Tình Nhân Lâm Thời
Chương 52: Tình Nhân Lâm Thời (Thượng)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
Quan Miễn nghĩ một lúc, chuẩn bị đi tìm ai đó để hỏi tình huống hiện tại là như thế nào. Nhưng khi vừa mở báo trí ra, đã thấy hai cái lệnh triệu tập cực kỳ khí phách, một tả một hữu chiếm hết toàn bộ trang đầu.
[Đế Diệu nghiệp đoàn] Lệnh triệu tập: Đêm nay, nghiệp đoàn chún ta sẽ tổ chức một buổi dạ hội thật lớn, hoan nghênh tất cả mọi người cùng nhau tham gia.
[Tinh Nguyệt nghiệp đoàn] Thư gửi đến tất cả thành viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn: Hy vọng chúng ta có thể bên nhau vào tối nay.
.
.
.
Quan Miên nhìn đến hai cái lệnh triệu tập này, liến bắt đầu ngộ ra: Hóa ra ý nghĩa chân chính của việc thành lập nghiệp đoàn, là để có chỗ cho người chơi hẹn hò…
Y đem báo chí mở đến trang ba, sau đó lấy ra một kim viết tin treo giải thưởng
[Tỷ lệ đưa sai hoa vào khoảng bao nhiêu phần trăm?]
Phía dưới rất nhanh có người trả lời.
[Cùng với việc Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh chịu mặc lên người thánh giai sáo trang là hoàn toàn là giống nhau]
…
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh tựa hồ đến cuối cùng vẫn không chịu mặc thánh giai sáo trang đi?
Cho nên hẳn là không phải đưa sai?
Như vậy, vấn đề còn lại không phải là Quan Miên có nhận hoa hồng hay không, mà là y có muốn nhận hai trăm sáu mươi vạn năm nghìn sáu trăm năm mươi bảy điểm kinh nghiệm không? Cho nên đáp án không hề nghi ngờ chính là…
Y ấn đồng ý
Điểm kinh nghiệm cứ như vậy điên cuồng mà tăng lên.
[Hệ thông] Ngươi có muốn lên cấp ba mươi ba không?
Có
.
.
.
[Hệ thông] Ngươi có muốn lên cấp ba mươi bảy không?
Có
Đối với kết quả này y thực sự là vừa lòng. Về phần Tước Gia là ai, Quan Miên cảm thấy có thể là một trong những đồng bọn cùng y tổ đội thăng cấp. Đối phương đưa ra tiền bạc, y đáp lại bằng điểm kinh nghiệm, hai bên đều vui vẻ.
.
.
.
Có cấp bậc, còn cần phải có kỹ năng. Quan Miên nhớ tới địa điểm trước đây Điểu Đại Bất Do Đa thường dẫn y đi luyện cấp, tuy quái vật cũng không sai biệt lắm chỉ trên dưới ba mươi bảy, nhưng đối với y hiện tại vẫn là có chút miên cưỡng đi. Tuy vậy chỉ cần mang theo dồi dào huyết dược, hẳn là vẫn có thể ứng phó.
Lúc y hạ quyết tâm chuẩn bị đi, thì chợt thấy một tiểu tinh linh đang vẫy cánh bay đến.
Y nâng tay bắt lấy thư tin mở ra, cự nhiên lại là Phồn Tinh Hữu Độ tự tay viết đến, ý tứ trong thứ cùng với lệnh triệu tập trên báo giấy cũng không khác nhau là mấy, nhưng là bản thân mình nhận được thiếp mời so với đọc lệnh triệu tập trên báo vẫn là hai loại cảm giác khác nhau.
Quan Miên có hơi do dự, sau đó liền quyết định quay về xem sao. Trong thời gian diễn ra Lưu Tinh Chi Chiến, Phồn Tinh Hữu Độ cũng rất chiếu cố đến y, tùy là đến cuối cùng không có giải thương, nhưng nó cũng khiến y lấy được kinh nghiệm chiến đấu cao độ cho bản thân, so ra với phần thưởng vẫn là đáng quý hơn.
Y đến trước các trấn nhỏ mua hồng lam, sau đó thông qua truyền thống trận đến Bác Đặc Thành.
.
.
.
Vừa vào đến thành, Quan Miên liền nghe thấy tiếng cười vui vẻ xen lẫn với tiếng kêu sợ hãi bao phủ cả đất trời, cơ hồ làm các giác quan của y bị đình chỉ.
Bầu trời xanh thắm bị bao trùm bởi khói lửa, khắp nơi đều nhìn thấy những mảng phấn hồng trong suốt.
Một đôi nam nữ đứng ở phía đường cái, tay trong tay, vai sóng vai, cử chỉ vô cùng thân thiết, cũng không hề cố kỵ điều gì. Bởi vì trong võng du trừ khi sử dụng dịch dung đan, nếu không diện mạo trong trò chơi cũng chính là diện mạo ngoài hiện thực, vì vậy tình nhân trong trò chơi đại đa số cũng là tinh nhân ngoài đời, thể hiện tình cảm mọi lúc mọi nơi cũng không có gì đáng để nói.
“Vợ, vợ, vợ, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi, ta yêu ngươi…”
Một chiếc xa hoa từ trong đám người đi ra, các loại từ ngữ yêu đương bay bổng khắp các thành thị các địa phương, không khí hoành tráng chẳng khác gì Tết âm lịch.
Quan Miên hơi nghiêng người tránh đi một chút, rồi hướng về phía tổng bộ của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn bước đi.
Càng đên gần tổng bộ của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn, thì người cũng càng nhiều hơn, thật giống như một bức tường người mới được xây dựng ở trong đây. Theo lý thuyết thì thân thể bọn họ đều là sóng điện não, cho nên thực dễ dàng đi xuyên qua nhau. Nhưng trò chơi lại đặt ra chế độ khiến cơ thể bọn họ có cảm giác, cho nên chỉ có thể nửa vời cảm nhận các giác quan ở trong trò chơi. Điều duy nhất đáng được ăn mừng, chính là y không hề có cảm giác khó thở khi ở trong game.
.
.
.
Đi được một lúc, y liền nghe thấy thanh âm của Vô Song từ phía trước, tựa hồ đang đứng chỉ huy dòng người tản sang hai bên. Quả nhiên là không lâu sau, con đường trước mặt y đã được mở rộng ra.
Vô Song đi đến trước mặt Quan Miên, vỗ xuống bả vai y nói “Lão Đại ở bên trong”
Quan Miên gật gật đầu, chân không hề chạm đất mà chen chúc đi qua các khe hở giữa rừng người. Bước vào tổng bộ, lượng người bên trong so với bên ngoài đã vơi đi một chút, mọi người cũng tụ vào thành từng nhóm khiến y dễ đàng đi lại hơn.
Quan Miên đang nhìn xung quanh tìm kiếm thân ảnh của Phồn Tinh Hữu Độ, thì bả vai bị vỗ một cái. Y quay đầu nhìn lại liền thấy Bạch Thảo Bao đang lôi kéo Thu Thiên Đãng Đang đang mình hắc hắc cười không ngừng.
“…” Chẳng lẽ trong trò chơi cũng có cảm giác phấn khởi sao?
Thu Thiên Đãng Đãng có chút ngường ngùng đánh nhẹ lên người Bạch Thảo Bao, nói “Ngươi đừng có cười nữa”
Bạch Thảo Bao “Đây là lần đầu tiên ngươi tặng hoa hồng cho ta a. Ta sao lại không vui vẻ đến chết đi được”
Quan Miên “Bởi vì ngươi được để dành chín chăm chín mươi chín kim sao?”
Nụ cười trên mặt Bạch Thảo Bao lập tức cứng lại.
Thu Thiên Đãng Đãng nhịn không được liền cười ra tiếng “Woa, ngươi thật là lợi hại a. Ta nói cả nửa ngày mà hắn vẫn không ngừng cười, vậy mà ngươi vừa nói một câu liền khiến hắn im bặt không lên tiếng”
Nàng chính là bạn gái của Bạch Thảo Bao, trước đây trong lúc bọn họ còn đang chuẩn bị cho Lưu Tinh Chi Chiến thì Quan Miên cũng đã gặp qua vài lần, y đối với nàng cũng coi như quen thuộc, ận tượng cũng không tồi.
Quan Miên “Bởi vì ta chính là nhân viên bảo trì hư hỏng. Lần sau nếu chốt mở của hắn lại không được tốt, có thể mang lại chỗ ta tu sửa”
“Uy uy uy, nghe bảo ngươi muốn đem hoa hồng đi tặng, đối tượng hẳn là ta đi?” Bạch Thảo Bao có chút bất mãn kéo Thu Thiên Đãng Đãng về phía sau lưng mình, quay đầu nhìn Quan Miên nói “Lão Đại đang ở phòng họp trên lầu”
Quan Miên nhìn Thu Thiên Đãng Đãng gật gật đầu, sau đó liền xoay người đi về hướng phòng họp.
.
.
.
Không khí trên lầu có chút im lặng, cả hành lang dài không một bóng người, cửa phòng họp mở rộng, cơ hồ còn nghe được một thanh âm quen thuộc đang nói chuyện với ai đó.
Quan Miên bước gần đến cửa phòng họp.
“Thật sự, Tước Gia…” Điểu Đại Bất Do Đa đang định nói gì đó, ngẩng đầu thấy Quan Miên liền lập tức ngậm miệng lại “Ngươi tới rồi sao!”
Người đang đưa lưng về phía cửa phòng họp nghe thấy vậy cũng quay đầu lại nhìn, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy ý cười ôn hòa, nói “Đã lâu không gặp”
“Đã lâu không gặp” Câu trả lời của Quan Miên lại mang một thâm ý khác. Trừ lần tình cờ gặp được Phồn Tinh Hữu Độ ở ngoài đời, thì đây là lần đầu tiên y nhìn thấy diện mạo chấn chính của hắn tại trong game.
Điểu Đại Bất Do Đa “Ngươi đến một mình sao? Còn chưa có bạn gái hả?”
“Ân. Không có”
Y trả lời thản nhiên như vậy, khiến Điểu Đại Bất Do Đa lúc đầu còn muốn chêu chọc y liền lập tức nghẹn lời.
Phồn Tinh Hữu Độ cười “Không sao. Sau này, có thể chậm rãi thử tìm hiểu, làm quen với ai đó”
Lúc này bên ngoài chợt rộn lên một trận hô to.
Điểu Đại Bất Do Đa có chút khó hiểu, nói “Ta lâu rồi mới lại lên, các ngươi cứ trò chuyện trước đi, ta ngó xuống thử xem có chuyện gì xảy ra đã” Hắn nói xong, liền trực tiếp mở cửa sổ nhảy xuống. Phía dưới nhất thời lại tiếp tục vang lên một trận hô lớn.
Quan Miên quan sát Phồn Tinh Hữu Độ một lúc, sau đó chợt lên tiếng thử hỏi “Ngươi có quen biết Tước gia sao?”
Hai mắt Phồn Tinh Hữu Độ mở to hơn một chút, nhưng trên mặt hắn vẫn không để lộ ra biểu tình gì, thản nhiên hỏi lại “Hắn bị sao vậy?”
“Không có gì” Quan Miên nhớ tới câu nói dở dang lúc đứng tại cửa nghe thấy, lại đem thần sắc của Phồn Tinh Hữu Độ lúc này liên hệ cùng… Không thể không làm cho người khác nghĩ rằng hắn chính là Tước gia. Trong thiệp lại cố ý viết như vây, chắc hẳn là không muốn cho y biết hắn chính là người tặng hoa. Về phần lý do… chẳng lẽ là cảm thấy có lỗi vì trước đây trong Lưu Tinh Chi Chiến đã để y sử dụng sách tẩy sạch kỹ năng, cho nên lúc này mượn cớ giúp y tăng lại điểm kinh nghiệm?
Nghĩ như vậy thật có chút ngu ngốc đi.
Quan Miên nhất thời trầm ngâm.
“Nhận được chưa?” Phồn Tinh Hữu Độ hỏi “Nếu không đồng ý thì ta có thể giúp ngươi tìm vài hội viên chưa có đội ngũ, kinh phí ta tài trợ”
Nếu như không nghe thấy câu nói kia của Điểu Đại Bất Do Đa, thì có lẽ Quan Miên sẽ không nghĩ như vậy. Nhưng sau khi nghe được hai câu vừa rồi của Phồn Tinh Hữu Độ nói ra với thái độ không mấy quan tâm. ..
Quan Miên ý vị thâm trường nói “Đã nhận. Thực sự thích” Nếu Phồn Tinh Hữu Độ đã không muốn thừa nhận, thì y cũng không cần phải…chọc thủng chuyện này ra làm gì.
Phồn Tinh Hữu Độ có chút kinh ngạc, lập tức cười “Thật vậy sao? Hôm nay thực sự là ngày lành a”
“Ân”
Lúc này, Bạch Thảo Bao không biết từ đâu đột nhiên xông từ ngoài cửa vào, hô lớn “Lão Đại, đã đến giờ rồi. Chúng ta mau khởi hành thôi”
Quan Miên có chúy nghi hoặc nhìn về phía Phồn Tinh Hữu Độ.
Phồn Tinh Hữu Độ liền giải thích “Là các hoạt động thường nhật của lễ tình nhân hàng năm. Ba giờ giết xà, năm giờ giết phần, bảy giờ giết ly”
Bạch Thảo Bao nhìn vẻ mặt mờ mịt của Quan Miên, liền xen vào “Ý nghĩa của hoạt động này là để chúc cho các đôi tình nhân có thể vứt bỏ xà đích chia xa, phần đích chia tay, ly đích ly biệt”
Quan Miên nghe vậy liền giật mình.
.
.
.
Địa điểm giết xà tổng cộng có chín mươi chín chỗ.
Tinh Nguyệt nghiệp đoàn lập tức chiếm được chín địa điểm. Bất quá, lấy số lượng thành viên của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn trong trò chơi so ra, thì như vẫy vẫn là không thừa không thiếu, chỉ tầm vừa đủ.
Địa điểm Phồn Tinh Hữu Độ chọn lựa là một vùng đồng bằng rộng lớn, địa thế bằng phẳng, đi lại dễ dàng.
Thời điểm bọn họ vừa đến nơi thì chỗ đó đã tập trung rất nhiều người, ai cũng có đôi có cặp.
Bạch Thảo Bao lúc này đột nhiên kêu lớn “Lão đại, ngươi mau xem Hằng (ánh trăng) tỷ tỷ kìa… A?!” Bởi vì hắn chợt phát hiện ra bên cạnh ánh trăng cự nhiên xuất hiện thêm một thân ảnh nam nhân. Sắc mặt của hắn trở nên xấu hổ, cánh tay giơ lên cao cũng cứng đờ tại không trung, nếu không nhờ Thu Thiên Đãng Đãng kéo giúp trở về thì hắn căn bản cũng không biết nên giấu ở đâu.
Phồn Tinh Hữu Độ khẽ cười “Xem ra đêm nay ta cô đơn rồi”
Thanh âm của hắn cũng không khó để nghe thấy, cho nên phụ cận xung quanh có không ít nữ người chơi liền ngó qua đây, thậm chí còn có mấy người không ngần ngại tiền về chỗ hắn.
Bạch Thảo Bao cuống quit cứu vãn, nói “Nếu không thì để ta đi xem Điểu Đại và Vô Song lão đại đang ở chỗ nào?”
“Không cần” Phồn Tinh Hữu Độ quay đầu nhìn Quan Miên “Chúng ta tổ đội đi?”
Quan Miên có chút không sao cả, khẽ nhún vai.
Hệ thống liền gửi đến lời mời.
Quan Miên không thèm để ý mà ấn tiệp nhận, sau đó mới phát hiện khuôn mặt Phồn Tinh Hữu Độ tỏ ra ngạc nhiên, lúc này chú ý tới thành viên đội ngũ, tựa hồ là —
Hắc Ám Đại Công?
.
.
.
Hết chương 52
Chương 53: Tình Nhân Lâm Thời (Trung)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
Hắc Ám Đại Công nhảy từ trên lưng rồng xuống đất, hoàn toàn không có cảm giác mình đang đơn độc đi vào hang ô của địch, mà còn tỏ ra rất tiêu sái, giống như hắn đang quang minh chính đại đi vào cửa nhà mình “Người của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn thật đông a”
…
Vô nghĩa! Đây chính là địa điệm được Tinh Nguyệt nghiệp đoàn bao hết a.
Bạch Thảo Bao chọc chọc lưng Quan Miên, nhẹ giọng hỏi “Các ngươi có còn thông đồng với nhau không?”
“Còn. Không giống ngươi cùng Thu Thiên Đãng Đãng đã trở thành gian tình”
Bạch Thảo Bao chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi của chính mình, hé ra khuôn mặt đỏ ửng, lắp bắp nói “Cái, cái gì gian tình, ngươi không nên nói bậy bạ a… Nga”
Thu Thiên Đãng Đãng đứng đằng sau, nhéo một cái thật mạnh vào eo của hắn.
Quan Miên bước đến trước mặt Hắc Ám Đại Công, quay đầu nhìn Phồn Tinh Hữu Độ hỏi “Ngươi có đi cùng không?”
Bạch Thảo Bao lúc này lại nhịn không được lên tiếng “Hoạt động giết xà nhất định phải tổ đội hai người mới có thể nhận được kinh nghiệm gấp đôi a. Ba người chính là vô dụng”
Quan Miên “Phồn Tinh Hữu Độ đánh quái vật sẽ có kinh nghiệm, hơn nữa Hắc Ám Đại Công đánh quái vật cũng có kinh nghiệm, như vậy chẳng phải là gấp hai sao?”
“…” Bạch Thảo Bao có chút sửng sốt, buồn rầu ôm lấy đầu mình, nhưng vẫn cảm thấy có cái gì đấy không đúng, mà hắn tìm không ra.
Phồn Tinh Hữu Độ bật cười, phát lời xin tổ đội.
Ánh mắt Hắc Ám Đại Công tràn đấy ý vị thâm trường nhìn thẳng Quan Miên, một lúc sau mới ấn đồng ý.
.
.
.
Vậy là… lần đầu tiên xuất hiện một đội ngũ ba người tại Lễ tình nhân của Mộng Đại Lục.
.
.
.
Từng là cao thủ đứng thứ nhất, thứ hai trong top đầu bảng, Hắc Ám Đại Công và Phồn Tinh Hữu Độ biểu hiện vô cùng xuất sắc, rất có ý tứ đang tranh đấu ngầm ở bên trong.
Bạch Thảo Bao nhìn Quan Miên nhàn nhã ngồi dưới bãi cỏ vì bọn họ mà thêm huyết, trong lòng có chút hâm mộ lại ghen tỵ, cuối cùng kiềm chế không được, hỏi “Ta có thể xin gia nhập đội ngũ không?”
Quan Miên “Ngươi có thể thử xem sao.”
Bạch Thảo Bao liền làm theo lời y, nhưng sau đó bị trưởng nhóm không hề nể tình cự tuyệt.
Thu Thiên Đãng Đãng phẫn nộ hướng về phía hắn mắng “Ngươi đã không đánh quái vật tăng kinh nghiệm thì thôi, bây giờ lại còn bỏ nhóm.! Ngươi có còn lương tâm hay không a?”
Bạch Thảo Bao thực sự ủy khuất. Hắn một bên xin tổ đội lại với nàng, một bên thấp giọng nói “Ta chỉ là muốn tìm một công việc làm ăn ổn định để kiếm chút ít thôi a”
.
.
.
Lúc này, Thu Thiên Đãng Đãng tự nhiên “A” một tiếng “Ta đánh được sợi ruy băng này”
Bạch Thảo Bao lập tức tiến về phía nàng “Đâu cơ? Đâu cơ?”
Thu Thiên Đãng Đãng ném một sợi ruy băng phấn hồng về phía hắn.
Bạch Thảo Bao “Nga, M-A-D-E a! Vì sao lại là ngươi đánh được đem cho ta chứ không phải là ta cho ngươi a?”
“Đừng có nói nhảm nữa. Để ta đem nó buộc lên cho ngươi”
Bạch Thảo Bao nghe thấy vậy liền ngoan ngoãn đứng yên, không dám nhúc nhích gì nữa.
Thu Thiên Đãng Đãng đem sợi ruy băng phấn hồng buộc lên cổ hắn, sau đó dùng bút viết lên chín chữ “Thu Thiên Đãng Đãng – Nhà tài trợ duy nhất”
Bạch Thảo Bao quay đầu thấy Quan Miên đang tò mò nhìn hắn, lập tức giải thích “Đây là trò chơi đeo ruy băng a. Trong thời gian một giờ nều cùng người mình yêu tổ đội đánh quái, thì kinh nghiệm sẽ tăng lên gấp bội”
Hắc Ám Đại Công nghe thấy thế đột nhiên ghé lại gần Quan Miên, trong tay hắn cầm một sợi ruy băng đỏ thấm đang nhẹ nhàng tung bay.
Quan Miên không đổi sắc mặt nói “Chúng ta hiện đại đang là quan hệ tam giác, không phải quan hệ tình nhân”
Hắc Ám Đại Công thuận tay đem ruy băng vứt bỏ, ngồi xuống cạnh y “Nhận được rồi chứ?”
“Ân” Thu được hoa chưa trở thành câu ân cần hỏi thăm vào ngày này sao?
“Ngã? Ta đã nghĩ là ngươi sẽ không tùy tiện nhận hoa”
“Nếu lấy hai-trăm-sáu-mươi-vạn-năm-nghìn-sáu-trăm-năm-mươi-bảy-điểm-kinh-nghiệm ra cân nhắc, thì sẽ không là tùy tiện”
Hắc Ám Đại Công nghe vậy chỉ khẽ mỉm cười.
“Ngươi không tham gia vòng loại cuối cùng của Lưu Tinh Chi Chiến”
Hắc Ám Đại Công chọn mi “Ngươi cảm thấy đáng tiếc?”
“Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp có hỏi ta phương pháp để ngươi mặc bộ thánh giai sáo trang kia”
Trong mắt của Hắc Ám Đại Công khẽ toát ra một tia tà khí “Nga? Hắn hỏi thế à”
“Ta nghĩ nghĩ, cảm thấy ngươi cùng Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh ai mặc vào cũng không sai biệt lắm”
Hắc Ám Đại Công không trả lời, mà chỉ chăm chú nhìn Quan Miên trong chốc lát mới nói “Kỳ thật, ý tứ của ngươi là muốn khích lệ đội ngũ chúng ta rất mạnh mẽ đi, không cần nói hàm súc như vậy” Tâm tình của hắn thực tốt.
“Ta không có ý từ này”
“Nhưng ta đã nhận thành ý của ngươi”
“…”
Hắc Ám Đại Công đột nhiên đưa tay sờ lên vành tai của hắn rồi khẽ xích lại thổi nhẹ một chút, nói “Nếu ngươi muốn biết nguyên nhân tại sao, thì ăn cơm chiều xong đến chỗ cũ gặp ta”
Quan Miễn khẽ đưa tay sờ vào vị trí mà Hắc Ám Đại Công vừa thổi qua, khẽ nhíu mày.
Loài phương thức chào hỏi này thật khiến hắn có cảm giác đang bị đùa giỡn.
.
.
.
Đánh từ ba giờ đến bốn giờ thì các loại xà cũng tự dưng biến mất.
Phồn Tinh Hữu Độ tiền về phía Quan Miên, nói “Ta có việc phải đi trước, các ngươi cứ tiếp tục chơi đi”
Quan Miên nhìn hắn một chút, sau đó giơ ngón tay lên “Cảm ơn”
“Không có gì. Ta cũng buôn bán lời được không ít điểm kinh nghiệm a”
Quan Miên mỉm cười tỏ ý đã hiểu.
.
.
.
Phồn Tinh Hữu Độ đi rồi, mọi người xung quanh cũng lục đục tản ra khắp nơi, đúng năm giờ lại tập trung về nơi khác tiếp tục đánh phần.
Bạch Thảo Bao hỏi Quan Miên “Ngươi có muốn đi cùng chúng ta không?”
Tuy rằng tuổi của Quan Miên so với hắn lớn hơn, nhưng là cấp bậc của y lại quá thấp, cho nên tổng làm cho hắn cảm thấy y chỉ là hậu bối, mình là tiền bối phải biết chiếu cố cho y.
Quan Miên còn chưa kịp nói gì, thì Hắc Ám Đại Công đã đem tay đặt lên vai Quan Miên, cười như có như không mà nhìn bọn họ “Ta nhớ rõ, hắn hình như là cùng đội với ta a”
Bạch Thảo Bao có cảm giác một trận gió lạnh cực kỳ cường đại đang đánh úp về phía hắn, gần như làm khuôn mặt hắn bị tê liệt. Thu Thiên Đãng Đãng nắm chặt ống tay áo của hắn, thấp giọng “Vào ngày này, mà ngươi còn muốn đi trông nom người ta sao?”
Bạch Thảo Bao còn đang lơ lửng con cá vàng liền bị nàng dắt đi.
Hắc Ám Đại Công thấy mọi chuyện đã xong, liền triều hồi dực long, quay đầu lại nói “Lên đi, đến địa bàn của ta”
Quan Miên ôm ngực “Nghe nói ta là người của Tinh Nguyệt nghiệp đoàn”
“Ta cho ngươi cơ hội nằm vùng”
Quan Miên nói tới nói lui vẫn không thay đổi được gì, liền đơn giản nhảy lên dực long, ngồi phía sau lưng hắn.
Dực long đạp chân về phía sau, nháy mắt bay lên không trung.
.
.
.
Lúc này, cảnh vật của Mộng Đại Lục ở phía dưới chỉ còn là những chấm nhỏ.
Quan Miên nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi “Ngươi đã từng ngồi qua phi cơ chưa?”
Hắc Ám Đại Công có chút sửng sốt, sau đó khẽ cười “Đã từng. Ngươi ngồi chưa?”
“Vẫn chưa” Khẩu khí của Quan Miên có chút tiếc nuối.
“Lần sau ta mang ngươi đi ngồi thử”
Quan Miên hơi kỳ quái ngước nhìn Hắc Ám Đại Công đang gần trong gang tấc..
.
.
.
Dực Long rất nhanh đạp xuống phía dưới, dừng tại một hồ nước xanh thẳm yên tĩnh.
Người của Đế Diệu nghiệp toàn lúc này đang đứng ở xung quanh hồ, đi tới đi lui, náo nhiệt chẳng khác gì một chức yến hội.
Quan Miên hỏi “Bọn họ uống thứ gì vậy?”
“Hồng cùng lam” (Huyết và khí)
“…”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp thấy bọn họ xuất hiện lập tức chạy tới, thuận tay còn cầm theo hai bình hồng dược, hô lớn “Đại Công, Ngươi cuối cùng cũng đến rồi”
Hắc Ám Đại Công tiếp nhận hai bình dược từ tay hắn, rất tự nhiên mà đưa một lo cho Quan Miên, rồi hướng về phía Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp tà khí cười “Nghe nói ngươi đã chuẩn bị tốt một bộ nữ trang cho ta mặc?”
Trong lòng Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp bỗng “Đoàng” một tiếng, ánh mắt lập tức bắn về phía Quan Miên.
Quan Miên thấy vậy liền vô tội nói “Ngươi chưa bảo ta là không được nói ra”
Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp ngay cả khí lực để cắn răng cũng đều bị rút cạn, nhanh chóng nhìn Hắc Ám Đại Công cười cười “Đấy chỉ là hiểu lầm thôi”
Hắc Ám Đại Công lấy lại nụ cười sáng lạn lúc đầu, nói “Ta thích loại hiểu lầm này, về sau con của ngươi cũng sẽ thường xuyên gặp phải nó a”
“…”
Quan Miên thấy ánh mắt u oán của hắn nhìn về phía mình, liền chủ động đưa tay lấy một lọ hồng từ trong túi ra cho hắn, sau đó lại chủ động chạm hai bình với nhau, nói “Cụng ly”
Hắc Ám Đại Công cũng cười tủm tỉm chủ động cụng ly với y.
“…” Có cái gì hảo cụng ly a? Có cái gì hảo chúc mừng a?… Đây rõ ràng là sự tình bi thương a.
Hắc Ám Đại Công cũng không hể ý đến việc Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đang hối hận, hắn chỉ xoay người mang Quan Miên đi nhận thức mọi người.
Từ Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh đến Bách Chiến Bách Thắng rồi Phan Phan, từ quen biết đến nửa quen nửa không rồi hoàn toàn không quen, tất cả đều nhận thức một lần.
Quan Miên đi được một lúc liền nhíu mày, cuối cùng chịu không được, nói “Ta không phải sở quản lý hộ khẩu”
“Ngươi cảm thấy Đế Diệu nghiệp đoàn như thế nào? Có muốn thử suy nghĩ đến việc đổi chỗ không?” Thanh âm của Hắc Ám Đại Công trần ngập từ tính “Vị trí nguyên lão ta vẫn còn để trống này”
“Đây là cắm sừng sao?”
“Nói như vậy cũng không sai”
“Lý do là gì?”
“Rất nhiều” Hắc Ám Đại Công nghĩ nghĩ “Đầu tiên là nói về mấy thứ không trọng yếu trước đi. Mộng Đại lúc rất nhanh sẽ bước vào giai đoạn thành chiến, ta muốn mời ngươi về đây hỗ trợ”
“Đây là không trọng yếu?”
“Ân”
“Vậy quan trọng là gì?”
“Muốn biết thì sau khi ăn cơm xong lên gặp ta” Hắc Ám Đại Công cười tủm tỉm rồi quơ quơ cái chai.
Lúc này, Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đi nhanh về phía hai bọn họ “Đại Công, sắp đến năm giờ rồi, chúng ta cũng chuẩn bị chuyển sang địa phương đánh phần thôi, ngươi có muốn đi chung không?”
“Hảo. Bảo mọi người ít biểu diễn riêng một chút”
“Ta biết rồi” Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp rất nhanh chọn lựa vài tiết mục sở trường, sau đó chỉ để lại mấy người cho buổi biểu diện.
.
.
.
Quan Miên nhìn đội ngũ của mình xuất hiện thêm bốn người – Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh, Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp, Phan Phan cùng Nê Đại Vương.
Hắc Ám Đại Công giới thiệu “Phan Phan và Nê Đại Vương đã từng mang ngươi đi luyện cấp, ngươi còn nhớ chứ?”
“Nhỡ rõ”
“Vậy đi thôi” Hắc Ám Đại Công đẩy y lên trên lưng dực long, sau đó trực tiếp hạ cánh xuống địa điểm diễn ra hoạt động.
Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh và Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp đã bắt đầu kiếp làm trâu làm ngựa vất vả mà cày cấy.
.
.
.
Đứng ở dưới mái hiên, Quan Miên mới chỉ là một hắc ám tế tự ba mươi bảy cấp được mọi người bảo vệ ở giữa, xung quanh y, nhưng người khác chỉ cần dùng một hai chưởng liền đơn giản giết chết các loại phần.
Bởi vì khu vực này thực rộng lớn lại có ít người tham gia, cho nên nhiệm vụ trở nên thật nặng nề. Mọi người đều cố gắng chuyên tâm vùi đầu làm việc, nên không ai mở miệng nói gì cả.
Đến đúng sáu giờ, thì phần cũng tự nhiên mà biến mất, Quan Miên chào qua mọi người rồi trực tiếp logout đi ăn cơm.
.
.
.
Cơm nước xong xuôi đi lên là vừa đúng sáu giờ ba mươi.
Xung quanh vị trí y vừa logout giờ này đã không còn một bóng người. Quan Miên rất tự nhiên mở bản đồ ra để tìm kiếm địa phương luyện cấp, kỳ thực ngày này chính là khoảng thời gian thích hợp để ra tăng kiếm điểm kinh nghiệm, bởi vì sẽ không có ai đi tranh đoạt quái với y.
.
.
.
Quan Miên luyện cấp đến tầm bảy giờ, thì nhìn thấy một con Huyết tinh linh đang lượn lờ bay về phía y, thả xuống lá thư sau đó lại lượn lờ bay đi mất.
Hắc Ám Đại Công: Đến chưa?
Quan Miên chợt nhớ ra, trước lúc logout hắn có hẹn với ý đến chỗ cũ để gặp mặt. Nghĩ nghĩ, y liền xuất ra giấy bút hồi âm lại: Không có hứng thú.
Hồi âm xong, Quan Miên cũng không phải chờ lâu lắm, chỉ vừa giết xong một con quái vật, liền nhìn thấy bóng dực long xẹt qua người y, Hắc Ám Đại Công từ trên trời nhảy xuống
.
.
.
Hết chương 53.
Chương 54: Tình Nhân Lâm Thời (Hạ)
.
.
Đam mỹ: Toàn Tức Võng Du Chi Khổ Lực
Tác giả: Tô Du Bính
Biên tập: Người Nào Đó (nguoinaodo.wordpress.com)
.
.
Những đợt quái cũ vừa bị tiêu diệt, liền phát sinh thêm từng đợt quái mới.
Quan Miên đánh, đánh, rồi lại đánh, mới đột nhiên cảm thấy có điểm gì lạ lạ, y quay đâu chăm chú nhìn Hắc Ám Đại Công đang ôm ngực dựa vào thân cây phía sau lưng y.
Hắc Ám Đại Công rất tự nhiên mà giơ tay vẫy chào Quan Miên.
“Ngươi không có chỗ nào để đi sao?” Quan Miên hỏi
“Ngươi có thể xem hành vi của ta là đang… cọ kinh nghiệm”
…
Đây chính là điều mà y cảm thấy không thích hợp, bởi vì sau khi Hắc Ám Đại Công xuất hiện, kinh nghiệm của y liền bị chia đôi…
“Ngươi không đánh sao?”
Hắc Ám Đại Công nhíu nhíu mày một chút, sau đó mỉm cười “Làm phiền ngươi”
“…”
.
.
.
Quan Miên đánh thêm một lúc, thi thối lui đến khu vực an toàn ngồi xuống.
Hắc Ám Đại Công “Ngươi không đánh nữa à?”
“Ngươi không phải muốn nói ra suy nghĩ của mình sao?”
Hắc Ám Đại Công cười tủm tỉm, ngồi xuống cạnh y “Ngươi muốn nghe?”
“Làm người nghe miễn phí so với làm người lao động miễn phí thì tốt hơn”
“Ngô, vậy ngươi muốn nghe từ đâu?”
“Từ việc vắng mặt ở Lưu Tinh Chi Chiến đi?” Quan Miên cung cấp cho hắn một ý tưởng..
“Nói đến vấn đề này, đầu tiên, ta nhất định phải cảm ơn ngươi vì đã cung cấp ý tưởng về sinh vật ngoài hành tinh cho ta”
“Ngươi đạo văn?”
“Đạo văn” Hắc Ám Đại Công lộ ra vẻ mặt khó hiểu “Sau đó sẽ bị báo ứng sao?”
Quan Miên cũng khó hiểu mà nhìn lại hắn.
“Bởi vì ngươi thật sự rất tốt đẹp. Ta lần đó đã tham gia một vũ hội hóa trang, nói ngắn gọn chính là một buổi thân cận. Dép lê, bóng đèn, thịt dê nướng… Lúc đó, ta rốt cục hiểu ra một điều, nguyên lai nhân loại lấy những lý thuyết tưởng tưởng về người ngoài hành tinh ra để làm cuộc sống.
“Đây là lý do khiến ngươi vắng mặt?”
“Ân”
Quan Miên có chút lý giải mà gật gật đầu “Chung thân đại sự đích xác là rất quan trọng”
“Sau đó, ta phát hiện ra một việc ngoài ý muốn” Hắc Ám Đại Công nói “Trong cả quá trình thân cận, ta thỉnh thoảng lại thất thần nghĩ đến ngươi. Sau đó lại phát hiện thêm, những lúc ở chung với ngươi so với các nàng khoái hoạt hơn rất nhiều” Hắn nói một cách rất tự nhiên, hoàn toàn không mang theo một tia chêu chọc hay đùa giỡn, chỉ dùng cách nói chuyện bình thường mà trần thuật lại sự việc.
Quan Miên lạnh nhạt nói “Cho nên ngươi muốn để ta đi huân luyện các nàng sao? Ta nhất định sẽ thu phí cao”
Hắc Ám Đại Công kê hai tay đằng sau gáy, nhắm mắt lại, thong thả nói “Ta từ trước tới giờ chỉ dùng bản gốc”
Lúc này, một con quái vật đột nhiên vọt vào khu vực an toàn, xông đến công kích Hắc Ám Đại Công. Con quái này tính ra cũng chỉ mới ba mươi chín cấp, cho nên công kích của nó đối với hắn thật sự rất nhỏ bé, không đáng kể.
Nhưng Hắc Ám Đại Công vẫn chỉ ngồi im, một chút ý tứ phản kích hay né tránh đều không có.
Quan Miên nhịn không được nói “Đây là muốn tự sát sao?”
Hắc Ám Đại Công khẽ mở ra một con mắt “Ngươi không biết cảm giác nó chém vào thực sự rất kích thích à?”
Quan Miên mặt không chút thay đổi “…Vậy ngươi có muốn để ta kích thích một chút cùng nó không?”
Hắc Ám Đại Công nhắm mặt lại, khẽ bật cười.
Quan Miên chỉ cảm thấy nháy mắt một cái, con quái vật kia đã ngã xuống vì bị một kiếm xuyên tim.
“Đi thôi” Hắc Ám Đại Công đứng dậy, vươn tay về phía y.
Quan Miên cũng không cầm lấy tay hắn, chỉ tự mình đứng lên, phủi phủi đất bám tại trên quần “Đi nơi nào?”
“Giết ly” Hắc Ám Đại Công kéo y ngồi lên lưng dực long, sau đó bay đến địa điểm giết ly gần nhất.
.
.
.
Sát Ly đã bắt đầu được một lúc, cho nên phụ cận đại khái cũng có mấy trăm người đang đợi đợt ly tiếp theo xuất hiện.
Quan Miên có chút nghi hoặc, hỏi “Không phải đã sớm bao hết rồi sao?”
“Hôm nay là lễ tình nhân, cho nên một đội cũng chỉ cần hai ngươi”
Nói đên đây, Quan Miên mới chú ý tới Đan Tâm Chiếu Hãn Thanh, Giang Sơn Vì Ta Thở Gấp bọn họ đã rời khỏi đội ngũ. Hiện tại trong đội chỉ còn lại đơn độc có y cùng Hắc Ám Đại Công hai người…
“Ngươi đánh”
Hắc Ám Đại Công “Cùng nhau đánh đi. Tốt xấu gì chúng ta cũng được coi là đội ngũ tình nhân a” Hắn nói xong, liền vung tay giết chết một con báo vừa đi ra khỏi hang.
Những người xung quanh thấy vậy liền khó chịu mà liếc nhìn hắn một cái.
Hắc Ám Đại Công cũng không quan tâm, chỉ cười tủm tìm tiếp tục tìm kiếm những mục tiêu khác.
Ở xung quanh vị trí hắn đang đứng, đại khái có bảy cái hang báo, lại nói từ khi hắn đi vào khu vực này, thì những người khác cũng không còn cơ hội để tranh đoạt quái. Cho nên đến cuối cùng đã có một người chịu không được, lên tiếng “Các ngươi cấp cao như vậy, vì sao lại không vào khu vực cao thủ a?”
Hắc Ám Đại Công nhún nhún vai “Bởi vì đối với ta mà nói, khu vực cao thủ hay khu vực kém cỏi cũng không có gì là khác nhau”
Người nọ còn định nói thêm gì nữa, nhưng lại bị người bênh cạnh kéo đi, ghé vào lỗ tai hắn nói vài câu. Mặt người nọ trở nên biến sắc, ngượng ngùng lập tức rời đi cùng người bên cạnh. Những người khác vừa thấy không còn hy vọng, cũng đều lục đục tản đi tìm kiếm địa phương có quái.
Hắc Ám Đại Công thấy mọi chuyện đã giải quyết xong, liền quay lại hỏi Quan Miên “Có muốn đi chung không?”
Quan Miên nghiêng người, nằm xuống bãi cỏ nghỉ ngơi, nhẹ giọng đáp lễ hắn hai chữ “Làm phiền”
.
.
.
Hoạt động sát ly kết thúc vào lúc tám giờ. Đồng thời trên kênh hệ thống cũng lập tức phát tin mới.
[Hệ thống] Thời gian tuyên bố nhiệm vụ kiến thành còn 72:00:00
Quan Miên nhìn thấy thế liền cau mày hỏi “Họ viết như vậy là có ý gì?”
Hắc Ám Đại Công bật cười “Chính là… Mộng Đại Lục rất nhanh sẽ có thành thị chân chích thuộc về người chơi”
“Nga”
Hắc Ám Đại Công nhìn bộ dáng không có mấy thích thú của Quan Miên, kinh ngạc hỏi “Ngươi mất hứng?”
“Thành thị trong hiện thực không phải đã là chân chính thuộc về người chơi sao?”
“Nhưng sự thật cùng trò chơi là khác nhau. Trò chơi có thể làm được nhiều việc mà ngoài đời không thể”
“Ví dụ như?”
“Thu lộ phí qua đường”
“Ngươi chuẩn bị xây dựng một thành thị mới, sau đó phải trả lộ phí mới được vào trong sao?”
“Xây dựng thành thị đích xác cần rất nhiều tiền” Hắc Ám Đại Công cười tủm tìm nhìn Quan Miên.
“Vậy ta sẽ tìm một con đường nhỏ khác để đi vòng qua thành thị của ngươi”
“Nếu ngươi đồng ý gia nhập Đế Diệu nghiệp đoàn thì cũng không cần phải trả lộ phí”
Quan Miên nghĩ nghĩ một chút rồi nói “Ta tốt nhất vẫn là giao tiền cho ngươi đi”
“…”
.
.
.
Đếm ngược ba ngày, đối với những người chơi chờ mong hoạt động kiến thành sắp tới thật sự là một nỗi dày vò. Tuy vậy, nhưng bên trong Tinh Nguyệt nghiệp đoàn lại đã bắt đầu chuẩn bị mọi thứ cho việc phác thảo kiến trúc.
Tinh Phi Ngân cũng đích thân trở về chỉ huy mọi chuyện…
.
.
.
Hôm sau, thời điểm Quan Miên online nhìn thấy Tinh Phi Ngân đứng ở trước mặt, liền giật mình sửng sốt. Bạch Thảo Bao thấy vậy vội giải thích “Thành tích của hội trương luôn luôn đạt loạt tốt, cho nên tích phân trò chơi đối với hắn là không thành vấn đề a”
Quan Miên theo bản năng, đưa mắt tìm kiếm Hà Kì Hữu Cô “Hà Kì Hữu Cô không tới sao?”
Thu Thiên Đãng Đãng thấy y hỏi liền thật sự uyển chuyển trả lời “Ngươi đại khái phải chờ đến kì nghỉ của hắn mới có thể gặp lại hắn a”
“…”
“Đúng rồi, kỹ năng cuộc sống của ngươi là gì vậy?” Bạch Thảo Bao vừa hỏi vừa lấy ra một cuốn sổ, giơ lên chuẩn bị ghi chép.
Quan Miên nói “Không có”
Bạch Thảo Bao giật mình, ngẩng đầu nhìn y “Ngươi không có kỹ năng cuộc sống sao?”
“Đánh quái có được tính không?”
Bạch Thảo Bao lắc đầu “Ngươi không chịu học hành chăm chỉ, quả thực là nỗi sỉ nhục của Mã Tặc a”
Quan Miên bắt lấy từ trọng điểm, có chút hoài nghi hỏi “Mã Tặc?”
Bạch Thảo Bao nghe đến đây liền ưỡn ngực, ngẩng cao đầu ngạo mạn nói “Ngươi không biết sao? Ta chính là tân nhiệm Mã Tặc phân hội trưởng. Ngươi là thành viện của phân hội Mã Tặc, cho nên thuộc quyền giám sát của ta a”
“Có được chuyển hội không?”
“Trừ khi ngươi xóa ID”
“Nếu ta rời khỏi Tinh Nguyệt nghiệp đoàn thì sao?”
Bạch Thảo Bao có chút hoảng sợ, nói “Vấn đề này có vẻ nghiêm trọng ạ”
“Vậy còn phải xem, ngươi sẽ cho ta phúc lợi gì!”
Bạch Thảo Bao cau mày “Ngươi muốn gì a?”
“Phát lương hàng tháng”
“…”
“Sinh hoạt phí”
“…”
“Cả tiền cứu tế nữa”
“…”
Bạch Thảo Bao nghe xong, tự mình xách cổ áo Quan Miên đến trước mặt Tinh Phi Ngân, thành khẩn nói “Hội trưởng, ngươi mau giúp hắn chuyển sang phân hội khác đi” Nhà ta chí một ngôi miếu nhỏ, dung không nổi tôn đại phật này a.
Tinh Phi Ngân gật gật đầu “Giao cho ta”
Bạch Thảo Bao thiếu chút nữa liền khóc ra tiếng.
Cái gì gọi là phong độ của người đứng đầu? Chịu sống khổ, sống mệt tất cả đều gánh lên người.
Cái gì gọi là người lãnh đạo đảm đang? Phiền toái, khó khăn tất cả đều không lùi bước.
Hội trưởng Tinh Phi Ngân của hắn thật sự hảo a!
Hắn quả nhiên không nhìn nhầm người.
Bạch Thảo Bao mang theo vẻ mặt xúc động mà rời đi chỗ khác.
.
.
.
Tinh Phi Ngân nhìn Quan Miên một chút rồi hỏi “Ngoài đời ngươi học ngành gì?”
“Chơi bời lêu lổng”
“Ngươi từ sau chịu trách nhiệm các khoản về tái chính đi” Tinh Phi Ngân đối với câu trả lời của y cũng không tỏ vẻ gì.
Quan Miên cau mày hỏi “Ý ngươi là sao?”
“Tuy còn chưa biết nhiệm vụ kiến thành là gì, cũng không biết phải kiến thành như thế nào, nhưng vị trí tài vụ là chắc chắn cần người phải có chuyên môn quản lý. Trước đây, vẫn là anh trai của ta trông nom, bất quá hắn hiện tại đã chỉ đích danh ngươi, ngươi nghĩ sao?”
Đây là lần đầu tiên Quan Miên nghe thấy Tinh Phi Ngân nói một câu dài như vậy, nhưng nội dung cuộc nói chuyện này y một chút cũng không thích “Ta có thể cự tuyệt không?”
“Công việc này có tiền lương”
“…” Tinh Phi Ngân cứ ăn nói ngắn gọn, quả nhiên vẫn tốt hơn.
.
.
.
Sau khi nhận làm chủ quản tài vụ, Quan Miên trực tiếp bị thăng lên làm nguyên lão.
Bạch Thảo Bao sau khi biết được chuyện đó liền há hốc mồm ngạc nhiên đầy một ngày, chỉ đến khi bị Tinh Phi Ngân lạnh lùng trừng mắt một cái, hắn mới xấu hổ thu lại biểu cảm.
Những người khác, tuy rằng có nghi vấn đối với việc Quan Miên được tăng lên chức nhanh như vậy, nhưng là bọn họ từ trước đến nay vẫn có thói quen coi mình là Thiên lôi, bị Phồn Tinh Hữu Độ và Tinh Phi Ngân sai đâu liền đánh đó, cho nên nghi vấn vẫn chỉ là nghi vấn. Lúc sau, lại được Tinh Phi Ngân trả lời khẳng định, nên mọi người cũng thong thả quay về, việc ai người nấy làm.
.
.
.
Buổi tối, Phồn Tinh Hữu Độ có thời gian rảnh liền đi lên thăm hỏi mọi người một chút, sau đó lại chậm rãi đem tất cả các công việc ở bộ phần tài vụ chuyển giao cho Quan Miên.
Sau khi chân chính tiếp xúc với công việc, Quan Miên mới biết được rằng hệ thống của Mộng Đại Lục rất cẩn thận trong chi tiêu. Mặc dù việc kiến thành vẫn còn ở trước mặt, hệ thống bang hội đơn sơ cũng bị cắt đứt mấy ngày nay, nhưng hệ thống tài vụ lại thực sự hoàn thiện. Mỗi một bút tiền sổ sách đều được ghi rõ các khoản chi – tiêu hàng tuần, các khoản thu nhập, nộp thuế cũng được ghi chép đầy đủ.
Y lần đầu tiên biết được thì ra nghiệp đoàn hàng tháng đều thay mặt từng thành viên nộp thuế cho hệ thống, trách không được Tinh Nguyệt nghiệp đoàn khi tuyển hội viên đều cần tiêu chuẩn cao như vậy.
Không chỉ như thế, công việc của tài vụ nói đơn giản chỉ là làm kế toán cho nghiệp đoàn, nhưng nếu đem chức vụ này làm rõ ra, thì còn phải kiếm luôn cả quản lý tài chính. Bởi vì căn cứ vào số liệu mà Quan Miên cầm trong tay, thì y có thể điều động được toàn bộ tài nguyên của nghiệp đoàn, cung cấp nguyên bảo nếu nhận được đề nghị chính thức.
Sau khi biết được quyền lời của nguyên lão quản lý tài vụ, Quan Miên đối với công việc này không còn chỉ là chấp nhận vì làm ăn kiếm tiền nữa…
Y ngước đầu nhìn Phồn Tinh Hữu Độ hỏi “Vì sao lại tín nhiệm ta?”
Khuôn mặt Phồn Tinh Hữu Độ tràn đầy thâm ý “Bời vì chúng ta là cùng một loại người”
Cảm xúc luôn bị Quan Miên liều mạng che dấu, nháy mắt chỉ vì câu nói này mà lộ ra ngoài.
Kỳ thật, mỗi một “cao cấp số liệu phân tích sư” đều là thành viên bạch kim của hiệp hội số liệu phân tích sư. Vào hàng năm, hiệp hội đều gửi thư mời bọn họ đến tham gia hội họp. Nhưng là y phải chuyển sang nhà mới, cũng không dám viết địa chỉ nhà mình vào tư liệu của hiệp hội, cho nên đến hiện tại trong danh sách cũng chỉ có tên y mà không có địa chỉ nơi y ở. Loại vấn đề này làm cho Quan Miên cảm thấy mình giống như bị vứt bỏ, y hiện tại chỉ còn giữ liên lạc với một mình Kim Vũ Trụ, ngoài đời thực cũng không còn bằng hữu nào khác, mỗi ngày ăn cơm đi ngủ cũng chỉ một mình.
Y đột nhiên hiểu được tại sao mình càng ngày càng muốn vào trò chơi nhiều hơn. Bởi vì sự chờ mong của y đối với trò chơi này, đã vượt quá giá trị hiện thức mà y luôn đánh giá.
.
.
.
Hết chương 54.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com