc Bình Vương thì khác. Trước mặt Tô Hoài Thanh, cẩu hoàng đế diễn cho tròn vai một tên bù nhìn, hôn quân cả ngày chỉ biết ăn chơi hưởng lạc chả làm nên trò trống gì. Hắn còn nghi ngờ các huynh đệ của mình muốn tạo phản, không ngừng chèn ép. Người bị nhắm vào nhiều nhất chính là Bắc Bình Vương. Tất cả là để bức cho Bắc Bình Vương sớm ngày làm phản.
Cẩu hoàng đế cũng ngầm ra lệnh cho Ngô lão gia điều tra lại vụ án oan của Đỗ đại tướng quân. Nhưng chuyện này lại bị thái phó phát hiện. Kết cục thì mọi người biết rồi đấy. Lão già này còn định bắt nốt Kiệt, diệt cỏ tận gốc. May mà có cẩu hoàng đế âm thầm báo tin nên chúng ta mới không cướp pháp trường, bằng không chính là chui đầu vào rọ.
Tô Hoài Thanh và Bắc Bình Vương có mơ cũng chẳng ngờ được Kiệt và cẩu hoàng đế lại bắt tay với nhau. Bọn chúng định lợi dụng sự hận thù của Kiệt, biến cậu thành con cờ trong công cuộc làm phản.
Cầu nối giữa Kiệt và cẩu hoàng đế chính là một trong mấy vị huynh đệ tốt của ta. Xí quên Bắc Bình Vương bị giết là hàng giả, có huyết thống trực hệ với Tô Hoài Thanh. Còn vị huynh đệ kia mới là hàng thật giá thật. Cả hai bị tráo đổi khi còn nhỏ.
Lúc đầu, mẫu phi của Bắc Bình Vương nhận muôn vàn sủng ái, tiên đế nói chắc như đinh đóng cột muốn truyền ngôi cho Bắc Bình Vương. Nhưng nửa đường lại quay xe truyền ngôi cho cẩu hoàng đế. Xem ra cũng là một trong những năng lực của hắn.
Mấy năm nay triều chính lục đục, nhiều kẻ có lòng riêng. Cẩu hoàng đế không thể xử lý hết. Hắn để cho Bắc Bình Vương làm phản, muốn một mẻ bắt gọn.
Sau khi chúng ta ra khỏi Điện Cần Chánh không lâu thì quân triều đình cũng ập đến cứu giá. Quả nhiên chống cự yếu ớt lúc đầu chỉ là giả. Phía trước có quân của Kiệt vây bắt, phía sau có quân triều đình chặn đường, đám loạn thần tặc tử ngoại trừ giơ tay chịu trói thì chỉ còn kết cục chết không toàn thây.
Trận chiến diễn ra hơn một ngày một đêm mới dừng lại. Cẩu hoàng đế được ảnh vệ hộ tống tới nơi an toàn. Sau khi tất cả kết thúc lại hiên ngang bước ra chỉ tay năm ngón sai bảo người khác.
Nói mới nhớ ta vinh dự trở thành người duy nhất dám mắng cẩu hoàng đế mà vẫn chưa bay đầu.
18.
Ta bị nuôi nhốt trong phủ.
Haizz.
Nghĩ đến chuyện này ta chỉ có thể thở dài.
Án oan của Đỗ đại tướng quân và Ngô lão gia được rửa sạch. Sự thật bị phanh phui. Những người trước kia từng mắng cẩu hoàng đế là hôn quân vô đạo nay lại quay xe hết lời khen ngợi hắn là minh quân yêu nước thương dân.
Huynh đệ tốt khôi phục thân phận Bắc Bình Vương. Chức đại lý tự khanh được trả cho Kiệt. Phủ của Ngô gia cũng được xây dựng lại.
Thời gian đó Kiệt bận tối mắt tối mũi. Cậu vừa cùng huynh đệ tốt tổ chức lại quân đội, vừa điều tra các đại thần trong triều, thanh trừng những kẻ phạm tội. Ai nấy thấy Kiệt đều nơm nớp lo sợ.
Bọn họ đều nói cậu đã thành con chó trung thành của cẩu hoàng đế, sẵn sàng cắn xé bất cứ ai gây bất lợi cho hắn.
Cẩu hoàng đế mới là chó!
Ta không rành mấy việc này, chẳng giúp được gì, chỉ có thể ngoan ngoãn ở nhà chờ Kiệt. Bởi vì chiến loạn liên tiếp, quốc khố trống rỗng, dân chúng đói khổ. May nhờ có tấm bản đồ kho báu ta cướp về lúc trước mà vấn đề đã được giải quyết.
Người trong phủ của Kiệt không hiểu sao rất cung kính với ta. Ta cũng chỉ là một thuộc hạ trung thành thôi mà, xét về vai vế thân phận chẳng cao hơn bọn họ là bao.
Chả có việc gì làm, quanh quẩn trong nhà. Thật là chán. Ta bị nuôi cho béo mầm cả người.
Không được.
Đao khách không thể béo!
Thế là ta lại đi luyện đao, luyện đao rồi luyện đao.
Sau này khi có thời gian rảnh hơn, Kiệt chỉ thượng triều nửa buổi rồi quay về chơi với ta. Mấy năm nay vội vội vàng vàng liên tục chia xa, chẳng kịp ngắm cảnh thật kĩ. Kinh thành đã thay đổi rất nhiều rồi. Chỉ có người bên cạnh là không đổi khác.
Một năm qua đi, Kiệt cứ thăng chức liên tục. Cuối cùng cậu chễm chệ ngồi vào vị trí thừa tướng ngay bên cạnh cẩu hoàng đế.
Ảo thật đấy @@
Có nhiều người ngỏ ý muốn gả con gái cho cậu. Hiện tại Kiệt chính là người được cẩu hoàng đế trọng dụng nhất. Cho dù không thể vào cung làm hoàng hậu thì theo cậu cũng sẽ không vất vả. Huống hồ nhìn Kiệt khôi ngô tuấn tú, văn võ song toàn như thế, cô nào chẳng mê.
Không hiểu sao ta cảm thấy có chút buồn. Đứa bé mà ta nuôi đã trưởng thành rồi, cũng sẽ xây dựng một gia đình riêng. Đời người phải lấy vợ sinh con mới viên mãn.
Ta vẩn vơ nghĩ ngợi cuối cùng quyết định đi ngao du thiên hạ. Ta viết một phong thư nói mục đích của bản thân chuẩn bị rời đi.
Không ngờ chưa kịp đi thì lại xảy ra chuyện.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com