chương 1
Khi Phó Bạch Dương bước chân xuống xe, số trời đã định nàng không còn đường quay lại, hoặc giả, từ hôm mở cánh cửa bằng trúc kia ra, nàng đã chẳng còn đường lui nữa.
Đêm mùa thu, trời cao sương dày, một vành trăng lặng lẽ treo trên phía tây nam bầu trời, vằng vặc giữa đêm khuya, sáng trong mà xa xôi.
Vốn là lúc mọi người đang ngon giấc, nhưng a hoàn Vấn Nhạn ở chái tây phủ nhà họ Phó lại vội vã vào phòng Bạch Dương , hoảng hốt: "Tứ tiểu thư, nhị tiểu thư làm loạn trong phòng, lại ho ra máu rồi..."
Bạch Dương lập tức bật dậy, khoác chiếc áo ngoài mà Vấn Nhạn đưa cho, lúc bước ra ngoài lại nghe thấy Vấn Nhạn khẽ nói: "Nhị tiểu thư còn nói, nếu nhất định muốn tiểu thư lấy người đó, tiểu thư thà chết còn hơn..."
Bạch Dương dường như không nghe thấy những lời đó của Vấn Nhạn, lẩm bẩm: "Trời thu sương dày, đã sớm dặn tỷ ấy phải giữ gìn sức khỏe, a hoàn phòng tỷ ấy hầu hạ kiểu gì vậy? Sao lại để cho tỷ ấy làm loạn lên thế?"
Khi đến gần phòng nhị tiểu thư Xử Nữ , Bạch Dương liền nghe thấy tiếng khóc nức nở từ bên trong vọng ra. Xử phạt Nữ lúc này đang gào lên: "Ai chẳng biết Phó gia có bốn người con gái thế mà lại bắt ta gả cho tên ác nhân đó, chẳng phải là vì thấy ta ốm yếu hay sao? Cho dù có gả đi cũng chẳng được mấy năm rồi chết, các người được món hời, lại còn muốn ta phải đền mạng..."
Bạch Dương đẩy cửa bước vào, thấy phụ thân Phó Thần Đồ chau mày đứng đó, còn Xử Nữ đang ngồi ôm chăn, giọng the thé: "Cha, sao cha lại nói hắn không phải kẻ ác? Cho dù hắn được phong vương phong hầu thì đã sao, vẫn chỉ là bàng chi của hoàng thân quốc thích. Phó gia chúng ta trăm năm nay cũng có một vị hoàng hậu, hai vị hoàng quý phi, kể ra cũng chẳng kém gì gia thế nhà Bảo Bình hắn cả, con không hiểu vì sao cha lại sợ hắn đến thế..."
Phó Thần Đồ không nén được cơn giận, quát lên: "Câm miệng! Xử Nữ , ta thấy con từ nhỏ thân thể yếu ớt, mọi chuyện đều bao dung hơn với con, nhưng con càng ngày càng không biết chừng mực gì hết. Hôn lễ đã định vào ba tháng sau, đến lúc đó gả hay không gả không phải do con quyết định."
Xử Nữ thấy Phó Thần Đồ hoàn toàn không chút nể tình, lập tức khóc òa lên, Bạch Dương đang định tiến lên khuyên giải thì bị Phó Thần Đồ quát ngăn lại: "Để cho nó khóc, ta muốn xem xem nó khóc được đến bao giờ! Ban đầu khi phụ thân muốn làm mối hứa gả Cự Giải cho Tế Dương vương, là ai suốt ngày khóc lóc đòi Cự Giải nhường chức vị vương phi cho mình? Giờ nghe nói Chung Bảo Bình lạnh lùng, giết người không chớp mắt, lại nói tràng giang đại hải thế này, chẳng lẽ con muốn khiến cho Phó gia trên dưới đều phải vì con mà xấu mặt hay sao?"
Phó Thần Đồ dứt lời, Xử Nữ bỗng nhiên dừng hẳn tiếng khóc, rồi loạng choạng bước xuống giường, kéo tay áo Phó Thần Đồ, dịu giọng: "Cha, Xử Nữ biết lỗi rồi, cha đổi lại thiệp ghi sinh thần đi, vị trí vương phi vốn là của đại tỷ, muốn gả thì gả tỷ ấy..."
Phó Thần Đồ nghe lời khẩn cầu của Xử Nữ cũng cảm thấy không nỡ nặng lời thêm, đành nhẹ nhàng: "Xử Nhi , sự tình đã đến nước này, chỉ e phụ thân không thể làm gì được..."
Phó Thần Đồ chẳng còn cách nào, nhìn Bạch Dương nói: "Con khuyên nhị tỷ của con đi. Người dân Tuyền Thành ai chẳng biết Tế Dương vương sắp cưới nhị tiểu thư nhà họ Phó? Cho dù bây giờ muốn gả Cự Giải đi, e rằng nó cũng không bằng lòng." Nói đoạn ông liền phẩy tay áo bỏ đi.
Trong phòng giờ chỉ còn lại Xử Nữ và Bạch Dương , Xử Nữ ủ rũ không khóc nữa, lạnh lùng nhìn Bạch Dương , giọng mỉa mai: "Muội còn đứng đây làm gì? Đại tỷ và muội vốn cùng một mẹ sinh ra, nhưng đại tỷ chỉ chơi thân với tam muội, hơn nữa trong các chị em chỉ có muội là một mình đơn độc, chẳng lẽ muội thấy ta sắp sửa ngồi lên vị trí Tế Dương vương phi, cho nên muốn đến để bợ đỡ ta?"
Bạch Dương nghe Xử Nữ khiêu khích nhưng không hề để bụng, thấy tâm trạng Xử Nữ vẫn còn tốt, chỉ khuyên nhủ nàng ta vài câu rồi rời đi, lúc đi ra còn nghe thấy tiếng nhạo báng vọng theo sau cánh cửa, "Đúng là loại người ngu xuẩn, sớm muộn cũng có ngày phải chịu khổ thôi!"
Bầu trời phía xa lúc này đã hiện màu trắng bạc, Phó gia trải qua một trận náo loạn của Xử Nữ , ai nấy đều đã dậy từ rất sớm. Bạch Dương về đến Họa Trai thì quyết định không ngủ tiếp nữa, để Vấn Nhạn hầu hạ nàng rửa mặt chải đầu. Bạch Dương thấy thần sắc Vấn Nhạn có phần khác lạ, phải thôi thúc mấy lần Vấn Nhạn mới bạo gan nói: "Tứ tiểu thư, thực ra Vấn Nhạn cảm thấy nhị tiểu thư nói không sai. Phó gia trên dưới đều biết đại tiểu thư và tam tiểu thư thân với nhau, nhưng đối với người chị em ruột là tiểu thư thì lại..."
Bạch Dương mở hộp trang sức, chọn lấy một chiếc trâm ngọc kiểu dáng đơn giản cài lên đầu, như không hề để bụng điều mà Vấn Nhạn vừa nói, chỉ từ tốn mà đáp lại: "Vấn Nhạn, uổng cho em ở bên cạnh ta bao năm thực chẳng có chút nhãn lực nào, em nghĩ tin tức Tế Dương vương anh minh thần võ mà nhị tỷ nghe được ngày trước, là do ai tung truyền?"
Vấn Nhạn chợt hiểu ra, dè dặt nói với vẻ không thể tin được: "Tứ tiểu thư, cô muốn nói là do đại tiểu thư làm ư?"
Bạch Dương lạnh nhạt đáp: "Đương nhiên là tỷ ấy! Chuyện này cũng chỉ lừa được nhị tỷ quanh năm nằm trong khuê phòng không biết gì mà thôi, nếu không nhị tỷ sao lại như thể phát điên mà nhất định đòi cha hứa hôn cho tỷ ấy với Tế Dương vương được?"
"Không ngờ tâm cơ của đại tiểu thư lại sâu sắc như vậy, thế là vừa có thể gột sạch liên quan, lại vừa tránh được một kiếp nạn. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Tế Dương vương có thực sự tàn bạo như trong lời đồn đại hay không, tiểu thư?" Vấn Nhạn hồ nghi hỏi.
Bạch Dương đứng dậy, nhìn ra ngoài cửa sổ, những chiếc lá rụng đầy sân đang xoay vòng trong gió, lặng lẽ nói: "Lời đồn trước sau vẫn chỉ là lời đồn, ba phần thật, bảy phần giả. Hơn nữa, đây chính là lời đồn do Tế Dương vương tự mình tung ra cũng không biết chừng. Ngài ấy muốn đứng vững ở Tuyền Thành, nhất định phải khiến kẻ khác sợ hãi, nếu đã không thể động một cái là giết ngàn tên địch, vậy thì giết vài cơ thiếp trong phủ chính là biện pháp đơn giản mà hiệu quả."
Vấn Nhạn nghe thế liền phụ họa theo: "Cũng phải, dù sao thì chỉ cần không phải là tiểu thư, chuyện chẳng liên quan đến mình, Vấn Nhạn cũng chẳng cần nghe cần hỏi."
Dùng cơm xong, Bạch Dương liền dẫn theo Vấn Nhạn đi thỉnh an cha mẹ.
Phó Thần Đồ sắc mặt không vui, trông thấy Bạch Dương bước vào thỉnh an cũng chỉ khẽ gật đầu, còn đại phu nhân thì thân thiết gọi Bạch Dương đến bên cạnh mà hỏi han.
"Hôm qua Thanh Âm am đưa thiếp tới, muốn con đến ở vài ngày. Ta đã ra lệnh cho người hầu chuẩn bị xong xe ngựa, lát nữa con bảo Vấn Nhạn chuẩn bị vài bộ quần áo rồi đi đi, khỏi phải ở nhà nghe nhị tỷ của con khóc lóc bực mình."
Bạch Dương thấy đại phu nhân nói thế, cười nhạt đáp lời, Vấn Nhạn nghe vậy thì cũng lập tức đi thu dọn quần áo.
Lúc này, Phó Thần Đồ lại lấp lửng nói: "Dương nhi, con nhớ khi đến Thanh Âm am, lời nói cử chỉ đều phải vạn phần thỏa đáng, Thanh Âm am so với những nơi khác không..."
Đại phu nhân mỉm cười liếc nhìn Phó Thần Đồ, trấn an: "Lần nào Dương nhi đến Thanh Âm am ông cũng đều lo lắng như vậy, nhưng nếu một thời gian Thanh Âm am không gửi thiếp, ông lại ăn ngủ không yên. Thực không biết rốt cuộc ông nghĩ thế nào nữa."
Phó Thần Đồ nhìn Bạch Dương đang trầm tĩnh như nước trước mặt, qua ánh mắt không thể đoán biết được nàng đã hiểu rõ hay chưa, chỉ nghe thấy đáp: "Phụ thân, cha cứ yên tâm, con biết phải làm thế nào."
Trên đường, xe ngựa đi chầm chậm, Bạch Dương ngồi trong xe trầm tư suy nghĩ, nàng sao lại không biết nên làm thế nào cơ Một năm nay, điều mà nàng nghĩ ngợi nhiều nhất chính là chuyện này.
Thanh Âm am ở trên núi Thạch Cảnh, người đi thỉnh cầu và lễ tạ phần lớn đều là quan lại quý tộc, hiếm thấy có bách tính ghé thăm. Đồn rằng trong Thanh Âm am có một vị công chúa đến từ trong cung, đau khổ vì tình nên xuống tóc quy y, thế nên nơi này càng thêm vài phần thần bí.
Một năm trước, khi đại phu nhân dẫn Bạch Dương đến Thanh Âm am, Bạch Dương và Thanh Hoan chân nhân trong am mới gặp mà như thể đã quen biết từ lâu. Sau khi Bạch Dương quay về Phó gia, Thanh Hoan chân nhân lại đưa thiếp nhiệt tình mời Bạch Dương đến ở trong Thanh Âm am vài ngày. Chính là lần đó, nàng đã gặp người mà cả đời nàng chẳng thể nào thoát khỏi được...
Thanh Âm am được xây dựng tinh tế mà sang trọng, tựa như một cung điện nhỏ, hương khách vãng lai phần nhiều vung tay hào phóng, chi tiêu trong am cũng khác với những ngôi chùa bình thường, cho nên, Thanh Âm am là nơi thanh tu tuyệt vời, an tĩnh mà không hề sơ sài.
Phía sau Thanh Âm am trồng rất nhiều hoa hải đường, khắp núi đều là hải đường tứ quý. Hôm đó, Bạch Dương cùng Thanh Hoan chân nhân đi dạo sau núi, mới được một lúc, Thanh Hoan chân nhân bị người khác trong am gọi đi, trước khi đi còn cẩn thận dặn dò Bạch Dương đừng đi quá xa...
Đáng tiếc, Bạch Dương không lĩnh hội được ý tứ của Thanh Hoan chân nhân, để đến nỗi rốt cuộc đi bao xa, nàng cũng không hề biết. Sau khi Bạch Dương đi xuyên qua đám hoa hải đường, liền trông thấy phía xa có một rừng mai, thấp thoáng lại trông thấy một căn nhà trúc thanh nhã. Bạch Dương đến trước căn nhà trúc nhìn quanh bốn phía, khi thấy có vẻ nơi này không có ai, liền không do dự đẩy cửa đi vào bên trong...
Bạch Dương như lạc trong hồi ức, càng lúc toàn thân càng cảm thấy lạnh, ôm chặt lấy tấm áo khoác, liền nghe thấy Vấn Nhạn vui vẻ nói bên cạnh: "Tứ tiểu thư, chúng ta đến Thanh Âm am rồi..."
Khi Bạch Dương bước xuống xe, số trời đã định nàng không còn đường quay lại, hoặc giả, từ hôm đó, khi mở cánh cửa bằng trúc kia ra, nàng đã chẳng còn đường lui nữa.
Giống như bình thường, sau khi đi qua cổng núi, Bạch Dương liền lấy cớ Thanh Hoan chân nhân thích thanh tịnh, không thích nàng dẫn theo a hoàn vào thiền viện của mình, để Vấn Nhạn đến thiền phòng nghỉ ngơi. Bạch Dương thấy Vấn Nhạn đi xa rồi mới vòng qua thiền viện, xuyên qua đám hoa hải đường, vượt qua rừng mai, đến trước căn nhà trúc.
Chỉ một khoảnh khắc hoảng hốt, nàng đã nghe thấy từ bên trong vang lên giọng nói trầm thấp mà ung dung, "Đã đến đây rồi, còn do dự gì nữa? Hoa hải đường khắp núi, lẽ nào nàng còn chưa ngắm đủ hay sao?"
Bạch Dương thở dài một tiếng, đẩy cửa bước vào, trông thấy một người đàn ông thân hình cao lớn đang đứng trước cửa sổ, một thân áo trắng ngà, bên góc thêu hoa văn lưu vân phú quý, mặt như đúc bằng ngọc, ánh mắt tựa hàn tinh, nhưng giữa lông mày lại mang theo chút vẻ ngang ngược hung bạo, khiến người khác sinh lòng kính sợ.
Bạch Dương cúi đầu, không nhìn thẳng vào người đàn ông trước mặt, chàng liền bước tới nâng cằm Bạch Dương lên một cách đầy ý tứ sâu xa, nhìn nàng không chút kiêng dè, nói: "Bản vương nghĩ trước mặt người khác, nàng nhất định là người con gái trầm tĩnh như nước, thông minh xuất chúng, nhưng tại sao trước mặt bản vương lại thành ra bộ dạng khổ sở yếu đuối thế này? Hay là nàng cho rằng bản vương không thích những cô gái yếu đuối, rồi sẽ sinh lòng từ bi mà tha cho nàng?"
Trong mắt Bạch Dương lóe lên một tia sầu muộn, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay, cúi hàng mi nhất định không chịu nhìn chàng, nhưng đột nhiên cảm thấy bàn tay nắm lấy cằm mình đã tăng thêm vài phần lực đạo, Bạch Dương đau đớn, khẽ cắn đôi môi hồng, gắng chịu đựng mà không kêu thành tiếng.
Bên tai liền vang lên tiếng quát khẽ của chàng, "Chết tiệt! Nàng nên biết, nàng càng như thế, bản vương càng có hứng thú chơi tiếp với nàng. Bản vương muốn người dân Tuyền Thành biết rằng, người con gái thông minh nhất trên đời đang ở trong tay bản vương..."
Đúng thế, chàng chính là Tế Dương vương.
Chàng chính là Tế Dương vương, người khiến cho bách tính Tuyền Thành tránh xa như rắn rết, đồn rằng chàng ngược đãi và giết hại cơ thiếp trong Tế Dương vương phủ, và vì quen thói giết người, chàng chưa từng ôn hòa nhã nhặn với ai, nắm giữ ba mươi vạn tinh binh, độc chiếm đại quyền, trong triều đình không ngớt lời dị nghị, nhưng đương kim thánh thượng chưa lên tiếng, Tế Dương vương cũng không bị giáng chức.
Bạch Dương loạng choạng lùi lại một bước, trốn tránh sự khống chế của chàng,: "Vương gia, ngài làm thiếp bị đau rồi..."
Tế Dương vương cười lớn, ánh mắt nhìn Bạch Dương vô cùng sắc bén: "Nàng là người thông minh, chắc biết bản vương muốn có được thứ gì..."
Bạch Dương nhẹ chớp mắt, bàn tay bất giác chạm về phía cánh cửa trúc, nói: "Thiếp không biết! Thiếp chỉ biết vương gia hằng tháng gọi thiếp đến Thanh Âm am, chẳng qua chỉ là đàm đạo cầm kỳ thư họa, hơn nữa, ngoài những thứ đó ra thiếp chẳng có tài cán gì khác."
Tế Dương vương thấy Bạch Dương cố tình né tránh, lông mày khẽ chau lại, chế giễu nói: "Nàng cần gì phải cự tuyệt ta như thế? Đừng quên bản vương còn có một thân phận nữa, chính là anh rể của nàng..."
Thân hình Bạch Dương thoáng run, khi quay người lại đã nở nụ cười duyên dáng, lạnh nhạt đáp: "Ba tháng sau là đến lễ thành hôn, đến lúc đó thiếp gọi vương gia một tiếng anh rể là được."
Lời của Bạch Dương hiển nhiên đã chọc giận Tế Dương vương, vẻ hung bạo lập tức hiện ra trên khuôn mặt, Tế Dương vương nói: "Bạch Dương , rõ ràng nàng biết chỉ cần mở lời là có thể ngồi vào vị trí vương phi, nhưng nàng vẫn không chịu nói ra với bản vương, nàng đang miệt thị bản vương phải không?"
Bạch Dương thấy lần này Tế Dương vương tỏ ra gay gắt, ép mình không còn đường lui, liền không thu mình lại nữa, rành rõ đáp: "Ai chẳng biết Tế Dương vương độc chiếm đại quyền, thống lĩnh triều cương, còn phụ thân thiếp tuy ở chức trung thừa, nhưng bất cứ lúc nào cũng phải đối mặt với nguy hiểm. Muốn giữ cho vinh hoa của Phó gia được ổn định vững chắc thì phải tìm một mối hôn nhân có lợi, ngoại trừ tiến cung làm phi, Tế Dương vương chính là sự lựa chọn tốt nhất. Ngài nói xem, thiếp sao có thể miệt thị vương gia ngài được?"
"Nàng cũng nhìn rõ mọi chuyện đấy! Tâm tư của phụ thân nàng Phó Thần Đồ bản vương đương nhiên là hiểu..."
"Nếu vương gia đã nhìn thấu, tất phải biết phụ thân thiếp chẳng qua chỉ là núp cánh phượng mong được bay cao, vậy thì ông ấy việc gì phải quan tâm xem đứa con gái nào được gả cho Tế Dương vương? Đối với thiếp mà nói, gặp sao hay vậy chính là thượng sách..." Bạch Dương lạnh lùng ngắt lời Tế Dương vương.
Quanh người Tế Dương vương toát ra sự nguy hiểm, bước lại gần Bạch Dương , nói: "Điều làm bản vương thích chính là sự thông minh này của nàng, nếu đã không cần che giấu, thì nàng nói ra bản vương muốn thứ gì cũng có sao đâu?"
Bạch Dương lùi lại một bước, va vào cánh cửa trúc, lưng nhói đau, nàng khẽ chau mày, nhưng vẫn nói ra một câu khiến người khác phải kinh tâm động phách, "Thứ mà vương gia muốn là thiên hạ..."
"Nói tiếp đi!" Sắc mặt Tế Dương vương không hề thay đổi, lặng lẽ chờ những lời tiếp theo của Bạch Dương .
"Đương kim thánh thượng muốn nạp hồng nhan vào hậu cung, còn vương gia muốn cài cắm một nhân vật đắc lực trong đó, để có thể thêm dầu vào lửa khi cần thiết, khiến cho giang sơn đổi chủ, triều đại đổi thay." Bạch Dương nói có vẻ nhẹ nhàng như gió thoảng mây trôi, nhưng kì thực lòng bàn tay nàng đã toát đầy mồ hôi, nàng đang đánh cược Tế Dương vương sẽ không vì xấu hổ và tức giận mà ra chưởng đánh chết mình, dẫu sao thì một năm nay, nàng tin mình cũng hiểu chàng được vài phần.
Tế Dương vương cười lớn, vẻ sầm sì trên mặt tựa như vừa được quét sạch, "Nếu nàng không thông minh như thế, nếu nàng ngu ngốc đi một chút, thì chắc chắn bản vương sẽ giữ nàng lại bên mình..."
Bạch Dương nghiêng đầu nhìn rừng mai ngoài cửa sổ, ánh mắt trống rỗng mà bi thương: "Ở lại cũng được, vào cung cũng thế, đều không tránh khỏi nỗi khổ như nhau, hai sự lựa chọn khác nhau nhưng lại đưa đến cùng một số phận."
Thấy Bạch Dương vô tình để lộ ra vẻ yếu đuối, trong lòng Tế Dương vương bỗng nảy sinh rung động, không thể phủ nhận, người con gái này đã chạm đến trái tim mình, có điều, cũng chỉ là trong một khoảnh khắc mà thôi...
"Một năm nay, nàng có từng nghĩ, vì sao bản vương lại một mực chọn nàng không?" Xem thái độ, Tế Dương vương nhất định phải nói rõ với Bạch Dương , khiến nàng không còn đường trốn tránh.
Nếu đã nhất định phải xé tan tấm rèm bằng sa mỏng đó, Bạch Dương nàng cũng quyết không còn úy kị gì nữa, dùng cánh tay đẩy thân hình đang dần ép tới của Tế Dương vương ra, ngẩng đầu nhìn chàng, hậm hực đáp: "Câu này Vương gia hỏi hay lắm! Nếu thiếp không nói rõ duyên cớ bên trong ra, chỉ e vương gia cứ tưởng thiếp còn đang ở đây mà dương dương tự đắc."
Khóe môi Tế Dương vương nở một nụ cười như có như không, lặng lẽ đợi Bạch Dương nói hết: "Bởi vì Phó gia có bốn người con gái, mỗi người đều lấy tài nghệ trong tên mình làm sở trường, đứng đầu Tuyền Thành, vào cung hầu hạ quân vương không thiếu ân sủng vinh hoa. Vương gia cưới một người trong số đó là có thể uy hiếp những người còn lại, thử hỏi trong Tuyền Thành còn có gia tộc nào sánh được với Phó gia?"
Tế Dương vương nghe vậy liền vỗ tay tán thưởng, nói: "Được, càng lúc càng hợp với tâm ý của bản vương. Bản vương biết, chọn nàng vào cung là đúng, vậy nàng có biết vì sao bản vương lại chỉ chọn mình nàng vào cung không?"
Bàn tay cầm chén trà của Bạch Dương khẽ run, gắng sức vứt chén trà lên bàn, lại nói: "Thiếp không muốn biết, cũng không cần phải biết, chẳng phải thiếp nên như vậy sao?"
Bảo Bình cúi người về phía Bạch Dương , trong ánh mắt lóe lên một tia nhìn tán thưởng, rồi chợt hạ giọng: "Bản vương cảm thấy thích nàng vài phần rồi, làm thế nào bây giờ?"
Bạch Dương giật mình, khi ngẩng đầu lên đã không còn bình thản được nữa, đáp: "Thiếp tự biết thân biết phận, so với bá nghiệp đế vương mà vương gia muốn giành được, chẳng qua chỉ là hạt bụi trong gió, phút giây động lòng trong chốc lát sao sánh với việc năm được cả giang sơn , chẳng phải vậy sao?"
Hai người nhất thời chìm trong im lặng, ngoài cửa sổ dường như đang nổi gió, cành mai khẽ rung, vang lên một tràng tiếng xào xạc, ở bên ngoài căn nhà trúc đan xen tiếng gió rít, cánh cửa trúc bị gió thổi khẽ đưa, Bạch Dương ôm chặt tấm áo khoác trên người, lại cảm thấy một luồng giá lạnh không tên xộc tới.
"Chơi một ván cờ với bản vương đi!"
Bạch Dương nghe thấy thế liền vào phòng trong mang một bộ cờ ra, Tế Dương vương Bảo Bình lại nói: "Nàng tên là Bạch Dương , vẩy mực tả tình, đứng nhất Tuyền Thành, ai có thể ngờ, nàng cầm kỳ thư họa thứ gì cũng đều vô cùng điêu luyện, tinh thông. Chỉ riêng đánh cờ, bản vương năm xưa từng được cao nhân chỉ điểm, ở Tuyền Thành hiếm gặp địch thủ, nhưng trước mặt nàng bản vương cũng thấy xấu hổ không bằng."
Ngón tay thon củaBạch Dương kẹp lấy một quân cờ nhẹ đặt xuống bàn cờ, lạnh nhạt đáp: "Nhị tỷ của thiếp mới là người giỏi đánh cờ nhất, sau này tỷ ấy vào Tế Dương vương phủ, hai người thiếu gì cơ hội so tài."
Tế Dương vương Bảo Bình lạnh lùng "hừ" một tiếng, ánh mắt lộ vẻ bực bội, nói: "Nàng muốn nói đến cô ả ốm yếu lúc nào cũng ho ra máu đó ư? Sáng sớm nay chẳng phải cô ta đòi sống đòi chết không muốn lấy bản vương nữa hay sao?"
Bạch Dương thoáng sững người, nàng biết mọi chuyện trong nhà họ Phó lúc này đều đã nằm trong sự khống chế của Tế Dương vương, nếu không chàng làm sao có thể biết nàng ngoài việc nghiên cứu tập vẽ, cầm kỳ thư cũng đều là sở trường, thậm chí còn biết đến vở kịch làm loạn của nhị tỷ sáng sớm nay trong nhà họ Phó?
"Đời người giống như cuộc cờ, đen trắng giao nhau, Bạch Dương , đây là lần đầu tiên nàng thua bản vương..." Bảo Bình giơ tay đè lên bàn cờ, mặc cho quân cờ hỗn loạn rơi xuống đất.
Bạch Dương cúi người, nhặt những quân cờ trắng đen lộn xộn lên, lạnh nhạt nói: "Ngay cả thiên hạ còn sắp thuộc về vương gia, thiếp thua vương gia một ván cờ thì có đáng gì?"
Bảo Bình vươn tay nắm lấy cổ tay Bạch Dương , ngữ khí quyết liệt: "Qua mười ngày nữa là yến tiệc chọn mỹ nhân của Tuyền Thành, bản vương muốn nàng đoạt ngôi vị hoa khôi trong bữa tiệc đó..."
Bạch Dương đẩy tay Bảo Bình ra, khẽ nói: "Thiếp biết rồi."
Không lâu sau, Thanh Hoan chân nhân đến, từ một năm trước sau khi gặp Tế Dương vương ở đây, Thanh Hoan chân nhân và Bạch Dương ngầm hiểu ý nhau, hai người chưa từng bàn luận chuyện này. Mỗi lần đều là Thanh Hoan chân nhân gửi thiếp mời,Bạch Dương đến Thanh Âm am liền vào thẳng gian nhà trúc này, không hề chậm trễ. Ánh mắt Thanh Hoan chân nhân phức tạp mà bi ai, Bạch Dương lại trầm tĩnh như nước, khi đến khi đi đều rất nhẹ nhàng.
Thanh Hoan chân nhân đặt hộp thức ăn trong tay lên bàn, nhưng lời lẽ đối với Bảo Bình lại vô cùng thân mật: "Bảo Bình , mau lại đây, hôm nay thứ phi của Khánh Tuyên vương đến thỉnh nguyện, ta thấy trong lý của cô ta có vài vò rượu, biết đệ rượu gì cũng thích, liền lấy một vò đem đến cho đệ đây."
Bảo Bình thấy Thanh Hoan chân nhân, trong mắt liền dâng lên vẻ ấm áp hiếm thấy, nhưng ngữ khí vẫn lạnh lùng: "Trong phủ của Khánh Tuyên vương thì có rượu gì ngon chứ? Mấy ngày trước hắn bị hoàng thượng quở trách, rượu này cứ để cho hắn mượn mà giải sầu thì hơn."
Thanh Hoan chân nhân khẽ lắc đầu, cười bất lực nói: "Đệ và Khánh Tuyên vương từ nhỏ thân thiết, lớn lên rồi ai nấy được phong vương, lại thành ra xa cách thế. Trong lòng đệ ấy buồn, chẳng lẽ đệ lại có thể cười trên nỗi đau của người khác hay sao?"
Bảo Bình không cho là vậy, lại lạnh lùng "hừ" một tiếng rồi đáp: "Ai bảo đại ca hắn vong ân phụ nghĩa..."
"Bảo Bình , đừng nói nữa..." Thanh Hoan chân nhân nghe thấy lời của Bảo Bình , lập tức biến sắc, quát Bảo Bình yên lặng, không cho chàng nói tiếp, kế đó liền quay người bỏ đi.
Đây là lần đầu tiên Bạch Dương thấy Thanh Hoan chân nhân nổi giận, đi đến trước cánh cửa trúc, Thanh Hoan chân nhân lại thở dài một tiếng, nói: "Huynh ấy đã chết rồi, đệ còn nhắc đến những chuyện này làm gì nữa, hãy quên đi."
Bạch Dương nhìn theo dáng hình gầy gò của Thanh Hoan chân nhân qua khung cửa sổ, trầm ngâm nói: "Tỷ ấy đến đây, chính là để xa lánh trần thế, cũng là muốn bảo vệ sự tự tôn của bản thân, nhưng vương gia cứ nhất định phải vì tỷ ấy mà tránh xa Khánh Tuyên vương, trong lòng tỷ ấy chẳng phải càng thêm buồn sao."
Bảo Bình chau mày, nói: "Nàng có biết năm đó từng xảy ra chuyện gì không?"
"Ai chẳng biết năm xưa Lâm Tuyền công chúa chung tình với ca ca của Khánh Tuyên vương là Khánh Triết vương? Nhưng sau cùng hoa rơi hữu ý mà nước chảy vô tình, Khánh Triết vương bất mãn với việc hoàng thượng chỉ hôn, cùng người con gái mình yêu tự tử vì tình, chuyện này nhất thời dấy lên một làn sóng lớn. Hơn nữa, nghe đồn Lâm Tuyền công chúa từ đó không rõ tung tích, có người nói nàng được gả sang nước khác, có người nói nàng xuất gia làm ni cô..." Bạch Dương nhẹ nói, thanh âm cảm khái vô ngần.
Bảo Bình thoáng sững người, nhìn Bạch Dương trầm tư bên song cửa sổ, bỗng nhiên trong lòng nổi giận một cách vô cớ, ném vò rượu trên bàn xuống đất khiến cho mảnh vỡ tung tóe bắn khắp nơi, cả phòng sực lên mùi rượu...
Bạch Dương hơi chau mày, trong lòng có phần lo lắng khi thấy Bảo Bình mừng giận thất thường như vậy, liền tiến lên cúi chào: "Vương gia, nếu không còn chuyện gì khác, thiếp xin cáo lui."
Bảo Bình nhướng mày, liếc mắt qua, đáp: "Chưa được bản vương cho phép, xưa nay nàng đều không dám tự tiện rời khỏi, sao lần này lại dám xin cáo lui với bản vương?"
Bạch Dương cười khẩy, cẩn thận tránh xa những mảnh sứ vỡ dưới đất, đáp: "Vương gia, ngày trước là ngày trước, từ giờ phút này trở đi phải nói rõ, giữa ngài và thiếp chẳng qua chỉ là quan hệ lợi dụng lẫn nhau, thứ mà ngài muốn là thiên hạ, thứ mà thiếp muốn là Phó gia được bình an vô sự, và còn cả cuộc đời nhung gấm của thiếp nữa..." Nói đoạn, nàng nhanh chân bỏ đi.
Trên đường về Phó gia, Bạch Dương liên tục dặn dò xa phu đánh xe ngựa thật nhanh, dường như sợ ai đó đuổi theo vậy. Nàng biết rõ, nếu không tỏ ra yếu đuối trước Tế Dương vương, không để cho Tế Dương vương nắm thóp, vậy thì Tế Dương vương chắc chắn sẽ đề phòng nàng thêm vài phần. Nói mình tham lam phú quý, ít ra còn có thể khiến Tế Dương vương tin vào động cơ để nàng quyết ý vào cung.
Nhưng Bạch Dương đâu biết Tế Dương vương trong căn nhà trúc đang nhếch môi nở nụ cười thấu hiểu, trong lòng chàng thầm nghĩ, Bạch Dương , nàng thông minh mà lại bị sự thông minh đó làm hại, nàng tưởng nàng nói bản thân ham hư vinh thì bản vương sẽ coi thường nàng sao? Bản vương đoạt thiên hạ rồi, nữ nhân trong hoàng cung còn có thể có cuộc đời nhung gấm gì chứ?
Bạch Dương về đến Phó gia, vừa bước vào cửa liền bị phụ thân Phó Thần Đồ gọi đến thư phòng. Phó Thần Đồ lo lắng tựa như muốn hỏi điều gì, nhưng lại do dự chưa biết phải mở lời ra sao, Bạch Dương ngồi trên ghế cảm thấy có phần vô vị, thấy trên bàn đặt một bức tranh chữ, nàng lặng lẽ quan sát kỹ rồi nói: "Chữ của tam tỷ ngày càng có lực, nét bút tựa mây trôi..."
Chưa đợi Phó Cẩm Họa nói hết, Phó Thần Đồ đã ngắt lời nàng, hỏi: "Dương nhi, từ trước đến giờ con đến Thanh Âm am lúc nào cũng phải mất hai ba ngày, lần này sao chỉ nội trong một ngày đã về rồi, chẳng lẽ..."
Bạch Dương thấy ánh mắt Phó Thần Đồ thoáng ẩn hiện nét bồn chồn, trong lòng không tránh khỏi chua xót, bèn cố tỏ vẻ thoải mái, nói: "Cha, cha yên tâm đi, những chuyện cha muốn con làm, con đều sẽ cố gắng hết sức."
Khoảnh khắc đó, thần sắc Phó Thần Đồ có phần chán nản, lo lắng: "Cha hiện giờ chỉ lo cho nhị tỷ của con, nơi nó sắp gả tới là Tế Dương vương phủ, từ nhỏ nó nóng nảy ngang ngược quen rồi, gả đến đó nếu không biết thu mình một chút, chỉ e khó tránh khỏi phải chịu khổ."
Khi Bạch Dương ra khỏi thư phòng, một nỗi buồn không thể diễn tả cứ len lỏi trong tim nàng. Phó Thần Đồ rõ ràng biết Tế Dương vương muốn gì, nhưng vẫn đem nhị tỷ Xử Nữ gả vào Tế Dương vương phủ, xem ra trong lòng phụ thân, tình thân không thể bằng quyền quý vinh hoa được.
Trên đường Bạch Dương về đến phòng riêng, đi ngang qua Kỳ Trai của Xử Nữ , nàng trông thấy đại tỷ Cự Giải đang ở bên trong dịu dàng đưa lời khuyên nhủ, còn Xử Nữ liên hồi bóng gió đòi Cự Giải thay mình xuất giá, Cự Giải cười ôn hòa, trước sau vẫn không chịu nhận lời.
Xử Nữ vừa xấu hổ vừa phẫn nộ, vội vã nói: "Tỷ đừng tưởng muội không biết tỷ đang tính toán những gì, tỷ không lấy tên Tế Dương vương trời đánh đó, là vì trong lòng tỷ còn nhớ nhung một tên đàn ông khác."
Cự Giải không đáp, đi đến trước bàn, dùng tay bưng bát thuốc đã sắc xong đưa lại cho Xử Nữ , chậm rãi cất lời: "Xử Nữ , thuốc có thể uống lung tung, nhưng lời không thể nói lung tung được..."
"Tỷ tính uy hiếp muội ư?"
Cự Giải làm vẻ ngạc nhiên, đáp: " muội nói ta uy hiếp muội? Muội là em gái tốt của ta, sao ta có thể uy hiếp muội được chứ?"
"Tỷ..." Xử Nữ tức đến mức không nói được tiếng nào, cứ gập người không ngừng ho rũ rượi.
Bạch Dương có lòng định tiến vào khuyên giải, nhưng nghĩ đến việc có lẽ chỉ khiến Xử Nữ càng thêm tức tối, còn Cự Giải lại thêm phòng bị, nàng đành quyết ý làm ngơ. Nàng tin rằng Cự Giải là người thông minh, sẽ không để xảy ra những chuyện lỗ mãng sơ xuất.
Về đến Họa Trai, Vấn Nhạn vẫn luôn theo sau nàng, hiển nhiên cũng nghe thấy những lời của Xử Nữ , nói: "Tứ tiểu thư, thực ra chuyện mà nhị tiểu thư nói, Vấn Nhạn cũng biết đôi chút. Năm xưa đại tiểu thư vì chuyện Khánh Tuyên vương cưới thứ phi, đã ở trong Cầm Trai đánh đàn ba ngày ba đêm liên tục không ngủ..."
Bạch Dương lập tức ngắt lời Vấn Nhạn: "Được rồi, Vấn Nhạn, dù sao đó cũng là chuyện khiến đại tỷ khó xử, chúng ta cần gì phải nhắc lại nữa?"
Vấn Nhạn cúi đầu "dạ" một tiếng, đang định lui ra ngoài cửa đứng hầu thì Bạch Dương bỗng gọi cô bé lại, thoáng do dự rồi nói: "Vấn Nhạn, em đi nói với a hoàn sắc thuốc cho nhị tỷ, bảo cô ta khi sắc thuốc chú ý trông chừng, đừng có đi lại lung tung..."
Vấn Nhạn thoáng sững người, kế đó hiểu được nỗi lo của Bạch Dương , liền đáp lời rồi nhanh chóng lui đi.
Đợi đến chiều muộn, Bạch Dương dẫn Vấn Nhạn đến phòng đại phu nhân dùng cơm. Đại tỷ Cự Giải đã ở đó từ lâu, dựa vào bên cạnh đại phu nhân, trong tay còn cầm một chiếc khăn gấm: "Mẹ, đây là thứ gần đây con thêu được, mẹ xem..."
Đại phu nhân thấy Bạch Dương đi đến liền gọi nàng ngồi xuống bên cạnh, cười nói: "Mau lại đây xem tác phẩm của Đại tỷ con mới thêu này, ta thấy so với mấy ngày trước tay nghề đã thành thục hơn nhiều..."
Cự Giải khẽ cười, tựa như làm nũng, nói: "Trước mắt mẹ, hai chị em chúng con làm gì có chỗ nào kém? Mẹ xem tứ muội đó, ngày thường không chịu thêu thùa, nhưng nếu làm thật, chắc mẹ cũng sẽ khen ngợi muội ấy không ngớt cho mà xem."
Vấn Nhạn đứng một bên nghe ra ẩn ý trong lời nói của Cự Giải , rõ ràng là đang chê Bạch Dương không biết thêu thùa, liền thấy không cam lòng, vội nói: "Thực ra không phải tứ tiểu thư không biết thêu thùa, chỉ là xưa nay tiểu thư con không chịu thể hiện trước mặt mọi người thôi..."
Bạch Dương khẽ ho vài tiếng, quay đầu lườm Vấn Nhạn một cái, còn chưa kịp nói gì đã nghe thấy Cự Giải kéo tay đại phu nhân, căng thẳng nói: "Mẹ, con không có ý chê tứ muội không tốt..."
Đại phu nhân lại không hề để bụng, nhìn Cự Giải , lại nhìn sang Bạch Dương , cười nói: "Bốn chị em trong nhà, chỉ có con là tính tình tốt nhất, con sao có thể cố ý bới móc Dương nhi được?"
Đại phu nhân nói xong, lại tiếp lời: "Huống nữa, các con là chị em ruột, khác với những đứa con do người khác sinh ra. Cả đời ta, chỉ cần trông thấy tỷ muội các con cùng tìm được người chồng tốt, thì ta có chết cũng yên lòng."
Cự Giải nghe đến đây, dường như vô ý thốt lên mấy câu: "Mẹ, sắp đến yến tiệc tuyển chọn mỹ nhân Tuyền Thành rồi, đến lúc đó trang điểm cho tứ muội thật đẹp, bảo tứ muội đoạt ngôi vị hoa khôi rồi tiến cung, Phó gia chúng ta coi như cũng có chỗ dựa."
Bạch Dương nghe thấy thế khẽ nhìn Cự Giải một cái, Cự Giải nhẹ chớp mắt, khuôn mặt đầy vẻ hiền lành vô tội, thấy vậy Bạch Dương thầm cười nhạt, trong lòng dấy lên vài phần lạnh lẽo.
Đại phu nhân cũng thở dài, nói: "Xử Nữ đã hứa hôn với Tế Dương vương, không cần nhắc đến nữa, lão gia muốn hai đứa các con và Song ngư đều có thể nhân cơ hội này mà bộc lộ tài năng, mẹ đương nhiên mong ngôi hoa khôi thuộc về một trong hai đứa con gái của mẹ. Cự Giải cũng được, Bạch Dương cũng tốt, mẹ đều thấy mừng lòng."
Cự Giải và Bạch Dương vội nói vài câu, an ủi đại phu nhân, rồi ai nấy đem những chuyện thú vị mình nghe được kể ra mua vui với đại phu nhân, đợi dùng xong cơm tối mới quay về.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com