Chương 17
"Bác... bác sĩ. Em bị làm sao vậy ạ?"
"Cậu mang thai rồi."
Tôi như chết lặng. Tôi mang thai ư? Tôi bật dậy từ trên ghế, hốt hoảng hỏi lại:
"Bác sĩ nói sao ạ? Em mang thai ấy ạ?"
"Ừ, theo tôi xem ảnh siêu âm thì cũng phải ba tháng rồi. Thời gian này không có cảm giác nghén à?"
Tôi lắc đầu. Thực sự ba tháng qua cơ thể tôi không có phản ứng nào khác thường ngoại trừ việc đau bụng. Tôi vô thức đưa tay chạm vào bụng mình, mơ hồ cảm nhận được một sự sống đang dần dần hình thành bên trong tôi. Bác sĩ kẹp lại hồ sơ rồi đưa cho tôi, dặn tôi phải về ăn uống bồi bổ đầy đủ, cái thai phát triển nhưng hơi yếu, nếu tôi còn ăn uống kiêng khem nữa thì rất dễ bị hư thai. Tôi chần chừ cầm hồ sơ khám bệnh trên tay, cứ ngồi thừ người ra trên giường mãi. Bác sĩ có lẽ đọc được cảm xúc của tôi lúc đó, ông ta vừa viết bệnh án vừa nói:
"Còn nếu cậu có ý định khác thì chúng tôi có dịch vụ phá thai ngay tầng ba, lên cầu thang rẽ trái phòng ba lẻ hai. Nhưng làm gì cũng suy nghĩ cho kĩ. Cơ địa cậu yếu lắm, cái thai cũng ba tháng rồi, nếu mà phá đi thì ảnh hưởng lớn đấy."
Tôi vâng vâng dạ dạ rồi bước ra ngoài, lòng thì ngổn ngang bao suy nghĩ.
Đứa trẻ này, tại sao con lại đến đúng lúc cuộc sống của cha đang hỗn loạn nhất. Cha không thể cho con một cuộc sống đầy đủ, một gia đình hạnh phúc, vậy tại sao con lại lựa chọn nơi này? Tôi như người vô hồn bước từng bước lên tầng ba, phòng ba lẻ hai xuất hiện trước mắt tôi. Tôi định đưa tay gõ cửa thì nghe trong phòng phát ra tiếng khóc nức nở. Bàn tay tôi lại ngập ngừng. Cửa phòng thoáng chốc mở ra, một người phụ nữ mặt tái dại lảo đảo bước ra khỏi phòng, bên cạnh là một vị y tá đang cầm một túi bóng màu đen không nhìn rõ chứa vật gì. Tôi thấy một giọt máu chảy ra từ túi, rơi xuống nền đất sáng bóng. Vị y tá đưa túi cho người phụ nữ kia rồi dặn dò vài câu, sau đó quay sang tôi nhìn một lượt từ trên xuống dưới:
"Cậu này làm gì? Cũng định phá hả?"
Tôi giật mình lắc đầu:
"Không ạ. Em không có, chỉ là vô tình đi ngang qua đây thôi."
Tôi nhìn cánh cửa lạnh lẽo đóng sầm lại trước mặt mình, lúc này trái tim đang treo lơ lửng của mình mới trở lại lồng ngực. Tôi xoa xoa bụng, thực sự tôi không có can đảm làm việc này.
Tôi trở về phòng, nằm vắt tay lên trán. Bụng tôi thi thoảng giật giật vài cai giống như sinh linh bé nhỏ kia đang muốn báo hiệu cho tôi biết tới sự tồn tại của nó. Tôi vỗ nhẹ lên bụng:
"Ngoan nào."
Nó giống như hiểu được ngôn ngữ của thế giới này, lập tức im bặt. Tôi nhìn hình ảnh siêu âm trên giấy, nước mắt chực trào ra. Cha của nó làm gì còn ai khác ngoài tên Anton kia cơ chứ? Nếu tôi quyết định sinh nó ra thì sau này tôi phải giải thích với nó thế nào đây? Rằng người cha kia của con cưỡng bức ta thì mới có con sao? Rồi mỗi khi nhìn thấy nó có phải tôi sẽ lại nhớ tới gương mặt của hắn không? Đầu óc tôi cứ quanh quẩn giữa hai luồng suy nghĩ giữ đứa trẻ hay bỏ nó đi.
Đứa bé cứ như có một sợi dây liên kết với tôi. Có lẽ nó biết tôi định bỏ nó nên bắt đầu quậy phá khiến bụng tôi đau dữ dội. Tôi ôm bụng nằm xuống giường, mắng vốn:
"Đồ khôn lỏi này, đừng náo nữa ta đau quá."
Cơn đau lại dần dần qua đi. Tôi thở hắt ra một hơi, lật đật ngồi dậy cất tờ giấy siêu âm vào hộc tủ. Thôi thì cứ đi ngủ đã, ngày mai tôi còn phải đi làm.
---
Từ lúc biết đang có một sinh vật nhỏ ăn bám trong bụng, tôi cũng bắt đầu quan tâm đến chế độ sinh hoạt của mình hơn. Hôm nay Lý Thiệu Hy ngạc nhiên khi thấy tôi lần đầu ăn nhiều cơm như vậy, đồ ăn nó làm cũng rất vừa miệng khiến tôi ăn liền hai bát lớn. Cứ cái đà này thì chẳng mấy chốc hai má tôi sẽ phính ra mất thôi. Tôi chưa dám nói chuyện mình mang thai cho Lý Thiệu Hy biết, cũng một phần vì không muốn nó phải bận lòng. Một mình tôi ở dây đã là gánh nặng, đằng này lại có thêm một đứa nhỏ nữa thì biết phải làm sao? Tôi dự định khi nào bụng to lên thì sẽ lấy một cái cớ để dọn đi, rồi tìm một phòng trọ nhỏ đủ để hai cha con tôi có nơi trú mưa trú nắng qua ngày.
Tôi quàng chiếc khăn len được Lý Thiệu Hy tặng, nhẹ nhàng tản bộ tới siêu thị. Bảy giờ ba mươi phút sáng, siêu thị vắng tanh, chỉ có Liễu Trí Mẫn là đã có mặt, đang cặm cụi đi từng quầy hàng ghi chép gì đó. Tôi chào cô ta, rồi cất đồ đạc chuẩn bị lau dọn. Liễu Trí Mẫn đi tới trước mặt tôi, không biết vô tình hay cố ý nhìn xuống bụng tôi rồi nói:
"Trông hôm nay cậu không được khoẻ nhỉ?"
Tôi đan hai tay vào với nhau, che đi phần bụng sau lớp áo dày.
"Tôi không sao ạ. Chắc hôm qua trúng gió nên vẫn mệt."
"Giữ gìn sức khoẻ." - cô ta vỗ vỗ vai tôi rồi qua về phòng làm việc.
Sáng giữa tuần, siêu thị lác đác một vài người. Công việc hôm nay của chúng tôi cũng không quá bận rộn, còn Liễu Trí Mẫn thì cả buổi sáng vẫn chưa bước ra khỏi phòng. Tôi đi một lượt nữa để kiểm tra các quầy hàng thì nghe bên cạnh tai mình có tiếng xe đẩy lọc cọc lướt qua. Có lẽ là một vị khách nào đó. Tôi ló đầu ra nhìn sang gian bên cạnh thì sững sờ. Đó chẳng phải là Anton sao?
Đi cạnh hắn là một chàng trai mặc áo khoác đỏ, nhìn từ đằng sau trông rất tươi sáng, mái tóc dài chấm gáy trông rất giống tóc tôi. Cậu ta đang khoác tay Anton, vui vẻ lấy đồ ăn vặt trên giá. Còn Anton thì vẫn lãnh đạm nhét tay vào túi áo, một tay đẩy xe hàng. Cậu ta thì thầm gì đó vào tai Anton, hắn gật đầu. Chàng trai kia vui sướng nhảy cẫng lên, thơm lên má hắn một cái rất kêu. Nhìn thấy cảnh tượng ấy, tôi lùi lại từng bước rồi chạy vào nhà vệ sinh.
Cửa phòng vệ sinh vừa đóng lại, tôi từ từ ngồi xổm xuống. Một cơn buồn nôn truyền thẳng đến cổ họng tôi, tôi ôm lấy bồn cầu nôn lấy nôn để cho tới khi dạ dày tôi không còn thứ gì. Tôi dùng ống tay áo lau nước miếng dính ở khoé miệng, nhếch mép cười bất lực. Quả nhiên lời nói của những tên Alpha như Anton không thể tin tưởng được. Trước khi tôi đi hắn còn nói hắn vô cùng thích tôi, vậy mà giờ đã sớm tìm được tình lữ mới ở bên. Hoá ra những lời thề thốt hứa hẹn trong cơn hoạn nạn đều là giả dối. Anton chỉ coi tôi như một món đồ chơi, một công cụ để trả thù. Một khi hắn đã cảm thấy món đồ này lỗi thời hoặc không còn sử dụng được nữa, hắn sẽ thẳng tay mà vứt bỏ. Hắn không giết chết tôi có lẽ đã là may mắn lắm rồi.
Tôi ôm bụng tựa lưng vào cửa, tự lẩm bẩm một mình:
"Không sao đâu bé cưng. Không có hắn thì ta vẫn sẽ tự nuôi con trưởng thành được."
Tôi ngồi trong nhà vệ sinh ba mươi phút để đợi Anton và nhân tình của hắn ta rời đi rồi mới đi ra. Trong không khí dường như vẫn thoang thoảng mùi Alpha mãnh liệt của hắn làm tôi không nhịn nổi mà lại nôn khan thêm một lần nữa.
Tan ca, tôi lên mạng tìm một số loại thực phẩm và thuốc bồi bổ cơ thể cũng như dưỡng thai. Tôi nghĩ rồi, tôi nhất định phải giữ lại đứa bé này. Dù sao nó cũng chẳng có tội tình gì, chỉ là tới không đúng lúc mà thôi. Đứa nhỏ bỗng nhiên trở thành động lực to lớn để tôi có thể chăm chỉ làm việc mà sống tiếp.
Lý Thiệu Hy thấy tôi mua bí đỏ, cá thu về thì tròn mắt, kêu rằng lâu lắm rồi chưa được ăn mấy món ngon như vậy. Tôi mỉm cười xắn tay áo vào bếp, bắt đầu trổ tài nấu nướng. Kinh nghiệm làm người giúp việc của tôi bao nhiêu năm lần nào cũng áp dụng thành công cả. Chẳng mấy chốc, một nồi cháo bí đỏ và cá thu sốt mật ong đã bày ra trước mắt Lý Thiệu Hy. Khói bốc lên từ những đĩa đồ ăn toả ra khắp phòng càng làm ấm thêm không gian nhỏ bé.
Lý Thiệu Hy ăn rất nhiều giống như bị bỏ đói lâu ngày. Nó vừa ăn vừa tấm tắc khen tay nghề của tôi. Lý Thiệu Hy muốn làm căn phòng bớt yên tĩnh bèn bật tivi, ngay chuyên mục tin tức giải trí.
"Thiếu gia Anton nhà họ Lý chuẩn bị kết hôn. Đây là tin tức gây chấn động nhất trong giới kinh doanh và chính trị mấy ngày gần đây. Danh tính vị hôn thê của anh vẫn được giữ kín, nhưng theo phán đoán, đây là một trong những đứa con của gia tộc Omega nổi tiếng. Điều này sẽ càng củng cố thêm danh tiếng và địa vị của thiếu gia Anton trong gia tộc của mình cũng như trên chính trường."
Tôi thấy đứa nhỏ trong bụng lại làm loạn, thầm mắng sao con lại bướng bỉnh thế chứ? Hay con nghe tin cha ruột mình chuẩn bị lấy người khác nên đang biểu tình hả?
Tôi nhìn hình ảnh không lộ mặt mà báo giới chụp được về Anton trên màn hình, vẫn là bóng lưng vững chãi cao lớn giống hệt như trong tiềm thức của tôi. Tôi thở dài, số phận là vậy, đã định sẵn đứa trẻ này sinh ra sẽ không có cha. Nhưng không sao, tôi sẽ dùng cả cuộc đời phía trước để bao bọc, bảo vệ nó, kể cả có làm trâu làm ngựa tôi cũng phải cho nó một cuộc đời đáng sống. Tôi muốn sinh nó ra không phải vì nó là con giữa tôi và Anton, mà tôi không muốn chỉ vì nghiệt duyên giữa tôi và hắn mà một sinh mệnh lại không được nhìn ngắm thế gian tươi đẹp này.
Tivi đã chuyển sang tiết mục khác, Lý Thiệu Hy ăn xong cũng đang tự giác dọn dẹp bát đũa. Tôi cắm một bình nước nóng, ngồi bó gối lắng nghe tiếng nước sôi ì ùng bên tai. Không biết tôi ngủ quên từ bao giờ, nhưng tôi có một giấc mơ, một cơn ác mộng.
Tôi thấy mình sinh ra một đứa bé rất trộm vía, rất dễ thương.
Tôi đang bế nó đi trên một cánh đồng lúa chính vàng tưởng chừng kéo dài vô tận.
Bầu trời bất chợt mây dông nổi lên, một bóng người lướt qua cướp mất đứa bé trong lòng tôi.
Tôi la hét, đuổi theo bóng đen đó nhưng mãi mãi không thể chạm tới được.
Một tiếng sấm rền vang trên cao, bóng đen cùng đứa trẻ biến mất không một dấu vết.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com