Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

22-23-24-25

Ly Tuế cho tôi ở cùng.

Tôi nói rằng tôi có thể sẽ bị truy sát, không muốn kéo họ vào việc này.

Ly Tuế, người đã nghe câu chuyện Lưu Phàm kể lại, nói: "Thì chuyện đó là của kẻ đã gây ra tội, có liên quan gì ngươi cơ?"

"Rõ rành rành là ngươi đã cố hết sức bù đắp."

Xem ra có vẻ tên Lưu Phàm này kể không sót một chữ cho nữ chính nghe rồi.

Tôi bèn hỏi: "Thế ngươi không sợ ta và Lưu Phàm hợp tác lại lừa ngươi à?"

Ly Tuế lắc đầu nguầy nguậy: "Sẽ không đâu, lang quân của ta không phải loại người đó."

Không ngờ được nữ chính lại tin tưởng Lưu Phàm đến mức này.

Tôi quyết định ở lại, thành hàng xóm của hai người họ, mỗi ngày cứ đêm đến tôi lúc nào cũng nghe được một số âm thanh khiến người khác thẹn thùng.

Lúc đầu còn thấy ngại.

Sau đó thì cũng quen luôn.

Đến nỗi tôi thầm thắc mắc, liệu hai người này có cãi nhau ngày nào không nhỉ.

Tôi dùng thân phận em trai của Lưu Phàm sống tiếp.

Là ý tưởng của Lưu Phàm.

Anh ta nói, nếu như mà bị truy nã, có lẽ trên bức họa sẽ vẽ chân dung nữ.

Hơn nữa, anh ta có chút giao tình với Huyện lệnh vùng này.

Dù sao cũng có thể bịp bợm qua mặt về chuyện quá khứ.

23.

Năm đầu tiên, quả nhiên là lệnh truy nã tôi được ban bố.

1 vạn lượng hoàng kim sẽ được thưởng cho ai bắt được tôi.

Lưu Phàm và vợ xem tôi như núi vàng.

Anh ta còn đùa là: "Đợi ngày nào đó hai người bọn tôi nghèo mạt rệp, sẽ "bán" cô đi luôn."

Thật lòng, tôi biết rõ họ sẽ không làm vậy đâu.

Họ đều là người tốt cả.

Thế là năm đầu tiên không ai bắt được tôi.

Đến năm thứ hai, khi nghe lệnh bắt bớ có phần giãn lỏng, tôi công khai mở một gian hàng chữa bệnh ngoài đường.

Ban đầu chủ yếu là để cho Ly Tuế ra mặt chữ bệnh kiếm tiền, còn Lưu Phàm chạy việc vặt ở Nha môn.

Giờ thì Ly Tuế sắp sinh em bé, Lưu Phàm đương nhiên cũng phải túc trực cạnh nàng.

Thế là tôi đành đích thân làm ăn.

Năm thứ ba, tân Hoàng lên ngôi, tất nhiên người đó là Như Mặc.

Y tàn độc nhẫn tâm, khiến nhân gian khắp nơi là tiếng người ai oán.

Vô số người muốn nổi dậy, nhưng sau khi thất bại, đều bị y hạ lệnh chém đầu treo trước cổng thành.

Giết gà dọa khỉ quả nhiên hữu ích, những kẻ muốn tạo phản cũng yên ắng một thời gian.

Tôi cẩn thận nghịch chiếc trâm bạc, vô thức nhớ đến dáng vẻ khi ấy Như Mặc tặng nó cho tôi.

Rồi cũng biến thành thế này.

Tiếp sau, Như Mặc sẽ vì di chứng của cổ trùng để lại mà triệu danh y, còn nữ phụ độc ác lúc đó sau khi bị tóm cũng chết không ai hay.

Vì vậy nên danh y được triệu về tất nhiên là nữ chính chứ còn ai.

Trong quá trình chữa bệnh, Như Mặc thầm sinh cảm tình, yêu mà không có được, nên đã giam cầm nữ chính.

Cuối cùng, nữ chính vẫn phải lòng nam chính, đồng thời phò tá nam chính trở thành một đấng minh quân, đánh mất đi tâm niệm đi khắp nơi cứu người của nàng, bị giam cầm trong bốn bức tường thành.

24.

Như Mặc lệnh triệu tất cả các danh y về trị bệnh, cáo thị được dán khắp nơi.

Tôi khó hiểu.

Trong sách nói nguyên nhân di chứng là do y dùng thuốc không đủ liều lượng mà thành.

Nhưng thuốc của tôi sao mà thiếu lượng được chứ.

Tôi vốn muốn nhắm mắt làm ngơ, nhưng Huyện lệnh đã đưa cáo thị đến chỗ Ly Tuế.

Ông nói, mỗi huyện phải cử đi một vị đại y, nếu không chức Huyện lệnh khó mà bảo toàn nổi.

Sau khi Huyện lệnh rời đi, Lưu Phàm giật lấy tờ cáo thị: "Vợ, vợ không thể đi được."

"Ta không muốn nàng bị tên bạo quan đó để mắt tới."

Ly Tuế nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng đã căng của mình, bất lực nói:

"Nhưng Huyện lệnh đối với vợ chồng ta có ơn trọng như núi."

"Cũng chiếu cố cho chúng ta nhiều."

Đúng thật, nữ chính không thể đi.

Tôi lấy cáo thị, vốn nghĩ sẽ phải mệt mỏi lắm, ai ngờ lại nhẹ nhàng như vậy.

"Để ta đi."

Tôi cũng không biết có thể rút lui an toàn không.

Chỉ là muốn giúp được họ phần nào.

25.

Sau khi tôi thuyết phục vợ chồng Lưu Phàm xong họ mới miễn cưỡng đồng ý.

Có một chiếc xe ngựa đến đón, trên xe còn có mấy vị đại y khác đang ngồi.

Sau nhiều ngày bôn ba, cuối cùng cũng vào được đến cung.

Chuyến đi này rất suôn sẻ.

Sau khi xuống xe, liền có thể thấy được rất nhiều đại y đã tụ lại một chỗ, đông đúc như đàn kiến.

Có người chỉ tay về phía cung điện, nói rằng Như Mặc đang chờ ở đó.

Bỗng trong cung truyền ra tiếng "Giết." đầy lạnh lùng.

Thi thể của người đứng trước tôi bị lôi ra ngoài.

Tôi sởn hết gai ốc, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi lạnh.

Người tiếp theo là tôi.

Khi tôi bước vào, không dám ngẩng đầu nhìn y, chỉ có cảm giác ngay từ khi mà tôi đặt chân vào.

Có một ánh mắt tựa rắn độc đang quan sát tôi từ trên xuống dưới.

"Thảo dân tham kiến Bệ hạ."

Sao lòng cứ bồn chồn không yên, luôn cảm thấy như có chuyện gì đó sắp xảy ra vậy.

Tiếng Như Mặc vang lên phía trên đầu tôi: "Ngẩng đầu lên nhìn Cô."

Tôi chậm chạp ngẩng đầu, một vị nam tử anh tuấn mặc y phục màu đen đỏ, thêu hắc long bên trên đang nheo mắt nhìn tôi.

Hoàng đế không phải là nên mặc Hoàng bào sao?

Người trên cao thích gì là làm đó luôn nhỉ?

Là tôi nông cạn.

Như Mặc ngồi ở nơi cao quý, ánh mắt luôn mang theo vẻ coi khinh, như thể tôi là một là một con kiến hôi nhỏ bé.

Sắc mặt y hồng hào, lời nói ra cũng chẳng thều thào, hiển nhiên là không bệnh.

Vậy y xem mạng sống của những đại y kia là gì đây?

Cái thằng điên này!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com