Chương 4
ta sớm biết những hành lang rất cũ
mà chân ai như mới chạm lần đầu
người xuất hiện dậy tôi bài học mới
bài: đợi chờ dài như một trận... đau.
- Du Tử Lê.
-
Hoàng bước ra hiên sớm, ngắm bầu trời trong vắt sau cơn mưa. Hoa rụng đầy sân, chị người làm đang lẳng lặng quét tước. Nhác thấy Hoàng, chị tiến lại, khuôn mặt tròn, mắt đã lấm chân chim. Hoàng bất giác ngồi thẳng lên, khẽ mỉm cười, trông em ngoan lắm.
- Con thưa cậu.
-Dạ em chào chị.
- Cậu dậy sớm quá vậy cậu?
- Dạ, ở đây ngủ sớm quá nên em cũng dậy sớm hơn.
- Ở bển mấy giờ cậu ngủ mà kêu ở đây ngủ sớm?
Hoàng gãi gãi má.
- Dạ đâu đó nửa đêm, mười một, mười hai giờ.
Nét mặt chị đột ngột thay đổi, trông như chị có thể cầm cây chổi mà đét vào mông nó ngay.
- Thức khuya bệnh đó cậu.
- Dạ...
- Mấy cậu còn nhỏ, phải lo ngủ nghê đi, cậu Huy cũng vậy, hồi đó cậu Huy cứ thức đọc sách tới khuya.
- Dạ, em biết rồi mà.
Con chó con vẫy nhè nhẹ cái đuôi, người ta cũng mềm lòng mà không nỡ rầy la gì nó nữa. Hoàng nhìn mặt sân lấm tấm hoa rụng, những cánh hoa trắng muốt, một sắc trắng dịu dàng.
- Này là hoa gì vậy chị?
- Sứ đó cậu, thơm lắm, rụng như vầy uổng quá cậu ha?
Hoàng mỉm cười, tiếp tục trông ra, ngón tay nắn nót viết thêm những nốt nhạc lên trang giấy. Huy lẹp xẹp đôi dép đến ngồi xuống bên cạnh, hỏi sao em dậy sớm vậy. Hoàng nhìn anh, tóc còn đương bù xù.
- Em dậy ngắm trời ngắm đất.
- Chị Tươi.
- Dạ?
- Tí đi chợ chị nhớ mua mấy cái bánh cam nha.
Chị Tươi mỉm cười.
- Cậu còn muốn ăn gì nữa không cậu, con nhớ cậu hai thích bánh khoai mì, thích bánh ú lá tre.
- Em đi cỡ đó rồi mà chị còn nhớ.
- Sao không nhớ được cậu, nhà có cậu Huy là thích ăn bánh nhất mà.
- Chị Tươi thấy bánh gì thì cứ mua nghen, mua cho chị luôn, với mấy đứa trong nhà.
Huy dúi vào tay chị đồng bạc mới, dặn thêm cứ giữ lấy mà xài. Chị Tươi xua tay, thấy Huy dúi mãi mới khẽ cầm lấy, đôi mắt lúng liếng chân chim quay sang nhìn Hoàng.
- Còn cậu Hoàng thì sao cậu?
- Em ăn với anh Huy được rồi chị.
Hoàng nhìn anh, lại cái mặt hiền hiền, ngoan ngoan, mà chắc chẳng bao giờ cái mặt nó không hiền hiền, ngoan ngoan. Em giơ ra cho anh xem mấy nốt nhạc viết được, rủ tí nữa anh lên, em đàn cho anh nghe. Mấy nốt nhạc đầu tiên em viết tại quê hương,
- Em muốn để Huy của em nghe.
- Vậy à?
Huy liếc nó, Huy nào là của cậu, ở đó mà "Huy của em nghe".
- Cậu Hoàng là nhạc sĩ đó chị, đàn hay lắm, ở bên trời Tây em cũng chưa thấy ai đàn qua thằng nhỏ này.
Chị Tươi gật đầu.
- Giỏi quá, khi nào cậu đàn cho tụi con nghe chung cho vui.
- Anh Huy nói quá thôi chị, khi nào có dịp em sẽ đàn cho cả nhà mình nghe.
Chị lại cười, cúi đầu chào rồi tiếp tục dọn dẹp. Quét sạch cái sân hoa sứ rụng đầy, cho con sáo của cha anh ăn. Huy ngáp dài, chừng như vẫn buồn ngủ.
- Hay lên ngủ tiếp đi, anh sợ ngủ một mình lát xuống má la.
- Vậy lên, đi thôi.
Hoàng vòng tay ôm nhấc anh lên, Huy cười hì hì, nhanh nhảu leo lên tầng.
Ngủ ngủ ngủ.
-
Nắng len lỏi qua song cửa nan hoa, đổ bóng dài trên khuôn mặt cậu nhạc sĩ. Trải vàng ươm trên đường nét, ngăm mật, Huy liếc nhìn, muốn viết lại trong thơ. Cậu ôm cứng anh, thằng nhỏ này, không có gì để ôm là không chịu ngủ. Vắt cánh tay lên lồng ngực phập phồng, gối cằm lên mái tóc anh rối tinh.
Huy mỉm cười vỗ vào hông cậu.
- Dậy mày.
Hoàng nhăn mặt.
- Sao tới lúc em ngủ anh không để em ngủ...
- Tôi dậy là anh phải dậy, xuống ăn sáng còn ăn bánh cam.
- Bánh cam là bánh chi anh?
- Xuống ăn đi rồi biết, ngon lắm.
-
Hoàng đi theo anh như cái đuôi, cái đuôi cứ vẫy liên hồi vì thấy nhiều cái hay, cái mới. Trên bàn có đủ thứ bánh trái em chưa từng biết đến trước đây, bánh cam với lớp vỏ óng ánh phủ đường, mấy cái bánh ú lá tre nhỏ nhỏ lọt thỏm trong bàn tay em nắm, bánh khoai mì tròn trịa, dẻo thơm, mấy quả quýt trên bàn da bóng láng, chín nõn nà. Lần đầu tiên em thấy anh ăn sáng vội vàng, rồi cứ thế ăn bánh, ăn trái cây. Hoàng cầm cái bánh cam trên tay, vui vẻ cắn thử. Đường ngọt lịm tan trên đầu lưỡi, bánh cắn vào thì giòn, mềm lại khi cắn tới đậu xanh. Huy nhìn em, hỏi có ngon không. Thằng nhóc trả lời bằng cách ăn thêm cái nữa.
Huy đẩy túi bánh sang cho nó, mỉm cười.
- Chỗ này của cậu Hoàng hết đó nha.
- Anh...anh ăn nữa đi.
Nó vừa nhai vừa nói.
Huy nhìn em mãi, thấy nó như vậy thì cả chùm bánh, chùm quýt còn lại cũng vội đẩy sang cho, mắt chó con sáng hơn cả bánh cam phủ đường, vui vẻ bóc quýt. Nó đưa quả đầu tiên bóc được cho anh.
- Cho Huy trước.
- Chi, ăn đi.
- Không, anh ăn em mới chịu.
- Thương anh hả?
Huy bất giác hỏi.
Hoàng gật đầu.
- Dạ thương.
Anh ngước lên, thấy đôi mắt nó bỗng nhiên thật lạ.
Để anh thấy trong dạ...nao nao.
-
- Này là cá bống kho tiêu, này là canh chua cá bông lau, anh Huy nói Hoàng thích nên má kêu tụi nhỏ nó làm, con ăn thử coi có giống ở bển không?
- Hôm nay chắc là ngon miệng hơn, hôm qua đi tàu về má thấy hai đứa vẫn còn mệt.
Hoàng lại nghe tim mình đập loạn xạ trong ngực, khác với hôm qua, sau mấy ngày lênh đênh trên sóng. Giờ thì em biết thế nào là một người mẹ, và việc có một người như một người mẹ ở bên, nhìn miếng cá to, chắc nụi trong chén, Hoàng ngước lên, mắt bỗng đỏ hoe. Đó là nồi cá bống kho tiêu ngon nhất em từng ăn, là tô canh chua ngon nhất, ngon nhất, mà em sẽ nhớ về nó mãi. Mẹ của anh vỗ vỗ lưng em, bàn tay bà mềm mại, dịu dàng. Huy nhìn hai người, nghe ngực mình thắt lại, anh sẽ không để nó chỉ có một mình trên cõi đời này thêm một lần nào nữa.
Không bao giờ.
-
- Thằng nhỏ ngoan, nó lúc nào cũng cười, má chỉ sợ trong lòng nó thì khác, buồn mà không nói ra được, khổ lắm, biết không con?
Huy nhìn má qua tách trà đã nguội, khi Hoàng theo mấy đứa người làm ra nhà sau chơi.
Má nói Hoàng hay nói con hả má, đứa con của má khi không lại giấu mình suốt từng ấy năm nơi xứ người.
Má có thấy thằng nhỏ giống con không?
-
- Anh Huy đâu rồi cô?
- Anh Huy đâu rồi anh?
- Anh Huy đâu rồi chị?
- ANH HUY ĐI ĐÂU MẤT TIÊU RỒI.
Nhìn thằng Hoàng quay mòng mòng như dế, chạy khắp nhà tìm anh, ai cũng bụm miệng cười. Cuối cùng con Nụ không nhịn được, giơ tay vẫy vẫy, gọi nó lại.
- Con biết nè, con biết nè cậu.
- Dạ, chị chỉ giùm em.
- Cậu hai kêu đừng nói cậu nghe, cậu hai hái ổi cho cậu ăn ở tít vườn trong á.
- Dạ, em cảm ơn chị, trời ơi, mọi người giấu em nãy giờ đó hả?
Hoàng vui vẻ chạy đi tìm anh, lạc trong vườn nhà anh thơm lừng hương ổi chín, mà phải sau đó Hoàng mới biết đấy là hương ổi, ở trời Tây em có bao giờ biết mấy quả này đâu. Huy ôm mấy trái ổi trong tay, ổi to hơn nắm tay, da xanh bóng, anh nhìn Hoàng chạy phăm phăm về phía mình, chỉ sợ nó đi không quen, trượt té là lát hết chân tay.
- Chạy từ từ.
- Anh trốn em.
- Hái ổi cho bây ăn đây chứ trốn gì.
- Quả này là ổi đó hả anh?
- Ổi đó, thơm không?
- Thơm, ra cái mùi đó là mùi ổi, thơm nức mũi em luôn.
- Vào kêu mấy con nhỏ nó gọt, nhà anh đầy trái, mỗi ngày cho cậu thử một loại.
- Sao anh không kêu mấy anh kia hái cho, cậu hai mà tự đi ra vườn hái ổi hả?
- Bớt bớt, có mấy trái, tự anh đi hái cho nhanh, tụi nó còn cả đống việc phải làm.
Cậu cười toe, đôi mắt nhìn anh đầy lém lỉnh.
- Chứ không phải tại anh muốn hái cho em hả?
- Chưa thấy ai nói xằng giỏi như cậu Hoàng đây.
- Anhhhh.
Hoàng cười cười, ôm giúp anh mấy quả ổi.
- Em mang cho Huy đỡ mệt nè.
Thấy thương không?
-
- Đây, thử đi.
- Cậu Hoàng không biết trái ổi hả?
- Em ở bển đó giờ, còn rành tiếng là hay, sao em biết trái ổi được chị.
- Vậy sầu riêng?
Hoàng lắc đầu.
- Dạ không.
- Mít?
Lại lắc.
- Dạ không.
- Bưởi?
- Mày nói nhiều quá Nụ ơi, mai tới mày đi hái mấy trái đó cho thằng Hoàng nó ăn đó.
Nụ cười cười, xếp nốt mấy miếng ổi cuối cùng vào đĩa.
- Con hái thì hái được, sợ hai cậu ăn không hết thôi.
- Trả treo nữa.
- Rồi thằng này nữa, ăn đi.
Hoàng cắn thử, nghe miếng ổi thơm lừng lên trong miệng, vị của nó cũng dịu dàng, thanh thanh, chấm miếng muối là mắc ngay phải biết. Nó nhìn anh, gật như gà mổ thóc. Con Nụ nhìn bâng quơ ra ngoài vườn, rồi như sực nhớ ra điều gì, nó quay sang.
- Cậu Huy về rồi.
- Sao?
- Cậu Thuận mà biết là thế nào cũng sang.
Huy im lặng, cúi mặt ăn ổi.
Hoàng ngẩn lên, níu lấy tay anh.
- Thuận là ai đó anh?
- Bạn của anh hồi anh chưa sang đó.
Cậu bỏ miếng ổi đang cắn dở xuống, nhìn con Nụ, nó le lưỡi.
- Ngày mai coi chừng có người ra rìa.
- Không có, mày cứ ghẹo thằng nhỏ làm chi?
- Ra rìa chắc luôn.
Ra rìa.
Ra rìa.
Ra rìa.
-
- Ra rìa là cái chi anh?
- Con Nụ nói giỡn thôi, kệ nó.
- Nhưng mà ra rìa là cái chi, em chưa nghe chữ đó.
- Là...là đang được thương tự nhiên ít được thương lại một chút.
- Sao Nụ lại nói vậy hở anh?
- Nó ghẹo em thôi, kệ nó.
- Nhưng mà ai ra rìa, anh thương cái anh Thuận kia hơn em hay sao?
Huy day trán, lấy quyển sách ụp lên mặt.
- Anh nè, anh ra rìa nè, trời ơi.
-
Thuận sang nhà anh từ sáng sớm, uống hết nửa bình trà đợi Huy, con Nụ lên lầu gọi anh mấy lượt, nhưng Huy cứ nằm im trên giường, hẹn thêm mấy phút.
- Anh đó kiếm anh kìa.
- Tí nữa đi, anh mệt, người cứ rim rim.
- Anh đau ở đâu, anh sốt hả?
- Không biết, chắc nguyên người.
Hoàng đưa tay sờ trán anh thử, thấy mát lạnh, sốt siếc gì đâu.
Huy nhìn em, đưa tay vò tóc Hoàng.
- Chắc cậu ôm chặt quá làm anh đau đó.
- Vậy hở anh...
- Ghẹo.
- Huy xuống đi để người ta đợi lâu.
- Hoàng không sợ bị ra rìa hả?
Anh mân mê những ngón tay em.
- Em biết nó là cái chi đâu mà sợ, mà Huy sẽ không để em như thế đâu.
- Xuống với anh đi.
- Dạ.
Hoàng gật đầu, và lúc nào cũng thấy tin anh.
-
- Huy.
- Anh Thuận qua chơi.
- Sao Huy về mà không thư báo cho tôi, tôi nghe người ta nói mới biết.
- Đằng nào anh cũng biết, báo làm chi cho mắc công.
- Nghe nói em về cùng ai đó?
Huy ngồi xuống cái ghế đối diện Thuận, anh kéo Hoàng ngồi xuống cạnh mình.
- Đây là Hoàng, em làm nhạc sĩ, giỏi lắm, là bạn thân của tôi.
- Ô, bạn thân của Huy, chào cậu.
Hoàng mỉm cười.
- Chào anh.
- Nhưng mà thân chắc cũng chỉ mới thân bên đó, còn ở xứ này, ai mà chẳng biết tôi với Huy dính nhau như sam ha?
Thằng nhỏ nhìn người đối diện, miệng méo xệch, bất giác đưa tay níu lấy tay Huy.
- Anh đừng ghẹo Hoàng, em nó hiền, không hiểu ý anh lại buồn, tôi đưa thằng nhỏ về đây cũng là thương quý nó, ở đâu thì cũng vậy thôi Thuận.
Thuận gật đầu, miệng vẫn cười nhưng đôi mày khẽ chau.
- Em sang đó về sao nói chuyện khác quá.
- Từng ấy năm là đủ để một con người khác từ đầu tới chân mà.
- Cậu Hoàng, phiền cậu, cho anh được nói chuyện riêng với Huy.
Hoàng nhìn anh, thấy anh khẽ gật đầu.
- Dạ, hai anh nói chuyện.
- Đợi anh.
- Dạ.
-
Suốt buổi sáng Huy chỉ ngồi uống trà nói chuyện với người ta. Anh Thuận đẹp trai, cao ráo, mang kính trắng, nói chuyện vui vẻ hào sảng, hai người ôn đủ thứ chuyện cũ, sau lại kéo nhau đi đâu đó, bỏ cả cơm trưa. Hoàng ngồi ăn mà cứ trông ra cửa, thấy toàn nắng chứ chẳng thấy anh nào, bà thấy thằng nhỏ như ngồi trên đống lửa, khẽ mỉm cười, đi có bao nhiêu lâu đâu mà thấp tha thấp thỏm, như chó con lạc chủ không bằng.
-
Ngồi ở phản nhà sau ăn ổi, nhìn ra vườn rộng xanh ngắt dưới nắng trưa. Hoàng chọc khuấy cái nằng nặng trong lòng bằng ổi thơm và muối ớt cay xé lưỡi, uống cả ca nước để thay cái nằng nặng đó bằng cái nặng vì uống nước quá nhiều.
- Í, cậu Hoàng.
- Anh Huy không cho em ra rìa đâu ha?
Cậu ngước lên, miệng méo xệch.
- Con nói chơi mà, sao cậu hai cho cậu ra rìa được.
- Lỡ anh Huy bỏ em luôn thì sao Nụ, ý là hết thèm chơi với em.
- Cậu nói cái chi nghe kì khôi dữ vậy, cậu hai không chơi với cậu thì chơi với ai, cậu Thuận ở tít dưới kia, đằng nào cũng phải về.
- Thế ảnh mà không về thì Huy bỏ em hả?
- Sao bỏ cậu được, cậu hai đưa cậu từ bên kia về đây, chứ hồi đi Pháp, cậu hai đâu có muốn cậu Thuận đi theo mình.
Hoàng nằm vật ra phản, không thèm ăn ổi nữa.
Con Nụ gãi gãi đầu, biết vậy không nói cho ổng cái từ này.
Nhưng mà anh đưa mình từ Pháp về đây thiệt, Hoàng mỉm cười, xa xôi cỡ vậy mà anh cũng ráng đưa mình về.
Nụ nó nói cũng có phần đúng ha.
Quá đúng là khác ấy chứ.
-
- Hoàng ơi?
- Mền gối đâu hết rồi?
- Nay em ngủ một mình.
- Sao đó?
Hoàng nhìn anh, vẻ hờn dỗi, đánh đàn mà như đang nện tay trả đũa bằng thanh sắc không hơn. Huy gãi gãi má, chợt hiểu ra, thằng chó con này chắc là đang giận mình.
- Anh gặp bạn cũ thôi mà.
- Thì em có nói cái chi đâu.
- Thuận kêu em cứ ngài ngại, anh sợ kéo Hoàng đi liền liền thì Hoàng lại không quen.
- Em biết rồi.
- Thôi đừng giận nữa, anh có mua bánh bao về đây.
- Em chẳng thích.
Nó nuốt nước bọt, xoa cái bụng đói meo, hôm nay đã ăn bao nhiêu đâu, hôm nay cứ trông hoài ra cổng. Tự nhiên đỏ mặt, gãi gãi má, nhìn anh ở cửa bằng đôi mắt lấm lét ngượng ngùng.
- Bánh bao là bánh chi đó anh?
Huy không ghẹo em, chỉ vẫy vẫy tay gọi thằng nhỏ lại.
- Đi, ăn rồi mới biết, anh mua cho Hoàng bánh có hai trứng cút lận đó, xuống đi, anh kêu chị Tươi hấp lại rồi.
Hoàng cười toe, đứng dậy định đi với anh ngay, nhưng nó quay lại, ôm gối mền, ghé ngang phòng Huy để lên giường. Huy phì cười ôm lấy vai em, hai đứa cứ vậy mang nhau xuống nhà.
- Tưởng cậu Hoàng giận cậu hai, nói không thèm chơi với cậu hai nữa.
- Sao mà không chơi với cậu được, cậu thương nó còn không hết đây thây.
- Ra là chỉ giỏi làm nư thôi hén.
Hoàng đỏ mặt, chỉ vào con Nụ, vẻ cảnh cáo.
- Chị coi chừng tui đó.
- Ui trời, đỏ mặt kìa, ui trời.
- Anhhhh.
- Con Nụ, mày không có ghẹo thằng Hoàng nữa.
- Con nào mà ghẹo được cậu Hoàng, ai kia ỷ có cậu hai chống lưng, lúc nào cũng làm nư, nhõng nhẽo.
Nhật Hoàng ngượng ngùng, khẽ đưa mắt nhìn anh, Huy hất mặt.
- Nó làm nư ngó cũng dễ thương mà.
- Con không thèm nói với hai cậu nữa, hai đánh một không chột cũng què.
Hoàng hất mặt.
Vậy đi.
-
Nhật Hoàng ngước mắt nhìn anh, đương mân mê một cuốn sách đã ngả màu. Mái tóc anh vừa mới gội xong, còn loang loáng ánh nước, em muốn kéo tay anh nhưng không dám, cảm giác hờn dỗi lại trở về làm tổ trong lòng.
- Hôm nay hai anh đi đâu vậy?
- Hai anh đi uống nước thôi.
Huy nhớ lúc nãy mình về, mẹ vẫn còn ngồi ở bàn trà đợi anh, bà nói có một người khác cũng đợi, nhưng thiếu kiên nhẫn, đang đánh đàn rầm rầm ở trên rồi.
- Nguyên ngày nay đợi anh Huy quắn hết cả đít, nó ăn cơm mà cứ chong ngóc ra cổng, ăn chỉ được có ba chén thôi.
Huy phì cười.
- Con đưa nó về đây rồi, coi sao đó đừng để người ta thấy lủi thủi.
- Con đi có một buổi chiều mà má.
- Nhắc vậy đó, phải biết ai nên để cho gần mình.
- Con với Thuận cũng huề nhau rồi mà.
- Ai biết anh, lên chơi với thằng con trai nhỏ tui đi.
Huy mỉm cười véo nhẹ má em.
- Hoàng có trông anh không, má nói Hoàng trông anh quá trời.
- Ai thèm trông anh đâu...
Thế mà khi anh thả tay ra, lại níu lấy, đặt lại lên má mình.
- Em có, em có trông, em nhìn ra cổng suốt vầy nè, em trông anh.
- Anh biết mà, làm cái trò gì vậy trời.
Hoàng đưa tay giành lấy quyển sách trên tay anh, bắt Huy phải nhìn thẳng vào mình, ai đời lại có cái kiểu nói chuyện không nhìn nhau như thế.
- Nay anh đi có vui không?
- Cũng vui, nhưng không bằng đi chơi với Hoàng.
- Xạo, anh đi cả chiều, sao mà không vui.
- Nhiều chuyện phải ôn quá, muốn về cũng không được, mà nè, nay hơi bắt bẻ tui đó nha.
- Em xin lỗi, anh đừng giận em ha?
- Giận làm chi, thân thiết chi đâu mà giận.
- Bỏ quyển này lên kệ, lấy quyển mới mới ngoài bìa giùm anh.
Hoàng chạy đi lấy quyển sách cho anh.
- Sao anh không đọc quyển kia nữa?
- Chuyện cũ rồi, đọc mãi cũng chán, đọc cái mới có phải vui hơn không.
- Nằm xuống đây, anh đọc cho nghe nè.
Hoàng nằm xuống, dán người vào người anh.
- Không thân thiết chi mà đọc sách cho nghe hả?
- Nói tiếng nữa là đi về phòng.
- Anhhhh.
Biết người ta không muốn mà sao cứ ghẹo hoài.
-
Huy lặng lẽ đưa tay vuốt tóc em, ngắm gương mặt cậu nhạc sĩ dưới vầng trăng loang loáng. Ra rìa là cái chuyện không thể có, bởi từ lâu, anh đã thấy Hoàng như một người quá quan trọng với mình. Ở với anh chẳng được bao lâu, mà anh đã thấy quá thương quý cái nụ cười em nhỏ, cái sợ âm ỉ trong đôi mắt, sợ người ta cứ thế bỏ mình đi. Hoàng giống anh, dù anh chẳng biết sao, giống lạ lùng, nên anh thương em lắm. Ôm lấy cậu nhạc sĩ loang loáng ánh trăng, để trăng chạy đi khỏi những khoảng trống bỗng được anh lấp đầy.
- Bắt được Huy ôm em...
- Ừ, ngủ đi anh thương.
-
Cảm ơn mọi người vì đã đọc đến đây🥺❤️
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com