Chap 13
Mới chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà tại trường trung học Dạ Lam đã có một loạt những sự thay đổi đáng kể.
Nhóm người với kẻ đứng đầu là Lục Hiên dường như đã thực sự nghe theo lời Hạ Anh Chi. Bọn họ không chỉ tham gia vào đội kỉ luật mà thậm chí còn vô cùng nhiệt tình làm việc, cũng chính vì thế mà số lượng học sinh đi muộn và thiếu đồng phục cũng theo phần trăm mà giảm xuống một cách đáng kể.
Một kẻ được cho là đúng với tiêu chuẩn của học sinh hư khi mà mà việc trốn học là như cơm bữa, gia cảnh tốt lại thường xuyên đàn đúm với đám bạn xấu khiến cả giáo viên cũng không tài nào trị được.
Vậy mà bây giờ cái kẻ đó lại trở thành người đứng đầu hội kỉ luật, thậm chí lại còn vô cùng nghiêm túc thực hiện nhiệm vụ, theo như lời quần chúng miêu tả, dĩ nhiên là đã tạo nên một cơn sốt vô cùng lớn.
Đương nhiên dư luận cũng không thể chỉ đứng yên một chỗ khi kẻ mà luôn được xứng danh trên bảng vàng của mọi cuộc tán chuyện vẫn chưa hề được nhắc tới. Hội trưởng hội học sinh, danh xứng với người khi chỉ cần một thời gian ngắn đã thu phục được một ác bá về dưới trướng đội quân hùng hậu của mình. Bọn họ đều tin rằng trong một ngày không xa nào đó, Hạ Anh Chi sẽ trở thành bá chủ thế giới ngầm của đất nước này.
"Kính chào hội trưởng."
Trước cổng trưởng, một dàn thiếu niên xếp thành hai hàng. Màu tóc xanh đỏ tím vàng ngày nào đều đã được nhuộm về màu đen truyền thống, bộ dáng chỉnh tề nghiêm túc.
Không khí bỗng chốc trở nên nghiêm trang lạ thường.
"Tôi đã bảo không cần làm như thế rồi."
Hạ Anh Chi thấp giọng cảnh cáo, mặc dù biết có nói thế nào thì bọn họ cũng chỉ nghe tai này để lọt tai kia.
Số lượng của nhóm người ngày nào vốn ít ỏi mà nay lại còn gia tăng một cách đột biến sau câu nói hội kỉ luật nằm ngay dưới nhánh của hội học sinh của Hạ Anh Chi. Điều đó lại ngày càng củng cố vững chắc cho tin đồn của mọi người về vị hội trưởng thần thánh nhà mình trở thành sự thật.
Vốn chỉ muốn tầm thường sống cho qua ngày nhưng có vẻ ước muốn đó là quá xa vời với tình cảnh hiện tại, Hạ Anh Chi tạm thời chưa có cách giải quyết chỉ có thể mắt nhắm mắt mở cho qua.Dường như đã được tôi luyện qua đủ loại chuyện kì ba, Hạ Anh Chi của hiện tại chính là vô cảm với ánh nhìn của tất cả mọi người, mỗi bước chân đều có thể thản nhiên bước tiếp dù có bao nhiêu kẻ dòm ngó.
Thời tiết giao mùa, cái nóng của mùa hè đã dần giảm bớt, hoa phượng dần héo mòn, thay vào đó là cái mát mẻ của mùa thu về.
“Hội trưởng... hội trưởng!”
Đang suy nghĩ vu vơ bỗng bị tiếng gọi đằng sau kéo trở về, Hạ Anh Chi quay đầu nhìn lại thì bị một bóng đen ngã vào người.
“Em xin lỗi, em sơ xuất quá.”Nguyên Ân ngẩng đầu, cố gắng dùng tay gượng dậy.
Tầm nhìn giữa hai người sau cú ngã của Nguyên Ân đã bị thu hẹp một cách đáng kể đến mức Hạ Anh Chi có thể nhìn rõ từng đường chân tóc của hắn.
“Nhỡ lần sau ngã phải vào lòng con gái nhà người ta thì sao?” Hạ Anh Chi vẫn giữ nguyên động tác lưng hay ngã ra sau cười cười hỏi lại.
“Tuyệt đối không.” Chẳng mất một giây suy nghĩ Nguyên Ân liền bật thốt.
“Thế là chỉ chọn chị để ngã thôi đó hả?”
“Cũng không phải...” Nguyễn Ân nhanh chóng xua tay, nhưng có vẻ càng giải thích lại càng ngại ngùng.
Nhìn thấy quả cà chua sắp biến thành một màu đỏ chín mọng, Hạ Anh Chi cuối cùng cũng không có buông lời trêu chọc nữa, chỉ sợ nói thêm một câu nó liền hỏng mất.
Nhận thấy sắp đến giờ vào học, Hạ Anh Chi phủi bụi trên váy rồi chống người đứng dậy: “Chị vào lớp trước, em cũng mau nhanh đi.”
"Vâng..."
Nhìn thế nào cũng thấy giống kẻ bạc tình chơi xong rồi bỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com