Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

CHƯƠNG 14 - EM KHÔNG MUỐN LÀ CƠN GIÓ, EM MUỐN LÀ BÀN TAY GIỮ LẤY ANH

“Yêu không chỉ là ở bên lúc hạnh phúc.
Yêu… còn là ngồi xuống khi người kia muốn bỏ chạy.”


---

Họ trở về Veloria sau bốn ngày ở Calda.
Bầu trời thành phố vẫn đục như mọi khi, đèn đường vẫn nhấp nháy như cũ,
nhưng lòng Seungcheol thì… có gì đó đã thay đổi.

Anh ngủ dễ hơn.
Uống trà thay vì cà phê.
Và mỗi tối, trước khi tắt đèn, anh sẽ đặt mắt nhìn chậu hoa tím nhỏ cạnh cửa sổ,
rồi tự hỏi: hôm nay mình đã dịu dàng đủ chưa?

---

Thế nhưng, mọi thứ không phải lúc nào cũng mượt như nhạc nền buổi sáng.

Một ngày giữa tuần, khi Seokmin gọi điện tới lúc Seungcheol đang họp căng —
giọng cậu đầy háo hức:

> “Em vừa được mời làm khách mời talkshow về khởi nghiệp ở Seoul!
Chuyến đi ba ngày thôi, nhưng nếu tốt, họ sẽ mời định kỳ…”

Đầu dây bên kia, Seungcheol khựng lại.

> “Cậu… định nhận à?”

> “Ừ. Em nghĩ sẽ ổn. Dù sao cũng chỉ là chia sẻ thôi, em sẽ quay về ngay.”


---

Anh im lặng vài giây.
Rồi buông một câu, nhẹ – nhưng lạnh như nước đá:

> “Cậu lúc nào cũng giỏi chạy đi về phía ánh đèn.”

Không hét. Không trách.
Nhưng đủ để niềm vui trong mắt Seokmin như bị chặn giữa chừng.

---

Tối đó, Seokmin không đến nhà.
Không nhắn. Không gọi.
Chỉ im lặng — như cách người trưởng thành chọn để không làm tổn thương thêm.

---

Tối muộn, Seungcheol ngồi một mình.
Căn hộ yên đến mức nghe rõ tiếng nước nhỏ từ vòi bếp chưa khóa chặt.
Chậu hoa bên cửa sổ cũng im.
Giống như nó đang hỏi: “Sao hôm nay anh không tưới?”

---

Khoảng gần nửa đêm, chuông cửa vang.
Seokmin đứng đó, tay không, mặt không cười.

> “Em không giận.” – cậu nói ngay khi vào nhà.
“Chỉ là… cần một chút yên để nhớ mình đến đây vì gì.”

Seungcheol không biết bắt đầu từ đâu.
Anh chỉ nhìn xuống sàn, nói khẽ:

> “Tôi không nên nói thế.
Tôi biết cậu không giống họ…
nhưng tôi sợ. Sợ một ngày cậu cũng chọn ánh sáng, rồi quên mất tôi.”


---

Seokmin bước đến, ngồi xuống, không nhìn thẳng anh.
Cậu chỉ vươn tay, nắm lấy tay anh đặt lên đùi mình,
rồi dịu dàng nói:

> “Nếu em chỉ là ánh sáng, em đã không chọn anh – người đang sống trong bóng.”
“Em không muốn là gió, Cheol à.”
“Em muốn là tay – tay giữ lấy anh,
cả khi anh đẩy em ra.”


---

Không ai khóc.
Chỉ có một phút lặng,
rồi Seungcheol ngả đầu vào vai cậu.
Tựa như một đứa trẻ cuối cùng cũng mỏi sau những lần gồng mình.

> “Xin lỗi.”
“Tôi chưa từng học cách giữ ai… nên khi ai đó muốn đi, tôi sẽ phản ứng sai.”

> “Thì học với em.” – Seokmin cười, tay vuốt nhẹ tóc anh.
“Em không cần anh giỏi giữ…
chỉ cần anh dám để em ở lại.”


---

Đêm ấy, không có gì xảy ra ngoài một cái ôm.
Không ngôn tình. Không kịch tính.
Chỉ là hai người ngồi thật lâu, thật gần, không cần định nghĩa.

Vì có đôi khi,
yêu không phải là giữ nhau bằng lời hứa.
Mà là biết rõ mình có thể rời đi… nhưng chọn ở lại – mỗi ngày.

---

HẾT CHƯƠNG 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com

Tags: #seokcheol