Chương 15
Sơn Hà Lệnh khai máy.
Cung Tuấn vui vẻ dắt Trương Triết Hạn nhập đoàn.
Đây là nhiệm vụ cuối cùng rồi.
Sau nhiệm vụ này, anh có thể thoát khỏi ràng buộc rồi...
Nhiều khi Trương Triết Hạn cũng có thắc mắc, anh chưa từng một lần đóng phim, nhưng những cảnh anh quay đều mang một loại cảm xúc đặc biệt. Không phải anh muốn như thế, hẳn là kinh nghiệm của thân xác này đi.
Mấy ngày nay hệ thống cứ liên tục réo inh ỏi trong não anh. Nhất định, nhất định phải hoàn thành tốt nhiệm vụ...
.
.
.
Hoành Điếm vào mùa hè thật sự là đỉnh cao của nóng nực. Mặt trời như muốn nung cháy vạn vật, tầng tầng lớp lớp y phục như muốn nướng chín Trương Triết Hạn.
Cung Tuấn đặc biệt sầu não. Vì sao à? Trời quá nóng nực, con mèo nhỏ nhà hắn lại dở chứng, nhất quyết không ăn nhiều hơn một chút. Lý do anh đưa ra luôn khiến hắn khóc ra máu.
" Trời quá nóng, ăn nhiều sẽ nhiều mỡ, mà nhiều mỡ thì càng nóng...."
Vậy nên, mỗi ngày mang cho anh một quả táo, anh cũng chỉ gặm duy nhất một quả táo ấy.
.
.
.
Trương Triết Hạn nhìn Cung Tuấn đang cố gắng phẩy quạt cho mình. Trong lòng bỗng dưng dâng lên chút ngọt ngào.
- Tuấn, trước đây anh sống thế nào?
- Là sao?- Cung Tuấn hơi dừng lại.
- Thì, là sống như thế nào ấy?
Khác nhau à?
- Không có gì đặc biệt. Anh cũng không nhớ nữa rồi.
- Ồ?
- Nhưng mà, anh gặp em rồi. Mọi việc từ gặp em cho đến sau này, anh nhất định sẽ không quên đâu.
- Haha, đâu cần nhớ kĩ làm gì.
- Không được, phải nhớ. Tỉ dụ như ngày này của tháng sau là kỉ niệm 1 năm mình gặp nhau.
- Trời ạ, tiểu tiết như vậy anh thực sự không cần nhớ đâu.
- Ngày mà Tiểu Triết chủ động làm sao mà anh nỡ quên cho được. Còn nữa, chờ em chủ động....
- Hửm?
- Không có gì. Ngủ một chút đi. Sáng nay em dậy sớm quá.
- Không phải anh nói chuyện lớn tiếng quá làm em bật dậy sao?
- Rồi rồi. Anh xin lỗi.
- Thực sự không nói cho em biết người nói chuyện với anh là ai à?
- Ai cũng có bí mật mà. Ngủ đi.
.
.
.
Trước đây anh sống thế nào à? Vật vờ như thể không biết bản thân tồn tại. Mỗi giây mỗi phút đều không thể nhận ra bản thân đang làm gì. Anh, là một thực tại vô hình...
Có Tiểu Triết, mới trở nên hữu hình...
***
Trương Triết Hạn gần đây luôn mơ một giấc mơ lặp đi lặp lại...
Anh thấy bản thân hồi nhỏ. Chạy nhảy trên con đồi, có mẹ nhẹ nhàng lau xoa xoa chỗ bầm cho anh, đọc một câu thần chú, vết thương liền không đau nữa.
Anh thấy con diều được cha tỉ mẩn từng ngày làm ra. Con diều như ước mộng muốn bay xa của anh, nó nhỏ bé, chắc chắn, và đơn giản chứa đựng hoài bão lớn lao.
Nhưng hôm nay, Trương Triết Hạn có một giấc mộng đặc biệt chân thực.
Anh trở về nhà, ngôi nhà nơi anh cô độc. Con mèo nhỏ quậy phá tứ tung đống bản thảo, TV vẫn đang mở nột bản nhạc kinh dị, ánh sáng xanh của laptop chiếu lên khuôn mặt anh...
Trương Triết Hạn đi quanh nhà một hồi, luôn cảm thấy bản thân thiếu thứ gì đó. Nhưng, anh lại không thể nhớ được.
Một thứ gì đó rất quan trọng, rất đặc biệt...
Anh cô độc à? Không sao cả, anh một mình chục năm nay rồi...
Nhưng mà, đột nhiên anh lại không quen nữa. Muốn có người lải nhải bên cạnh, nhắc anh nghỉ ngơi, ăn cơm đầy đủ, xoa bóp đầu gối cho anh...
Là ai? Người nào đã đánh dấu một nét chấm vào không gian trắng tinh?...
...
.
.
.
- Tiểu Triết, Tiểu Triết - Cung Tuấn sốt ruột mang anh về thực tại.
Thực tại à? Không hẳn.
- Sao thế? Sao nhìn anh lo lắng vậy? - Trương Triết Hạn chống tay ngồi dậy.
- Em dạo này rất hay ngủ mê man ấy. Có sao không? Áp lực quá à? Hay là để anh xin phép đạo diễn nghỉ vài ngày nhé? - Cung Tuấn nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của anh nhíu mày.
- Không sao. Em ổn mà. Chắc tại nóng quá muốn ngủ lâu một chút ấy.
- Thật sự không sao?
- Phải tin tưởng em chứ.
Nhận ra rồi, giấc mơ tưởng chừng như thật đó, không có Cung Tuấn...
Là đau khổ hay bi ai?
Hình như, cũng chẳng khác gì nhau...
Anh cảm thấy sắp có chuyện xảy ra. Một việc làm cho thế giới của anh đảo lộn. Nếu không lựa chọn cẩn thận, chắc chắn sẽ đem lại kết quả khủng khiếp...
Cập nhật hệ thống: Cốt truyện hoàn thành 70%
-------------------------
Tiểu kịch trường:
Một sự kiện lớn sắp xảy ra. Háo hức quá đi.
Hệ thống: Lạy trời lạy phật lạy máy chủ lạy năng lượng tổng kí chủ sẽ lựa chọn cẩn thận.
Trương phản diện: Hoành Điếm quá nóng. Muốn về nhà.
Cung nam chính : Cố gắng không để mèo nhỏ bỏ bữa. Quá gầy rồi.
------------------------------------
Ôi trời, trọn 20 ngày không chương mới.
Nhiều drama quá dẫn đến việc rơi vào tình trạng đình trệ đầu óc. Xin lỗi mọi người rất nhiều.
Tính ra lúc có chương mới của Ánh Trăng Bạc định viết luôn phản diện nhưng mà toi quên mất.🤧
Tiện đây cũng pro fic mới luôn
Lần đầu thử sức với ABO, công nhận là quá khó khăn.
Fic mới này tồn tại để trả cược.
Toi cũng đang ấp ủ một em xuyên game nữa. Phản diện cũng sắp hoàn rồi. Dạo này đọc nhiều SE với BE, có nên làm quả phản diện SE không🙄
Hy vọng mọi người vẫn ở đây!
Cảm ơn vì đã đi được 15 chương tròn 🤣
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com