Chương 1. Cậu ổn chứ?
Cho đến hôm nay, Trần Điền Điền vẫn không thể nhớ nổi tại sao cô lại ở bên bạn trai cũ Hà Gia Nhuận.
Cô chỉ nhớ rằng anh ta là đội trưởng đội bóng rổ của trường, lần đầu được theo đuổi làm Trần Điền Điền cảm thấy được yêu mà lo sợ, dù sao một cô gái có ngoại hình bình thường như cô, cơ hội được người khác yêu từ cái nhìn đầu tiên là rất thấp.
Một người rực rỡ như anh ta vậy mà lại ngồi xổm dưới chân cô, ngửa đầu cười thẹn thùng nói rằng anh đã để ý em từ lâu, em cho anh cơ hội được không?
Xung quanh ồn ào không dứt, tim cô đập loạn nhịp.
Vừa nghe đã thấy giống như lời nói dối nhưng Trần Điền Điền cố tình nghĩ đó là thật.
Bây giờ nhận được tin nhắn chia tay, cô mới chợt nhớ ra nguyên do tiếng cười khẽ của cô bạn hoa khôi cùng phòng ngồi bên cạnh lúc đó, nó khiến cô bừng tỉnh muộn màng, không dám ngẩng đầu lên.
Trần Điền Điền rũ đầu sửng sốt hồi lâu mới nhắn lại cho đối phương "Được".
Anh ta không nhắc lại, cô cũng không muốn đề cập nữa.
Xoay người lại, bước vào căn phòng riêng nồng nặc mùi rượu.
Trận tuyết đầu tiên ở Bình Nghi rơi đúng vào ngày Lập Đông, tuyết dày như lông ngỗng, khí lạnh căm căm, bầu trời thì quá đỗi u ám. Dãy đèn đường trên phố Berlin bậc sáng cả ngày chiếu rọi lên những bông tuyết làm chúng như thể được nhuộm một lớp huỳnh quang.
Sau hai giờ uống rượu, Trần Điền Điền đi theo quản lý ra khỏi cửa. Gió lạnh thổi vào mặt cô như hàng ngàn gai nhọn đâm xuyên qua những đám mây, ngay lập tức thổi bay hơi ấm trên người cô, ngay cả độ ấm trên ngón tay cũng không còn.
Quản lý năm nay hơn bốn mươi, luôn lấy sự nghiệp làm trọng, rất thành thạo với văn hóa bàn nhậu, ông ta mặc áo sơ mi trắng bỏ vào quần âu, chiếc bụng bia nhô ra cho thấy nhiều năm qua ông ta đã tận tâm cống hiến cho công ty.
Lúc này ông ta đã say đứng không vững, Trần Điền Điền chỉ có thể dẫm lên giày cao gót cố gắng đỡ ông ta.
"Tiểu Trần à, sau này tôi sẽ báo với cấp trên, ghi nhận công lao của cô." Ông ta nấc lên một cái, loạng choạng nói lắp bắp.
Mùi rượu nồng nặc từ miệng ông ta khiến gân xanh trên trán Trần Điền Điền nổi lên dữ dội. Tấm chiếu mới bước ra ngoài xã hội như cô chỉ có thể chịu đựng: "Quản lý à, ngài đứng cho vững, để tôi gọi xe cho ngài."
Quản lý vẫy tay với vẻ mặt nồng nặc mùi rượu, ông ta thì thầm vào tai cô: "Đây, cô cầm lấy."
Trần Điền Điện cúi đầu nhìn xuống thì thấy tấm thẻ phòng tổng thống của khách sạn Lãng Đình. Tấm thẻ đen với bề mặt nhám được nhét thô bạo vào lòng bàn tay lạnh ngắt tê dại, cạnh cứng của nó cọ vào bàn tay nứt nẻ khiến cơn đau âm ỉ trỗi dậy.
"Tôi nghe Vương Nghiên nói cô sống rất chật vật ở Bình Nghi phải không?" Giọng nói mơ hồ không rõ lại vang lên.
Trần Điền Điền cúi đầu, mái tóc buộc sau gáy có phần xõa xuống, rủ ở hai bên sườn mặt giúp cô che giấu biểu cảm, bàn tay đang đỡ cánh tay của ông ta cũng khựng lại.
Cô không phải người thích giao thiệp, nếu Vương Nghiên không chủ động thì có lẽ bây giờ cô vẫn còn lẻ bóng một mình.
Cô chỉ thấy có chút nực cười, sau một năm lăn lộn ở công ty, cô cứ nghĩ bọn họ ít nhất cũng là bạn bè. Nhưng quả nhiên ở chốn công sở chẳng mấy ai thực sự giữ cho bạn cái lòng tự trọng nhỏ bé khó mà nói thành lời ấy, một khi chuyện vặt vãnh bị nói ra thì cũng đồng nghĩa với việc nó đã lan khắp cả công ty rồi.
Trần Điền Điền túm lại tóc, ngẩng đầu nhìn ông ta.
Ánh đèn sáng rực trong khoảnh khắc mờ tối chiếu vào con ngươi của gã đàn ông trước mặt, để lộ ra vài phần tinh anh và sắc bén nơi đáy mắt. Thoáng chốc, Trần Điền Điền thậm chí không thể phân biệt được ông ta có thật sự say hay không.
Quản lý Lưu Dương làm việc ở Vạn Hoành cũng hơn mười năm, bốn năm trước được thăng chức lên làm quản lý, mãi đến nay vẫn chưa có sự thay đổi nào. Việc hợp tác lần này với Hoa Tân là cơ hội thăng tiến mà cấp trên dành cho ông ta, thật sự rất khó có được, đổi là ai thì cũng sẽ liều mình dốc sức.
Đồng thời, gần đây có tin đồn Vạn Hoành sẽ cắt giảm nhân sự và xây dựng lại cơ cấu tổ chức. Số lượng nhân viên trên 40 tuổi ở mỗi phòng ban sẽ được kiểm soát. Hơn nữa, năm nay đã tuyển không ít du học sinh tốt nghiệp từ các trường danh tiếng ở nước ngoài, lý lịch ai nấy đều đẹp không chê vào đâu được, chen chúc nhau để vào công ty này vốn dĩ lương bổng chẳng cao, điều đó báo hiệu tình trạng hiện nay trong ngành là cạnh tranh khốc liệt, người thì nhiều mà miếng ăn thì ít.
Dự án này là phép thử dành cho ông ta, nếu thành công thì tiền đồ vô hạn, nếu thất bại thì từ chức, nhường quyền.
Nhưng việc này liên quan gì đến cô?
Trần Điền Điền cầm tấm thẻ, bỗng nhiên cười, giọng vẫn giữ vẻ nhàn nhạt: "Quản lý Lưu say đến mức không tỉnh táo rồi."
Lưu Dương loạng choạng rồi cố đứng thẳng, ngón tay chống vào cột đá bên cạnh, gió lạnh thổi khiến đầu óc tỉnh táo thêm đôi phần. Lời nói đã nói ra, nhân cơ hội này ông ta nghiêm túc thương lượng điều kiện: "Tiểu Trần, vừa rồi sếp Hoắc vẫn luôn nhìn chằm chằm vào cô, trước khi đi, người bên cạnh anh ta nhét một tấm thẻ vào túi tôi. Cô hẳn biết hàm ý bên trong đó. Chuyện này mà thành, toàn bộ phần chia tôi đều có thể nhường cho cô, cô muốn bao nhiêu cũng được, tôi chuyển riêng vào tài khoản cho cô. Chúng ta đều đạt được mục đích, sao lại không làm chứ?"
"Hơn nữa, cơ hội này đâu phải cô muốn là có, bao nhiêu người muốn trèo lên giường mà còn chẳng có cửa. Thực tế một chút đi, nói thẳng ra thì nơi công sở vốn dĩ chẳng ưu ái gì phụ nữ cả. Cô đoán xem lần cắt giảm nhân sự này có tên cô trong danh sách không? Cô mới vừa được lên chính thức không bao lâu đúng không?"
"Vả lại." Lưu Dương nheo mắt nhìn từ trên xuống dưới, cuối cùng nhìn cô, khóe miệng cong lên mang theo ý giễu cợt nồng đậm, "Cô cũng không mất mát gì."
Ngón tay Trần Điền Điền siết chặt lấy tấm thẻ đen, suýt nữa thì ném thẳng vào mặt ông ta. Hàng mi cụp xuống khẽ run vài cái, cuối cùng vẫn không nói một lời.
Xe tới, Lưu Dương lên xe, gió làm ngón tay cô tê cứng chẳng còn cảm giác gì, tai cũng ù đi vì lạnh, cô nhìn tấm thẻ trong tay rồi chớp mắt, bông tuyết đọng trên mi rơi xuống.
Cô ngẩng đầu nhìn bầu trời đen kịt, thân hình mảnh mai khẽ chao đảo.
Mắt Trần Điền Điền đau rát vì gió lạnh, cô khịt mũi, vứt tấm thẻ trên tay vào thùng rác, xoay người không chút do dự rời đi.
--
Trở về căn hộ nhỏ ấm áp một phòng ngủ hơn 30 mét vuông mà cô thuê, Trần Điền Điền ngã người xuống sofa, nhắm mắt lại, cảm nhận ánh sáng từ trần nhà chiếu vào mí mắt rồi quay đầu sang một bên với đôi mắt vô hồn.
Khoảng nửa tiếng sau cô ngồi dậy đi pha cho mình một tách cà phê.
Việc này vô cùng quan trọng với cô, cô không thể để mất nó. Mỗi ngày đi làm giống như cực hình nhưng cô chỉ có thể căng chặt một sợi dây thần kinh để làm việc trong tay, không dám để bản thân dừng lại.
Để có thể ứng phó cho cuộc họp buổi sáng, ngày mai trước khi đi làm, cô còn phải chuẩn bị xong bản kế hoạch cho một dự án khác. Chẳng lẽ cô đã luôn tận tâm tận lực trong mọi việc mà vẫn còn bị cho vào danh sách sa thải ư?
Cô đứng trước bàn trà với những suy nghĩ bay xa.
Xung quanh quá yên tĩnh khiến người ta dễ rơi vào trạng thái mơ màng. Nhiều lúc Trần Điền Điền cũng tò mò về tình hình hiện tại của những người bạn cấp ba và bạn cùng phòng thời đại học giờ ra sao. Tiếc là sau khi tốt nghiệp, ai nấy đều bận rộn, nhiều người bạn cũng trưởng thành hơn, tập trung vào cuộc sống riêng, không còn chia sẻ điều gì nữa.
Hiện giờ cô sống chật vật thế này, sợ bị hiểu lầm là muốn dựa dẫm vào ai đó nên cũng không tiện chủ động nhắn tin hỏi han.
"Xèo xèo" "Bùm!" một tiếng.
Cảm giác bỏng rát ập đến trên mu bàn tay, nước sôi nóng hổi như dung nham ngàn mét nhỏ xuống, trong thoáng chốc chỗ giữa ngón cái và ngón trỏ sưng đỏ lên.
Ly cà phê trong tay cũng "Bang!" một tiếng rơi xuống sàn nhà.
Cô nén đau chạy vội vào nhà tắm dùng nước lạnh xối qua bàn tay, nhìn chằm chằm bàn tay dưới dòng nước đang đau đến tệ liệt, khóe mắt cô phiếm hồng, tròng mắt cũng bắt đầu cay cay.
Có lẽ sự sụp đổ của người trưởng thành chỉ xảy ra trong nháy mắt.
Cô lau nước mắt rồi lau sàn nhà, pha cho mình một tách cà phê nữa, sau đó cố gắng dùng một tay gõ bàn phím hoàn thành bản kế hoạch mà bản thân cho là đạt độ hài lòng tuyệt đối.
Xong xuôi thì đã 3 giờ sáng, cô lấy từ tủ lạnh ra một chai rượu vang đỏ mà công ty tặng dịp lễ, ngay ngụm đầu tiên đã bị vị đắng chát làm sặc.
Cô ngồi trên sàn, dựa vào giường ngơ ngác, nhìn tuyết rơi bên ngoài cửa sổ, xung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Má cô đỏ bừng như thiêu đốt, men rượu ngấm sâu khiến đầu óc quay cuồng. Cô bỗng ôm gối, vùi đầu vào mà khóc nấc lên. Căn phòng tối đen không bật đèn, chỉ có một mình cô nên có thể cho phép mình buông thả một chút.
Có lẽ là vì men rượu, cô đỏ mắt hít hít mũi, cầm điện thoại bấm suốt hồi lâu, lật qua lật lại danh bạ mà không biết nên gọi hay nhắn cho ai để tìm chút hơi ấm trong ngày tuyết giá lạnh.
Cuối cùng, trong cơn tuyệt vọng, cô ném điện thoại sang một bên, tiếp tục ôm gối khóc thầm, khóc đến hết nửa hộp khăn giấy rồi mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Trong không gian tĩnh lặng ấy, chỉ có mỗi bóng dáng cô đơn khóc đến rã rời.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, đầu óc cô trống rỗng, ngồi ngây ngốc trên sàn nhà vài giây rồi lấy lại tinh thần, vội vàng cầm điện thoại lên để xem giờ.
6 giờ rưỡi sáng, vẫn còn sớm, chưa muộn làm.
Vừa cầm điện thoại đi ra phòng khách vừa mở xem livestream của một blogger thú cưng nuôi mèo mà cô thích nhất, đi đến bên bàn trà thì bước chân bỗng khựng lại.
Đêm qua, lúc say đến mơ hồ mất ý thức, cô đã gọi điện cho một người khác giới, cuộc gọi kéo dài trong một tiếng rưỡi. Cô không rõ mình đã nói nhăng nói cuội điều gì, chỉ biết đối phương nhẫn nại và chậm chạp không cúp máy.
Não đông cứng vài giây, cúi đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại như muốn nhìn xuyên ra một cái lỗ.
Rửa mặt xong, tâm trạng bình ổn lại đôi chút, cô mới nhắn WeChat cho anh để giải thích sự thất thố tối qua:
【 Xin lỗi, hôm qua tôi uống say, không làm phiền cậu chứ? 】
Gửi đi xong lại sợ đối phương nghĩ việc cô chủ động liên lạc là có ý đồ khác, cô mím môi, vội vàng gõ tiếp:
【 Nếu phiền đến cậu thì hãy xóa tôi đi nhé, xin lỗi. 】
3 giờ sáng gọi điện thoại cho người đã lâu không liên lạc, không nói câu nào mà chỉ khóc, quả thật rất dọa người.
Chưa kể với thân phận và địa vị hiện tại của anh, đâu phải ai cũng có thể dễ dàng làm phiền và bắt chuyện được.
Anh nhắn lại: 【 Cậu ổn chứ? 】
Ngay khi nhìn thấy tin nhắn, Trần Điền Điền lập tức đứng im tại chỗ, cô đột nhiên cảm thấy đau ở cổ họng, như thể có thứ gì đó chặn lại khiến cô khó thở.
Không biết qua bao lâu, cô nuốt xuống nỗi cay đắng và cảm xúc dâng trào nơi đầu lưỡi, cụp mắt xuống và trả lời: 【 Cảm ơn, tôi ổn. 】
2342 words.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com