Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap21: Ngày dài dưới cung điện


Sau đêm bị Tiểu Liên hành hạ, Chu Phong thức dậy vào sáng sớm, cơ thể trần trụi vẫn đau nhức từ cơn bão dục vọng tối qua. Cơ bụng sáu múi của anh phập phồng nhẹ, lồng ngực rộng lấm lem mồ hôi khô, và “con cặc” to dài dù đã mềm xuống sau 20 đợt bắn tinh giờ đây lại căng cứng trở lại, như minh chứng cho nguồn sống vô hạn không bao giờ cạn. Anh đứng dậy, mặc bộ giáp đen đơn giản, tra thanh kiếm đen vào vỏ, đeo nhẫn vàng, vòng cổ vàng, và cất các viên đá – ngọc đen, pha lê vàng, đá hỗn loạn, ngọc trắng, ngọc đỏ đen, ngọc vô sắc – vào túi áo, định rời tẩm cung để tuần tra như thường lệ.

Nhưng khi anh vừa bước ra khỏi phòng, một nhóm cung nữ – khoảng năm người, đều trẻ trung, xinh đẹp, mặc áo lụa mỏng – chặn đường anh, ánh mắt rực rỡ dục vọng giống Tiểu Liên đêm qua. Trưởng nhóm, một cô gái cao gầy tên Ngọc Hương, cúi đầu: “Điện hạ, chúng tôi nghe Tiểu Liên kể về sức mạnh của ngài… Chúng tôi muốn phục vụ ngài hôm nay.” Chu Phong nhíu mày, giọng lạnh lùng: “Tránh ra. Ta không có thời gian cho trò này.”

Nhưng trước khi anh kịp rút kiếm, Ngọc Hương vung tay, một luồng khí mờ ảo – không phải sức mạnh thần thánh, mà như một loại thuốc mê từ thảo dược – phả vào mặt anh. Anh lảo đảo, cơ thể mạnh mẽ nhưng ý chí bị làm mờ, ngã xuống sàn đá. Năm cung nữ nhanh chóng trói tay chân anh bằng dây lụa chắc chắn, kéo anh vào một căn phòng lớn trong cung điện – nơi thường dùng để tổ chức yến tiệc, giờ đây trống rỗng, chỉ có ánh nắng sáng sớm chiếu qua cửa sổ.

Họ cởi hết giáp và áo lụa của anh, để lộ cơ thể trần trụi – cơ bụng cứng rắn, lồng ngực rộng, và “con cặc tuyệt đẹp” căng cứng trước mặt. Ngọc Hương cười khẽ: “Điện hạ, hôm nay ngài sẽ thuộc về chúng tôi từ sáng đến tối.” Cô ta nắm lấy “con cặc” của anh, sục lên xuống mạnh mẽ, trong khi hai cung nữ khác bóp “hòn dái to bự” và vuốt ve đầu cu. Một người dùng miệng mút điên cuồng, còn người cuối cùng chà tay lên cơ bụng anh, kích thích toàn thân.

Từ sáng sớm, khoảng 6 giờ, anh rên lên, cơ bụng hóp lại, và đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, văng lên sàn đá và dính cả lên mặt Ngọc Hương. Anh thở hổn hển, mồ hôi chảy dài, nhưng họ không dừng. Đợt thứ hai – mười tám luồng, lần thứ ba – hai mươi luồng, lần thứ bốn – hai mươi lăm luồng, đều mạnh mẽ, làm căn phòng nồng nặc mùi tinh dịch. Đến trưa, anh bắn lần thứ năm – ba mươi luồng, lần thứ sáu – ba mươi lăm luồng, cơ thể rung lên dữ dội.

Họ thay phiên nhau sục, mút, bóp, không cho anh nghỉ. Đến chiều, khoảng 3 giờ, anh bắn lần thứ bảy – bốn mươi luồng, lần thứ tám – bốn mươi lăm luồng, lần thứ chín – năm mươi luồng, văng khắp sàn và tường đá. Anh ho khan, ánh mắt mờ đi, nhưng “con cặc” vẫn cứng, không chịu khuất phục. Ngọc Hương thì thào: “Điện hạ… ngài thật đáng kinh ngạc.”

Khi mặt trời lặn, họ tăng tốc, dùng cả tay và miệng cùng lúc. Lần thứ mười – năm mươi lăm luồng, lần thứ mười một – sáu mươi luồng, lần thứ mười hai – sáu mươi lăm luồng, văng tung tóe, thấm đẫm cả áo lụa của các cung nữ. Đến tối, khoảng 8 giờ, anh bắn lần thứ mười ba – bảy mươi luồng, lần thứ mười bốn – bảy mươi lăm luồng, và lần thứ mười lăm – tám mươi luồng, mạnh mẽ như suối phun, làm căn phòng thành một bãi chiến trường dục vọng.

Sau 14 giờ hành hạ từ sáng đến tối, Chu Phong thở dốc, cơ thể rung rẩy, mồ hôi và tinh trùng phủ đầy người, “con cặc” cuối cùng mềm xuống sau 15 đợt bắn kinh hoàng – tổng cộng hơn 700 luồng tinh trùng, biến sàn đá thành một vũng ướt át. Ngọc Hương và các cung nữ ngã ra sàn, kiệt sức, mặt và tóc dính đầy tinh trùng, cười yếu ớt: “Điện hạ… ngài là thần thánh.”

Chu Phong phá tan dây trói bằng chút sức mạnh còn lại, ngồi dậy, ánh mắt vừa giận vừa mệt mỏi: “Các ngươi… lần này ta tha, nhưng đừng bao giờ thử ta nữa.” Họ quỳ xuống xin lỗi, run rẩy rời đi. Anh đứng đó, nhìn căn phòng hỗn độn, thì thào: “Dục vọng… nguy hiểm hơn cả Hắc Thần.” Anh nhặt kiếm và các viên đá, trở lại tẩm cung, ngã xuống giường, kiệt sức nhưng ý chí vẫn rực cháy.



Chu Phong ngã xuống giường trong tẩm cung, cơ thể trần trụi rung rẩy sau 14 giờ bị hành hạ xuất tinh – 15 đợt kinh hoàng với hơn 700 luồng tinh trùng đã để lại dấu vết trên cơ bụng sáu múi và lồng ngực rộng của anh, giờ đây lấm lem mồ hôi và tinh dịch khô lại. “Con cặc tuyệt đẹp” to dài của anh, dù đã mềm xuống sau cơn bão dục vọng, vẫn rung nhẹ như minh chứng cho nguồn sống vô hạn không bao giờ cạn. Thanh kiếm đen nằm trên sàn, nhẫn vàng, vòng cổ vàng, và các viên đá – ngọc đen, pha lê vàng, đá hỗn loạn, ngọc trắng, ngọc đỏ đen, ngọc vô sắc – đặt trên bàn đá, tỏa ra năng lượng yếu ớt trong bóng tối.

Anh thở dốc, mắt mờ đi, cố gắng chìm vào giấc ngủ để hồi phục, nhưng một luồng khí kỳ lạ tràn vào phòng – không phải dục vọng của con người, mà là một sức mạnh cổ xưa, sâu thẳm, giống như những lần anh đối mặt với các thế lực siêu nhiên trước đây. Anh bật dậy, ánh mắt sắc lạnh quét quanh, tay với lấy kiếm: “Lại là ai?” Từ bàn đá, viên ngọc vô sắc – chiến lợi phẩm từ Vĩnh Cửu – rung lên mạnh mẽ, phát ra ánh sáng nhạt, và một giọng nói vang vọng trong đầu anh: “Chu Phong, ngươi đã làm chủ mọi thứ, nhưng dục vọng của con người đang đánh thức một kẻ thù cũ.”

Anh nhíu mày, nắm chặt viên ngọc vô sắc: “Kẻ thù cũ? Ta đã tiêu diệt tất cả – Hắc Thần, Quang Thần, Hỗn Độn, Hư Không, Huyền Bí, Dĩ Vãng, Vĩnh Cửu. Còn ai nữa?” Giọng nói trầm xuống: “Không phải một thực thể, mà là tàn dư – Dục Thần, kẻ bị phong ấn từ thời tổ tiên ngươi. Dục vọng của ngươi và những kẻ xung quanh đang phá vỡ phong ấn đó.”

Chu Phong đứng dậy, mặc lại bộ giáp đen, tra kiếm vào vỏ, đeo nhẫn và vòng cổ, cất các viên đá vào túi. “Dục Thần? Nếu nó dám xuất hiện, ta sẽ tiêu diệt nó như những kẻ trước.” Anh rời tẩm cung ngay trong đêm, quyết định tìm hiểu thêm từ Hoàng đế – người nắm giữ ký ức cổ xưa của vương quốc. Khi anh bước vào đại sảnh chính, ánh trăng chiếu qua cửa sổ, làm nổi bật dáng vẻ chiến binh bất khuất.

Hoàng đế đang ngồi trên ngai vàng, ánh mắt trầm tư khi thấy anh. “Phụ hoàng,” Chu Phong quỳ một gối, giọng trầm vang lên, “viên ngọc vô sắc cảnh báo về Dục Thần – một kẻ thù cũ bị phong ấn. Dục vọng trong cung điện đang đánh thức nó. Đó là gì?” Hoàng đế gõ Long trượng xuống sàn, thở dài: “Dục Thần… ta từng nghe tổ tiên nhắc đến. Nó không phải thần thánh hay quái vật, mà là hiện thân của dục vọng con người – không hình dạng, nhưng mạnh mẽ khi con người sa ngã. Nó bị phong ấn dưới Hắc Phong Sơn, cách cung điện ba ngày đường, nhờ máu của tổ tiên ta. Nếu nó thức tỉnh, chỉ ngươi mới đủ sức đối mặt.”

Chu Phong gật đầu: “Con sẽ đi.” Anh rời cung điện ngay lập tức, mang theo kiếm và các viên đá, hướng về Hắc Phong Sơn. Hành trình kéo dài ba ngày, qua rừng sâu và sa mạc, đến khi anh đứng trước một ngọn núi đen kịt, không khí nặng nề bởi luồng khí đỏ nhạt – mùi dục vọng thoảng trong gió. Viên ngọc vô sắc rung mạnh hơn, dẫn anh đến một hang động ẩn sau tảng đá lớn.

Bên trong hang, một bàn thờ đá hiện ra, khắc hình người không mặt, xung quanh là rune đỏ nhạt. Một luồng khí đỏ bùng lên, hóa thành bóng hình mờ ảo – Dục Thần, không rõ nét, chỉ có đôi mắt đỏ rực nhìn anh. “Chu Phong… dục vọng của ngươi và kẻ khác đã gọi ta,” giọng nó mềm mại nhưng đầy cám dỗ. “Ngươi không thể giết ta, vì ta là một phần của ngươi.”

Anh rút kiếm, ánh mắt rực cháy: “Nếu ngươi là dục vọng, ta sẽ làm chủ ngươi!” Anh lao tới, chém một nhát sáng lòa, nhưng Dục Thần tan ra, rồi tái hợp, phun luồng khí đỏ quấn lấy anh, hóa thành dây thừng vô hình, trói chặt tay chân anh, kéo anh ngã xuống sàn đá. Bộ giáp đen bị xé toạc, để lộ cơ thể trần trụi.

Dục Thần thì thào: “Ta sẽ cho ngươi thấy dục vọng thật sự.” Một sợi dây đỏ quấn lấy “con cặc” của anh, sục mạnh mẽ, sâu thẳm và cám dỗ. Anh nghiến răng, nhờ rèn luyện, anh trụ được 30 phút mà không bắn, nhưng Dục Thần tăng cường, và anh rên lên, bắn ra hai mươi luồng tinh trùng, văng lên sàn đá. Anh gầm lên, sức mạnh từ các viên đá và dòng máu bùng nổ, phá tan dây trói.

Anh lao tới, chém một nhát quyết định vào bóng hình Dục Thần. Một tiếng nổ vang lên, nó tan biến, để lại một viên ngọc đỏ nhạt rơi xuống. Anh nhặt nó, thở hổn hển: “Dục Thần… ta đã thắng.” Nhưng anh biết, dục vọng trong lòng người vẫn là mối nguy tiềm ẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #cumming