Chương 64: Nói xấu một người, nên lựa phong thủy
Tin tức đính hôn của Tiêu Nhã Hinh cùng Trương Thái Phong bắt đầu lan truyền trong những câu chuyện phiếm trên bàn trà của các quý phu nhân chốn thượng lưu. Người biết bảo hợp, kẻ không biết bàn ra tán vào, đủ mọi loại tam sao thất bản về mối tình của hai người. Đương nhiên, hạnh phúc quá thì sẽ có người ghen ghét. Mạnh Khả Hân một buổi cùng mẹ cô ta đến buổi họp mặt của phu nhân thị trưởng, liền nghe được mấy quý phu nhân ở đây bàn tán về Lễ Đính hôn của hai nhà Trương - Tiêu
"Tiêu Gia và Trương Gia nào ạ? sao con chưa nghe nói đến?" - Mạnh Khả Hân không nhịn được tò mò, khiến vị một phu nhân nhìn cô ta từ trên xuống dưới một lượt, mới chậm rãi mở miệng
"Còn có thể là ai, đương nhiên là hai gia đình quyền lực ở cái đất này chứ ai. Cháu bé à, cháu thật không biết họ sao?"
"Các vị phu nhân thứ lỗi, con gái tôi nhỏ đến lớn được gia đình bảo bọc, ngoài học ra thì không có hứng thú với chuyện tìm hiểu gì đó, về khoản giao tiếp nó còn yếu nên tôi mới phải dắt nó đến cho các bà đây chiếu cố giúp cho" - Mạnh phu nhân lườm con gái rồi vội đỡ lời. Hai gia tộc lớn đó, đâu phải muốn là gặp được. Bà dù vận dụng hết mọi quan hệ cũng không thể lấy được thiệp mời đến đó. Nếu không đã đưa con gái đến đó cho nó học hỏi rồi
"Mạnh phu nhân quá lời rồi. Đều là quen biết cả, cô bé này tên gì nhỉ?" - Lục phu nhân nhìn sang Mạnh Khả Hân, Mạnh phu nhân nghe con mình được gọi tên, thầm véo vào tay con gái bà ta. Phải nói, vị Lục phu nhân này quyền lực không hề thua kém ai, dưới một người trên vạn người. Được bà ta để ý, con gái bà cũng gọi là may mắn
"Dạ, cháu tên Mạnh Khả Hân. Là sinh viên năm 3 khoa Ngoại ngữ, Đại học Thanh Hoa."
"Là vậy sao? Vậy cháu có biết Tiêu Nhã Hinh không?"
Vừa mới nghe đến Tiêu Nhã Hinh, Mạnh Khả Hân đã không giữ được bình tĩnh, nói không cần suy nghĩ
"Cái thứ cáo già lẳng lơ ấy ạ? Cô ta ngoài việc đồng tính luyến ái còn đi quyến rũ đàn ông, gây chuyện thị phi khắp trường. Cái thể loại đó lại còn muốn bám víu vào hào môn thế gia gì đấy. Cô ta xứng sao? Mà cô ta làm gì bác sao?"
"Không, cô bé đó chưa làm gì bác cả" - Mạc phu nhân liếc nhìn Lục phu nhân, hai người trao đổi ánh mắt một chút, Mạc phu nhân tiếp lời:
"Con bé là cháu gái của Ái Lâm" - Ai cũng biết Ái Lâm trong miệng của bà ấy chính là nói Cung Ái Lâm hay còn gọi là Tống phu nhân, vị phu nhân thị trưởng, chủ của buổi tiệc trà này. Tuy vậy, Mạnh Khả Hân từ khi nghe cái tên làm mình ám ảnh đó, không nhịn được bôi đen, càng bôi càng hăng
"Các cô không biết đấy, cô gái Tiêu Nhã Hinh đó trong trường gây bao tai tiếng, bắt cá nhiều tay, nay thì vị sư huynh này, mai lại vị sư huynh kia. Nhân cách thì thối nát không ra làm sao. Loại ấy nếu gặp nên cách xa ra một xíu, đừng nên dây vào, không lại bẩn các cô"
"Đuổi con bé đó đi ngay lập tức cho ta!"
Cung Ái Lâm cùng Cung Mạc Lam trên cầu thang nghe được lời người khác bình luận về Tiêu Nhã Hinh, chưa cần đến Cung Mạc Lam thì Cung Ái Lâm đã trực tiếp ra tay. Phải nói, Nhã Hinh cũng tựa như bảo bối trên tay của bà, nhà này con cháu cũng không thiếu, nhưng mỗi đứa đều có một cuộc sống riêng, chẳng đứa nào giúp bà vui vẻ. Chỉ có cái tiểu đáng yêu đó khi bà buồn liền chạy đến nhảy nhót, hát hò cho bà nghe. Tất cả đều xuất phát từ tấm lòng. Đứa bé đáng yêu vậy, bị người ta bôi đen như vậy, hơn nữa giờ nó vừa mới là vị hôn thê nhà người ta, sao bà có thể cho phép con bé bị dị nghị như vậy. Mà Mạnh phu nhân vừa nghe người ta muốn đuổi con mình, sợ hãi lên tiếng
"Xin lỗi phu nhân, là do con gái tôi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lại đem những thứ ô uế, tầm thường đến rêu rao ngay tại bữa tiệc trà của bà, cho tôi...."
"Từ bao giờ cháu gái của tôi trong miệng các người lại là thứ bẩn thỉu vậy?" - Cung Mạc Lam nhẹ nhàng lên tiếng, nhưng mọi người đều biết, vị này càng nhẹ nhàng, kẻ khác càng gặp nguy hiểm
"Ái Lâm, Mạc Lam, hai người bình tĩnh nào. Cô bé này khi nãy Mạnh phu nhân cũng nói rồi, con bà ấy chỉ biết học thôi, nào có biết gì là lễ nghi phép tắc"
Mạnh phu nhân nghe vậy, thực muốn cắn lưỡi, Mạnh Khả Hân lúc này cũng tự cảm thấy hình như mình đã sai ở đâu đó rồi, lập tức cúi đầu xin lỗi
"Hai vị phu nhân, Khả Hân đường đột, tuổi còn nhỏ, chưa hiểu chuyện, lỡ mạo phạm hai vị, xin hai vị bớt giận"
Đúng lúc này, người hầu từ ngoài sảnh bước vào, báo
"Thưa phu nhân, Tiêu tiểu thư cùng vị hôn phu cô ấy đến rồi ạ, đang đợi bên ngoài"
Chị em họ Cung cùng với Lục phu nhân và Mạc phu nhân nghe đến tên đứa bé này, chân mày thoáng dãn ra, mặt ai cũng có vẻ tươi vui, Mạc phu nhân nhìn đến người vào báo, nhẹ giọng
"Sao lại để hai đứa nó ở ngoài, còn không kêu vào?"
"Mau kêu hai đứa nó vào nhanh đi" - CUng Ái Lâm nhếch môi cười, phất tay
"Dạ...?"
Bảo vệ hơi khó hiểu nhưng vẫn ngoan ngoãn làm theo. Bình thường tiểu thư không thích tham gia mấy loại tiệc trà này, phu nhân cũng hiểu nên nếu tiểu thư đến lúc tiệc trà chưa xong, bà liền để tiểu thư đợi ở phòng sách, nay lại để tiểu thư vào. Không phải là phu nhân đã quên chứ? Nhưng ý của chủ nhân, anh ta đành làm theo, nhanh chóng chạy ra ngoài. Khoảng 5 phút sau mới quay lại, phía sau còn thêm hai cái bóng. Mà Tiêu Nhã Hinh cùng Trương Thái Phong từ xa đã thấy hai vị phu nhân uy phong ngồi tại ghế chủ vị, hai bên là mười mấy vị phu nhân, không hiểu sao tiệc trà chưa kết thúc đã triệu cô vào rồi
"Nhã Hinh đường đột đến quấy rầy tiệc trà của bá mẫu, mong bá mẫu không giận"
"Con bé này, rõ ràng ta gọi cháu đến từ giờ trưa, bây giờ mới chịu vác mặt đến đây sao? Càng ngày càng không coi trọng lời của kẻ già này rồi"
Cung Ái Lâm cười hiền từ mà cô bé kia rất to gan, ngay trước bàn dân thiên hạ dắt tay nam thanh niên đến gần bàn chủ rồi thả cho thanh niên ấy đứng bơ vơ, còn mình thì chạy đến sau lưng hai vị kia, tay trái xoa, tay phải bóp, bộ dạng cún con:
"Nhã Hinh là vì muốn có một tinh thần sảng khoái, tươi sáng đứng trước mặt hai vị bá mẫu dễ thương của bé nên mới ngủ nhiều một xíu để nạp năng lượng nha"
"Dẻo mồm chưa" - Cung Ái Lâm cốc yêu Nhã Hinh, Cung Mặc Lam cùng Mạc phu nhân cùng Lục phu nhân phì cười. Mà tại bên dưới, Ngay lúc Tiêu Nhã Hinh cất tiếng nói, Mạnh Khả Hân ở một bên mắt chữ O mồm chữ A nhìn trân trân vào người vừa vào. Bây giờ cô ta đã hiểu, cô ta sai ở đâu rồi. Sai thật rồi! Lại ở đất người nói xấu người. Ngay lúc cô ta cố gắng hạ thấp sự tồn tại của mình, Nhã Hinh quay xuống nhìn thấy, gọi "thân thiện"
"Ơ... bạn học Mạnh cũng ở đây sao? Khéo thật."
"Là bạn học cháu sao?"
"Học chung trường ạ, cậu ấy là Á khôi của Khoa Ngoại ngữ, suýt là Á khôi 2 của trường cháu rồi, chẳng qua sát ngày bình chọn, không rõ ai up ảnh cháu lên diễn đàn bình chọn, thế là cháu vô tình cướp mất danh của bạn ấy ạ" - Nhã Hinh ngây thơ nói như thể cô chỉ vô tình đứng trên Mạnh Khả Hân. Trương Thái Phong một bên nãy giờ im lặng, bất ngờ nói thêm một câu
"Bạn học Mạnh này ở trường luôn thấy bạn bám theo Nhã Hinh, không nghĩ đến đây cũng được gặp. Theo lời bạn cùng phòng của Nhã Hinh thì bạn học Mạnh đây chính là fan cuồng của Tiểu Hinh nhà chúng ta"
"Vậy sao? Khi nãy cô ấy còn nói Tiểu Hinh nhà chúng ta ở trường đồng tính luyến ái" - Mạc phu nhân cũng góp vui
"Cháu cũng nói Nhã Hinh có ôm ấp yêu thương bạn cùng phòng thì về phòng rồi mà cứ vậy, bị người đời soi mãi" - Thái Phong tiếp lời, lại còn hài hước chêm thêm
"Diễn đàn trường cháu biết bao nhiêu tin đồn. Con nhóc này mãi không chịu an phận, ở trường lại không chịu lộ thân phận, nên thân với Tiêu Dương ca, hay Tiêu Dịch Huyên rồi Nam Cung Thiên Hạo gì đó liền bị các cô nàng ghen ghét rồi bịa chuyện đấy. Không ngờ bạn học Mạnh cũng tin được sao?"
"Phong à, đừng có bêu xấu em với bá mẫu như vậy nha" - Nhã Hinh phụng phịu liền được Cung Ái Lâm xoa đầu
"Đưa vị hôn phu của con lên phòng tắm rửa, nghỉ ngơi một lát, đi đường xa mệt rồi"
"Vâng ạ, chúng con không ảnh hưởng bá mẫu cùng các vị phu nhân hàn huyên"
Nói xong Nhã Hinh cũng biết bá mẫu là đang thả người, nên liền vội vã kéo chồng chưa cưới lên phòng mình. Nhìn cũng biết, cô thân thuộc nơi này thế nào, đủ thấy địa vị của cô ở đây ra sao.
Mạnh Khả Hân lúc này thật không biết nên giấu mặt đi đâu, phải chi Tiêu Nhã Hinh nói những lời này còn đỡ, nhưng lại là Trương Thái Phong nói. Cô ta uất ức nghẹn lòng. Mạnh phu nhân xấu hổ không thôi. Ai lại ở địa bàn của người khác nói xấu người ta, con gái bà quản mồm không được đắc tội nhiều người rồi
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com