Chap18: Sự thức tỉnh cuối cùng
Chu Phong đứng giữa căn phòng đá dưới lòng đất của Hắc Thần Điện, ánh sáng đỏ đen từ viên ngọc mới nhặt được chiếu lên cơ thể trần trụi của anh, làm nổi bật cơ bụng sáu múi cứng rắn và lồng ngực rộng giờ đây lấm lem mồ hôi và tinh trùng từ trận chiến với Dĩ Vãng. “Con cặc tuyệt đẹp” to dài của anh vẫn căng cứng, rung nhẹ dưới sức mạnh mới từ linh hồn mẹ – một nguồn năng lượng sâu thẳm, cổ xưa, hòa quyện với bóng tối, ánh sáng, hỗn độn, hư không, và huyền bí trong dòng máu của anh. Thanh kiếm đen nằm trên sàn, nhẫn vàng, vòng cổ vàng, và các viên đá trong túi áo tỏa ra năng lượng đồng điệu với viên ngọc đỏ đen trong tay anh.
Anh nâng viên ngọc lên, cảm nhận nó không chỉ là chiến lợi phẩm, mà là một phần của mẹ anh – Nữ Hoàng Hắc Linh – và cả dĩ vãng mà anh đã làm chủ. “Mẹ… ta đã hoàn thành lời hứa,” anh lẩm bẩm, ánh mắt sắc lạnh quét qua căn phòng giờ đây yên tĩnh sau khi Dĩ Vãng tan biến. Nhưng anh biết, đây không phải kết thúc. Sức mạnh trong anh giờ đây quá lớn, vượt xa mọi kẻ thù trước đó, và một cảm giác bất an thoáng qua – như thể vũ trụ đang chờ đợi điều gì đó từ anh.
Căn phòng rung chuyển nhẹ, và hình ảnh mờ ảo của mẹ anh hiện ra lần cuối. Bà mỉm cười, giọng trầm ấm: “Chu Phong, con đã vượt qua mọi thử thách – không chỉ của kẻ thù, mà của chính bản thân con. Sức mạnh của con giờ đây là sự thức tỉnh cuối cùng. Nhưng hãy nhớ, sức mạnh lớn đi kèm trách nhiệm lớn. Vũ trụ sẽ thử con một lần nữa.” Bà tan biến, để lại anh trong sự tĩnh lặng.
Anh tra kiếm vào vỏ, cất viên ngọc đỏ đen vào túi cùng các viên đá khác, và rời khỏi Hắc Thần Điện. Hành trình trở về cung điện kéo dài đến sáng hôm sau, khi anh bước qua cổng chính, ánh nắng chiếu lên người anh, làm nổi bật dáng vẻ chiến binh bất khuất – không còn là kẻ bị nguyền rủa, mà là một vị anh hùng đã làm chủ mọi thế lực. Các lính gác quỳ xuống, ánh mắt kính nể: “Điện hạ… ngài đã trở lại.”
Anh vào đại sảnh chính, quỳ một gối trước Hoàng đế. “Phụ hoàng, con đã đến Hắc Thần Điện, gặp linh hồn mẹ, và tiêu diệt Dĩ Vãng – kẻ lưu giữ dĩ vãng. Sức mạnh của con giờ đây là sự thức tỉnh cuối cùng.” Anh đặt viên ngọc đỏ đen lên sàn, để Hoàng đế thấy luồng năng lượng mạnh mẽ từ nó. Ông đứng dậy, Long trượng gõ nhẹ xuống sàn, ánh mắt sáng lên: “Chu Phong, ngươi không chỉ là con trai ta, mà là biểu tượng của vương quốc – kẻ vượt qua mọi giới hạn. Nhưng ta cảm nhận được, vũ trụ chưa để ngươi yên.”
Chu Phong gật đầu: “Mẹ cũng nói vậy. Con sẽ sẵn sàng.” Anh đứng dậy, rời đại sảnh, trở về tẩm cung để nghỉ ngơi và chuẩn bị. Anh ngâm mình trong bồn nước nóng, cảm nhận sức mạnh mới trong cơ thể – không chỉ ở dòng máu, mà cả ý chí và nguồn sống vô hạn. “Con cặc” của anh rung nhẹ, như minh chứng cho sự thức tỉnh toàn diện.
Đêm đó, khi anh nằm trên giường đá, một luồng khí kỳ lạ bao trùm cung điện – không phải từ một thế lực cụ thể, mà là sự cộng hưởng của tất cả: bóng tối, ánh sáng, hỗn độn, hư không, huyền bí, và dĩ vãng. Một giọng nói vang lên, không thuộc về bất kỳ kẻ thù nào trước đây, mà như tiếng vọng của vũ trụ: “Chu Phong, ngươi đã làm chủ mọi thứ trong thế giới này. Nhưng ta là Vĩnh Cửu – kẻ vượt thời gian và không gian. Ngươi muốn thử thách ta?”
Anh bật dậy, ánh mắt rực cháy, nắm chặt kiếm: “Vĩnh Cửu? Nếu ngươi là thử thách cuối cùng, ta sẽ đối mặt!” Một cánh cổng ánh sáng đỏ đen khổng lồ mở ra trong tẩm cung, và anh bước vào mà không do dự.
Bên kia cánh cổng, anh xuất hiện trong một không gian vô tận – không trời, không đất, chỉ có những luồng sáng và bóng tối xoáy tròn, thời gian như ngừng trôi. Trước mặt anh, Vĩnh Cửu hiện ra – một thực thể khổng lồ, thân hình không cố định, lúc là ánh sáng chói lòa, lúc là bóng tối vô tận, đôi mắt là hai vòng xoáy thời gian. “Ngươi là kẻ duy nhất làm chủ mọi thế lực,” giọng nó vang vọng, “nhưng ta sẽ thử toàn bộ con người ngươi – sức mạnh, nguồn sống, và ý chí.”
Vĩnh Cửu vung tay, một luồng năng lượng đỏ đen quấn lấy anh, hóa thành dây thừng vô hình, trói chặt tay chân anh, kéo anh lơ lửng trong không gian. Bộ giáp đen tan rã, để lộ cơ thể trần trụi. Một sợi dây năng lượng quấn lấy “con cặc” của anh, sục mạnh mẽ, sâu thẳm và vượt thời gian. Nhờ rèn luyện, anh trụ được 30 phút mà không bắn, nhưng Vĩnh Cửu tăng cường, và anh rên lên, bắn ra hai mươi luồng tinh trùng, văng vào không gian và tan biến.
Anh gầm lên, sức mạnh từ mọi viên đá và linh hồn mẹ bùng nổ, phá tan dây trói. Anh lao tới, chém một nhát kiếm mạnh mẽ vào Vĩnh Cửu. Một tiếng nổ kinh thiên vang lên, không gian rung chuyển, và Vĩnh Cửu tan biến, để lại một viên ngọc vô sắc rơi xuống. Anh nhặt nó, thở hổn hển: “Vĩnh Cửu… ta đã thắng.”
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com