Chap6: Kẻ thức tỉnh từ viên ngọc đen
Sau đêm báo cáo với Hoàng đế, Chu Phong không thể yên giấc. Viên ngọc đen đặt trên bàn đá trong tẩm cung của anh bắt đầu phát ra ánh sáng đỏ nhạt, mờ ảo nhưng đầy đe dọa. Anh ngồi dậy, cơ thể trần trụi vẫn lấm tấm mồ hôi từ giấc mơ kỳ lạ, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào viên ngọc. “Kẻ tiếp theo?” anh lẩm bẩm, tay nắm chặt thanh kiếm đen đặt cạnh giường. Trước khi anh kịp làm gì, viên ngọc đột nhiên rung lên dữ dội, phát ra một luồng khí đen kịt, bao trùm lấy tẩm cung.
Từ trong làn khói, một bóng hình xuất hiện. Nó không khổng lồ như Hắc Vương, mà cao gầy, với thân hình mờ ảo như được tạo từ bóng tối, đôi tay dài ngoằng không có móng vuốt mà thay vào đó là những sợi dây năng lượng đen lơ lửng như xúc tu. Khuôn mặt nó không rõ nét, chỉ có hai đốm sáng trắng thay cho mắt, nhìn thẳng vào Chu Phong. “Ta là Hắc Linh, kẻ được sinh ra từ viên ngọc đen – tàn dư cuối cùng của lời nguyền,” giọng nó thì thào, lạnh lẽo như gió lùa qua nghĩa địa. “Ngươi đã đánh thức ta, và ta sẽ hút cạn sức mạnh vô hạn của ngươi!”
Chu Phong lao tới, thanh kiếm vung lên chém một đường sáng lòa, nhưng Hắc Linh tan ra thành khói, né tránh dễ dàng. Trước khi anh kịp phản ứng, những sợi dây năng lượng đen lao tới, quấn lấy “con cặc tuyệt đẹp” của anh. Chúng bắt đầu sục lên xuống với tốc độ đều đặn, lạnh lẽo nhưng đầy kích thích. Chu Phong nghiến răng, cố chống cự, nhưng sợi dây siết chặt, tăng tốc dần. “Khốn kiếp… lại là trò này!” anh gầm lên, nhưng cơ thể anh không nghe lời. Trong suốt 30 phút, sợi dây sục không ngừng, lúc nhanh lúc chậm, như muốn tra tấn từng dây thần kinh của anh. Anh rên lên, cơ thể rung lên dữ dội, và từng đợt tinh trùng bắn ra – chín, mười luồng liên tiếp, mạnh mẽ và dày đặc, văng khắp sàn đá và dính lên tường tẩm cung.
Nhưng Hắc Linh không dừng lại. Khi đợt cuối cùng vừa dứt, một sợi dây khác quấn lấy “hòn dái to bự” của anh, bóp mạnh, trong khi sợi dây đầu tiên tiếp tục sục điên cuồng. Chu Phong thở hổn hển, mồ hôi chảy dài xuống cơ bụng cứng rắn, nhưng nguồn tinh vô hạn của anh không suy giảm. Đợt thứ nhất bắn ra – mười lăm luồng, nóng hổi, làm ướt cả giường đá. Đợt thứ hai theo sau – mười tám luồng, văng xa đến tận cửa tẩm cung. Đợt thứ ba – hai mươi luồng, mạnh mẽ như suối phun. Và đợt thứ tư – hai mươi lăm luồng, bắn trúng cả bóng hình mờ ảo của Hắc Linh, khiến nó khựng lại trong giây lát.
“Ngươi… không bao giờ cạn sao?” Hắc Linh gầm lên, giọng đầy tức giận. Nó vung tay, phóng ra một luồng sáng trắng từ đôi mắt, bắn thẳng vào ngực Chu Phong. Anh bị hất văng vào tường, cảm nhận một sức mạnh kỳ lạ xâm nhập cơ thể, rút cạn năng lượng trong từng thớ cơ. Cơ bắp anh co rút, hơi thở nặng nề, mồ hôi túa ra như suối. Nhưng kỳ lạ thay, “con cặc” của anh vẫn căng cứng, không hề suy yếu, như thể nguồn tinh vô hạn là thứ duy nhất không bị ảnh hưởng.
Hắc Linh cười ghê rợn, lao tới. Những sợi dây năng lượng trói chặt tay chân anh, treo anh lơ lửng giữa không trung. “Nếu ta không thể hút cạn ngươi, ta sẽ hành hạ ngươi đến khi ngươi gục ngã!” Nó giơ tay, đấm mạnh vào cơ bụng anh – một cú đấm nặng như búa tạ, nhưng cơ bụng cứng rắn của anh chỉ lõm xuống một chút rồi bật lại. Tiếp theo, nó đấm vào lồng ngực rộng của anh, khiến anh ho khan, nhưng không gãy xương. Đồng thời, một sợi dây khác lại quấn lấy “con cặc” anh, sục nhanh như chớp.
Chu Phong nghiến răng, cơ thể rung lên dưới từng cú đấm và cảm giác kích thích. Đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – mười lăm luồng, văng khắp tẩm cung. Hắc Linh đấm liên tiếp vào bụng và ngực anh, mỗi cú mạnh hơn trước, nhưng anh chỉ rên khẽ, không gục ngã. Đợt thứ hai bắn ra – mười tám luồng, dính cả lên bóng hình của Hắc Linh. Đợt thứ ba – hai mươi luồng, mạnh mẽ đến mức làm rung chuyển cả không gian. Khi Hắc Linh dừng lại, Chu Phong thở hổn hển, cơ thể hơi mất sức, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy, và “con cặc” của anh vẫn cứng như thép.
“Ngươi… chỉ có thế sao?” Chu Phong nhếch mép, giọng khàn nhưng đầy thách thức. Hắc Linh gầm lên tức giận, nhưng trước khi nó kịp tấn công tiếp, một luồng sáng đỏ bùng lên từ viên ngọc đen trên bàn. Sức mạnh trong dòng máu nguyền rủa của Chu Phong trỗi dậy, phá tan sợi dây trói. Anh lao tới, tung cú đấm mạnh mẽ vào bóng hình mờ ảo của Hắc Linh. Một tiếng nổ vang lên, nó tan thành khói, để lại tiếng gào thét yếu ớt: “Ta sẽ trở lại…”
Chu Phong đứng đó, thở dốc, cơ thể lấm tấm mồ hôi và tinh trùng còn sót lại. Anh nhặt viên ngọc đen lên, cảm nhận nó vẫn rung nhẹ. “Hắc Linh… nếu ngươi quay lại, ta sẽ đập tan ngươi lần nữa,” anh lẩm bẩm, rồi ngã xuống giường, chỉ hơi mất sức một chút. Nhưng trong lòng anh biết, kẻ thù này chưa thực sự biến mất.
---
Sau trận chiến với Hắc Linh trong tẩm cung, Chu Phong trở về cung điện với viên ngọc đen trong tay. Anh báo cáo ngắn gọn với Hoàng đế về kẻ thù mới, nhưng không ở lại lâu. Viên ngọc vẫn rung nhẹ, như thể Hắc Linh chưa hoàn toàn bị tiêu diệt, khiến anh không thể yên tâm. Quyết định rời cung điện để đổi gió và kiểm tra tình hình vương quốc, Chu Phong chọn một chuyến đi tuần tra đến ngôi làng nhỏ nằm dưới chân núi, nơi anh từng ghé qua thời niên thiếu. Anh khoác lên mình bộ áo vải giản dị thay cho giáp chiến, nhưng thanh kiếm đen vẫn treo bên hông, và cơ thể cường tráng của anh không thể giấu nổi dưới lớp vải mỏng.
Đêm buông xuống khi Chu Phong đặt chân đến làng. Ánh trăng tròn treo lơ lửng trên bầu trời, chiếu sáng những con đường đất nhỏ hẹp và những mái nhà tranh lụp xụp. Không khí yên bình, thoảng mùi cỏ khô và khói củi từ các lò sưởi. Anh bước đi chậm rãi, ánh mắt sắc lạnh quan sát mọi thứ, nhưng tâm trí vẫn nặng trĩu với viên ngọc đen trong túi áo. Bỗng nhiên, từ một góc tối, một tiếng động nhỏ vang lên – tiếng bước chân lén lút trên đất khô.
Chu Phong dừng lại, quay đầu. Trước mặt anh, một bóng hình cao gầy xuất hiện từ bóng tối, không phải người làng mà là một kẻ lạ mặt với đôi mắt trắng đục – dấu hiệu của Hắc Linh. “Ngươi nghĩ ta đã biến mất sao, Chu Phong?” giọng nó thì thào, lạnh lẽo như gió đêm. Trước khi anh kịp rút kiếm, những sợi dây năng lượng đen từ tay Hắc Linh lao tới, quấn chặt lấy tay chân anh, kéo anh ngã xuống bãi cỏ bên đường. Lớp áo vải bị xé toạc, để lộ cơ thể trần trụi với cơ bụng cứng rắn và “con cặc tuyệt đẹp” không còn gì che đậy.
“Ngươi thật dai dẳng,” Chu Phong gầm lên, cố giãy giụa, nhưng sợi dây siết chặt, giữ anh nằm ngửa trên mặt đất. Hắc Linh tiến lại gần, đôi mắt trắng sáng lên đầy nham hiểm. “Ta sẽ rút cạn sức mạnh của ngươi, từng chút một!” Một sợi dây năng lượng mỏng hơn quấn lấy “con cặc” của anh, bắt đầu sục lên xuống với tốc độ đều đặn, lạnh lẽo nhưng đầy kích thích. Chu Phong nghiến răng, cơ bắp căng lên dưới làn da, nhưng cảm giác quen thuộc lại trỗi dậy. “Khốn kiếp… ngươi chỉ biết mỗi trò này sao?” anh gằn giọng, nhưng cơ thể không nghe lời.
Sợi dây sục liên tục, lúc nhanh lúc chậm, như muốn tra tấn anh đến giới hạn. Trong 20 phút, nó không ngừng chuyển động, siết chặt rồi thả lỏng, khiến Chu Phong thở hổn hển, mồ hôi chảy dài xuống lồng ngực. Anh hóp bụng lại, cơ bụng cứng như thép nổi rõ từng múi, và cuối cùng, anh rên lên, cơ thể rung lên dữ dội. Đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – chín, mười luồng liên tiếp, mạnh mẽ và dày đặc, văng lên cỏ và dính cả vào sợi dây năng lượng của Hắc Linh. Anh thở dốc, nhưng ánh mắt vẫn rực cháy, không chút suy yếu.
“Chưa đủ đâu,” Hắc Linh cười ghê rợn, tăng tốc sục. Sợi dây năng lượng siết chặt hơn, sục điên cuồng, như muốn hút cạn nguồn tinh vô hạn của anh. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng cứng, và chỉ sau vài phút, đợt thứ hai bùng nổ – mười lăm luồng, nóng hổi và mạnh mẽ, bắn xa đến tận bụi cây gần đó. Anh ho khan, mồ hôi túa ra như suối, nhưng “con cặc” của anh vẫn cứng như thép, không hề suy giảm.
Hắc Linh khựng lại, đôi mắt trắng đục ánh lên sự kinh ngạc. “Ngươi… thật sự không có giới hạn sao?” Nó gầm lên, nhưng trước khi nó kịp làm gì thêm, một luồng sáng đỏ bùng lên từ viên ngọc đen trong túi áo rơi ra của Chu Phong. Sức mạnh trong dòng máu nguyền rủa trỗi dậy, phá tan sợi dây năng lượng. Anh bật dậy, lao tới, tung cú đấm mạnh mẽ vào bóng hình mờ ảo của Hắc Linh. Một tiếng nổ vang lên, nó tan thành khói, để lại tiếng thì thầm yếu ớt: “Ta sẽ còn quay lại…”
Chu Phong đứng đó, thở hổn hển, cơ thể lấm tấm mồ hôi và tinh trùng còn sót lại. Anh nhặt viên ngọc đen lên, siết chặt trong tay. “Ngươi cứ thử,” anh lẩm bẩm, rồi mặc lại mảnh áo rách, tiếp tục bước đi trong đêm. Đối với anh, hai lần bắn tinh chỉ như một cơn gió thoảng, không đủ để làm anh mệt mỏi. Anh quay về cung điện, quyết tâm tìm cách tiêu diệt Hắc Linh triệt để.
---
Sau trận chiến ngắn ngủi với Hắc Linh dưới ánh trăng, Chu Phong trở về cung điện, nhưng anh không ngờ rằng nguy hiểm vẫn đang rình rập. Đêm hôm đó, khi anh vừa bước vào hành lang dẫn đến tẩm cung, một luồng khí đen bất ngờ bùng lên từ viên ngọc đen trong tay anh. Trước khi anh kịp phản ứng, hàng chục bóng hình mờ ảo xuất hiện từ bóng tối – những tay sai của Hắc Linh, với thân hình gầy guộc và đôi mắt trắng đục. Chúng lao tới, nhanh như gió, dùng những sợi dây năng lượng đen trói chặt tay chân anh. Thanh kiếm đen rơi xuống sàn đá, và một cú đánh mạnh vào gáy khiến anh ngã gục, ý thức chìm vào bóng tối.
Khi Chu Phong tỉnh lại, anh thấy mình đang ở trong một hang động sâu dưới lòng đất. Không khí lạnh lẽo và ẩm ướt bao trùm, mùi đất tanh hòa lẫn với mùi lưu huỳnh nhàn nhạt. Tay chân anh bị trói chặt bằng những sợi dây năng lượng đen, treo lơ lửng giữa không trung, hai tay bị kéo ra hai bên, hai chân dang rộng, không thể động đậy. Áo anh đã bị ai đó cởi bỏ, để lộ thân hình hoàn hảo với cơ bụng sáu múi cứng như thép, lồng ngực rộng rãi lấm tấm mồ hôi, và làn da rám nắng ánh lên dưới ánh sáng mờ ảo từ những viên đá phát sáng trên tường hang.
Từ trong bóng tối, một bóng hình cao gầy bước ra – Hắc Linh, kẻ thù dai dẳng của anh. “Ngươi tưởng ta dễ bị đánh bại vậy sao, Chu Phong?” giọng nó thì thào, lạnh lẽo và đầy nham hiểm. “Lần này, ta sẽ hút cạn sức mạnh của ngươi triệt để!” Trước khi anh kịp đáp lại, Hắc Linh vung tay, và một bóng hình khác – một tay sai của nó, với thân hình vạm vỡ hơn – tiến tới. Kẻ này giơ tay, đấm liên tiếp vào cơ bụng của Chu Phong. Những cú đấm nặng như búa tạ vang lên bồm bộp, nhưng cơ bụng cứng rắn của anh chỉ lõm xuống một chút rồi bật lại, không hề tổn thương. Anh nghiến răng, ánh mắt rực cháy, không rên một tiếng.
Hắc Linh cười ghê rợn, ra hiệu cho tay sai tiếp tục. Kẻ vạm vỡ cúi xuống, cởi phăng quần của Chu Phong, để lộ “con cặc tuyệt đẹp” dài, thẳng và căng cứng. Nó nắm lấy, bắt đầu sục lên xuống với tốc độ đều đặn, mạnh mẽ. Chu Phong hít một hơi sâu, cảm giác kích thích trỗi dậy, nhưng anh vẫn giữ vẻ mặt lạnh lùng. “Ngươi nghĩ trò này sẽ làm ta gục sao?” anh gằn giọng, nhưng Hắc Linh chỉ cười lớn. Tay sai đặt tay lên đầu cu của anh, xoay tròn liên tục, những ngón tay thô ráp kích thích mạnh mẽ, khiến anh không kìm được mà rên nhẹ. Cảm giác sung sướng lan tỏa, dù anh cố chống lại.
Trong 20 phút, tay sai sục và xoay không ngừng, lúc nhanh lúc chậm, siết chặt rồi thả lỏng, như muốn đẩy anh đến giới hạn. Chu Phong thở hổn hển, mồ hôi chảy dài xuống cơ bụng, và cuối cùng, anh rên lên, cơ thể rung lên dữ dội. Đợt tinh trùng đầu tiên bắn ra – chín, mười luồng liên tiếp, mạnh mẽ và dày đặc, văng khắp sàn hang và dính cả lên tay sai của Hắc Linh. Anh thở dốc, nhưng “con cặc” của anh vẫn cứng như thép, không chút suy yếu.
“Chưa xong đâu,” Hắc Linh gầm lên, ra lệnh tiếp tục. Tay sai tăng tốc sục, một tay khác bóp lấy “hòn dái to bự” của anh, siết mạnh, trong khi tay kia xoay đầu cu điên cuồng. Chu Phong nghiến răng, cơ thể căng cứng, và đợt thứ hai bùng nổ – mười lăm luồng, nóng hổi, bắn xa đến tận vách đá. Đợt thứ ba theo sau – mười tám luồng, mạnh mẽ như suối phun, làm Dit nhau với bọn nhóc. Đợt thứ tư – hai mươi luồng, dính cả lên người tay sai. Và đợt thứ năm – hai mươi lăm luồng, văng khắp hang động, làm ướt cả sàn đá.
Hắc Linh kinh ngạc, đôi mắt trắng đục sáng lên. “Nguồn tinh của ngươi… không bao giờ cạn sao?” Nó gầm lên, nhưng Chu Phong nhếch mép, giọng khàn nhưng đầy thách thức: “Ta đã nói rồi, ta là vô hạn.” Dù bị vắt tinh năm lần, anh vẫn không gục ngã, chỉ hơi thở dốc, cơ thể lấm tấm mồ hôi, nhưng sức mạnh trong anh vẫn âm ỉ.
Hắc Linh tức giận, vung tay, nhưng trước khi nó kịp làm gì thêm, viên ngọc đen trong túi quần rơi ra của Chu Phong sáng lên đỏ rực. Sức mạnh dòng máu nguyền rủa bùng nổ, phá tan sợi dây trói. Anh lao tới, tung cú đấm vào tay sai, khiến nó ngã gục, rồi chém một nhát kiếm vào Hắc Linh. Nó tan thành khói, để lại tiếng gào yếu ớt: “Ta sẽ quay lại…”
Chu Phong đứng đó, thở hổn hển, nhặt lại quần áo rách, mặc vào, và rời hang động, ánh mắt rực cháy quyết tâm.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com