30: con khác cha khác
Bụng thì nhủ vậy, nhưng mấy lần gặp sau đó Tố vẫn ra về tay trắng.
Nó đến nhà bà Bảy Cát trừ tà xong, được bà cho mấy gói bánh giò chay đem về. Hôm sau, nó cầm theo hai gói, bỏ bịch ni lông, nhét thêm hai cái muỗng rồi tót về phía rẫy.
Vòng ra sau nhà con Huyền, nó mừng húm khi thấy màn cửa phòng con bé mở hờ.
Độ mười phút sau, Huyền xuất hiện. Nó không chui rào, mà lựa một đoạn cọc chắc chắn, bám tay trèo qua.
Tố dựa gốc bơ, đợi Huyền tiến lại mới chìa bọc bánh ra. Hai đứa cứ thế ngồi bệt dưới tán bơ già, miệng chóp chép, để đốm nắng lướt là đà trên mặt.
– Bánh này bạn mua à? – Huyền hỏi, không hẳn vì nó muốn biết.
– Má con Trà cho tui. Bà Bảy Cát ấy. Bà biết bà Bảy Cát không?
Huyền lắc đầu gần như ngay lập tức.
– Ủa ngộ à. Nhà bả ở ngay đây thôi mà. – Tố vung cái muỗng trên tay khiến vài miếng nấm mèo theo đà văng xuống cỏ – Băng qua rẫy một cái là tới liền. Đó giờ vẫn vậy mà?
– Ừ.
Cái tiếng gọn lỏn đó đối với bộ óc không mấy thông thái của con Tố chẳng mang ý nghĩa gì cả. Tố thuỗn mặt:
– Từ nhỏ đến giờ cũng không gặp lần nào luôn? Bà chưa bao giờ lên chợ Suối Trên?
– Chợ có cả đống người, ai mà nhớ hết. Mà mấy năm gần đây tui cũng chẳng đi chợ.
Huyền nói, đặt mẩu lá chuối đầy dầu xuống cỏ. Lũ chim sẻ ban nãy sà theo miếng nấm mèo của con Tố giờ nhảy lích chích quanh mẩu lá, mấy con mắt tròn xoe láo liên. Nhưng Huyền không nhìn chúng. Khoanh vòng hai cánh tay tì lên đầu gối, nó lặng thinh trông về phía xa xăm, tức là khoảnh rừng cây tịch mịch bên kia con đường đất.
Tố cũng bắt chước nhìn theo hướng đó, có điều nó chỉ nhìn được ba giây. Tới giây thứ tư, thấy quai hàm mình bạnh ra muốn ngáp, nó ý tứ dời mắt đi chỗ khác.
– Buồn quá hén? – Tố chép miệng.
– Gì đâu mà buồn?
– Bà đó. Không gặp ai buồn chết đi được chớ sao?
– Tui chả thấy buồn. Tui quen rồi.
– Quen sao được mà quen? Bà tối ngày rúc đầu trong nhà, không phát điên tui đã thấy lạ rồi. – Tố thiếu điều chồm người lên. Tay nó quạt thành đường vòng cung, mồm oang oang – Tui quen gần hết con nít trong làng mà vẫn thấy chán bỏ xừ nè. Lên cấp ba rồi mỗi đứa túa một hướng, chả ai thèm ngó ngàng tới ai. Rủi một ngày mà tụi nó không còn nhận ra tui nữa, chắc tui chết.
Huyền im lặng một thoáng, rồi trầm tư:
– Không có chuyện người ta quên bạn đâu.
Tố chúm môi trước câu nhận xét đó. Nó không biết có phải con Huyền đang đá đểu cái tật nhiều chuyện của nó hay không, mà nếu có thì nó cũng chẳng rõ phải phản kháng bằng cách nào. Nghĩ một hồi, nó tinh quái:
– Hay tui rủ vài đứa tới thăm bạn nghen?
Huyền giật bắn:
– Thôi đi!
– Thôi thôi cái gì. Thân là người làng Ngải Bạch Hổ mà nói tới ai trong làng cũng "không quen", "không nhớ". – Tố hích nhẹ vai Huyền – Chí ít cũng để tui giới thiệu vài đứa cho bà. Như con Trà rẫy trên tui vừa nhắc tới nè, nó to mồm nhưng mà dễ thương lắm. Rồi con Thúy nhà ở ngã ba cây quế, từng trèo vào vườn...
Đang ro ro rót lời, Tố chợt ngưng bặt lại như đài phun nước bị nghẹt. Nhưng con Huyền đã kịp tiếp theo nó:
– Từng vào vườn nhà tui rồi bị ba tui ếm cho hết thấy đường, phải không?
Huyền nói về "tội ác" của ba nó với cái giọng nhẹ tênh khiến Tố muốn quặn ruột. Nhưng nhìn sang, thấy ánh mắt con bé cụp xuống, tự nhiên lòng nó mềm đi. Ờ, chuyện ba con Huyền làm bậy đã qua từ đời nảo đời nao, nó lại phận làm con, chẳng lẽ mình bắt nó hùa theo mình kết tội ba nó?
– Ra là bà nhớ con nhỏ đó. – Tố thở ra, lái suy nghĩ sang hướng khác – Vậy mà tui cứ tưởng...
Nó lại bỏ dở câu nói. Lạ ghê, bình thường với đứa nào khác nó cũng đều bô bô không kể trời trăng, vậy mà nó đụng phải con Huyền như đụng phải một cái bình thủy tinh, cứ ép mình nhón gót giữa từng con chữ như thể chúng là miểng chai. Kỳ quặc hơn nữa, con Huyền coi bộ đâu phải đứa đa cảm. Nó chỉ phản ứng mạnh khi nhắc tới ba nó.
Tố chép chép miệng, nơi vị mặn mặn của cái bánh đã loãng đi ít nhiều. Phải rồi. Nguyên nhân đều nằm ở ông Tạo. Ông Tạo mới là cái bình thủy tinh.
– Nhớ hay không cũng không quan trọng. – Giọng con Huyền đều đều – Quan trọng là gặp gỡ tui không đem lại điều gì tốt lành cho ai hết. Thế nên tui không gặp người ta, và người ta cũng không gặp tui.
Tố hít vào. Nó lèn lưỡi của mình giữa hai hàm răng như muốn nén chặt lời nói trong cuống họng. Nhưng cuối cùng, cái lưỡi của nó cũng thắng thế.
– Tui nói thiệt bà đừng có giận tui nghen. Cái người không đem lại tốt lành là ba bà chứ không phải bà. Ếm người này, nguyền rủa người kia chẳng phải là sở trường của ổng sao?
Tố làm một hơi, không để chính mình có thời gian ân hận. Xong, nó thở dốc, chờ con Huyền nổi trận lôi đình.
Nhưng Huyền không nổi cái gì cả. Nó chỉ bảo:
– Đó là người ngoài nhìn vào thấy vậy thôi.
Tố ương bướng:
– Tui dám cá là người trong nhìn ra cũng hổng thấy gì khác hết.
Trước lối ăn nói ngang như cua của con Tố, Huyền cũng phải phì cười. Nó chớp mắt:
– Họ sợ là do xưa nay ba tui cộc tính, nhưng giờ thì ổng hiền bớt đi rồi.
– Sức mấy mà hiền. Tui vẫn thấy ổng dễ ghét từ hồi nào tới giờ.
– Đã ghét cha mà cứ dây dưa hoài với con. – Huyền khịt mũi.
– Con khác, cha khác. – Tố trề môi – Con không có cau mày trợn mắt với tui, cũng không đuổi tui như đuổi giặc.
– Cái đó thì tui sai rồi. Lẽ ra tui phải nghe lời ba tui đuổi bạn về mới đúng.
Huyền vừa nói vừa đứng dậy. Những đốm lá trượt xuống mái tóc nó, bị tước thành trăm ngàn sợi mảnh. Tố đờ người một thoáng, nhất thời không hiểu gì cả, cũng chẳng thốt được lời nào.
– Tui cũng không nên tiếp đón bạn như mấy ngày qua. Thật không công bằng chút nào khi lại bắt bạn trở thành người duy nhất có hình ảnh của tui trong ký ức. – Huyền vén tóc khỏi đôi mắt ráo hoảnh – Đằng nào bạn cũng quên tui thôi.
Thốt nhiên Tố rùng mình. Nó lật đật đứng dậy theo để xua đi cảm giác tê lạnh đang mon men trườn lên ngón chân, nhưng cổ họng của nó như vẫn còn đóng cặn. Cùng lắm, Tố chỉ có thể mấp máy môi để buông ra một lời phân bua hạng bét:
– Không có đâu mà...
Những ngón tay của nó khép quanh một vật gì mềm mềm. Nó đưa lên mắt, nhận ra đó là một con cào cào được tết bằng lá tre.
Đấy cũng là lúc con Huyền chạy tót vô nhà.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com