Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

296 ~ 300

Beomgyu vội vã lục tung phòng âm nhạc để cố gắng tìm cho ra miếng gảy đàn guitar mà cậu thề là mình đã mang theo tới trường. Cậu đã giữ gìn nó rất cẩn thận suốt bao lâu nay vì đó là món quà của người ông quá cố, là người đã thúc đẩy Beomgyu tiếp tục theo đuổi ước mơ của mình mặc cho sự ngăn cấm của bố mẹ, và cậu không thể hiểu nổi tại sao mình có thể làm mất món đồ đáng giá như vậy. Beomgyu cố gắng lục tìm từng ngóc ngách và không thể kiềm nổi cảm giác tuyệt vọng đang dâng lên trong lòng.

Cậu quá lo lắng nên không để ý rằng cánh cửa phòng vẫn đang mở toang, chỉ đến khi có một giọng nói cất lên vang vọng, Beomgyu mới giật mình bị kéo ra khỏi cơn kích động hiện hữu.

"O-oh... Chào hyung!" Kai lên tiếng, nở một nụ cười vô cùng rạng rỡ. Beomgyu rất nhanh quay về hướng đó và ngay lập tức cảm thấy sự bực bội dâng lên đỉnh điểm khi thấy người bước vào là ai.

"Cậu ở đây làm gì?" Cậu dừng lại hành động tìm kiếm điên cuồng của mình, đứng thẳng người dậy khó chịu hỏi.

"Em đến để sử dụng chiếc piano ở phía cuối kia" Kai dường như không có vẻ gì bị ảnh hưởng bởi thái độ của người nọ. "Anh đang tìm gì sao? Em có thể giúp được chứ?" Cậu nói tiếp với một nụ cười đầy thiện chí trên môi.

"Không cần" Beomgyu lầm bầm, thẳng thừng từ chối ý tốt của người nhỏ hơn và tiếp tục tìm kiếm.

"Hai người thì vẫn tốt hơn là một mà!" Kai vẫn chưa từ bỏ.

"Tôi không cần cậu giúp!" Beomgyu đứng thẳng người lần nữa, gần như quát lên hy vọng sẽ khiến Kai biết điều mà rời đi, thế nhưng lại ngạc nhiên khi thấy ánh mắt người nọ trở nên càng cứng rắn hơn.

"Em chỉ muốn giúp đỡ thôi mà hyung, anh không cần phải thô lỗ như vậy. Trông anh bây giờ có vẻ rất rối trí, thế nên hãy để em giúp, được chứ?" Kai vẫn không lùi bước, chậm rãi nói.

Kai không ngốc, cậu biết Beomgyu đối xử tử tế với mình chỉ vì Taehyun đã ép anh ấy làm thế, và mặc dù cậu hy vọng rằng việc dành nhiều thời gian ở cạnh anh hơn sẽ khiến cho sự căm ghét đó được giảm bớt phần nào, thế nhưng Kai vẫn cảm nhận được rõ nét những cái lườm nguýt cũng như những nụ cười cười gượng mà người lớn hơn dành cho mình.

"Tôi đã nói là tôi không cần" Beomgyu gầm lên.

Kai trở nên căng thẳng trước giọng điệu đe dọa đó nhưng vẫn cố không thể hiện ra ngoài.

"Em sẽ không rời đi cho đến khi anh tìm thấy thứ đó đâu, vậy nên anh có thể để em giúp một tay" Cậu nói, cuối cùng cũng thấy nhẹ nhõm hơn khi người nọ khẽ rên rỉ một tiếng, đưa tay vò rối mái tóc mình dường như đã thỏa hiệp.

"Là một chiếc móng gảy đàn màu vàng nhạt" Beomgyu khẽ lầm bầm.

Khuôn mặt Kai rất nhanh trở nên rạng rỡ và cậu ngay lập tức xắn tay vào giúp tìm kiếm khắp căn phòng, cẩn thận kiểm tra từng ngóc ngách. Không dễ để làm mất một chiếc gảy đàn màu vàng trong khi sàn nhà được lát một màu xám đen đâu...

Sau một vài phút ngập chìm trong bầu không khí im lặng đầy ngượng ngùng, Beomgyu khẽ lên tiếng nói.

"Tại sao cậu lại cố gắng đối xử tốt với tôi như vậy hả Huening?" Cậu thở dài.

Kai khẽ nhíu mày nhưng rồi chỉ nhún vai đáp lại, "Em đối xử tốt với tất cả mọi người, kể cả những người không xứng đáng nhận được điều đó"

Beomgyu không nói gì thêm nữa và tiếp tục tìm kiếm, mãi cho đến khi cậu thở hắt ra một hơi đầy bực bội và giơ chân đá mạnh vào một chiếc ghế gần đó khiến nó bay ra góc phòng. Kai giật nảy mình vì hành động bất ngờ, rất nhanh hướng sự chú ý về phía đó.

"Nó không ở đây!" Người lớn hơn gào lên. "Tôi đã đánh mất nó rồi" Sau đó lại thầm thì và ngồi phịch xuống một chiếc ghế khác.

"Không sao mà... Chắc chắc sẽ có một vài chỗ mà chúng ta chưa tìm tới thôi!" Kai nói một cách đầy lạc quan, cố gắng trấn an người nọ.

"Tôi đã tìm khắp mọi nơi rồi, nó thật sự đã biến mất" Beomgyu chán nản càu nhàu.

"Em biết điều này nghe có hơi ngu ngốc nhưng mà, anh đã thử tìm trong cặp chưa?"

"Sao cơ? Tất nhiên là rồi" Beomgyu đưa mắt nhìn Kai như thể đang thấy người ngốc nghếch nhất trên đời này. "Tôi thường chỉ để nó vào một trong ba ngăn duy nhất thôi và tôi đã kiểm tra hết rồi, nó không ở đó"

"Có lẽ nên kiểm tra những ngăn khác xem sao?" Kai gợi ý, người nọ đảo mắt đầy khinh thường rất nhanh gạt đi.

"Tôi không bao giờ để nó ở đó thì làm sao mà thấy được cơ chứ?"

"Ít nhất thì anh cũng nên kiểm tra thử... biết đâu chừng" Beomgyu không chịu nổi sự cố chấp của Kai, cộc cằn đứng dậy hướng đến chỗ chiếc cặp đang nằm trơ trọi trên mặt đất, cầm nó lên và đặt mạnh lên mặt bàn gần đó.

Cậu lục tìm từng ngăn từ lớn đến bé, thậm chí còn nhét tay mình vào phần túi bé xíu nằm ở phía sau cặp. Bật ra một tiếng khẩy, cậu quay sang phía người nhỏ hơn đầy khó chịu, "Thấy chưa, tôi đã nói là nó không ở-" Ngay lập tức Beomgyu khựng khi chạm phải một vật quen thuộc, chầm chầm rút tay ra.

Nằm gọn trong lòng bàn tay lúc này là chiếc móng gảy mà cậu đã khăng khăng thề rằng không để vào ngăn túi vừa rồi.

Beomgyu không ngăn được cảm giác nóng bừng trên khuôn mặt mình lúc này, còn ở phía bên kia Kai cố gắng để không bật ra nụ cười.

"Thấy chưa" Cậu reo lên, ý cười lộ rõ trong giọng nói.

"Câm đi" Beomgyu khẽ lầm bầm, cảm giác nhẹ nhõm vì tìm được thứ đồ quan trọng đã gần như lấn át hoàn toàn sự tức giận với người kia.

"Em không biết là anh có chơi guitar đó" Sau một vài giây im lặng Kai tiếp tục nói.

"Đó không phải là điều gì quá to tát để khoe khoang ra ngoài" Beomgyu đáp, không hiểu nổi tại sao người nọ vẫn ở đây sau khi cậu đã tìm được đồ rồi.

"Em có thể nghe thử được chứ ạ?" Kai thành thật tò mò hỏi.

Beomgyu khó chịu nhíu mày. "Sao tôi phải làm thế?"

Kai nhún vai, "Anh không muốn chơi vì chỉ có một khán giả hay sao ạ?"

"Cũng không hẳn" Beomgyu lầm bầm. Sự thật là trước giờ cậu chỉ mới chơi đàn ở trước mặt một người duy nhất là Taehyun mà thôi, vậy nên nói không căng thẳng sẽ là nói dối khi biểu diễn cho ai đó khác ngoại trừ em ấy.

"Được chứ ạ? Em thích tiếng đàn guitar lắm, mặc dù em chơi piano nhưng đó mới là nhạc cụ yêu thích của em" Kai tươi cười và rồi tìm một vị trí để ngồi xuống, dường như cậu đã làm dấy lên chút hứng thú trong lòng người lớn hơn.

"Cậu thích guitar sao?"

"Vâng! Em thấy guitar là một loại nhạc cụ tuyệt đẹp và âm thanh nó phát ra cũng rất hay nữa. Em chẳng bao giờ có thể học được nó cả thế nên em sẽ luôn bắt lấy cơ hội khi được nghe ai đó chơi"

Beomgyu gật đầu như đã hiểu, cậu cũng nghĩ guitar chính là nhạc cụ đẹp nhất trên đời này.

Sau một vài giây lưỡng lự, người lớn hơn cuối cùng cũng lên tiếng.

"Một bài thôi nhé... Dù sao thì tôi cũng chơi không có giỏi đâu" Cậu lầm bầm, trong lòng cảm thấy bất an một cách kỳ lạ.

Kai gật gật đầu đầy nhiệt tình, giữ im lặng tuyệt đối và quan sát Beomgyu bắt đầu ngồi vào tư thế.

Người nhỏ hơn dồn hết tất cả sự tập trung vào cậu, chăm chú theo dõi cái cách bàn tay Beomgyu thành thạo gảy trên từng dây dàn và khe khẽ ngâm nga theo .

Khi bài hát đến hồi kết thúc, Kai không nhịn được mà thở hắt ra một tiếng đầy phấn khích, không ngừng vỗ tay tán thưởng.

"Wow anh tuyệt thật đó!! Anh thật sự có tài lắm, đáng lẽ nên ghi danh đi thi chứ! Có khi anh sẽ là thần tượng của em luôn mất" Cậu vô cùng hào hứng tuôn ra một tràng, Beomgyu cảm thấy hai má mình dần nóng lên trước những lời khen có cánh đó. Ngay cả Taehyun cũng chưa bao giờ khen cậu đến thế, Beomgyu có chút không quen với sự chú ý tích cực như vậy đối với một việc mà cậu thấy khả năng của mình chỉ ở mức vừa phải.

"Cảm ơn" Cậu thầm thì, cố gắng giấu đi sự vui sướng mà người kia mang lại, nếu mà lỡ để lộ ra chắc cậu sẽ ghét bản thân chết mất thôi.

"Làm ơn, chơi thêm nữa được không ạ?" Kai ra sức nài nỉ, khiến Beomgyu gần như bật cười khúc khích.

"Một bài thôi nhé" Cậu nhận ra mình không có cách nào có thể từ chối người nọ.

Thời gian cứ như vậy trôi qua nhanh chóng những chẳng ai buồn để ý tới, cả hai vẫn ngồi đó cùng nhau trong phòng nhạc, Beomgyu cứ liên tục chơi hết bài này đến bài khác và Kai thì vô cùng chăm chú lắng nghe. Họ bỏ lỡ hết tất cả các tiết học còn lại, dù sao thì Beomgyu vốn chẳng có hứng thú gì với việc ngồi lì trong lớp học và Kai cũng không muốn buổi diễn này đến hồi kết thúc. Cuối cùng cả hai chìm vào những mẩu chuyện thú vị về âm nhạc, Beomgyu không giấu nổi sự ngạc nhiên trước sự am hiểu của người nhỏ hơn về chủ đề này, và hơn hết cậu càng ngạc nhiên hơn nữa khi nhận ra bản thân thật sự tận hưởng khoảng thời gian ở bên cạnh người kia.

Kai vẫn tiếp tục nói một tràng đầy nhiệt huyết về đủ chuyện khác nhau, Beomgyu nhận ra mình vậy mà đang mỉm cười lắng nghe vô cùng chăm chú, tự hỏi tại sao bản thân lại không nhìn thấy khía cạnh ngây thơ và vui vẻ này của người nhỏ hơn mà lại ghét em ấy nhiều đến như vậy. Có thứ gì đó đã thay đổi vào ngày hôm ấy, và thật lòng mà nói, Beomgyu không mấy bận tâm lắm.

+×+

Quý dị có ngửi thấy gì không? Phải, là mùi BeomKai đó 👀

All credits belong to @babyyeonjuni https://twitter.com/babyyeonjuni?s=21

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com