Chương 115: Chấp niệm của Tiểu Tán
Hehe, trong lúc chờ post fic, Bòn nhận được quà nè:
Quà Nhung Nguyễn tặng Bòn ~ Vẽ cảm xúc về cuộc tình Tư tế Yibo và Tiểu Tán >.< Cám ơn Nhung thật nhiều đã ủng hộ tinh thần cho Bòn nha.
.
.
.
Tácgiả: Bòn
Beta: Ying9791 (Na)
..//..
- Vì sao anh lại chọn Tiêu Chiến? Sao anh lại đi theo để duy trì mạng sống cho anh ấy?
Tiểu Tán ngẩng đầu lên, có chút không ngờ đến Vương Nhất Bác lại thắc mắc điều này. Nhưng đó cũng chẳng phải điều bí mật, Tiểu Tán thành thật đáp:
- Vì ta nhìn thấy.
Vương Nhất Bác không nghĩ mọi chuyện chỉ đơn giản như vậy, có chút bất ngờ ngoài tưởng tượng. Tiểu Tán lại mỉm cười, ôn tồn kể rõ hơn:
- Ta không nhớ bản thân đã chìm trong uất hận với Tội hồn bao lâu, nhưng bỗng một ngày, trong ảo cảnh, ta nhìn thấy một đứa trẻ chào đời, và linh cảm đến rất rõ ràng là đứa trẻ ấy sẽ giúp ta tìm gặp Tư tế Yibo. Lúc đó, khát khao được gặp đứa trẻ ấy dâng lên vô cùng mãnh liệt, kể từ đó ta đã điên cuồng tìm đứa trẻ ấy.
"Đó cũng là lần đầu tiên ta thử rời khỏi Kim tự tháp này. Thật không ngờ, ta có thể dễ dàng ra khỏi đây. Suốt nhiều năm qua ta không hề biết bản thân không hề bị giam cầm. Tuy nhiên, tâm trí vẫn rất mơ hồ, không rõ là tỉnh hay mê, ta chỉ đi theo linh cảm của bản thân. Ta phiêu bạt khắp mọi nơi, không ngừng liên kết với hình ảnh được nhìn thấy, truy ra tung tích đứa trẻ kia. Ta không biết nó ở đâu, sinh sống tại nơi nào, chỉ bằng linh cảm mà trôi dần mãi về phía Nam.
Đến khi ta tìm thấy đứa bé ấy, dường như đã rất nhiều năm trôi qua. Từ một đứa trẻ đỏ hỏn đã lớn thành cậu bé chừng 5-6 tuổi. Đáng tiếc là lại vừa trút hơi thở cuối cùng trên giường bệnh.
Đứa bé ấy không thể chết được! Ta nhìn thấy rõ ràng hình ảnh nó đưa ta đến gặp Tư tế Yibo. Vì vậy, ta dựa vào sức mạnh hồi sinh của Tội hồn, nhập vào thân xác đứa bé, giữ lấy hơi thở cho nó, duy trì sự sống ấy. Đó cũng là điều duy nhất ta suy nghĩ được trong thời khắc quyết định đó.
Điều bất ngờ là khi nhập vào bên trong cơ thể kia, ta liền cảm thấy vô cùng dễ chịu. Từ giây phút mất đi mạng sống, hòa thành một thể cùng Tội hồn, đó là khoảnh khắc ta cảm thấy nhẹ nhàng, thanh thản nhất. Ta phát hiện ra, mọi thứ có lẽ đến từ trái tim lương thiện, thanh khiết của đứa trẻ.
Đứa trẻ này thật sự rất ôn hòa, tâm lành như nước, tiếc là yểu mệnh. Ta tin đó chính là thứ liên kết giúp ta tìm ra nó, dựa vào linh hồn trong sáng ấy, tìm được chút bình yên cho linh hồn mình.
Ta ngủ vùi trong cơ thể ấy rất lâu, dường như Tiêu Chiến cũng phát hiện ra sự tồn tại của ta. Cậu ấy không bao giờ muốn nổi giận để ta thức giấc, cậu ta nghe theo tiếng gọi sâu thẳm trong lòng ta là trở về Ai Cập, và cũng vì ta mà nghi ngờ và bài xích Kim tự tháp, không bao giờ muốn bước chân vào nơi tăm tối ấy."
Vương Nhất Bác lắng nghe, dẫn tiếp câu chuyện:
- Nhưng cuối cùng Tội hồn vẫn mạnh mẽ hơn. Rất nhiều lần anh đã thức tỉnh, tìm về Kim tự tháp giam cầm như con đường về nhà. Và trong những lần đó đã có lúc một phần tâm trí của Tiêu Chiến cũng thức tỉnh theo, nên anh ấy mới cảm thấy Kim tự tháp giam cầm quen thuộc, còn để lại cả dòng chữ cảnh báo trò chơi mở quan tài.
Tiểu Tán nói:
- Quả thật Tiêu Chiến đã nhiều lần thức tỉnh. Tinh thần cậu ấy rất mạnh mẽ, đấu tranh với Tội hồn cũng vô cùng quyết liệt. Tội hồn luôn thôi thúc ta quay về Kim tự tháp này, còn Tiêu Chiến thì kiên quyết không bao giờ đặt chân vào Kim tự tháp. Cho dù từ phương Nam trở về Ai Cập, cậu ấy cũng vẫn tránh xa các lăng mộ. Không hiểu nguyên nhân gì đã tác động và dẫn dắt, cuối cùng, Tiêu Chiến vẫn đi vào Kim tự tháp.
Vương Nhất Bác nhìn qua Oubestet, hình bóng linh hồn của con mèo tỏ vẻ rất tự hào với thành tích của mình. Vương tử càng khẳng định suy nghĩ của mình.
Trong cái đêm Tiêu Chiến đi tìm Kiên Quả thì Oubestet bên trong Kim tự tháp đã cảm nhận được khí tức của chủ nhân, liền điều khiển Kiên Quả gặm mặt dây chuyền cung Thiên Bình chạy đến ngay lối vào, dẫn dụ Tiêu Chiến. Ngay khi Tiêu Chiến đến gần thì bùa chú "Trừ Tiểu Tán" phát huy tác dụng, đánh bật làm hé lộ cửa ra vào. Nhưng xem ra, bùa chú mà người xây mộ của Ramsis tạo ra không có ảnh hưởng gì đối với sức mạnh của Tiểu Tán bên trong Tiêu Chiến, còn Oubestet có thể đã được bảo vệ ngay khi dâng tim cùng Tư tế, vì thế nó ngang nhiên ở trong Kim tự tháp này mà không hề e sợ bùa chú "Trừ Tiểu Tán". Chỉ tiếc là lúc đó Tiêu Chiến sợ Kim tự tháp như sợ tà, lập tức ôm Kiên Quả chạy mất, nào có ý định tiến vào bên trong nhận chủ tớ với một con mèo ma.
Tuy nhiên, chuyện tương lai mà Tiểu Tán nhìn thấy chắc chắn sẽ xảy ra. Tiêu Chiến rốt cuộc vẫn bước chân vào Kim tự tháp này, vẫn từng chút một tiếp cận với câu chuyện 2000 năm trước.
Tiểu Tán mỉm cười:
- Ta theo Tiêu Chiến lâu như vậy, chờ đợi lâu như vậy, chờ đợi hơn 20 năm, cậu ấy vẫn không đưa ta đi gặp Tư tế Yibo, cuối cùng lại gặp ngươi. Ngươi khá giống Tư tế Yibo, lại biết rõ mọi chuyện về ngài, tháo gỡ khúc mắc trong lòng ta. Có lẽ đây chính là cách mà Tiêu Chiến giúp ta tìm được tư tế Yibo theo đúng linh cảm mà ta nhìn thấy. Linh cảm của ta trước giờ quả thật không bao giờ sai.
Vương Nhất Bác nhất thời lặng người đi, cảm giác mông lung đầy nghi vấn. Linh cảm của Tiểu Tán không bao giờ sai? Nhưng... dường như có vài chuyện chưa từng xảy ra, mà anh ta vẫn có thể nhìn thấy. Lẽ nào linh cảm còn có thể thông qua lời kể mà nhìn thấy?
Cảm xúc hoang mang thoáng qua ấy rất nhanh bị Vương Nhất Bác xem nhẹ bởi một câu hỏi quan trọng với y hơn:
- Như vậy... nếu anh rời đi, Tiêu Chiến sẽ...
Vương Nhất Bác bỏ lửng câu hỏi, ánh mắt tràn đầy lo lắng bất an. Tiểu Tán hiểu, chỉ có thể nhạt giọng cười buồn:
- Ta rời đi, sẽ để lại cho Tiêu Chiến một thân xác như thời điểm ban đầu ta tìm thấy cậu ấy. Là một cơ thể vừa trút hơi thở cuối cùng.
Hai tay Vương Nhất Bác liền siết chặt vào Tử thư, toàn thân sững sờ bất động. Con tim y nhói lên cơn đau tột cùng, vòm miệng mặn đắng. Suýt chút nữa đã không thể trụ vững trên đôi chân của mình.
Y vẫn luôn chờ một kì tích. Vẫn mong một phép màu. Nhưng mà, người duy trì mạng sống cho Tiêu Chiến lại vừa nói với y, sẽ hoàn trả cho y, một thân xác đã chết của Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác cố nén xuống xúc động, vẫn bám víu vào tia hy vọng mong manh, giọng nói bắt đầu run lên:
- Nếu vậy... trước khi anh rời đi, có thể thức tỉnh Tiêu Chiến một lần không? Một, một chút thôi cũng được?
Một chút thôi, trong khoảnh khắc thôi, để y và hắn được nói lời từ biệt cuối cùng.
Bởi chia xa phải có lời từ biệt, phải có lời ước hẹn. Không thể chờ nhau ở kiếp này, y nguyện gặp lại Tiêu Chiến ở kiếp sau. Hoặc ít nhất, y muốn bày tỏ với Tiêu Chiến những lời hắn luôn chờ mong:
"Tiêu Chiến... em yêu anh. Em bằng lòng đeo nhẫn của anh, ở ngón áp út, cùng anh xây dựng một mái nhà."
Để Tiêu Chiến ra đi, không còn điều gì luyến tiếc.
Chỉ là, Tiểu Tán lại mỉm cười chua xót với y:
- Ta đã tách khỏi Tội hồn, không còn sức mạnh tái sinh người chết của Apep. Hơn nữa, ta duy trì mạng sống cho Tiêu Chiến nhưng chưa bao giờ tác động đến tinh thần hay nhận thức của cậu ấy. Hiện giờ ta đã điều khiển thân xác này, có lẽ, Tiêu Chiến thực sự đã chết rồi, không thể tái sinh được nữa.
Vương Nhất Bác hụt bước chân, loạng choạng lùi một bước, rồi cố giữ thăng bằng mà lùi thêm hai bước nữa. Cuộn Tử thư trong tay y bị siết đến in hằn các vết nhăn nhỏ, bật run theo tâm trí bàng hoàng của người đang cầm.
Y không muốn chấp nhận. Y chờ đợi, y cố đấu tranh, y gắng gượng đến giờ phút này, chỉ mong một kì tích. Tất cả những gì y cố gắng không thể đổi lại hơi thở cho Tiêu Chiến hay sao? Không thể một lần cuối cùng được nói lời từ biệt ư? Từ nay không có hắn cạnh bên, y biết sống thế nào? Không có hắn, y giải được lời nguyền còn có ý nghĩa gì? Không có hắn, thế giới trong y sẽ sụp đổ...
Tiểu Tán nhìn thấy phản ứng cố kìm nén đau thương của Vương Nhất Bác, mường tượng hiểu ra mối quan hệ của người thanh niên này với Tiêu Chiến. Anh ta rũ mắt xuống, đăm chiêu suy tư.
Vương Nhất Bác hít thật sâu để lấy lại bình tĩnh, ngăn không cho giọt lệ chảy dài xuống. Y mất Tiêu Chiến rồi, đánh mất điều quý giá nhất của y thật rồi. Dù không muốn chấp nhận cũng không thể cứu vãn được gì.
- Cảm ơn anh đã cho tôi biết tường tận. - Vương Nhất Bác thốt ra lời thật nhỏ.
Tiểu Tán khẽ gật đầu. Anh ta nhìn xuống chiếc nhẫn vẫn luôn nắm trong tay, lưu luyến không rời mắt. Nhưng cuối cùng, anh ta vẫn nâng lên, hướng về phía Vương tử:
- Trả cho ngươi.
Chiếc nhẫn của Tư tế Yibo, nhưng ngài giao cho gia tộc của Gyasi, thì phải hoàn trả cho bọn họ.
Vương Nhất Bác không ngờ Tiểu Tán sẽ trả lại vật trân quý ấy cho mình, còn nghĩ rằng anh ta sẽ ôm mãi chiếc nhẫn đến khi rời đi. Nhưng đây là vật gia truyền của tổ tiên, nên tất nhiên Vương tử sẽ nhận lại.
Đợi Vương Nhất Bác đeo nhẫn vào rồi Tiểu Tán mới mỉm cười, rồi thả lỏng cơ thể, khép nhẹ đôi mắt, chờ đợi sức mạnh của Tử thư dẫn dắt con đường vượt cửa ải thử thách, tiến vào Duat.
Vương Nhất Bác ngắm mãi hình ảnh này, là khoảnh khắc cuối cùng cơ thể của Tiêu Chiến có thể cử động. Một khi Tiểu Tán đi rồi, thứ còn lại chỉ là một thân xác giá lạnh mà thôi.
Phải một lúc lâu, Vương Nhất Bác mới từ từ mở cuộn Tử thư ra, bắt đầu cất tiếng đọc.
"Kazemde Zhan, tự Tiểu Tán, thuộc dòng dõi quý tộc họ Zhan, người đã dâng toàn bộ trái tim thanh khiết cho thần, hiện đang cầu mong một con đường vượt qua thử thách để đến với thần, đến với Duat.
..."
Từng lời hướng dẫn từ Tử thư vang lên khe khẽ, hóa thành sức mạnh hư vô, bao quanh lấy Tiểu Tán.
Oubestet vô cùng vui vẻ, nhảy ra khỏi vòng tay của Tiểu Tán, dạo quanh người chủ nhân.
Khi sức mạnh từ Tử thư hóa thành thực thể, tụ những quyền năng thành một con đường hư ảo vàng óng, mở lối đi vào các cửa ải thử thách linh hồn, Oubestet lập tức chạy đến, kêu meo một tiếng, hối thúc Tiểu Tán mau đi vào.
Tiểu Tán từ từ mở mắt, trầm ngâm nhìn con đường vàng óng mờ ảo kia. Là con đường đầy sức mạnh quyền năng mà Tư tế Yibo viết riêng cho anh ta, đưa anh ta đến thiên đường.
Chỉ là, con đường này không có ngài đi cùng, một con đường mà Tiểu Tán bước đi lẻ loi cô độc.
Trong khoảnh khắc đó, Tiểu Tán lại không muốn về Duat.
Anh ta chần chừ lưỡng lự, Oubestet liền chạy đến gần thúc giục. Tiểu Tán nhìn nó, lại nghĩ đây hẳn là điều Tư tế Yibo mong muốn, anh ta từ từ khép mắt lại, bắt đầu tách rời linh hồn ra khỏi cơ thể Tiêu Chiến.
Vương Nhất Bác nhìn thấy linh hồn Tiểu Tán đứng dậy, còn thân xác của người y yêu vẫn bất động ngồi tựa vào vách tường lạnh lẽo. Khoảnh khắc ấy, hai hàng lệ dài chảy xuống.
Y vẫn giữ giọng đọc bình thản, từng lời trong Tử thử được thốt ra rõ ràng, nhưng nước mắt lại tuôn rơi mãi không ngừng qua đôi má. Y đọc Tử thư tiễn Tiểu Tán rời đi, lại tựa đọc điếu văn vĩnh biệt tình yêu của mình.
Đau đến uất nghẹn.
Tiểu Tán đứng đó thật lâu, cuối cùng khom người xuống bế Oubestet lên, tiến đến con đường vàng óng đưa anh ta về chốn thiên đàng.
Ngay lúc đó, một bóng đen khổng lồ bất thình lình từ phía sau vươn cao tới, nhắm thẳng vào Tiểu Tán đâm xuống.
Vương Nhất Bác nhạy bén ngẩng đầu lên, phản xạ lập tức lao người đến, ôm lấy thân xác Tiêu Chiến lăn đi mấy vòng.
Choang một tiếng, bóng đen vụn vỡ thành hàng vạn con bọ cạp ngay nơi Tiêu Chiến vừa ngồi. Oubestet hốt hoảng gào lên. Con đường vàng óng lập tức biến mất, linh hồn Tiểu Tán lại quay về, hòa vào cơ thể Tiêu Chiến.
Tấn công thất bại, bóng đen hình con rắn quỷ khổng lồ tiếp tục vươn cao lên, tiếp tục nhắm vào Tiểu Tán mà đánh tới.
Vương Nhất Bác không kịp suy nghĩ, ôm chặt lấy cơ thể Tiêu Chiến, lăn tiếp thêm mấy vòng tránh né. Khi y chật vật đứng dậy, Tội hồn đang bắt đầu đòn tấn công tiếp theo.
Vương Nhất Bác vừa ôm cơ thể Tiêu Chiến, vừa tránh, trong lòng tràn ngập hoang mang.
Tiểu Tán có mặt dây chuyền Ankh của Tư tế phù phép, đủ sức mạnh phản công kéo Công chúa xuống hố bọ cạp khi nàng mở ra nắp niêm phong, cho nên linh hồn của anh ta vô cùng mạnh mẽ. Ngay khi hòa thành một thể với Tội hồn đã trở thành Vương, là thủ lĩnh của các linh hồn tạo nên Tội hồn. Cho nên việc linh hồn đầy oán hận của Tiểu Tán được thanh tẩy đã trở thành một đòn chí mạng với Tội hồn, không lý nào nó có thể tiếp tục tấn công anh ta.
Mà cách thức tấn công này giống như Tội hồn muốn tiếp tục bám lấy Tiểu Tán hơn là đánh tan linh hồn của anh ta. Chẳng lẽ, tận sâu trong thâm tâm Tiểu Tán vẫn còn có ám niệm đen tối chưa được gội rửa? Tội hồn đã tìm thấy ý niệm không yên đó, nên tiếp tục muốn hòa thành một thể với anh ta.
Nhưng Tiểu Tán còn điều gì chưa thỏa nguyện chứ, chính anh ta cũng đã chấp nhận về Duat, thấu hiểu tấm chân tình của Tư tế Yibo, chấp nhận hoàn trả chiếc nhẫn của ngài, đó không phải biểu hiện của một linh hồn đã được thanh tẩy hay sao.
Tiếp tục tránh né thêm đòn tấn công khác của Tội hồn, Vương Nhất Bác liền nhìn qua Tiểu Tán đang được mình ôm trong lòng, hỏi lớn:
- Tiểu Tán, chấp niệm của anh...
Lời nói đứt quãng giữa chừng, vì y nhìn thấy một gương mặt với đôi mắt rắn đầy hung bạo nhìn mình trân trân.
Một gương mặt đáng sợ như lúc Tiểu Tán còn điên dại.
Trong phút chốc, Vương Nhất Bác muốn đẩy Tiểu Tán ra theo phản xạ. Nhưng sự quen thuộc qua đường nét của Tiêu Chiến khiến y không thể nào ghét bỏ hình dáng này. Thay vì đẩy Tiểu Tán ra, y lại càng ôm chặt anh ta vào lòng, không cho anh ta nhìn y như thế nữa.
Nét mặt kia chính là biểu hiện Tiểu Tán đã bắt đầu hòa thành một thể với Tội hồn rồi. Tại sao lại như vậy? Anh ta còn oán hận điều gì?
Tội hồn lại đánh tới, trong phút giây hoang mang Vương Nhất Bác đã chậm một nhịp, đành xoay người qua che lấy Tiểu Tán, đưa lưng hứng chịu một đòn.
Ngàn vạn con bọ cạp đổ xuống lưng y, tạo ra sức mạnh kinh hồn, Vương tử ho lên một tiếng, phun ra đầy máu đỏ.
Cú đánh này khiến Vương tử gục ngã che lấy cơ thể Tiểu Tán bên dưới, không thể gượng dậy nổi.
Mà Tội hồn lại tiếp tục đánh tới.
Vương Nhất Bác ôm chặt lấy Tiểu Tán, bất lực nhìn bóng rắn khổng lồ kia chuẩn bị ập tới. Y nhìn thấy rõ, nhưng không thể nào tránh kịp.
Vừa lúc đó, một bóng nhỏ lao đến, chắn trước Vương tử và Tiểu Tán, đỡ lấy đòn thế kia.
Tiếng thét kinh hoàng vang lên, oan hồn Oubestet bị đánh đến vỡ vụn, tan biến mất dạng trong hư không.
Nghe tiếng thét ấy, Tiểu Tán như tỉnh trí trong thoáng chốc, miệng thì thào:
- Ou... bestet? Oubestet...
Nhưng anh ta vẫn không thể hoàn toàn kiểm soát được lý trí.
.
.
.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com