Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chương 7: Đêm dài nguy hiểm


Hàn Tiểu My và Lý Thanh Dao rời hồ sen trong sự im lặng nặng nề, bóng hai người in dài trên mặt nước lấp lánh ánh trăng, hòa quyện với những cánh sen trắng khẽ lay động trong gió đêm. Không khí tĩnh lặng của hoàng cung bị phá vỡ bởi tiếng gió rít qua hàng liễu, mang theo hơi lạnh ẩm ướt từ mặt hồ, nhưng trong lòng Tiểu My là một cơn bão hỗn loạn không thể kiểm soát. Mảnh ngọc khắc chữ "Kỳ" mà Thanh Dao đưa vẫn nằm trong tay cô, lạnh buốt như băng, như một lời nhắc nhở về những bí mật đang dần hé lộ nhưng cô chưa thể chạm tới. Thanh Dao bước phía trước, bóng lưng mảnh mai nhưng kiêu ngạo của cô toát lên sự kiên định, còn Tiểu My đi sau, đôi tay run run siết chặt mép áo choàng đen, lòng đầy bất an sau vụ ám sát hụt vừa rồi.

Họ vừa đặt chân đến con đường đá nhỏ dẫn về cung điện của Nhạc Thiên Kỳ, ánh trăng tròn trên cao vẫn rọi sáng lối đi bằng những vệt bạc lung linh, thì một tiếng chuông báo động vang lên khắp hoàng cung. Âm thanh trầm đục, dồn dập như tiếng sấm rền, cắt ngang sự yên tĩnh của màn đêm, khiến Tiểu My giật mình dừng bước. Tiếng chuông vang vọng giữa những bức tường đá cao ngất, lan tỏa khắp các cung điện, đánh thức cả những góc tối nhất của Đại Lương. Đám thị vệ mặc giáp bạc chạy loạn trên các con đường lớn, tiếng bước chân rầm rập hòa lẫn với tiếng hét lớn: "Có thích khách xâm nhập! Phong tỏa mọi lối ra!" Tiểu My hoảng hốt quay sang Thanh Dao, đôi mắt mở to đầy sợ hãi: "Chuyện gì vậy?"


Thanh Dao không đáp ngay, ánh mắt sắc bén của cô quét qua bóng tối xung quanh. Đôi tay cô siết chặt mép áo lụa xanh ngọc, khuôn mặt thanh tú lạnh tanh nhưng ánh lên một tia căng thẳng hiếm thấy. Cô kéo Tiểu My vào một góc khuất gần hồ sen, núp sau bụi cây liễu rậm rạp, giọng thì thầm gấp gáp: "Đây không phải ngẫu nhiên. Nhạc Thiên Phong đang hành động." Chưa kịp định thần, Tiểu My nghe thấy tiếng bước chân nặng nề và tiếng kim loại leng keng từ xa. Một nhóm người áo đen xuất hiện, cao lớn và nhanh nhẹn, dao găm trong tay lấp lánh dưới ánh trăng. Họ bao vây khu vực gần cung điện của cô, một kẻ trong số đó hét lên, giọng khàn khàn đầy sát khí: "Tam hoàng tử đâu? Tìm cho bằng được!"


Tiểu My lạnh người, trái tim đập thình thịch như muốn vỡ ra khỏi lồng ngực. Cô núp sát sau bụi cây, hơi thở dồn dập, tay run run nắm lấy tay áo Thanh Dao như bám víu vào một tia hy vọng cuối cùng. Thanh Dao đặt ngón tay lên môi, ra hiệu cô giữ im lặng, ánh mắt cô lạnh lùng nhưng đầy cảnh giác, như một con báo săn đang chờ thời cơ.


Thanh Dao không để Tiểu My chìm trong hoảng loạn quá lâu. Khi nhóm áo đen tiến gần hơn, cô nhanh chóng kéo Tiểu My chạy qua một con đường nhỏ ẩn trong vườn, nơi những bụi hoa dại mọc um tùm che khuất tầm nhìn. Đôi giày gỗ của Tiểu My kêu cộp cộp trên nền đá, nhưng Thanh Dao di chuyển nhẹ nhàng như một bóng ma, không để lại bất kỳ âm thanh nào. Họ băng qua những luống hoa dại thơm ngát, hương thơm thoảng lẫn với mùi đất ẩm làm dịu đi phần nào nỗi sợ hãi trong lòng Tiểu My. Thanh Dao vừa chạy vừa giải thích, giọng trầm nhưng rõ ràng: "Nhạc Thiên Phong muốn nhân cơ hội này đổ tội cho ngươi. Hắn sẽ nói rằng ngươi dẫn thích khách vào cung để phản loạn, rồi dùng đó làm cớ để triệt hạ ngươi trước mặt phụ hoàng."


Tiểu My hoang mang, đôi chân run rẩy suýt vấp ngã khi nghe những lời ấy. Cô hiểu rằng nếu bị bắt, với thân phận giả mạo này, cô không có cách nào chứng minh mình vô tội. "Nhưng... tôi không làm gì cả!" Cô thì thào, giọng lạc đi vì sợ hãi. Thanh Dao liếc cô, ánh mắt thoáng một tia kiên định: "Ta biết. Vì vậy chúng ta phải trốn." Cô dẫn Tiểu My đến một ngôi đình cũ kỹ gần hồ sen, ẩn mình sau những bụi cây rậm rạp. Ngôi đình nhỏ, mái ngói cong cong đã mọc rêu xanh, cột gỗ mục nát loang lổ, nhưng nó đủ kín đáo để che giấu họ. Thanh Dao đẩy Tiểu My vào góc tối nhất trong đình, thì thầm: "Ta từng chơi ở đây lúc nhỏ. Không ai biết chỗ này đâu."


Trong bóng tối của ngôi đình, tiếng thở dốc của Tiểu My hòa lẫn với tiếng gió rít qua khe hở trên mái. Cô ngồi co ro, đôi tay ôm lấy đầu gối, cố gắng trấn tĩnh nhưng lòng vẫn rối như tơ vò. Cô ngẩng lên nhìn Thanh Dao, giọng khàn khàn đầy nghi ngờ: "Sao cô tin tưởng giao phó chuyện lớn thế này cho tôi? Tôi không phải Thiên Kỳ thật, tôi chẳng biết gì về âm mưu hay triều đình!" Thanh Dao ngồi xuống bên cô, ánh trăng xuyên qua khe hở rọi lên khuôn mặt thanh tú của cô, làm nổi bật đôi mắt sâu thẳm đầy nỗi buồn. Cô đáp, giọng trầm nhưng chắc chắn: "Vì ta không còn ai khác để tin... và vì ngươi mang khuôn mặt của Thiên Kỳ. Dù ngươi là ai, ta thấy trong mắt ngươi một điều mà Thiên Kỳ thật từng có – sự cố chấp để sống sót."


Tiểu My im lặng, trái tim cô thắt lại trước lời nói ấy. Cô nhìn Thanh Dao, bóng dáng mảnh mai của cô trong bộ y phục xanh ngọc lấp lánh dưới ánh trăng, vừa cô độc vừa kiên cường, như một ngọn gió lạnh thổi qua nhưng mang theo hơi ấm kỳ lạ.


Họ nín thở trong ngôi đình, tiếng bước chân của đám thị vệ và thích khách vang vọng bên ngoài, mỗi âm thanh như một nhát dao đâm vào lòng Tiểu My. Đột nhiên, một bóng người bước vào đình, ánh sáng từ chiếc đèn lồng nhỏ trong tay người đó chiếu lên bức tường gỗ loang lổ. Tiểu My giật mình, tay siết chặt tay áo Thanh Dao, nhưng Thanh Dao nhanh chóng rút dao nhỏ từ thắt lưng, sẵn sàng tấn công. Nhưng rồi, giọng nói khàn khàn quen thuộc vang lên, run rẩy vì hoảng sợ: "Điện hạ, công chúa, thần biết ngài ở đây!"


Đó là Lưu Trung. Lão thái giám gầy gò đứng đó, đôi tay run run cầm đèn lồng, khuôn mặt nhăn nheo tái mét dưới ánh sáng mờ ảo. Bộ y phục xanh thẫm của ông nhàu nhĩ, đôi mắt trũng sâu đỏ hoe như vừa khóc. Thanh Dao hạ dao, giọng lạnh lùng: "Lưu Trung, sao ông lại đến đây?" Ông quỳ xuống, thì thào: "Nhị hoàng tử vừa ra lệnh lục soát toàn cung của điện hạ. Hắn tìm được một lá thư giả trong phòng ngài, nói rằng ngài âm mưu với quân phản loạn để lật đổ triều đình! Thần chạy đến đây để cảnh báo ngài!"


Tiểu My sững sờ, đôi tay buông thõng, ánh mắt mở to đầy kinh hãi. Một lá thư giả? Nhạc Thiên Phong đã chuẩn bị kỹ lưỡng đến vậy để hãm hại cô? Cô lắp bắp: "Nhưng... tôi không viết gì cả!" Thanh Dao đứng dậy, ánh mắt sắc lạnh như lưỡi dao: "Hắn không cần ngươi viết. Hắn chỉ cần một cái cớ để giết ngươi trước khi trời sáng. Chúng ta phải phản công." Tiểu My nhìn cô, lòng trào lên một nỗi sợ hãi tột độ, nhưng ánh mắt kiên định của Thanh Dao khiến cô không thể quay đầu.


Lưu Trung run rẩy đứng dậy, lén lút rút từ tay áo một chiếc hộp gỗ nhỏ, cũ kỹ và sứt mẻ ở góc. Ông đưa cho Tiểu My, giọng khàn khàn đầy xúc động: "Đây là thứ phu nhân giao cho thần trước khi qua đời. Thần định đợi thời cơ, nhưng giờ không thể chậm trễ nữa." Tiểu My nhận lấy, đôi tay run run mở hộp dưới ánh sáng mờ ảo của đèn lồng. Bên trong là một tấm bản đồ vẽ tay, nét mực đã phai màu theo thời gian, chỉ đến một nơi mang tên "Thiên Uyên Cốc". Dưới tấm bản đồ là dòng chữ nguệch ngoạc, viết bằng mực đen đậm: "Kỳ Nhi, con phải sống để tìm ra sự thật."


Tiểu My rùng mình, cảm giác lạnh lẽo từ tấm bản đồ lan tỏa khắp cơ thể. Cô ngẩng lên nhìn Thanh Dao, thấy ánh mắt cô thoáng kinh ngạc hiếm có: "Thiên Uyên Cốc... Mẹ ta từng nhắc đến nơi này. Bà nói đó là nơi cất giấu bí mật của hai gia đình, nơi có thể giải mã mọi thứ." Thanh Dao quay sang Tiểu My, giọng trầm: "Nếu chúng ta đến đó, chúng ta có thể tìm ra sự thật – về 'Kỳ Nhi', về ngươi, và về những gì Nhạc Thiên Phong đang che giấu." Tiểu My nắm chặt tấm bản đồ, lòng trào lên một cảm giác kỳ lạ – như thể số phận của cô và Nhạc Thiên Kỳ gắn liền với một bí mật vượt xa tưởng tượng.


Trong bóng tối của ngôi đình, tiếng bước chân thị vệ và tiếng chó săn sủa vang vọng bên ngoài, mỗi âm thanh như một lời đe dọa tử thần. Tiểu My ngồi co ro, đôi tay nắm chặt tấm bản đồ, nước mắt lặng lẽ lăn dài trên má. Cô nhớ đến mẹ mình ở thế giới hiện đại, người từng nắm tay cô trong những ngày mưa, giọng ấm áp vang lên giữa tiếng sấm: "Dù con đi đâu, Tiểu My, mẹ cũng mong con mạnh mẽ." Giờ đây, một người mẹ khác – mẹ của Nhạc Thiên Kỳ – cũng gửi gắm hy vọng qua tấm bản đồ này, như một lời nhắn nhủ vượt thời gian. Cô nghẹn ngào nói với Thanh Dao: "Tôi không biết mình là ai trong thế giới này, nhưng tôi sẽ không để cô và họ thất vọng."


Thanh Dao đặt tay lên vai cô, bàn tay lạnh giá nhưng giọng cô run nhẹ, đầy xúc động: "Ta cũng vậy... Vì mẹ ta, và vì chính ta." Ánh sáng từ đèn lồng của Lưu Trung chiếu lên khuôn mặt hai người, làm nổi bật đôi mắt đỏ hoe của Tiểu My và ánh mắt sâu thẳm của Thanh Dao. Họ nhìn nhau dưới ánh đèn mờ ảo, cảm nhận một sự gắn kết sâu sắc giữa hai trái tim lạc lõng – một người mang khuôn mặt của quá khứ, một người mang nỗi đau của hiện tại.


Tiếng thị vệ dần xa, nhưng nguy hiểm vẫn rình rập khắp hoàng cung. Thanh Dao đứng dậy, rút dao nhỏ từ thắt lưng, ánh mắt kiên định như lưỡi thép: "Chúng ta phải rời cung ngay đêm nay, đến Thiên Uyên Cốc. Đó là cách duy nhất để sống sót và tìm sự thật." Tiểu My gật đầu, tay nắm chặt tấm bản đồ, lòng đầy quyết tâm xen lẫn nỗi sợ. Cô đứng lên, đôi chân run rẩy nhưng ánh mắt ánh lên sự kiên cường mới mẻ. Lưu Trung cúi đầu, thì thầm: "Thần sẽ ở lại đánh lạc hướng họ. Đi đi, điện hạ, công chúa."


Đêm dài chưa kết thúc, nhưng hành trình mới chỉ bắt đầu. Thanh Dao dẫn đường, bóng dáng mảnh mai của cô lướt qua bóng tối như một cơn gió, còn Tiểu My bước theo, tấm bản đồ trong tay như một ngọn lửa nhỏ dẫn lối giữa cơn bão tố đang đến gần.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com