Anh.
Nhờ chuyện hôm trước mà Jinhwan đã chịu nói chuyện với Junhoe một chút. Nhưng mà người thì chẳng thấy đâu, mặc dù hôm nay là ngày lễ hội quan trọng nhất. MC của chương trình đã bắt đầu sốt ruột. Chương trình hầu như chỉ có mỗi hai tiết mục ăn khách mà hai người kia lại bỏ đi đâu mất. Tiết mục múa kiếm sắp xong rồi kia kìa!
Jinhwan ngồi xuống đất, dựa lưng vào gốc cây. Cậu phải sống thế này bao lâu nữa? Cánh tay áo bằng lụa được Jinhwan khẽ vén lên, lộ ra chiếc vòng cẩm thạch. Mái tóc ngắn mềm mại nhẹ bay theo ngọn gió ban đêm bí mật. Tưởng như gốc cây này, chính là gốc cây ngày ấy...
_______________________________
"Mẫu thân! Mẫu thân! Cậu ta khi dễ con!" - Cậu nhóc mười tuổi mè nheo
"Vậy sau này con học võ là được."
Jinhwan thấy mẫu thân cười dịu dàng lại mang hàm ý trêu đùa, nhịn không được bật khóc.
"Con không học võ... Hức, con muốn mẫu thân tìm hộ vệ!"
"Nè, tại sao con bị khi dễ mà lúc nào cũng đòi chơi với bọn nhóc kia?"
Như chọc trúng chỗ, nước mắt nhóc con tiếp tục rơi lã chã:
"Cậu ta... cậu ta ức hiếp con! Nếu con có hộ vệ, chắc chắn sẽ đánh lại cậu ta!"
Mẫu thân không nói gì, yên lặng ngắm nhìn Jinhwan. Bà nhẹ nhàng đưa tay lấy bông hoa Jinhwan nắm chặt trên tay.
"Nhi tử, bông hoa này đẹp thật. Con thích nó lắm sao? Ai tặng con vậy?"
"Là tên đáng ghét đó." - Jinhwan ngưng dòng nước mắt, trả lời rồi với tay lấy bông hoa.
Mẫu thân nhìn thấy cảnh đó thì dở khóc dở cười. Thằng nhóc này...
"Không phải cậu ta khi dễ con sao?"
"...Nhưng chơi với cậu ta rất vui..."
____________________________________
Chiếc lá rơi xuống vai làm Jinhwan định thần lại. Cậu cầm chiếc đàn nguyệt trên tay rồi đứng dậy. Mấy giờ rồi nhỉ? Lại thua tên đó vì lý do đến trễ thì khốn!
"Kim Jinhwan!"
Jinhwan phản ứng nhanh nấp sau gốc cây. Là Goo Junhoe! Đúng lúc lắm. Jinhwan nghe tiếng bước chân và tiếng gọi của hắn càng lúc càng gần. Ngay lập tức, cậu vòng ra sau người hắn và mạnh bạo che mắt hắn lại, đồng thời cố định hai tay hắn ra sau lưng.
"Tốt nhất hôm nay cậu nên bỏ cuộc. Tôi - mới là anh."
Jinhwan khiêu khích. Bàn tay không chút ngơi nghỉ giữ chặt cổ tay hắn. Nhưng ngay khoảnh khắc ấy, Junhoe lại đang đắm chìm vào xúc cảm mềm mại của bàn tay trên mắt hắn, và cả mùi hương dịu nhẹ ấy nữa. Chết tiệt, hắn đến phát điên lên mất! Không kịp suy nghĩ, trong một cái chớp mắt, hắn đã ép được Jinhwan lên gốc cây. Giờ thì hắn có thể nhìn rõ bộ dạng của cậu. Mày kẻ sắc bén, viền mắt mềm mại như nước.
Hắn kề sát vào mặt Jinhwan, từng hơi thở phả vào chóp mũi cậu.
"Cậu. Không nên khiêu khích tôi."
Trong ba giây, đầu óc Jinhwan trống rỗng, đờ đẫn nhìn người trước mắt. Đấu mắt với nhau một hồi, cuối cùng Junhoe vẫn là người chịu thua trước.
"Đi thôi. Tới lượt cậu rồi kìa." - Hắn thở dài, lực tay giảm mất chín phần mười, kéo Jinhwan đi.
MC lo câu giờ nãy giờ đã đổ mồ hôi hột, nhưng vẫn làm tròn nhiệm vụ không hề ngơi nghỉ. Thấy hai nhân vật chính dắt díu nhau tới sau cánh gà, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
"Hôm nay mọi người đến đây muốn gặp ai nhất nào????" - Cô hồ hởi
"GOO JUNHOEEE!!!!!!!!"
"Chính xác. Tiết mục tiếp theo, mời Goo Junhoe lên sân khấu!"
Trong cánh gà, hai người đang trong bầu không khí vô cùng kỳ lạ.
"Này, tôi tưởng cậu gấp như vậy là đến lượt tôi?" - Jinhwan cau có
"Nhìn tôi biểu diễn một lát chán lắm à? Còn không chúc tôi may mắn?"
"Lên biểu diễn mau đi, tốn thời gian." - Jinhwan mặc kệ, đứng khoanh tay dựa lưng vào tường, không để ý tới Junhoe nữa. Hắn bước ra sân khấu, gần như cả sân trường nổ tung. Hừ, cũng chỉ là cái hư danh mà thôi.
Nhưng thực sự, hắn đàn rất giỏi. Khán giả hầu như im phăng phắc, sau đó bùng nổ trong tiếng vỗ tay. Mọi người đồng loạt hô tên hắn. Junhoe không để ý lắm, bước vào trong.
"Tốt lắm." - Jinhwan cất tiếng, thành công làm Junhoe cười ngoác miệng đến mang tai. Hắn vò đầu cậu, nhưng nhanh chóng bị gạt ra.
Bên ngoài, MC vất vả tìm lại được sự chú ý của khán giả, tiếp tục chương trình.
"Khoan hãy gọi tên Goo Junhoe nha! Chương trình vẫn chưa kết thúc đó! Thực ra năm nay nhiều người chưa biết chúng ta có một học sinh mới, là nhân tố bí ẩn của lễ hội. Cá nhân tôi rất thích cậu bạn này. Đảm bảo mọi người sẽ bất ngờ! Trân trọng giới thiệu, Kim Jinhwan!"
Jinhwan bước ra. Cả hậu trường đồng loạt im phăng phắc.
Ba giây sau.
"AHHHHHHHHH!!!!!"
"MỸ NHÂNNNN!!!!!"
"CẬU TA THẬT DỤ HOẶC! MÀ KHOAN, NAM HAY NỮ VẬY!???"
Jinhwan lặng lẽ ngồi xuống. Cậu diễn một bài hát của thời này mà cậu rất thích. Tiếng ca du dương vọng trong đầu cậu. Làn gió tiếp tục chơi đùa, nhưng Jinhwan nhắm mắt lại. Mẫu thân...
Bỗng nhiên, tiếng hát thật sự vang lên bên tai cậu, trầm khàn nhưng ấm áp, bỗng nhiên len lỏi vào tim. Jinhwan không dám mở mắt, chỉ dám lặng yên chơi đàn.
Đứa trẻ yêu dấu của tôi
Tiếng huýt sáo của em cứ vang vọng mãi
Rồi em rời đi trong tiếng huýt sáo ấy
Em chính là đóa hồng của tôi
Một giọt lệ xuất hiện trên khóe mắt rồi rớt xuống. Jinhwan không nhận ra đã có người đến bên cạnh. Chợt một bàn tay to lớn phủ lên đầu cậu, nhẹ nhàng vuốt ve, sau đó trượt xuống nhẹ nắm lấy cằm cậu, nhẹ tay lau đi giọt nước mắt. Jinhwan mở mắt ra, thấy Junhoe cười nhẹ trước mặt, tiếp tục hát theo tiếng đàn của cậu.
Em chính là đóa hồng của riêng tôi...
Bài hát kết thúc, Junhoe cười cười nhìn Jinhwan, kéo cậu đứng dậy. Nhìn thật giống một con chuột nhỏ mít ướt. Jinhwan ấm ức:
"Cậu cướp sân khấu của tôi."
"Nhưng mọi người đang gọi tên của cậu kìa."
Quả thật, sức ảnh hưởng của Jinhwan ngang ngửa Junhoe. MC bước ra, hai nhân vật chính bước vào trong.
Khi mọi người hồi hộp mong chờ kết quả, thì có một sự việc không lường trước. Jinhwan và Junhoe, chiếm hơn nửa số phiếu, lại có số điểm bằng nhau. MC liền mời hai người lên sân khấu, hỏi khán giả:
"Bây giờ tôi hỏi mọi người trước, còn ai chưa bỏ phiếu không?"
Từ bên dưới vọng lên giọng nói của một cậu con trai:
"Còn có mỗi cậu thôi cô ngốc!"
MC bối rối đỏ mặt quay đi, hỏi Junhoe và Jinhwan:
"Hai người có cảm tưởng gì khi có số điểm bằng nhau?"
Junhoe giành trả lời:
"Tôi rất chờ mong, vì chúng tôi đều đã đánh cược rồi."
MC ngạc nhiên:
"Hai người đánh cược cái gì?"
"Lần này ai thắng sẽ được người kia gọi bằng 'anh'. " - Junhoe cười nhìn Jinhwan, cậu tức giận quay đi, làm khán giả cười lớn.
MC cũng cười:
"Hai người thật dễ thương. Giờ tôi sẽ viết tên hai người và hai chữ 'thắng' , 'thua' lên bảng. Hai cậu nhắm mắt lại, tôi dẫn hai cậu đến kết quả."
Hai người làm theo, nhắm mắt lại. MC dẫn Junhoe ra giữa sân khấu, sau đó dẫn Jinhwan tới trước mặt hắn. Cảm nhận có người vỗ vai mình, Junhoe mở mắt ra. MC cười cười. Hắn cũng cười, vòng tay ôm Jinhwan vào lòng.
Khán giả ồ lên kích động. Khi Jinhwan nhận thức được tình hình thì đã quá muộn. Mấy người ở dưới hỏi đầy kích động:
"Vậy cuối cùng cậu chọn ai?"
"Tôi muốn nhìn thấy Jinhwan gọi Junhoe bằng 'anh' ! Junhoe, good job!"
Jinhwan dở khóc dở cười. Vậy là cậu thua rồi ư? Nhìn MC háo hức chuyền micro cho cậu, Jinhwan chưa bao giờ thấy bất lực như lúc này.
Ngước lên, thấy mắt Junhoe đầy ý cười, cậu quyết mặc kệ.
"Anh."
________________________________________
Tôi viết H fic trước trông nặng vậy thôi chứ tôi còn trẻ dại, mới học cấp 2, đang bận rộn ôn thi tuyển HSG vòng trường đây... Ai đó cổ vũ tôi đi...
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com