Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 12. Xuẩn xuẩn dục động

Đến khách sạn đã đặt trước, Tiêu Chiến cầm hai tấm thẻ phòng, mang theo Vương Nhất Bác đến phòng "001".

Trước khi Vương Nhất Bác đến, những việc đặt vé máy bay và khách sạn đều thuộc phạm vi chức trách của Thư ký Triệu, cho nên những việc này sớm đã sắp xếp ổn thỏa từ một tháng trước, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

Ngay cả vé máy bay cho người mới đến thành phố Z cũng do Tư Thần giúp đỡ tạm thời sắp xếp, tuy nhiên thời gian vội vàng, sau khi đặt vé máy bay lại quên sắp xếp quan trọng nhất khác - khách sạn.

Trong đại sảnh, Tiêu Chiến hỏi người phụ trách cần một phòng trống. Anh không phải cấp trên bạc đãi cấp dưới, nên đương nhiên đã sắp xếp cho Vương Nhất Bác một phòng sang trọng giống như Tư Thần, chỉ có thể nghĩ sắp xếp tạm thời như vậy không cách nào khác để khách sạn giao ra phòng thiếu hụt, thậm chí muốn một phòng cao cấp là vô vọng, được biết tất cả các phòng đều đã có khách, cho nên cuối cùng chỉ có thể để cậu ta và mình đến phòng VIP "phòng cho tổng thống".

Tiêu Chiến sẽ không quá quan tâm tới sự sắp xếp này. Anh không thích ồn ào, bất quá tính tình Vương Nhất Bác lại trầm tĩnh, ngay cả khi cậu không nói, người ta cũng dễ dàng quên mất sự tồn tại của cậu, bởi vì cậu thực sự có thể đứng yên và không gây ra bất kỳ tiếng động nào.

Đây là điều mà Tiêu Chiến biết từ khi Vương Nhất Bác sống ở nhà anh, mà nam sinh này cũng ở nhà mình chờ đợi lâu như vậy, hơn nữa, phòng tổng thống này có tổng cộng 80 mét vuông, một chiếc giường đặc biệt lớn, còn có giường sofa trong phòng khách có kích thước tương đương và thoải mái như một chiếc giường đơn, cho nên phòng khác nhau, đối với Tiêu Chiến mà nói kỳ thật cũng không có gì khác biệt.

Căn phòng tổng thống này chứa nhiều nam sinh cũng không miễn cưỡng, ngược lại, Tiêu Chiến có thể để nam sinh này hoạt động dưới mí mắt mình, như vậy mới yên tâm.

Vương Nhất Bác đi theo Tiêu Chiến vào phòng khách sạn, nhưng chỉ đứng nghiêm ở cửa, chậm rãi kéo tay nắm cửa cẩn thận đóng cửa lại sau lưng. Cậu nắm chặt tay cầm vali, đưa vali đến trước mặt, để Tiêu Chiến không nhìn thấy những ngón chân khôngban phận của mình.

"Sao vậy? Sợ à?" Tiêu Chiến không quan tâm, đã xỏ đôi dép dùng một lần trong khách sạn, bước vào trong, lại nhận ra nam sinh không đi theo phía sau liền dừng lại, cách phòng khách hỏi.

Bởi vì trong phòng hoàn toàn yên tĩnh, cho dù Tiêu Chiến nói với âm lượng bình thường, Vương Nhất Bác đứng ở cửa cũng có thể nghe rõ.

Vương Nhất Bác nuốt nước bọt, cảm thấy yết hầu chuyển động, nhưng lại khẩn trương đến mức không nói được lời nào. Cũng không phải sợ hãi, chỉ là lo lắng.

“Đến đây, tôi không ăn thịt cậu.” Tiêu Chiến cho rằng Vương Nhất Bác sợ làm phiền mình, cho nên mới rúc vào trong góc như vậy, không dám tiến lên một bước.

Khi Tiêu Chiến vừa nói như vậy, Vương Nhất Bác cau mày, mím chặt môi. Nếu được phép, cậu thậm chí còn muốn tìm một cái lỗ chui xuống, bởi vì để cậu ở cùng phòng với người mình thích là một thử thách, cũng là quá trình đáng sợ trong lòng.

Thái tử này chưa từng có người trong lòng, bao năm qua cũng chưa từng vừa ý ai, là nam hay nữ cũng chưa lọt vào mắt cậu. Một người như vậy, làm sao biết được thế nào là thích, làm sao có thể xác nhận được nội tâm của mình?

Bọn họ đến khách sạn đã gần tối, cho nên mỗi người tắm rửa, ổn định chỗ ở, cũng vừa lúc ăn tối.

Tiêu Chiến tắm trước, trong lúc Vương Nhất Bác đang tắm đã sắp xếp cho người ta đem bữa tối lên. Anh quấn mình trong chiếc áo choàng tắm màu trắng nhung san hô, ngồi trên ghế sofa trong phòng khách, trượt chiếc máy tính bảng trên đùi, đọc tài liệu.

Vương Nhất Bác tắm không lâu, trước đây trong phủ Thái tử đều có hạ nhân lo việc tắm rửa, nhũng thứ này cũng là hạ nhân giúp chuẩn bị, như vung hương liệu vung cánh hoa, cho vào nước ấm để chuẩn bị thay quần áo, chưa bao giờ tự mình làm.

Lần đầu tiên cậu nhìn thấy vòi hoa sen là ở nhà Tiêu Chiến. Khi đó Tư Thần dạy cậu một ít từ hiện đại, nói chuyện với cậu về các từ thông dụng, nhưng khi nói đến tắm rửa, Vương Nhất Bác lại có chút khó hiểu.

Đối với Vương Nhất Bác, tắm rửa và tắm rửa không giống nhau. Tắm rửa đơn giản là rửa tay rửa chân, nhưng theo như lời Tư Thần nói là đi vào phòng tắm rửa sạch toàn thân. Sau đó, Tư Thần giống như cầm tay dạy một đứa trẻ, giải thích tất cả những chuyện cần biết, đặc biệt là một số lẽ thường trong cuộc sống, đều kể hết.

Trong mười ngày đem một người “cổ đại” biến thành người “hiện đại”, không biết là do Tư Thần dạy có phương pháp hay vì Vương Nhất Bác vốn là một người thông minh.

Vương Nhất Bác bước ra khỏi phòng tắm, cậu quay đầu nhìn xung quanh, hiển nhiên là đang tìm Tiêu Chiến.

Không thấy Tiêu Chiến, một khắc như vậy, hơi thở của cậu như ngừng lại. Cậu cảm thấy sợ hãi chưa từng có, thậm chí còn mãnh liệt hơn lần đầu tiên cậu phát hiện ra mình đang ở trong một hoàn cảnh xa lạ.

Ding Dong.

"Tiêu tổng, bữa tối ngài gọi đã đưa tới."

Nghe tiếng động ngoài cửa, Tiêu Chiến đứng thẳng người đi ra cửa, phát ra tiếng dép lê ma sát trên mặt đất. Anh ta từ sau bức tường xuất hiện trước mặt Vương Nhất Bác, hai người bốn mắt nhìn nhau, Vương Nhất Bác rõ ràng thở phào nhẹ nhõm.

"Tắm xong cứ đến đây." Giọng điệu Tiêu Chiến có chút ra lệnh, Vương Nhất Bác cũng không chú ý.

Tiêu Chiến mở cửa, nhân viên phục vụ khách sạn ngoài cửa bước vào, bố trí bàn ăn cho họ. Bởi vì là phòng tổng thống VIP nên ngay cả bữa tối cũng được dọn ra như một bữa ăn dưới ánh nến, khăn trải bàn màu đỏ rượu, bày trí đồ vật ngay ngắn, bát, đũa, dao nĩa và ly đế cao đã bày sẵn, bữa ăn cho hai người cũng được đặt trên bàn, một bàn đồ ăn bày ra chính giữa, salad hoa quả, món nguội cái gì cần có đều có.

Sau khi bày biện ra, nhân viên phục vụ đang định nói gì đó với Tiêu Chiến, hai tay để trước ngực, có chút cúi người: "Tiêu tổng, bữa tối của ngài đã được bày trí xong, mong ngài và bạn ngài..."

Những lời còn lại của cô bị nuốt chửng xuống bụng, khi nhìn thấy nam sinh mặc áo choàng tắm màu trắng đến gần từ phía sau Tiêu Chiến.

Khi Tiêu Chiến nhờ người ta làm bữa ăn, chỉ nói chuẩn bị phần ăn cho hai người, cũng đặc biệt nhấn mạnh nói muốn món ăn Trung Quốc, đồng thời còn đưa ra yêu cầu đặc biệt như không cay, thêm giấm, thêm rau mùi..., vô cùng sợ bỏ sót chi tiết nào đã quên nói rõ.

Nói như vậy, còn dụng tâm như thế, bọn hắn lại suy đoán ra ý tứ của Tiêu Chiến, tự cho là thông minh nghĩ đây là bữa tối với một nửa khác, mới có thể lên kế hoạch tỉ mỉ như thế.

Tiêu Chiến đương nhiên biết bọn họ đã hiểu lầm, ngay lúc các cô lấy nến thơm ra đặt lên bàn thắp sáng, Tiêu Chiến vẫn tiếp tục khoanh tay dựa vào tường nhìn chằm chằm vào bóng dáng bận rộn của bọn họ.

"Thực xin lỗi, Tiêu tổng... tôi..."

Cô gái này chỉ mới ngoài hai mươi, có lẽ giống Vương Nhất Bác, chỉ coa điều trông Vương Nhất Bác lại trưởng thành hơn người cùng tuổi.

Tiêu Chiến xua tay: "Thôi vậy."

Anh biết các cô không có lỗi trong việc này, chẳng qua là nghe theo quản lý làm việc mà thôi, mà chính anh trước đó không biểu lộ rõ ràng, cho nên càng không thể trách các cô.

Cô gái hoảng sợ nhìn bàn ăn, sau đó đưa tay về phía đồ đạc bày trí và nến thơm: “Tôi vẫn nên thu dọn những thứ này…”

"Cô đi trước đi, tốn nhiều thời gian bày trí như vậy mà muốn thu dọn, bữa tối này không cần ăn."

Cô gái nghe vậy, sững sờ dừng lại, có lẽ là khí thế bàng bạc, tự nhiên khiến người ta cảm thấy bị áp bách, cô sững người một lúc mới nhận ra mình bất động càng khiến người ta khó chịu hơn, buộc mình thu bàn tay cứng ngắc, chỉ có thể đặt bên cạnh, đứng nghiêm.

Quả nhiên, cô gái run rẩy lùi lại vài bước, để Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác thong thả, động tác có phần nặng nề lui về sau.

Căn phòng trở lại yên tĩnh, nhưng không chói tai. Tiêu Chiến quay người, lúc này mới có thể ở khoảng cách gần nhìn rõ Vương Nhất Bác, cũng lần đầu tiên nhìn thấy nếp nhăn giữa lông mày của cậu không còn rõ ràng nữa mà ngày càng sâu.

Khi hắn chưa mở cánh cửa này, thời điểm đứng ngoài phòng tắm đối diện với Vương Nhất Bác, anh chỉ nhìn Vương Nhất Bác hai giây, cách xa mười bước, đối với Tiêu Chiến cận thị, muốn nhìn rõ ràng thật không dễ.

Bây giờ bọn họ cách nhau ba bước, Tiêu Chiến cuối cùng cũng nhìn rõ.

Chẳng trách cô gái kia nhìn thấy Vương Nhất Bác đi ra, cô do dự một giây, sau đó mới xin lỗi lời vừa nói. Tiêu Chiến vốn tưởng cô chỉ đơn thuần thấy một nam sinh khác trong phòng bước ra, suy nghĩ miên mang mà thôi.

Tiêu Chiến dò xét Vương Nhất Bác từ trên xuống dưới, miệng thở dài một hơi.

"Sao vậy, Tiêu... Tiêu tổng?" Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nghiêm túc của Tiêu Chiến, hoặc có lẽ cảm nhận được sự khác thường đột ngột của Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác có chút lo lắng.

Tiêu Chiến từng bước đi về phía Vương Nhất Bác, đuôi tóc vẫn còn nhỏ giọt nước, bước những bước dài, thân hình thẳng tắp từ từ tiến lại gần nam sinh vốn đã run rẩy.

Tiêu Chiến đứng trước mặt Vương Nhất Bác không nói gì, nhìn phản ứng run rẩy của nam sinh cũng không giải thích, chỉ cụp mắt xuống, rơi vào ánh mắt không dám ngước lên của nam sinh.

Không biết là cố ý hay vô ý, Tiêu Chiến dán rất gần Vương Nhất Bác, thậm chí không cho cậu bất cứ không gian nào có thể tự do hô hấp, cũng chỉ cách nhau vài centimet, Vương Nhất Bác chỉ cần cử động là có thể chạm vào làn da của Tiêu Chiến.

"Cậu... không biết cách mặc?" Giọng nói trầm thấp của Tiêu Chiến vang lên bên tai Vương Nhất Bác, Vương Nhất Bác có chút nghi ngờ ngước mắt lên.

"Mặc… cái gì...?"

Tiêu Chiến thấy vậy nghi ngờ nam sinh, không tức giận, chỉ là không nói một lời, giơ hai tay lên luồn vào dưới cánh tay Vương Nhất Bác, lỏng lẻo ôm lấy cậu, sau đó cúi đầu ghé sát vào tai cậu.

Động tác này mập mờ như thế, áo choàng tắm buông lỏng trên người, nhìn họ giống như hai chàng trai ý loạn tình mê, cũng là thiên thời địa lợi nhân hòa.

"Tiêu... Tiêu tổng... anh..." Vương Nhất Bác cảm thấy tim mình như muốn nhảy ra khỏi cơ thể, người đàn ông này áp sát mình, còn ôm mình, giống như đang lơ lửng trên đám mây, có chút không thực tế.

Vương Nhất Bác lùi lại một tấc, Tiêu Chiến tiến một thước lại gần, hai tay vẫn vòng qua eo cậu, mà Vương Nhất Bác lại bởi vì muốn kéo xa khoảng cách với Tiêu Chiến mà cúi người, lúc này vô thức bị cánh tay của Tiêu Chiến chống đỡ.

Tiêu Chiến cầm chiếc áo choàng tắm nhung san hô trong tay, đỡ nam sinh đứng vững, sau đó kéo áo choàng tắm đến trước người, quấn thật kỹ, thắt nơ cho cậu ở phía trước, thắt đai lưng buộc quanh eo cậu.

“Áo choàng tắm, mặc như thế này.” Tiêu Chiến mặc áo choàng tắm cho cậu xong, thản nhiên nói.

Vương Nhất Bác lúc này mới hồi phục tinh thần, cảm giác mặt nóng bừng, cậu biết mình bây giờ đỏ như quả táo, chỉ có thể cúi đầu, thầm cầu nguyện Tiêu Chiến không nhìn thấy.

"Làm sao vậy? Chẳng lẽ cậu cho rằng, tôi có suy nghĩ với cậu..." Giọng nói của Tiêu Chiến không giống không vui, càng không có một tia tức giận, nhưng thật ra là tâm tình gì, Vương Nhất Bác nghe không hiểu.

"Không có... không có..." Vương Nhất Bác kích động phủ nhận, trước khi Tiêu Chiến kịp nói xong.

Cuối cùng bọn họ ngồi xuống, cùng nhau ăn bữa tối, nhưng bởi vì mất một khoảng thời gian, dường như đã không còn nóng nữa.

Tiêu Chiến cũng không ngại, cảm thấy đồ ăn nóng hổi sẽ bị bỏng miệng, ngược lại nhiệt độ lúc này thích hợp hơn, cho nên hai người vẫn cứ như vậy mà dùng bữa.

Thời gian dùng bữa tối hai người rất im lặng, thỉnh thoảng chỉ có âm thanh nâng lên đặt xuống ly rượu, còn có âm thanh đũa chạm vào bát đĩa, chỉ có điều trong bữa tối này, mặc dù hai người đều không nói gì, dường như trao đổi ánh lại không ít.

Bọn họ ngồi đối diện nhau, Vương Nhất Bác nhịn không được ánh mắt muốn nhìn Tiêu Chiến, dường như mỗi lần đem đữa gắp thức ăn cho vào miệng liền thừa cơ hội ngưpcs mắt nhìn Tiêu Chiến, cũng không biết mục đích là gì, đơn thuần mà nghĩ chỉ muốn nhìn anh hay là muốn biết anh có đang nhìn mình không?

Người đàn ông trước mặt bình tĩnh ăn bữa tối, nhất cử nhất động đều rất ổn trọng, khiến người ta cảm thấy người đàn ông này vừa đáng tin cậy vừa trưởng thành, nhưng cũng là một người đàn ông lạnh lùng vô tình.

Bộ dạng của Tiêu Chiến là thứ mà Vương Nhất Bác chưa từng thấy trước đây.

Trong Tử Cấm Thành, mọi người đều nghe theo lời cậu, như thể vô cùng sợ hãi làm không tốt sẽ đắc tội mình. Hiện tại, chỉ có Tiêu Chiến mới có thể gọi tên Vương Nhất Bác, lại để cậu làm việc cho anh, như thể đó là chuyện đương nhiên, cũng không coi trọng thân phận của mình. Mặc dù trước đây Tiêu Chiến không tin tưởng lời nói của cậu bao nhiêu, nhưng vẫn hết lần này đến lần khác giúp đỡ cậu, cân nhắc sở thích của cậu.

Vấn đề không tin tưởng thực ra không quan trọng đối với Vương Nhất Bác, bởi vì cậu có thể hiểu được cảm xúc của Tiêu Chiến, đặc biệt sau khi hiểu được tính chất công việc của anh, mới có thể đồng cảm với anh. Cho nên, mặc dù đoạn thời gian khi còn bé đã gặp qua người khác muốn hãm hại cậu, cậu biết rõ giữa hai người vẫn có sự khác biệt.

Điều này là do Tiêu Chiến thực sự không muốn tính mạng của cậu, mà ngược lại, anh muốn giữ mạng của mình, mới có thể gọi bác sĩ chữa trị cho mình.

Vương Nhất Bác phát hiện Tiêu Chiến là người mạnh miệng mềm lòng, ngoài miệng nói những lời vô tình như vậy, nhưng suy nghĩ trong lòng lại mâu thuẫn với hành động.

Hiển nhiên, nội tâm Vương Nhất Bác đã nghiệm chứng.

Khi Tiêu Chiến đưa miếng dưa hấu trên đĩa lên miệng nếm thử, miếng dưa hấu đỏ tươi vẫn còn nhỏ nước dừng lại bên miệng, mắt anh dán chặt vào máy tính bảng trên bàn, vẫn đang xem tài liệu: "Sau này cậu đừng mặc áo choàng tắm nữa, trực tiếp mặc đồ ngủ."

Vương Nhất Bác đang đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, cho là mình nghe nhầm. Cậu đột nhiên ngẩng đầu, cho là lý trí của mình đã bị ham muốn trong lòng làm mờ đi.

Tiêu Chiến cảm giác được ánh mắt đang nhìn mình, ngước mắt lên, bắt gặp ánh mắt Vương Nhất Bác, ngón tay tùy ý gõ gõ mặt bàn: “Tôi nói, nếu không biết mặc áo choàng tắm thì đừng mặc, hiểu chưa?"

Vương Nhất Bác sợ hãi trước thay đổi thái độ đột ngột của Tiêu Chiến. Mặc dù Tiêu Chiến không la hét hay là thể hiện ra thái độ tức giận, nhưng Vương Nhất Bác biết rõ mệnh lệnh của Tiêu Chiến là bảo mình sau này không được làm như vậy trước mặt anh.

Cậu không biết tại sao Tiêu Chiến lại như vậy, trong lòng thầm nghĩ, chẳng phải vừa mới ở chung rất tốt sao?

Cậu nghĩ không biết mình đã làm sai ở đâu. Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, cậu gật đầu với Tiêu Chiến, cuối cùng kéo chặt áo choàng tắm vốn đã rộng thùng thình quanh ngực, để che kín phần da thịt lộ ra trên ngực. Cậu cảm thấy hạ thân mát lạnh, cúi mắt xuống thấy áo choàng tắm trên đùi đã bị tách ra, để che đi boxer màu đen lộ ra trong không khí, mới cúi đầu, giơ miếng dưa hấu lên trước mặt, đưa vào miệng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com