Khán Giả Nằm Vùng
Chương 13: Khán giả nằm vùng (Thượng)
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
Thời điểm công ty trò chơi tuyên bố ra mắt phiên bản thử nghiệm của Mộng đại lục, cũng không được phần đông người chơi đón nhận. Một là do thế giới huyễn cảnh của Mộng đại lục không mấy mới mẻ độc đáo, hai là do ‘Truyền thuyết cửu giới’ vừa mới ra mắt ‘Tấm bản đồ thứ mười’ còn ‘Bát nháo giang hồ’ ra mắt hệ thống thành chiến, khiến đa số game thủ đều có cảm giác như đang ở trong tuần trăng mật thứ hai, rất khó bị dời đi lực chú ý. Tuy là vậy, nhưng quản lý từ phía công ty trò chơi rất nhanh đã nghĩ ra kế sách ứng phó, đó là cho ra mắt hệ thống phụ bản đa dạng nhất từ trước đến nay.
Do ‘Truyền thuyết cửu giới’ thiên về phiêu lưu và mạo hiểm, ‘Bát nháo giang hồ’ thiên về âm mưu và chém giết, hình thức phụ bản của nó qua đi qua lại cũng chỉ có mấy kiểu truyền thống, nên khi Mộng đại lục chính thức hô cao khẩu hiệu ‘ra mắt đa dạng phụ bản’ đã khiến rất nhiều game thủ bị hấp dẫn.
‘Đồng sinh cộng tử’ là một trong những phụ bản đặc sắc nhất trong số đó.
Ưu điểm lớn nhất của nó là không hạn chế cấp bậc người chơi, đương nhiên, chỉ có game thủ từ cấp ba mươi trở lên mới có thể tham gia, cho nên nó cũng được coi là phụ bản bao dung nhất. Ngược lại khuyết điểm của cũng rất rõ ràng, đó là một khi có người chơi tử vong, toàn bộ tiểu đội sẽ bị diệt.
Phụ cận Bác đặc thành có một phụ bản gọi là ‘Bí mật của Dorothy’, bản đồ của nó có hình lục giác, ở chính giữa là một nữ vong linh pháp sư cấp 75, chung quanh có thần hỏa xoay vòng. Muốn phá hủy thần hỏa thì buộc phải đi hết sáu góc của bản đồ, để thu thập đủ sáu giọt nước mắt sinh mệnh của nữ thần.
Cho nên cách đánh bản đồ này là phải xông vào sáu góc bản đồ trước, tiêu diệt hết sáu BOSS nhỏ cùng thủ hạ của nó đang trông coi nước mắt sinh mệnh của nữ thần, cuối cùng trở lại trung gian, tưới nước dập hỏa, xử lý nữ vong linh pháp sư.
Vì không để vai chính bị cướp mất, trước khi đi vào phụ bản, Bành Bành Ái Mễ Mễ cùng ba người kia vội vàng họp hội nghị, đưa ra các loại khả năng có thể phát sinh.
Là ai dẫn quái, là ai đánh quái, là ai bảo vệ… Vạn nhất phát sinh loại tình huống này, thì phải giải quyết thế nào, vân vân.
Hà Kỳ Hữu Cô là nguyên lão của tinh nguyệt nghiệp đoàn, trong đội ngũ lại là người có cấp bậc cao nhất, nhiệm vụ của hắn chính là thêm huyết, thêm huyết, thêm huyết, thêm huyết, thêm huyết, thêm huyết… Đơn giản mà nói thì nó chính là một nhiệm vụ vĩ đại: phải đảm bảo rằng cả sáu người không bị mất đi một giọt máu nào.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ta biết trong lòng các ngươi, hình tượng của ta vô cùng vĩ đại, nhưng mà dù sao ta cũng là con người, kỹ năng của ta cũng cần thời gian làm lạnh. Không bị mất đi một giọt máu nào… có vẻ hơi hà khắc đúng không?”
Bành Bành Ái Mễ Mễ nhìn hắn, “Vậy ngươi cảm thấy nên ít đi mấy giọt?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ta cảm thấy chỉ cần cuối cùng còn lại một giọt là đủ rồi, những cái khác đều không quan trọng.”
Tổ đội bốn người: “…”
Đặc Như Hỏa nói: “Ta cảm thấy một giọt cũng không thiếu sẽ tốt hơn.”
Sức Chiến Đấu Không Cần Bàn Đến nhấc tay, “Tán thành.”
Alice Bảo Bối, “Tán thành.”
Bành Bành Ái Mễ Mễ tuy không nói hẳn ra, nhưng hắn giơ tay thật sự rất cao.
Hà Kỳ Hữu Cô bị thương quay sang nhìn Quan Miên.
Quan Miên tổng kết: “Đại thế đã mất.”
Hà Kỳ Hữu Cô: “…” Vì sao người ta đã đoàn kết như vậy, bọn họ bị chia rẽ không nói làm gì, mà còn phải nội chiến nữa?
Tiến vào phụ bản, những đốm ma trơi trên vách tường giống hệt những vong linh không bao giờ khép mắt, lạnh lùng tà ác giám thị từng người bọn họ.
Alice Bảo Bối dựa theo bản năng nhích lại gần Sức Chiến Đấu Không Cần Bàn Đến.
Bành Bành Ái Mễ Mễ lập tức ra vẻ anh hùng, tiến đến chắn trước mặt Alice Bảo Bối.
Bất quá cước bộ của hắn còn chưa vững, đã bị Đặc Như Hỏa kéo trở về.
Bành Bành Ái Mễ Mễ căm tức lườm tên kia.
Đặc Như Hỏa vội giải thích: “Nên để bia chắn đi đầu tiên.”
Hắn vừa dứt lời, bỗng một bộ xương khô từ đâu vọt lại đây.
“Cẩn thận!” Alice Bảo Bối bắt đầu khiêu vũ.
Hà Kỳ Hữu Cô đang đi cuối hàng cùng Quan Miên, liền tiện tay buff trạng thái “Thánh quang hộ thể” và “Thần chi sủng ái” cho mọi người.
Quan Miên chú ý, lúc hắn thêm trạng thái nhìn động tác có vẻ vội vàng, nhưng trên thực tế lại nắm rất chắc thời gian, gần như các trạng thái đều được buff trước lúc công kích đánh tới.
Hà Kỳ Hữu Cô nói với Quan Miên: “Đến đây, trốn sau lưng ta, ta sẽ che dấu cho ngươi.”
Quan Miên nói: “Quái đang chém tới sau lưng ngươi kìa.”
Hà Kỳ Hữu Cô quay đầu lại, chớp mắt hỏi: “Thật à?”
“Thêm huyết!” Bành Bành Ái Mễ Mễ đột nhiên phát ra thanh âm la hét tê tâm phế liệt!
Bởi vì thanh âm gào thét của hắn quả thực quá mức thê lương, khiến cho người từ trước đến nay vốn trời sụp cũng không đổi sắc như Quan Miên, tim cũng phải đập nhanh một nhịp. Sư tử rống của cuồng chiến sĩ quả nhiên không phải hư danh.
Hà Kỳ Hữu Cô khoan thai nói: “Vẫn còn một nửa dây máu, đừng vội.”
Quan Miên mở trừng hai mắt.
Từ khi lựa chọn chức nghiệp hắc ám tế tư, y lập tức phát hiện mình có thể nhìn thấy dây máu của mọi người, không giống như lúc trước chỉ có thể phán đoán qua trạng thái khuôn mặt. Đây có lẽ chính là kỹ năng riêng của Hệ tín ngưỡng mà bài post trên diễn đàn kia đã nhắc đến—— “Con mắt tinh tường” .
Nói đi thì cũng phải nói lại, bình thường người chơi có thể kiểm tra lượng huyết của mình trên bảng điều khiển, nhưng trong chiến đấu căn bản chẳng ai có thời gian để mở ra cả, đa số đều chỉ dựa vào uống huyết thanh để giải quyết vấn đề đầu váng mắt hoa của bản thân hoặc dựa vào sức khỏe của thân thể để phán đoán lượng máu của mình còn lại bao nhiêu phần trăm. Vì thế, muốn thao tác tốt trừ bỏ việc vận dụng thuần thục các kỹ năng ra, thì mấu chốt còn là ở việc phán đoán chuẩn xác lượng máu của mình.
Bành Bành Ái Mễ Mễ kêu lớn: “Không được đâu! Nó là BOSS đó!”
Quan Miên kiễng chân nhìn con Boss đang bị một đám tiểu quái chắn ở phía sau. Toàn thân nó là một màu xám trong suốt, trên đỉnh đầu có đội một cái mũ nhọn, cả khuôn mặt bị giấu dưới lớp vành nón, cho dù chỉ đứng yên một chỗ cũng sẽ khiến người ta có cảm giác âm trầm. Huống chi nó bây giờ còn đang giương nanh múa vuốt, không ngừng tản ra khí độc màu đen.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ta biết.”
Bành Bành Ái Mễ Mễ không tiếp tục rống nữa. Bởi vì hắn phát hiện càng rống thì máu sẽ tụt càng nhanh.
Ngay tại thời điểm máu của hắn chỉ còn lại một phần trăm, chuẩn bị diệt cả đoàn thì một đạo thánh quang hạ xuống.
Máu của hắn nháy mắt đầy tràn.
Chẳng những mình hắn mà vài người khác cũng giống vậy. Không chỉ dừng ở đó, Hà Kỳ Hữu Cô còn dùng một chiêu “Khúc ca thất vọng” xoá sạch một cột máu đầy của tiểu boss.
Động tác luân phiên của hắn đã cứu vớt đoàn đội, ủng hộ sĩ khí.
Bành Bành Ái Mễ Mễ tự kiểm điểm bản thân, lấy lại tinh thần, liên tiếp ra chiêu Sư tử hống của cuồng chiến sĩ.
Rốt cục, sau một tiếng hô lớn, tiểu BOSS đã gục xuống giữa một kích của Đặc Như Hỏa.
Bành Bành Ái Mễ Mễ đem túi đồ nhặt lên, do dự một chút, rồi giao lại cho Hà Kỳ Hữu Cô. Nếu không đề cập tới cấp bậc và địa vị của y trong nghiệp đoàn, thì chỉ bằng biểu hiện hôm nay cũng đủ để giao cho y.
Hà Kỳ Hữu Cô thản nhiên tiếp nhận, sau đó chia cho từng người một.
Cũng may chức nghiệp của bọn họ không hề giống nhau, cho nên cũng không xuất hiện mấy tình huống phân tranh gì đó.
Nhưng mà đặc sắc của Mộng Đại Lục, bên cạnh phụ bản còn có keo kiệt.
Tuy rằng thế giới Mộng đại lục là một thế giới xài tiền như nước, nhưng xài ở đây không đơn giản chỉ là nước chảy, mà là thác nước! Ngay cả vậy, cũng không thể ngăn được nhiệt tình tăng vọt của người chơi. Cuộc sống bên ngoài trên cơ bản đã đạt tới trình độ phú quý an khang, nên mức độ chênh lệch giàu nghèo trong game mới thực sự khiến người ta cảm thấy hứng thú.
Cho nên, đối với loại tiểu BOSS phụ bản kiểu này bình thường rơi ra gì đó cấp bậc sẽ không cao, cho dù có cầm đi bán cũng sẽ chẳng kiếm được bao nhiêu tiền.
Hà Kỳ Hữu Cô chia xong, liền đem tiền đưa lại cho Bành Bành Ái Mễ Mễ.
Bành Bành Ái Mễ Mễ sửng sốt hỏi: “Sao lại đưa ta?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Vì ngươi là đội trưởng.”
Bành Bành Ái Mễ Mễ ngượng ngùng cười nói: “A? Sao lại có thể không biết xấu hổ như vậy?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Cũng thế cả thôi. Dù sao ngươi cũng phải chạy bộ đi nộp quỹ mà.”
“Nộp quỹ?” Tươi cười trên mặt Bành Bành Ái Mễ Mễ lập tức cứng đờ.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ngươi quên rồi sao? Nghiệp đoàn quy định tất cả hội viên sau khi đi phụ bản sao, nhất định phải nộp 10% vào công quỹ.”
…
Đúng là quên thật!?
Vài người Bành Bành Ái Mễ Mễ xấu hổ quay sang nhìn nhau.
Trên cơ bản, trừ bỏ hội trưởng cùng phó hội trưởng của nghiệp đoàn, làm gì có ai tuân thủ. Có khi đến cả nguyên lão còn không nhớ rõ.
“Phải rồi phải rồi, nộp công quỹ, nộp công quỹ.” Bành Bành Ái Mễ Mễ đút tiền vào trong túi, nghĩ thầm: may mà chả đáng là bao nhiêu.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ta tính cả rồi đó, đừng quên nộp 10%.”
“…” Bành Bành Ái Mễ Mễ có chút đau lòng. Hắn nhớ rõ phụ bản Dorothy rơi gì không rơi, chỉ thích rơi tiền.
Ở Mộng đại lục, người chơi từ cấp 80 trở lên cũng không hề nhiều. Bảng cao thủ trước mắt cũng chỉ toàn xấp xỉ cấp 75, mà những cao thủ cấp 80 thường thì đại đa số cũng toàn có đội ngũ cố định rồi, cho nên đám người Bành Bành Ái Mễ Mễ từ lúc chơi game đến nay cũng chưa từng được đi với họ bao giờ. Chớ nói chi đến việc gặp được một vị Quang minh tế tư hơn 80 cấp, khan hiếm như Hà Kỳ Hữu Cô.
Cho nên đám người Bành Bành Ái Mễ Mễ từ lúc bắt đầu còn chưa ý thức được việc có thể luyện cấp cùng một cao thủ như vậy là hạnh phúc cỡ nào. Chờ đến thời điểm biết rồi, bọn họ đã dùng đúng nửa giờ để trải qua phụ bản này. Tuy là Quan Miên từ đầu tới cuối không hề ra tay, nhưng y cũng không hề cản trở gì cả, bước đi phải nói là cực kỳ chuẩn xác! Bởi trò chơi này không thể sử dụng hack, cho nên Bành Bành Ái Mễ Mễ còn hoài nghi y là cao thủ từ game khác sang.
Hà Kỳ Hữu Cô nhìn đám người Bành Bành Ái Mễ Mễ cầm tiền trong tay, thân đứng cạnh thi thể của Dorothy nhưng ánh mắt lại chập chờn lóe sáng, liền nhịn không được sợ run cả người. “Cũng đã thắng rồi, các ngươi còn định đứng ở chỗ này làm gì vậy? Ách, nếu như thật sự không muốn cho vào công quỹ, thì ta sẽ coi như không biết gì cả.” Chắc là Tinh Phi Ngân Đại cũng chẳng trông cậy gì vào mấy khoản công quỹ từ trên trời bay xuống này đâu?!
“Lão Đại!” Bành Bành Ái Mễ Mễ vẫn còn đang để ngực trần, một bước vọt tới trước mặt hắn kêu lớn, “Ngươi nhận ta làm tiểu đệ đi?”
Hà Kỳ Hữu Cô sửng sốt, lập tức cười rộ lên, đang định trả lời, đột nhiên bạch quang lóe lên trước mắt, bọn họ bị phụ bản cưỡng chế đẩy ra.
Ra tới ngoài, Hà Kỳ Hữu Cô vừa mới đứng vững gót chân, đã lập tức bị một đám tiểu tinh linh bay đến bao phủ .
…
Đám người Bành Bành Ái Mễ Mễ xúc động nghĩ: Quả nhiên là nguyên lão nha! Quả nhiên công vụ rất bận rộn.
Hắn thật vất vả giãy khỏi một đám tiểu tinh linh, bắt lấy Quan Miên đang đứng hóng mát ở một bên, nói: “Đi, đến lúc phải nằm vùng rồi!”
Bành Bành Ái Mễ Mễ vốn muốn gọi hắn lại, nhưng vừa mới đi được vài bước, đã nhận được tin tức từ hệ thống: Hà Kỳ Hữu Cô rời khỏi đội ngũ.
Qua một lúc, Xuân Mộng Bất Tỉnh cũng biến mất theo.
“Ngươi đoán chúng ta đi đâu nằm vùng?” Hà Kỳ Hữu Cô lộ ra tươi cười rất chi là dâm đãng.
Quan Miên nói: “Đế diệu nghiệp đoàn.”
“Làm sao ngươi biết?” Hà Kỳ Hữu Cô rất bất mãn.
Quan Miên nói: “Ta tổng cộng chỉ biết có hai nghiệp đoàn thôi.”
“…” Thật là một kẻ không tốt để trêu chọc!
.
Phạm Thụy Nhĩ tuy là tổng bộ của Đế diệu nghiệp đoàn, nhưng lại khác xa Bác đặc thành ở chỗ, nơi này có rất nhiều nghiệp đoàn khác cũng đóng quân.
Hà Kỳ Hữu Cô không biết đọc xong tiểu tinh linh của ai, sau đó tức thì lôi kéo Quan Miên rời khỏi bang hội của Tinh nguyệt nghiệp đoàn.
“Đi. Chúng ta đi nhuộm tóc!” Hà Kỳ Hữu Cô từ nãy đến giờ vẫn chưa từ bỏ ý định này.
Quan Miên nói: “Không cần.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Không nhuộm tóc thì sao che dấu thân phận được?”
Quan Miên nói: “Cái ta nên phiền não không phải là làm thế nào để bọn họ đều biết đến ta sao?”
“…”
Hà Kỳ Hữu Cô đành phải đi nhuộm một mình.
Nhuộm tóc trong trò chơi đơn giản hơn ngoài đời rất nhiều, chỉ là thay đổi một vài chỉ số mà thôi. Hà Kỳ Hữu Cô rất nhanh đã rời khỏi cửa hàng làm tóc ra, với quả đầu vàng bạc xen kẽ, lấp la lấp lánh, “Nhìn ổn chứ?”
Quan Miên nhìn hắn, sau một lúc lâu mới hỏi: “Mục đích của ngươi là đi hấp dẫn quân địch phải không?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Yên tâm đi, sức hấp dẫn đã có người khác làm thay ta rồi.”
Quan Miên nói: “Tinh Phi Ngân cũng đi à?”
“Tinh Phi Ngân gì ở đây? Hắn là hội trưởng, hội trưởng đó! Sao ngươi lại có thể không lễ phép như vậy.”
Quan Miên nói: “Vài phút trước, ta mới rời khỏi bang xong .”
Hà Kỳ Hữu Cô lúc này mới nhớ tới vấn đề quan trọng đó, hắn dùng đôi mắt trông mong tha thiết nhìn Quan Miên, nói: “Ngươi sẽ quay về chứ?”
Quan Miên đáp: “Ừ.”
Hà Kỳ Hữu Cô mặt mày hớn hở, “Hảo huynh đệ.”
Bất quá còn chưa biết khi nào. Quan Miên lặng lẽ thêm vào.
.
Dùng truyền tống trận từ Bác đặc thành đến Phạm thụy nhĩ thành chỉ trong nháy mắt đã đến nơi.
Quan Miên quay đầu nhìn Hà Kỳ Hữu Cô gần như đã đem chính mình biến thành xác ướp, lặng lẽ lùi sang bên cạnh hai bước.
Hà Kỳ Hữu Cô lập tức kéo y trở về, hỏi: “Ngươi muốn đi đâu?”
Quan Miên nói: “Thấp giọng một chút.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Giọng của ta bây giờ còn chưa đủ thấp à?”
Quan Miên nói: “Nhìn bốn phía đi.”
Hà Kỳ Hữu Cô quay đầu, thấy rất nhiều người đều đang chăm chú đánh giá hắn.
“Ta tới từ phía đông…” Hà Kỳ Hữu Cô uốn lưỡi nói.
Quan Miên đột nhiên cảm thấy nhuộm tóc kỳ thật cũng là một chủ ý khá hay. Ít nhất có thể ngụy trang một chút cho chính mình.
Hà Kỳ Hữu Cô lôi kéo y đi vào trong đám người, thấp giọng nói: “Yên tâm đi. Nơi này có rất nhiều thành viên của Tinh nguyệt nghiệp đoàn. Bởi lần này hội trưởng của hai bên đều tham gia đàm phán, nên tất cả mọi người đều cảm thấy khá khẩn trương.”
Quan Miên nói: “Vậy vì sao ta lại cảm thấy ngươi như đang đi trẩy hội vậy?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Cái này chỉ là giả bộ thoải mái thôi.”
“Ha ha ha ha… Tinh Phi Ngân mà tới ta sẽ lập tức chụp lại ảnh! Sau đó đem Photoshop thành hình ta và chàng cùng nhau cưỡi Độc giác thú!” Một cô gái đang đứng bên cạnh hưng phấn kêu lên.
“Ta thích Đan Tâm hơn! Vừa thành thục lại vừa nam tính!”
“Ngươi không phải thành viên của Tinh nguyệt nghiệp đoàn sao?”
“Vậy thì có gì liên quan? Cùng lắm thì ta sẽ bỏ trốn theo Đan Tâm thôi!”
“…”
Hà Kỳ Hữu Cô nhìn trời, coi như không hề nghe thấy gì.
Quan Miên hỏi: “Đan Tâm là ai?”
“Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh.” Hà Kỳ Hữu Cô nói, “Hội trưởng của Đế diệu nghiệp đoàn.”
Quan Miên lập tức nhớ tới tên điên hiếu chiến mà lúc trước Thể Hồ Thanh Tỉnh đã từng nói tới, trong lòng thầm cho hắn một điểm trừ.
Hết chương 13
Chương 14: Khán giả nằm vùng (Trung)
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
Hà Kỳ Hữu Cô dẫn Quan Miên tới sở quản lý bang hội ở Phạm Thụy Nhĩ thành, gia nhập vào Nha Thống nghiệp đoàn.
Hà Kỳ Hữu Cô giải thích: “Nghiệp đoàn này có quan hệ rất tốt với Đế diệu nghiệp đoàn, muốn đánh lén địch nhân bên trong, thì cách này là tốt nhất rồi.”
Quan Miên nói: “Ngươi làm thế nào mua chuộc được bọn họ?”
Hà Kỳ Hữu Cô chà xát hai ngón tay.
Quan Miên nói: “Ngươi rất giàu à?”
Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên cả kinh, vội giải thích: “Công quỹ cả thôi.”
Quan Miên nhìn hắn một cái thật sâu.
Hà Kỳ Hữu Cô vội liếc đánh giá xung quanh.
“Ngươi đang nhìn gì vậy?” Quan Miên hỏi.
“Nhìn người.” Hà Kỳ Hữu Cô hạ giọng nói, “Một lát nữa, hội trưởng sẽ cùng Đan Tâm đàm phán ở sân thí luyện. Nếu muốn đi vào, nhất định phải có thiệp mời. Chờ một lúc nữa, người của Nha Thống nghiệp đoàn sẽ cho chúng ta hai cái.”
Quan Miên cau mày hỏi: “Vì sao lại phải đàm phán ở sân thí luyện?”
Hà Kỳ Hữu Cô giải thích: “Sân thí luyện có hình thức quần chiến, có thể chứa được hai trăm người đồng thời chiến đấu, nên nó là nơi thích hợp nhất để đàm phán. Loại hình thức này có thể do hai đại nghiệp đoàn đồng thời khởi xướng, sau đó đặt ra nội quy có cho phép trợ chiến hay không. Nếu cho phép trợ chiến, thì hội trưởng của hai bên sẽ được phát một trăm tấm thiệp mời cho các nghiệp đoàn khác. Nếu không cho phép trợ chiến, vậy thì chỉ có hội viên mới được tham gia.”
Đại khái qua ba phút đồng hồ, quả nhiên có một MM (muội muội) mang thiệp đến cho bọn họ.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Cho ta thêm một cái được không.”
MM lắc đầu nói: “Hết hàng rồi.”
Hà Kỳ Hữu Cô cười đến thực sự nham hiểm, “Ngươi hẳn là có biện pháp mà.”
MM chậm rãi nói: “Còn thì còn, nhưng là thiệp của hội trưởng.”
Hà Kỳ Hữu Cô nghe vậy liền vơ vét túi, móc ra một kim tệ.
MM mặt không chút đổi sắc, cũng móc ra một tấm thiệp đưa cho hắn, “Bây giờ nó là của ngươi .”
Hà Kỳ Hữu Cô nói tiếng tạ ơn, rồi lập tức đem thiệp đưa cho Quan Miên, xoay người đi về hướng sân thí luyện.
Sân thí luyện lúc này đã chật kín người.
Không ít người thét to bán thiệp, giá cả phần lớn đều nằm trong khoảng trên dưới năm trăm kim tệ .
Quan Miên đột nhiên hỏi: “Ngươi tới nằm vùng là để tiết kiệm thiệp, cho nghiệp đoàn bán lấy tiền à?”
Hà Kỳ Hữu Cô vỗ vỗ bả vai Quan Miên, cảm động nói: “Không nghĩ tới hình tượng ta trong lòng ngươi lại cao lớn đến vậy. Bất quá, rất tiếc là không phải. Ta đến nằm vùng chỉ là bởi không muốn tham gia ẩu đả mà thôi.”
Quan Miên nhìn hắn.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Mọi người thích đàm phản ở sân thí luyện chính là vì đánh nhau ở đây rất tiện.”
Quan Miên gật đầu nói: “Ta hiểu rồi.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ngươi hiểu cái gì ?”
Quan Miên nói: “Ngươi chuẩn bị đi làm]thích khách.”
…
Hà Kỳ Hữu Cô xúc động nghĩ: thật sự hắn không hề vĩ đại như vậy đâu. Hắn chỉ là không muốn áp lực, đi xem náo nhiệt một chút thôi.
Vé chợ đen đã bán xong xuôi, người chơi bắt đầu lục tục tiến vào.
Hà Kỳ Hữu Cô cùng Quan Miên đứng xen lẫn trong đám người Trung Đông, đi vào sân thí luyện. Do thiệp mời trong tay bọn họ đúng là của Đế diệu nghiệp đoàn, cho nên trực tiếp bị phân phối đến khu nghỉ ngơi thuộc Đế diệu nghiệp đoàn.
Nhìn xung quanh người đông nghìn nghịt, Hà Kỳ Hữu Cô cúi gằm đầu cố gắng che khuất khuôn mặt của mình.
“Có ai nhìn ta hay không?” Hắn nhỏ giọng hỏi Quan Miên bên cạnh.
Quan Miên nói: “Có.”
“Ai? Trông như thế nào? Chức nghiệp gì? Vị trí đại khái ở đâu?” Hà Kỳ Hữu Cô khẩn trương hỏi.
Quan Miên nói: “Là ta. Trông y như ta. Hắc ám tế tư, đứng ngay cạnh ngươi”
“… Chuyện này chẳng đáng buồn cười gì cả!”
“Ta thích người khác nói chuyện phải nhìn thẳng vào mình, đây là lễ phép.”
Hà Kỳ Hữu Cô giận dữ nói: “Chỉ có những danh nhân nổi tiếng mới thấu hiểu được nỗi khổ của ta thôi.”
Trong phòng đột nhiên an tĩnh, sau đó tiếng nói chuyện liên tiếp phát ra từ nhiều nơi.
“Hội trưởng.”
“Hội trưởng…”
“…”
Từ vị trí đứng của Quan Miên, chỉ có thể mơ hồ thấy được một thân ảnh cao lớn bị vây trong đám người.
Đột nhiên, bầu không khí nguyên bản còn ấm áp lập tức lắng đọng.
Mọi người giống như bị điểm á huyệt, đồng thời cứng đờ.
Bởi vì không khí quả thật quá mức quỷ dị, nên ngay đến cả Hà Kỳ Hữu Cô cũng không nhịn được phải ngẩng đầu, kiễng chân nhìn lên.
Quan Miên mơ hồ nhìn thấy một thân ảnh màu đen đứng ở phía sau Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh.
“Đại công!”
Không biết là ai kích động hô to một tiếng, lập tức những người khác cũng đồng thời kêu theo.
Cái kiểu vui sướng đến mức hoan hô nhảy nhót này hoàn toàn không thể so sánh với không khí lúc trước.
“Hắn đã trở lại?”
Quan Miên quay đầu nhìn khuôn mặt Hà Kỳ Hữu Cô bình thường vẫn hay hi hi ha ha cười nói, lần đầu tiên lộ ra biểu tình khiếp sợ, liền mở miệng hỏi.”Ai?”
Hà Kỳ Hữu Cô đáp: “Chuyện này rất dài dòng. Nói đơn giản thì hắn chính là Hắc Ám Đại Công, trước mắt đứng vị trí phó hội trưởng của Đế diệu nghiệp đoàn.”
Quan Miên thấy hắn như có điều suy nghĩ, lạnh nhạt nói: “Ngươi thực sự rất sợ hắn.”
“Cái này là lẽ tất nhiên. Hắn là người sáng lập ra Đế diệu nghiệp đoàn, là người khai sáng ra ‘thời đại hắc ám’ huy hoàng của Đế diệu nghiệp đoàn.” Hắn dừng một chút lại nói, “Đương nhiên, nghiệp đoàn của chúng ta cũng rất mạnh.” Xong lập tức im luôn.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh cùng Hắc Ám Đại Công chậm rãi đi vào.
Quan Miên cảm thấy thân ảnh đen sẫm gần như bị chôn giữa đám người kia có chút quen mắt.
Hắc Ám Đại Công…
Hắc Ám Đại Công…
Hắc Ám Đại Công?
Y bỗng nhớ tới thanh niên áo đen không ai địch nổi trong trận thực chiến vật lộn kia.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh đi đến trên đài, hai tay giơ lên rồi hạ xuống.
Mọi người dần dần an tĩnh lại.
“Ta nghĩ hẳn là mọi người hẳn đã rõ lý do vì sao chúng ta lại phải thắng.” Thanh âm của Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh thực sự rất hùng hậu, “Cho nên chúng ta trực tiếp an bài chiến lược đi.” Hắn vung tay lên, để nguyên lão Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đang đứng chờ ở bên cạnh tiến tới, “Những ai chưa còn chưa đăng ký cấp bậc, chức nghiệp thì đi lên. Những ai đã có đội ngũ cố định rồi cũng đi lên.”
Quan Miên quay sang nhìn Hà Kỳ Hữu Cô.
Hà Kỳ Hữu Cô lôi kéo y nói: “Đại Công đang ở đây, đi lên đăng ký chính là chịu chết.”
Quan Miên nói: “Hắn quen biết ngươi à?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Nếu hắn có thể nhớ rõ người đã bị hắn chém chết hơn mười lần thì… đúng vậy, hắn nhớ rõ ta.”
Quan Miên “Nga” một tiếng. Xem ra kiên định chém giết người khác quả là truyền thống đặc sắc Đế diệu nghiệp đoàn.
Bởi vì phải đăng ký, cho nên toàn bộ phòng nghỉ đều loạn hết cả lên
Quan Miên nhìn Hà Kỳ Hữu Cô lôi một tờ báo ra, kinh ngạc nói: “Trong trò chơi còn có báo chí à?”
“Đương nhiên. Bằng không làm sao chúng ta có thể biết được tin tức?” Hắn nói, “Bất quá nếu muốn đặt hàng thì mỗi tháng phải tốn một trăm kim tệ, vào các buổi sáng sẽ có huyết tinh linh tự mình mang tới cho ngươi. Trong này ngoại trừ tin tức nổi bật ra còn có lời nhắn người chơi gửi đến, bảng cao thủ, hệ thống cải cách, vân vân.”
Quan Miên nói: “Ngươi đang tìm gì vậy?”
“Bảng cao thủ.” Hà Kỳ Hữu Cô nói, “Không biết Hắc Ám Đại Công hiện tại đã lên tới cấp bao nhiêu rồi…A, thấy rồi.”
“Cấp bao nhiêu?”
“Bảy mươi bảy.”
“Còn ngươi?”
“Tám mươi tám.”
Quan Miên nói: “Cũng được, ám sát may ra có chút hi vọng.”
Hà Kỳ Hữu Cô suy sụp cúi mặt nói: “Đối với người khác thì chênh lệch như vậy chẳng đáng lo ngại gì. Nhưng nếu đối thủ là Hắc Ám Đại Công thì…”
Quan Miên khẽ nhíu mày.
“Hơn nhau một trăm cấp mới không đáng lo.”
Quan Miên nhìn hắn, chậm rãi nói: “Thực ra ngươi không phải là người của Tinh nguyệt nghiệp đoàn phái đến Đế diệu nghiệp nằm vùng, mà là người của Đế diệu nghiệp đoàn phái đến Tinh nguyệt nghiệp nằm vùng đúng không?”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ta chỉ nói là sự thật mà thôi. Hắn là loại người có thể vận dụng tối đa mọi tài nguyên trong tay. Nghe nói hắn từng cùng Đan Tâm chơi trò đoán lượng máu xem còn lại bao nhiêu. Vô luận là lượng máu của mình hay của người khác, hắn đều có thể nói chuẩn xác gần như một trăm phần trăm.”
“Chức nghiệp của hắn là gì?”
“Long kỵ sĩ.” Hà Kỳ Hữu Cô nói, “So với Thần thánh kỵ sĩ và Vong linh kỵ sĩ thì khó luyện hơn nhiều, tuy nhiên kỹ năng thực sự rất biến thái.”
“Còn ai chưa đăng ký không?” Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp giơ bản đăng ký trong tay lên.”Còn thiếu hai người!”
Hà Kỳ Hữu Cô tiếp tục nhìn trời.
Quan Miên coi như không có chuyện gì xảy ra.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp hỏi lại mấy lần, vẫn không thấy ai trả lời, liền an vị trở về, cùng Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh thương lượng phương châm chiến lược.
Không biết qua bao lâu, đến thời điểm Quan Miên bắt đầu tự hỏi có nên logout hay không, hệ thống đột nhiên nhảy ra tin tức ——
Thời gian dự kiến còn năm phút đồng hồ, xin mời song phương chuẩn bị.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đứng dậy, bắt đầu bố trí nhiệm vụ.
Quan Miên nghĩ tới khả năng bại lộ của mình, có lẽ sẽ rơi vào thời điểm tất cả mọi người đã lĩnh nhiệm vụ xong, duy nhất chỉ còn hai người bọn họ không được phân công gì cả sẽ nổi bật vô cùng.
Bất quá Hà Kỳ Hữu Cô đối với loại chuyện này hiển nhiên kinh nghiệm mười phần. Ánh mắt hắn lia qua lia lại, lập tức xán lại gần một người vừa nhìn là biết đã có đội ngũ cố định. Thường thì những đội ngũ cố định sẽ không phải phân chia nhiệm vụ rõ ràng cho từng người, bởi vì bọn họ đã sớm bồi dưỡng ra ăn ý từ lâu. Cho nên khi hai người bọn họ trốn ở phía sau đám người, có thể thuận lợi che dấu thân phận của mình.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp tranh đoạt nốt năm phút đồng hồ còn lại, phân chia nhiệm vụ hoàn thành, sau đó Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh tiến về phía trước, lời ít mà ý nhiều vung tay lên nói, “Xuất phát thôi!”
.
Hết chương 14
Chương 15: Khán giả nằm vùng (Hạ)
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
Sau khi thời gian nghỉ kết thúc, tất cả người chơi của hai đại nghiệp đoàn đều bị đưa lên chiến trường.
Hà Kỳ Hữu Cô lôi kéo Quan Miên tìm một vị trí có thể nhìn rõ toàn cảnh đại hội.
Người đứng đầu Tinh nguyệt nghiệp đoàn là Tinh Phi Ngân, bên cạnh hắn là một cô gái tóc đen có dáng người cao gầy, hai bộ đồ kỵ sĩ một trắng một đen trông hết sức xứng đôi.
“Minh Nguyệt Vô Ảnh à?” Quan Miên hỏi.
Hà Kỳ Hữu Cô ngẩn ra nói: “Sao ngươi biết?”
Quan Miên nói: “Đoán.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Nàng cũng là vong linh kỵ sĩ.”
Quan Miên nói: “Ân.”
Trên chiến trường, thời điểm Tinh Phi Ngân nhìn thấy Hắc Ám Đại Công xuất hiện, ánh mắt trong khoảnh khắc hiện lên chút kinh ngạc. Bất quá mặt hắn vẫn không chút thay đổi, chỉ thản nhiên gật đầu coi như chào hỏi đối phương: “Đã lâu không gặp.”
Hắc Ám Đại Công nói: “Ta càng hy vọng được nghe anh ngươi nói với ta lời này.”
Tinh Phi Ngân nói: “Anh của ta bận rộn nhiều việc.”
Hắc Ám Đại Công lười biếng nói: “Người thông minh sẽ tìm ra cách hưởng thụ cuộc sống trên sự bận rộn của kẻ khác.”
Tinh Phi Ngân không để ý tới mấy câu móc mỉa của hắn, nhìn Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Chào hỏi xong rồi, giải quyết vấn đề luôn thôi?”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh quay đầu nhìn Hắc Ám Đại Công.
Hắc Ám Đại Công nhún vai.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Ta muốn giải thích một chút về việc phát sinh ở thị trấn Masai.”
Tinh Phi Ngân lạnh lùng nhìn hắn.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Người khiêu chiến đầu tiên đúng là người của Đế diệu nghiệp đoàn, nhưng đây cũng chỉ là hành vi cá nhân của hắn, không hề liên quan gì tới nghiệp đoàn.”
Tinh Phi Ngân nói: “Còn lí do thoái thác gì khác không?”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Không có.”
Tinh Phi Ngân nói: “Như vậy khai chiến thôi.”
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh gật đầu nói: “Hảo.”
Là đối thủ một mất một còn duy nhất từ ngày lập hội tới nay, cả hai bên đã quá mức quen thuộc với nhau. Cái loại đàm phán ôn hòa kiểu này cũng chỉ để chứng minh chút văn minh còn sót lại giữa hai nghiệp đoàn, hoàn toàn chẳng có tí liên quan gì đến diễn biến và kết quả.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh nói: “Các ngươi muốn quần chiến hay một đấu một?”
Ánh mắt Tinh Phi Ngân lơ đãng đảo về phía Hắc Ám Đại Công.
Hắc Ám Đại Công nhìn hắn cười đầy tà khí.
“Một đấu một.” Tinh Phi Ngân nói. Cho dù Hắc Ám Đại Công đã rất lâu không xuất hiện ở Mộng đại lục, nhưng hắn vẫn không dám khinh thường y. Tính cả bảng cao thủ PK lẫn đồ sát dã chiến, tên y vẫn luôn ở vị trí đứng đầu. Người thứ hai còn kém xa y tới một con số.
Lúc đấy nếu không phải còn có một Phồn Tinh Hữu Độ có thực lực gần như ngang bằng với y, thì Mộng Đại Lục này đã trở thành thiên hạ của một mình Hắc Ám Đại Công.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh dùng ánh mắt để hỏi Hắc Ám Đại Công.
Hắc Ám Đại Công nhướng mày.
“Hảo.” Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh mang theo mọi người lui về phía sau vài bước, đem vị trí chính giữa nhường lại.
Kỳ thật trên chiến trường chỉ có một hình thức chiến đấu, chính là quần chiến, tất cả người chơi đều có thể công kích đối thủ của mình. Cái gọi là ‘một đấu một’ chỉ là một kiểu PK do người chơi tự nghĩ ra. Nói cách khác, nếu người chơi được chọn sử dụng quần công, thì tất cả người chơi bên địch nằm trong phạm vi ảnh hưởng đều sẽ bị trúng công kích.
Quan Miên hỏi Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Phải đánh mấy lần?”
Hà Kỳ Hữu Cô giống mấy người chơi bên cạnh, ngồi xuống nói: “Ít nhất là mấy chục lần.”
Quan Miên nhíu mày. Đã sắp đến thời gian y phải đi ngủ rồi. Cơm chiều đã bị bỏ qua, y không muốn ngay cả ngủ cũng phải bỏ lỡ.
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ngươi tưởng rằng nhiều người tới đây như vậy chỉ để xem võ thuật thôi sao sao?”
Quan Miên nói: “Ta chính là như thế.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Yên tâm đi. Nếu như phải quần chiến, ngươi đại khái sẽ là người đầu tiên bị nốc-ao. Nhưng nếu là một đấu một, thì ngươi chắc chắn sẽ là người cuối cùng được chọn.”
“Ngươi tên là gì?”
Thanh âm của Hắc Ám Đại Công đột ngột xen ngang qua những tiếng nói chuyện rì rầm trên sân, thẳng hướng về phía bọn họ.
Lưng Hà Kỳ Hữu Cô trở nên cứng đờ, cả người thiếu chút nữa vùi vào trong áo.
Quan Miên quay đầu lại, phát hiện Hắc Ám Đại Công đang chính trực chăm chú nhìn y, khóe mắt lông mày mang theo nét cười đầy ý vị thâm trường.
Giữa một người đang ngồi túm tụm lại với nhau, kẻ đứng thẳng lưng như Quan Miên thật sự rất dễ gây chú ý.
“Xuân Mộng Bất Tỉnh.” Quan Miên mặt không chút đổi sắc trả lời.
Hắc Ám Đại Công nói: “Ngươi rất giống một người lúc trước ta từng gặp qua.”
Quan Miên không có ý kiến gì.
“Bất quá hắn là một kẻ nhát gan, chưa lâm trận đã bỏ chạy.” Hắc Ám Đại Công hướng y khẽ mỉm cười nói, “Ngươi hẳn không phải người như vậy đúng không?”
Quan Miên nói: “Ta chỉ mới cấp 30, chưa có kỹ năng, cũng không đủ sức chiến đấu.”
Hắc Ám Đại Công nói: “Tử vong là một trong những thử thách của chiến sĩ.”
Quan Miên nói: “Ta là tế tư.”
Hắc Ám Đại Công nói: “Ngươi có biết kỹ năng nào của tế tư không?”
Quan Miên nói: “Không biết.”
Hắc Ám Đại Công nở nụ cười, “Tế tư mà không có kỹ năng thì không được tính là tế tư. Cho nên, ngươi ra làm lá chắn đi.”
Quan Miên khẽ nhíu mày.
“Chỉ khi đã nếm trải tử vong, ngươi mới có thể chân chính trở thành một chiến sĩ xuất sắc. Chỉ khi trở thành một chiến sĩ xuất sắc, ngươi mới có thể minh bạch thế nào một tế tự giỏi.” Hắc Ám Đại Công quay đầu hướng Tinh Phi Ngân nói: “Long trọng giới thiệu đại diện phía bên ta, Xuân Mộng Bất Tỉnh.”
Hà Kỳ Hữu Cô đột nhiên ‘xẹt’ một cái đứng dậy, kéo tay Quan Miên, trắng trợn chạy về phía Tinh nguyệt nghiệp đoàn trước ánh mắt của bao nhiêu người.
Không ít người bên phía trận doanh của Tinh nguyệt nghiệp đoàn làm ra tư thế đề phòng.
Bất quá hướng mà Hà Kỳ Hữu Cô chạy tới là nhằm thẳng về phía Tinh Phi Ngân.
Tinh Phi Ngân giơ tay, ngăn lại những người khác đang bắt đầu rục rịch.
Hà Kỳ Hữu Cô đi đến trước mặt Tinh Phi Ngân, bỗng nhiên xoay người, thâm trầm nói: “Kỳ thật, chúng ta đang nằm vùng.”
Hắc Ám Đại Công nhìn Hà Kỳ Hữu Cô, tựa hồ đang nhớ lại chuyện gì đó, rồi đột nhiên ánh mắt hắn trở nên sáng ngời, cười nói: “Đã lâu không gặp. Ta rất tưởng niệm biểu cảm trước lúc ngươi bị hóa thành bạch quang, hy vọng sẽ có cơ hội được ôn lại.”
…
Biến thái!
Cuồng chiến!
Hà Kỳ Hữu Cô nhanh chóng trốn ở phía sau Tinh Phi Ngân, “Hội trưởng, ta giúp ngươi!”
Tinh Phi Ngân nói: “Trên chiến trường, không thể thêm máu và tăng trạng thái cho phe đối địch.”
Hà Kỳ Hữu Cô khóe miệng cứng đờ, “Ta giúp ngươi nâng cao tinh thần.”
Minh Nguyệt Vô Ảnh đột nhiên quay đầu, trên khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần đầy tinh xảo lộ ra một tia không đồng ý, khẽ nói “Đừng hồ đồ.”
Hà Kỳ Hữu Cô lập tức trở nên ủ rũ.
Tinh Phi Ngân liếc mắt nhìn Quan Miên một cái.
Quan Miên không nhanh không chậm kéo bảng điều khiển ra.
Hà Kỳ Hữu Cô lập tức biết y định làm gì, kêu lớn: “Đừng kích động! Nếu tự tiện rời khỏi chiến trường sẽ bị trừ điểm nhân phẩm đó.”
Quan Miên hết nhìn thời gian trên hệ thống, lại nhìn phím logout trước mặt, chậm rãi nói: “Đến giờ ngủ rồi.” Nói xong, ngón tay liền không chút do dự ấn xuống.
Xoát.
Y về tới thế giới hiện thực.
Y chơi game nhiều ngày như vậy, nhưng giá trị nhân phẩm vẫn chỉ quanh quẩn giữa âm và không.
Bởi cưỡng ép logout, mà giá trị nhân phẩm của Quan Miên lần thứ hai bị âm, không được phép chuyển sang trạng thái chơi trong vòng ba ngày, cho nên y lại bắt đầu kiếp sống culi sảng khoái, xem náo nhiệt không áp lực.
Hà Kỳ Hữu Cô không ngừng hâm mộ. “Đáng tiếc ta vẫn còn là sinh viên. Không được, sau khi tốt nghiệp ta nhất định phải đầu quân cho tập đoàn năng lượng Tấn Mãnh!”
Quan Miên nói: “Không được.”
Hà Kỳ Hữu Cô nhìn y một cái nói: “Yên tâm đi, hiện tại không còn cơ chế thi tuyển cạnh tranh nữa. Ta dù có xuất sắc đến đâu cũng không thể khiến ngươi bị mất việc được.”
Quan Miên nói: “Ngươi nghĩ nhiều rồi.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Bằng không sao lại không được?”
Quan Miên trực tiếp sảng khoái nói: “Ngươi làm không nổi.”
“… Ta làm không nổi?” Hà Kỳ Hữu Cô cảm thấy bản thân mình đang bị vũ nhục. “Sao ta lại làm không nổi?”
“Ba mươi chín mũ ba bằng bao nhiêu?” Quan Miên thuận miệng đưa ra một phép tính đơn giản.
Hà Kỳ Hữu Cô lập tức cứng đờ, “Sao tự nhiên ngươi lại đưa ra vấn đề ảo diệu như vậy?”
Quan Miên nói: “Thế mới nói ngươi làm không nổi.”
Hà Kỳ Hữu Cô: “…”
Chẳng lẽ tất cả công nhân của tập đoàn năng lượng Tấn Mãnh đều có thể giải được phép tính này sao? Hắn không tin!
“Vậy ngươi nói thử xem đáp án là bao nhiêu?”
“Năm vạn sáu ngàn ba trăm mười chín.”
Hà Kỳ Hữu Cô liều mạng giơ ngón tay lên tính, qua một lát, mới khâm phục quay sang nhìn Quan Miên nói: “Mặc kệ đáp án ngươi nói ra là đúng hay sai, nhưng ngươi thực sự rất giỏi.”
Quan Miên có chút nghi hoặc không hiểu.
“Nếu đáp án ngươi nói là đúng, vậy có thể chứng minh ngươi tính nhẩm rất giỏi.” Hà Kỳ Hữu Cô ngừng một chút lại nói, “Còn nếu đáp án ngươi nói là sai, vậy có thể chứng minh ngươi diễn rất giỏi.”
“…”
“Bất quá nếu ngươi tính nhẩm giỏi như vậy, tại sao lại không đi thi Sơ cấp phân tích số liệu sư?” Hà Kỳ Hữu Cô nhiệt tình đề nghị nói, “Sơ cấp phân tích số liệu sư chỉ cần xử lý và phân tích số liệu là được, dựa vào khả năng của ngươi tuyệt đối không thành vấn đề. Nếu ngươi học cả về quản lý, nói không chừng còn có cơ hội trở thành Trung cấp phân tích số liệu sư, quản lý cả một xí nghiệp. Lương quản lý quản thực sự rất dày đó, so với culi cao hơn gấp trăm lần.”
Quan Miên nói: “Ta có tình yêu công việc tha thiết.”
“…” Hà Kỳ Hữu Cô cười khan nói, “Được rồi. So với làm culi, thì việc quản lý cả một xí nghiệp… Rất áp lực! Muốn xem náo nhiệt cũng không có cơ hội.”
Quan Miên đột nhiên dừng lại.
Hà Kỳ Hữu Cô thiếu chút nữa đập cả cằm vào lưng y, “Ta rõ ràng đã xoay lại rồi, ngươi đừng có giận.”
Quan Miên nhìn thẳng phía trước.
Hà Kỳ Hữu Cô từ phía sau y lộ đầu ra.
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đứng ngay trước mặt, giơ tay chào bọn họ, “Chào.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ta thà nghe người khác chửi mình, còn hơn thấy ngươi chào hỏi này nọ.”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp gật gật đầu nói: “Ta cũng thấy vậy. Nếu bị đứa khác chửi, thì chỉ việc ngồi chờ hắn bị hệ thống ném vào ngục giam là xong.”
Hà Kỳ Hữu Cô nói: “Ôi sao ngươi lại có suy nghĩ tà ác đến vậy, cái ta muốn biểu đạt chỉ là cỡ nào không muốn gặp ngươi mà thôi.”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nói: “Thật tốt quá. Ta cũng có ý này.”
Hà Kỳ Hữu Cô chỉ vào hắn nói: “Vậy giờ đứa nào đang chăm chú nhìn ta chảy nước miếng?!”
“Rốt cuộc thì con mắt nào của ngươi… thấy ta đang chăm chú nhìn ngươi chảy nước miếng?” Biểu tình trên mặt Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp trở nên vô cùng vi diệu…
Hà Kỳ Hữu Cô giận dữ nói: “Loại ánh mắt thèm nhỏ dãi sắc đẹp của ta kiểu này ta đã gặp nhiều lắm rồi. Sao lại có thể không biết.”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp nhìn về phía Quan Miên, “Ngươi thích chơi với loại như thế này à? Có nghĩ đến việc chuyển sang nghiệp đoàn chúng ta không? Những cái khác không dám hứa trước, chứ chắc chắn ta có thể cam đoan đầu óc bọn họ hoàn toàn bình thường!”
Quan Miên nói: “Ta thích tìm kẻ không bình thường đến làm nổi bật sự bình thường của ta.”
Hà Kỳ Hữu Cô: “…”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp âm thầm thở dài. Hắn sớm nên nghĩ tới chuyện, người có thể bị Đại Công nhìn trúng sao lại là kẻ bình thường được cơ chứ?
Hết chương 15
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com