Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chap 3

Ngồi được một lúc thì hắn thấy vai mình một người đang dựa vào ngủ ngon lành . Hắn chợt phì cười, cái con bé này đúng thật là, lúc nãy còn mạnh miệng lắm mà giờ lại ngủ ngon lành trên vai hắn rồi. Chuẩn bị nhích người nó ra, đứng dậy đi về thì miệng nó lầm bầm, rồi bật khóc.

- Mẹ mẹ mẹ ơi ... đừng bỏ Nhiệt Ba mà... mẹ... con muốn có mẹ... hức..hức... hức... - Trong mơ nó thấy mẹ nó cười hiền hậu đang đứng nhìn nó, nó vui mừng nhìn người mẹ xinh đẹp, mái tóc bà màu nâu có uốn sóng nhẹ, đôi mắt xanh biếc như vì sao, bất chợt bà theo làn sương khói mờ nhạt biến mất nó cứ thế đuổi theo bà, gọi bà nhưng không thể được nó không thể chạy kịp, nó khóc trong vô vọng. Rồi nó cảm nhận được một hơi ấm đang ôm lấy nó, cùng giọng nói dịu dàng nhỏ nhẹ. "Ngoan đừng khóc nữa". Nó rất nghe lời, nín khóc rồi yên tâm rúc vào lòng người kia tiếp tục ngủ ngon lành . Hắn biết nó mất mẹ từ rất sớm, thế nên luôn thiếu đi tình cảm của một người mẹ, tuy bề ngoài luôn mạnh mẽ nhưng thực chất trong lòng rất trống vắng . Hắn thấy nó không còn khóc mà lại ngủ trong lòng hắn ngon lành thì không nỡ để nó nằm xuống cỏ nên hắn tựa vào gốc cây ôm nó ngủ .

------------------------------------------------------

Đứng trong phòng hoá trang nhìn Na Trát hồi hộp lo lắng cho cuộc thi , nó cầm tay Na Trát cổ vũ cô bạn . Nhưng có vẻ Na Trát vẫn còn sợ , hỏi:

- Nhưng tớ lo lắm... Lỡ không may xảy ra chuyện gì thì sao ???

- Cậu thật đúng là suy nghĩ sâu xa, không có gì đâu cậu thấy mọi người tham gia rất vui vẻ mà đúng không, vui là chính. Cố lên nhé - Rồi nó làm động tác cố lên, khiến Na Trát thoải mái , vui vẻ hẳn lên.

- Ừm !!! Vì sự ủng hộ nhiệt tình của cậu và cả lớp, tớ sẽ cùng lớp trưởng cố gắng giật giải thưởng về cho lớp...

Sau phần giới thiệu của MC, phía sau cánh gà một nàng công chúa xinh đẹp bước ra trong làn váy trắng tinh khôi, điểm tô cho chiếc váy là những viên đá quý lấp lánh màu đen tuyền được gắn ngang eo, cộng thêm chiếc vương miện xinh xắn làm mọi người ngất ngây, cả hội trường lại một phen xôn xao, nhất là mấy nam sinh. Mấy chàng chìm đắm trong vẻ đẹp đó, trong lòng thầm gào thét lên tại sao lớp 11A2 có một học sinh xinh như vậy mà không hay biết ?

- Ước gì em ý là người yêu mình.

- Woa sao trường mình có một hotgirl như thế này mà không biết nhỡ ?

- Đúng đúng bây giờ tớ mới thấy đó, thật không uổm khi tham gia lễ hội này!

- Hứ... bọn con trai đúng là không có mắt thẩm mĩ, xấu xí thế mà cũng cho là người đẹp - Đám nữ sinh thấy đám con trai không ngừng khen Na Trát thì nổi lòng đố kị.

Tiếp theo lại là lời khen, chê đủ điều của mọi người dành cho cô bạn Na Trát . Kế tiếp lớp trưởng Trương Hàn đẹp trai bước ra trong trang phục vị bạch mã hoàng tử , một bộ vest màu trắng đuôi dài, lại một lần nữa khiến nữa đám nữ sinh trường náo loạn. Quả đúng là lớp trưởng 11A2 học giỏi lại đẹp trai như lời đồn, dù không sánh bằng bốn hoàng tử của trường nhưng cũng được xếp vào danh sách hot boy đẹp trai nhất trường STAR SHOOL . Nhắc đến hoàng tử thì mấy nữ sinh không khỏi thầm tiếc trong lòng , vì không thấy được mấy anh ý tham gia, bởi năm nào cũng vậy bốn hoàng tử của trường cũng xếp vào hàng ban giám khảo, chứ không bao giờ tham gia hết . Tiếp sau đó là màn biểu diễn hát song ca của nàng công chúa Na Trát cùng bạch mã hoàng tử Trương Hàn . Lúc nàng công chúa ngước lên nhìn hoàng tử bất giác đỏ mặt thẹn thùng, chính điều ấy đã lọt vào mắt xanh của một cô nàng tinh quái.

Khi cặp đôi lớp 11A2 bắt đầu vang lên, chất giọng ngọt ngào của nàng công chúa kết hợp chất giọng trầm ấm khiến tất cả hội trường bắt đầu im lặng lắng nghe, chìm đắm trong giai điệu

Sau hơn một hồi thi căng thẳng, cuối cùng các phần thi của trường cũng hoàn thành, mặc dù chỉ dành được giải hai nhưng cô nàng Na Trát vẫn vui vẻ, sợ lớp trưởng buồn còn nhỏ e dè hỏi:

- Trương Hàn , cậu có buồn khi tụi mình chỉ giành được giải hai không ???

- Không sao miễn vui là được! Mà hôm nay trông Na Trát rất đẹp - Trương Hàn thật thà nói, mà cậu không để ý thấy một khuôn mặt đang đỏ bừng vì câu nói "Hôm nay trông Na Trát rất đẹp"

- Cảm ơn cậu, tớ thấy cậu cũng rất đẹp trai, rất giống với hoàng tử trong truyện cổ tích nữa !!! - Bất chợt Trương Hàn quay lại nhìn Na Trát làm Na Trát mặt đỏ bừng, miệng lắp bắp:

-Cậu... cậu nhìn gì thế ??? Mặt tớ có gì sao ??? - Kèm theo đó là động tác đưa cánh tay lên sờ trên khuôn mặt mình .

- Cậu nói có thật không ???

- Cái gì thật ??? - Na Trát biết rồi nhưng giả nai hỏi lại

- À, không có gì tớ đi trước đây - Rồi chàng hoàng tử bỏ đi, để lại nàng công chúa với ánh mắt buồn ơi là buồn, cùng khuôn mặt đỏ như gấc trái tim thì đập liên hồi

- Nè...Na Trát mặt cậu bị làm sao vậy... nóng sao... ôi cậu bị ốm rồi để tớ đưa cậu về - Nhiệt Ba nhìn chứng kiến lúc nãy giờ, biết chuyện rồi nhưng giả bộ ra thăm hỏi, còn trong lòng thì thầm gào thét "Ôi sao bạn của tôi mà ngốc như thế không biết, thích người ta mà không dám nói" . Mãi nhìn theo bóng dáng hoàng tử nên nàng công chúa của chúng ta giờ mới hoàn hồn.

- À... cậu nói cái gì ???

- Haizz... thật là chỉ biết nhìn theo hoàng tử mà không nghe tớ nói gì luôn !!! - Na Trát không dám ngước khuôn mặt ngượng ngùng của mình lên nữa, chạy một mạch vào phòng thay đổ để trốn tránh nó. Nhiệt Ba lắc đầu trước cô bạn đáng yêu này, tình yêu quả là vĩ đại nha. Sao đến giờ nó vẫn chưa yêu, chàng hoàng tử của nó đâu?

----------------------------------------------------------------

- LET'S GO! Mọi người, chúng ta xuất phát nào! - Nó hào hứng chạy lên xe cùng mọi người đi dã ngoại. Vì sau cuộc thi lễ hội hoá trang nhà trường cho toàn thể học sinh nghỉ học một tuần đi chơi, nên bây giờ nó đang hứng khởi cho chuyến đi lần này. Nó đi xe cùng với hai ông anh, Tử Thao , Hiểu Nguyệt và tất nhiên không thể thiếu hắn. Mọi người ai ngồi chỗ nấy Trần Hách ngồi với Tử Thao , Trịnh Khải chắc chắn là ngồi với Hiểu Nguyệt , còn hắn là con người ưa sự yên tĩnh nên ngồi hàng ghế cuối cùng đeo headphone nằm ngủ. Nó nghĩ hắn đúng là con heo lười, suốt ngày chỉ ngủ, nhưng vì phục vụ cho công tác "Tán đỗ hotboy lạnh lùng" nên sẽ lại ngồi cùng hắn, tay cầm đống bim bim bánh kẹo nhâm nhi chờ xuống xe. Nó đứng trước mặt hắn hỏi:

- Tảng đá... tôi ngồi với anh nhé ??? "À mà anh ta đang nghe nhạc với nhắm mắt ngủ rồi sao mà nghe được, thôi kệ mình thích ngồi đâu thì tuỳ mình" - nó nghĩ

- Tôi hỏi anh rồi à nha - Nó nói cho có lệ rồi ôm khư khư đống bánh kẹo ngồi xuống. Thật ra hắn có nghe nó nói nhưng hắn không quan tâm, nó muốn sao thì tuỳ hắn không cản. Mà qua tính cách của nó thì hắn có cản cũng chẳng được ! Sau hai giờ đồng hồ xe bon bon chạy cũng gần đến nơi, nó và hắn tựa vào nhau ngủ lúc nào không hay, đang ngủ ngon lành thì xe thắng gấp làm nó thức giấc thấy mình đang tựa vào vai hắn ngủ, nó lầm bầm : "Sao lại tựa vào hắn ngủ ngon thế không biết ? May mà anh ta còn đang ngủ chứ anh ta mà biết mình tựa vào vai anh ta ngủ thì quê chết đi được" Á... Nhìn khuôn mặt hắn Nhiệt Ba kêu lên một tiếng nhỏ như phát hiện ra châu lục thứ năm, một tiếng nhỏ đủ để mình nó nghe thấy. Nó phát hiện ra hàng lông mi đang khép lại của hắn rất dài, rậm, đặc biệt là cong vút, trông rất đẹp và hút hồn. Tính hiếu kì nổi lên nó lấy tay chạm vào lông mi hắn, rồi lầm bầm: "Đúng là anh ta cái gì cũng hoàn hảo nhỉ, anh ta mà là con gái chắc khối anh theo... mà anh ta cũng rất nhiều gái theo rồi, ngưỡng mộ chết đi được"

- Á...- Đang lầm bầm một mình, tay đang vân vê xem lông mi của hắn, chợt hắn mở mắt, cầm lấy tay nó làm nó hoảng sợ, thét lên một tiếng thất thanh.

- Cô định làm gì ???

- Tôi... tôi...- Cái chất giọng lạnh lùng của hắn lại vang lên, làm nó tím mặt, miệng lại lắp bắp không nên lời vì bị bắt quả tang."Bây giờ thì tiêu rồi, dám động vào lông mi của hắn, mà lúc nãy đến giờ nói gì hắn đều nghe thấy hết rồi sao huhu... help me... Tại sao lúc nào gặp anh ta cũng lắp bắp là sao, tên này đúng là thần xui xẻo của mình mà!"

- Cô làm sao ??? - Nhìn cái vẻ ấp a ấp úng của kẻ phạm tội là nó, hắn hỏi lại

- Tôi xin thề, tôi không cố ý chạm vào lông mi của anh đâu, mà tại vì tôi thấy lông mi của anh còn dài hơn con gái nên tôi xem là thật hay là giả ý mà hì hì... Mà da anh bôi kem gì sao mà trắng thế ??? Mịn nữa chứ, hay anh đi tắm trắng đúng không ??? - Lúng túng không biết nói gì nữa, liền nghĩ sao nó nói vậy . Nghe Nhiệt Ba nói xong , Lộc Hàm tý nữa là bất tỉnh nhân sự tại chỗ , hắn tím mặt đi, mọi người xung quanh thì đang cố nín cười để còn xem kịch hay, mặt đã lạnh lùng nay hắn lại tăng thêm độ âm lạnh đến thấu xương. Hắn nhìn nó nghiến răng gằn từng chữ:

- Cô . . . nói . . . lại . . . xem ???

- À... anh không phải ngại đâu, tôi sẽ không nói cho ai biết anh thường đi tắm trắng và chăm sóc da cẩn thận đâu! Đó cũng là một điều tốt, không phải xấu mà đúng không? - Nó đã không im miệng lại còn thêm dầu vào lửa, còn cứ tưởng mình nói đúng khi thấy biểu hiện của hắn bây giờ, mọi người trên xe kể cả bác tài đều không thể nhịn cười được nữa, những tiếng cười to nhỏ bắt đầu rộ lên, rồi tiếng cười sặc sụa của Tử Thao . Mọi người thật khâm phục trình độ nhìn người, chọc người của nó

- Ha ha ha . . . Nhiệt Ba em là người đầu tiên nói nó như vậy đó ha ha ha... - Tử Thao vừa ôm bụng cười vừa nhìn nó nói. Bây giờ nó mới chú ý, rằng mọi người đều đang cười và nó là nhân vật chính cho bộ phim hài kịch tất cả buổi diễn.

- Mọi người cười cái gì cơ chứ? Em nói đúng sự thật mà. - Nó chu môi nhìn mọi người rồi quay sang hắn hồn nhiên nói làm hắn điên tiết

- Cô... cô... - Hắn thật không thể nói nên lời, không biết trong đầu đất của nó đang nghĩ cái quái gì nữa không biết. Hắn là người thật, cái gì cũng thật 100% mà một cô em gái của bạn thân mới đến mấy ngày đã đưa hắn lên làm trò cười cho mọi người, hắn sẽ không tha cho nó nữa.

- Tôi nói cho cô biết, tôi không có dùng kem gì hết với lại tôi càng không tắm trắng với tắm đen gì... Cô hiểu chưa... hả ??? - Hắn nhìn thẳng vào mắt nó gằn từng chữ... từng chữ một như thể muốn ăn tươi nuốt sống nó ngay bây giờ. Nó gãi đầu, ngây ngốc nhìn hắn với chỉ số giả nai vô đối. Hoá ra nãy giờ nó đã nghĩ sai về hắn, mà cũng không trách nó được, có trách thì phải trách hắn đẹp quá làm gì.

- Xin lỗi anh Lộc Hàm đẹp trai nha...- Nhìn hắn với khuôn mặt cún con nó cười xoà nói. Rồi giật giật cánh tay đang bị hắn cầm chặt:

- Vậy giờ anh thả tay tôi ra được chưa vậy ???

- Thả ??? Mơ đi !!! - Đã như vậy thì Lộc Hàm hắn phải cho nó biết, hậu quả của việc động vào hắn là như thế nào! Để lần sau mà biết, hắn cũng không phải dễ chơi.

- Tôi xin thề lần sau tôi không có nói anh như vậy nữa đâu mà! Anh thả tôi ra đi. - Nó nhìn hắn mắt rưng rưng trông đến tội nghiệp

- Còn có lần sau nữa à - Hắn lạnh lùng gằn từng chữ, từ lúc nó xuất hiện đến giờ thì hắn không được ngày nào yên bình.

- À à không có lần sau đâu, bây giờ thả được rồi chứ anh làm tay tôi đau đó... Hu hu, hai ơi cứu em - Nó quay sang Trịnh Khải rồi lại quay sang Trần Hách , lên tiếng cầu cứu

- Lộc Hàm cậu thả Nhiệt Ba ra đi - Trịnh Khải cùng Trần Hách lên tiếng giải thoát cho nó. Nhờ sự can ngăn của hai ông anh nó cũng được thả ra. "Đúng là đồ mắc dịch... xấu xa... tôi nguyền rủa anh ăn cơm bị nghẹn , uống nước bị sặc, nhan sắc xuống cấp thậm tệ để anh có trở thành hotboy đi chăng nữa cũng không ma nào theo... híc... cái tay con, chúa ơi, đỏ hết rồi" Nó nhìn hắn đắm đuối bằng cặp mắt long lanh như chú cún con bị uất ức , trong lòng thầm nguyền rủa hắn xối xả, nhưng chỉ là mình nó biết thôi chứ hắn mà biết thì... Ách, nghĩ đến đã rùng mình rồi, nó không dám nữa híc.

- Mấy cháu, đến nơi rồi chúng ta xuống xe thôi. - Đến nơi, bác tài dừng xe lại mỉm cười ra hiệu cho bọn nó xuống xe, thế là kết thúc trận chiến trong sự tức giận của hoàng tử lạnh lùng Lộc Hàm và cô bé tinh nghịch Nhiệt Ba

...o0o...

Đứng trước cánh đồng hoa oải hương màu tím tuyệt đẹp, nó dang tay vươn vai hít thở không khí trong lành. Cánh đồng oải hương thơm ngát, trải dài bất tận làm cho bầu trời cũng ửng theo màu tím huyền diệu này.Không chỉ có thế, phía bên phải là một khu rừng, đi xa xa tý là có thác nước.Sau khi chọn địa điểm là ở khu rừng, Nhiệt Ba cầm chai nước vừa uống vừa bắt đầu phân công.

- Bắt đầu phân công nào ! Anh Khải , anh Trần Hách sẽ nấu ăn

- Hai anh ấy có nấu được không vậy ? - Hiểu Nguyệt vẻ mặt không thể tin tưởng khi nghe nó phân công cho hai người con trai nấu ăn. Thà phân công cho cô nấu ăn còn chấp nhận được, đàng này phân cho hai thiếu gia kia thì...

- Vậy anh làm gì ? - Tử Thao nhảy chen vào nói.

- Chị yên tâm, anh nhà em nấu ăn còn ngon hơn đầu bếp nổi tiếng nữa đó - Sau đó, nó quay qua Tử Thao và hắn.

- Hai anh sẽ dựng lều.

- Vậy em và chị sẽ làm gì ? - Hiểu Nguyệt đợi mãi không thấy Nhiệt Ba phân công cho mình, bèn nhìn nó hỏi.

- Hay chị đi phụ mấy anh này đi nha... còn em sẽ giữ một nhiệm vụ vô cùng quan trọng là...ĐI CHƠI - Nó phán một câu làm mọi người á khẩu, không biết nói gì với nó luôn... mà cũng đúng, từ bé đến giờ nó có phải động tay động chân vào việc gì đâu, toàn là người giúp việc làm hết.

- Không được... cô phải phụ cùng chúng tôi. - Cuối cùng thì hắn cũng lên tiếng.

- Nhưng tôi không biết làm gì hết - Nó gãi đầu đáp lại.

- Không biết cũng phải làm, con gái gì mà đến cả nấu nướng cũng không biết...

- Kệ tôi.

- Đương nhiên là kệ cô , ai không làm miễn ăn uống, chấm hết.

- A..n..h... - Nó cứng họng.

- Hai người thôi đi ! Nhiệt Ba , em đi phụ Lộc Hàm và Tử Thao còn Hiểu Nguyệt thì phụ bọn anh - Trịnh Khải lại lên tiếng, làm sứ giả hoà bình cho nó và hắn. Cả bọn gật đầu tán thành, chỉ có nó hậm hực lườm anh trai yêu quý suýt rách mắt.

--------------------------------------------

Sau một hồi vật lộn với đám đồ dựng trại nó cũng được nghĩ ngơi, lau lau mồ hôi, ngồi xoà xuống bãi cỏ, nó ôm đống bánh kẹo và nước ngọt lại tu một hơi.

"Tinh..." Một cái bóng đèn 220V hiện lên trong đầu nó, mỉm cười tinh nghịch nhìn hắn đang dựng trại, nó đưa lon coca lên lắc mạnh, rồi đưa cho hắn:

- Nè, anh uống nước đi - Thấy nó nổi lòng từ bi đưa chai nước cho hắn, đang khát nước nên không nhìn thấy bộ mặt rất chi là gian của nó, nhận lấy chuẩn bị mở lon coca mà nó cứ nhìn hắn chằm chằm.

- Sao cô nhìn tôi ghê vậy ?

- À không có gì đâu anh uống đi - Nó cười trừ, khuơ khuơ tay ý bảo không có gì, nhưng trong lòng dày đặc âm mưu.

"Phụt..." Một chất lỏng đen sủi bọt bắn ra, làm áo hắn ướt một khoảng lớn.

- Ha ha ha ha nhìn anh mắc cười quá à... haha...- Nhìn thấy khuôn mặt hắn lấm lem như vừa rơi xuống vũng nước cống, nó ôm bụng cười như đười ươi xổng chuồng, đến nổi lăn trên bãi cỏ cũng không ngừng cười. Hắn thì khỏi nói, khuôn mặt hắn chuyển đủ màu từ đỏ sang xanh, rồi từ xanh sang tím vì tức. Đang định cho nó một trận nhừ tử, đột nhiên mắt hắn loé lên tia vui mừng, chân bước lại chỗ nó đang cười nắc nẻ.

- Ê... anh định làm gì vậy ? - Nó vẫn cười nhưng thấy hắn bước lại phía mình ánh mắt đầy tia nguy hiểm cũng hơi sợ, dù gì nó vừa mới chọc hắn ta xong . Hắn vẫn không nói gì, chậm rãi bước đến chỗ nó . 10cm...5cm...3cm...2cm...

Khi khoảng cách giữa nó và hắn chỉ còn vẻn vẹn mấy cm , tình hình bây giờ vô cùng gay cấn, còn gay cấn hồi hộp hơn xem phim ma nữa, bỗng...

"Cứu cứu... có ai không cứu tôi với"

Tiếng kêu cứu vang lên, tất cả mọi hoạt động của nhóm đều dừng lại, kể cả nó và hắn.

Nhiệt Ba thầm cảm ơn tiếng kêu cứu kia, nếu không không biết Lộc Hàm sẽ làm gì mình! Rồi mọi người đồng loạt chạy về phía bờ suối gần đó.

...Tùm...

Nó nhanh chân hơn nhảy xuống suối vớt người đang chới với kêu cứu dưới kia, Trịnh Khải cũng nhảy xuống, bơi lại chỗ nó đang cố gắng đưa Hiểu Nguyệt vào bờ.

- Nhiệt Ba để anh đưa cô ấy lên cho.

- Dạ, chị ấy không sao chứ anh?

Nó nhìn Hiểu Nguyệt đang trắng mặt vì sợ cộng uống nước khá nhiều kia, lo lắng hỏi Trần Hách

- Em mau lên thay quần áo đi, kẻo bị cảm lạnh, để anh Khải đưa cô ấy vào trong lều trước. Hiểu Nguyệt không sao đâu - Trần Hách thấy đồ nó đã ướt sũng, sợ nó bị cảm nên bảo nó đi thay quần áo

- Để anh cùng Tử Thao vào xem Hiểu Nguyệt có làm sao không !?!?!

Nói rồi Trần Hách bước vào lều, theo sau là Tử Thao

Lắc đầu nhìn theo bóng hai người họ, chuẩn bị đi vào thì bất giác, một cảm giác lạ dâng lên, theo phản xạ nó đưa tay sờ vào cổ thì hốt hoảng khi không thấy sợi dây chuyền đâu, nhìn khắp nơi, cả chỗ nó đang đứng nhưng vẫn không thấy. Chắc chắn nó chỉ rơi đâu đây thôi vì lúc nãy còn thấy mà, đưa mắt nhìn ra bờ suối nó không chần chừ liền nhảy xuống tìm...

- Cô đang làm cái quái gì vậy?

Thấy nó cứ loay hoay nhìn trên bờ, rồi chuẩn bị nhảy xuống suối, hắn sợ nó nghĩ quẩn nên lao xuống lôi nó lên quát một câu làm nó giật hết cả mình.

Mặc kệ hắn muốn nói gì thì nói, giờ trong lòng nó như lửa đốt, nó lao xuống tìm tiếp nhưng bị hắn giật tay trở lại.

- Cô đang tìm cái này?

Hắn đưa sợi dây chuyền ra trước mặt nó. Làm nó vui mừng không thôi, vội vào kéo tay hắn lại hỏi, rồi với tay giật lại, nhưng hắn đã nhanh tay thu về.

Đó là một sợi dây chuyền có đính đá ruby, bề ngoài tuy đơn giản nhưng nhìn kĩ thì nó rất có giá trị, màu xanh nước biển nhạt kiêu sa, sang trọng vô cùng. Nó cũng chính là di vật của mẹ để lại cho nó nên nó quý hơn cả mạng sống của bản thân. Năm nó học lớp 4 một bạn nam trong lớp thấy sợi dây chuyền của nó đẹp thì giật lấy mang ra đùa giỡn, sau một hồi giằn co, sợi dây chuyền đứt làm hai. Tên nam sinh ấy thấy vậy cười nhếch mép, quăng sợi dây chuyền xuống đất, kèm theo câu nói điêu ngoa, khinh thường nói

- Nhìn cũng đẹp... hoá ra lại là đồ dởm

Nó đứng trân trân nhìn sợi dây, tay nắm chặt lại, sau đó xông vào đánh nhau với tên đó một trận, kết quả bị cô giáo phạt đứng ở cửa. Lúc ba đón về nó đã khóc mấy ngày dù đã được ba nó cho đi nối lại

- Anh... anh nhặt được nó ở đâu vậy? Trả cho tôi!

- Không!

Hắn nhìn nó khẳng định, của ai hắn cũng không thèm lấy, và nếu có nhặt được cũng sẽ trả lại nhưng riêng nó hắn quyết không trả để cho nó bài học.

- Anh Lộc Hàm đẹp trai, anh hãy trả sợi dây chuyền cho em nhé...

Doạ nạt, đe doạ không thành, nó đành xuống nước hạ giọng năn nỉ hắn. Trong lòng thì thầm phục mình quá trời quá đất, giọng nói thì ngọt hơn mía... da gà da vịt nổi hết!

Nhiệt Ba ngoan hiền mắt chớp chớp rất ư là dễ thương, rất dễ làm người khác cảm động, mũi lòng. Nghe cái giọng của nó làm hắn nổi da gà, thà nó đanh đá nổi khùng lên còn dễ nghe hơn là ăn nói thục nữ dịu dàng, đúng là có chút không quen. Hắn nhếch mép, nở nụ cười bán nguyệt khinh khỉnh nhìn nó nói:

- Cô không phải giả dạng con gái nhà lành đi lừa người khác đâu, hiện nguyên hình còn dễ nhìn hơn. - Hắn định trả cho nó rồi nhưng vì cái chuyện lúc nãy nên không thể trả được.

- Vậy anh muốn gì hả? - Hết sức chịu đựng, nó thét lên.

- Tôi muốn...

Hắn ghé sát mặt nó, làm cái vẻ lấp lửng nói.

Nó xanh mặt, trong đầu liên tưởng suy nghĩ đến cảnh mà trong phim kinh dị thường xem, hắn cho nó một trận nhừ tử rồi cầm súng lên chìa vào đầu và... ôi không nghĩ đến lại rùng mình rồi nó còn yêu đời lắm chưa muốn chết

Không phải vì chuyện lúc nãy mà hắn muốn giết nó cho hả giận chứ? Vừa nghĩ nó vừa lấy tay ôm mình, như thể sợ nó ăn thịt mình ngay lập tức vậy.

- Anh làm gì thế hả?

Thấy hắn sờ vào đầu mình nó thét lên. Hắn phì cười trước hành động đáng yêu của nó, không biết trong đầu nó chứa gì? Lúc thì ranh ma bướng bỉnh, lúc thì... haiz như lúc này chẳng hạn, khuôn mặt ngây thơ vô số tội, tâm hồn thì suy nghĩ linh tinh.

Nhìn hắn cười mà nó bất động "Trời đất! Tảng băng kia mà cũng biết cười sao? Không thể tin được!

Rồi nó nhéo mình một cái thật đau, để xem thử mình có nhìn nhầm hay không.

Á... là thật không phải mơ nha. Nhiệt Ba lại đơ hình mất mấy dây, trân trối nhìn hắn một lượt từ trên xuống dưới, nhìn đi rồi nhìn lại, thầm nghĩ đây có phải là Lộc Hàm lạnh lùng không? Sao cái tảng băng di động đó mà cũng biết cười thật là chuyện lạ! Thà nói trái đất đứng yên còn dễ nghe hơn. Hay tên này là giả mạo?

- Cô lại lên cơn gì nữa vậy?

Thấy nó nhìn mình chăm chú như nghiên cứu chuột bạch, hắn có chút mất tự nhiên, sờ vào đầu nó hỏi.

- Người lên cơn là anh mới phải, tự dưng cười như tên điên trốn trại

Bây giờ hắn mới biết mình bị hớ... mà nó vừa nói cái gì? hắn vừa cười sao trước mặt nó sao?

- Này anh làm sao thế?

Lại đến lượt nó huơ huơ tay trước mặt hắn. Nó còn nghĩ hắn bị trúng tà, tự nhiên đang cười cười lại im lặng.

- À không có gì, cô không muốn lấy lại sợi gì chuyền nữa à?

Hắn lãng tránh câu hỏi của nó bằng cách đưa ra đề tài sợi dây chuyền.

- Ai nói tôi không muốn, vậy anh muốn gì nói mau đi?

- Tôi muốn cô làm ô sin của tôi đến cuối năm.

"Cho cô biết hậu quả khi động vào Lộc Hàm tôi là thế nào, con nhóc nghịch ngợm" - Hắn thầm nghĩ

Lộc Hàm vừa nói ra, nó đã hét toáng lên. Hừ... tên này nghĩ gì thế không biết? Đường đường là tiểu thư của gia tộc giàu có, không phải làm gì mà hắn giám bắt nó làm ô sin, miễn đi!

- Tôi không đồng ý !

Nó quả quyết, giọng chắt nịch. Thà đi đánh nhau còn dễ hơn là làm ô sin cho hắn, đúng là nằm mơ giữa ban ngày

- Vậy cô cứ chịu mất sợi dây chuyền đi - Nói rồi hắn bỏ đi, được một đoạn chợt quay đầu lại nhìn nó nói:

- À tôi cũng không bắt ép người quá đáng, sẽ cho cô thời gian suy nghĩ đến tuần sau... Mà cô không muốn làm ô sin thì phải làm cho tôi một việc khác, nếu tôi thấy được. - Nói rồi Lộc Hàm quay lưng bỏ đi, để nó lại một mình trong lòng tức anh ách. Đó cũng là dấu hiệu báo cho nó biết những ngày tháng sau sẽ sống không yên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com