Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

38: tuổi thơ khép cửa

Thầy Bạch xin Thúy trở về làng với một giọng gấp rút, khẩn thiết, hoàn toàn khác xa sự ôn hòa ấm áp thường ngày. Con Thúy, hẳn nhiên, đơ người ra như khúc gỗ khi nghe cái tin này. Ngay cả khi tay nó có cảm giác trở lại để gác ống nghe xuống, đầu nó vẫn lạo xạo như ti vi mất sóng.

Nhưng khi nhướn mắt nhìn lên, thấy Bích đang sải bước dọc phòng khách, tay tung tẩy thau nước rửa rau vừa đổ giùm cô Ba, nó biết dẫu có muốn nó cũng chẳng thể nào về được.

Tai họa xảy ra chỉ mới ngày hôm trước mà thôi, vào một buổi trưa đầy mây xám, con Tố chạy lên nhà thầy Tạo.

Trước sự ngạc nhiên của nó, Huyền đã ngồi trên lu nước lật úp ngay bên ngoài hàng rào cọc sau nhà tự lúc nào, mắt hờ hững đuổi theo một con chuồn chuồn bay chờn vờn.

Tố sà lại ngay, tươi roi rói:

- Đi bà!

Huyền ngẩng lên, chẳng chút giật mình, nhưng ánh mắt nó không đậu lên mặt nhỏ bạn:

- Tui thấy sắp mưa rồi đó.

- Nhằm nhò gì! Nhà bà ngay đây, có mưa mình vù một cái là về liền. - Tố cầm lấy cổ tay Huyền, kéo nhẹ - Đi!

Hai đứa con gái đặt chân lên con đường mòn rợp cỏ. Trời quả thật muốn mưa, không khí lành lạnh ám mùi đất ẩm nồng đượm, sương sớm chưa tan bắn thành giọt li ti dưới đế dép Tố. Nó đến độ lưng chừng vườn quít thì rẽ phải, chui tọt giữa những thân gỗ cao gầy. Quít hết mùa, những tấm lưới nặng ì vốn ràng quanh hàng rào cọc đã được thầy Phạn dỡ xuống, người bên ngoài có thể ra vô tự do.

- Vườn này là của một trong những phù thủy đình đám nhất làng mình đó, bà biết không?

Tố vừa đi vừa "thuyết minh" cứ như hướng dẫn viên du lịch. Gặp bất cứ đứa nào khác trong làng hẳn nó đã bị cười vào mũi vì mấy kiến thức sơ đẳng như vậy ai mà chẳng biết, nhưng bên cạnh nó hiện giờ là Huyền. Và con nhỏ này trả lời nó bằng cái câu mà không đứa nào khác có thể trả lời:

- Hình như không.

Tố chắt lưỡi:

- Thầy Phạn này hồi tui còn nhỏ có mấy lần từng triệu âm hồn lên múa đèn vào lễ Đôn-ta cho cả đám bọn tui coi nè. Nhìn vừa ghê ghê vừa thinh thích nữa. Nhưng mà sau đó người làng lên án dữ quá nên ổng thôi luôn.

- Múa đèn? - Huyền chớp mắt.

- Ừ. Ổng xếp mấy cái đèn giấy thành vòng tròn, sau đó niệm chú. Tự nhiên chúng bốc lên, chạy loanh quanh như đèn cù ấy! Tui xém tí nữa là xin được một cái đem về làm kỷ niệm rồi, nhưng mà bị cả thầy Bạch lẫn cô Thắm cản lại. Tiếc ghê!

Tố khoái chí làm một tràng dài, còn méo môi ra vẻ tiếc rẻ. Trong đầu nó hiện lên sinh động cảnh tượng huyễn hoặc thuở đó, khi từng tốp đèn hoa sen nhỏ bằng nắm tay chao mình lên không như những con hạc giấy bước ra từ truyện cổ tích, xếp thành hình con chim cánh bướm, đồng thời rọi từng khuôn mặt trẻ nhỏ rạng ngời trong ánh sáng xanh hồng.

Huyền hãm bước, ngón tay đặt lên môi thập phần đăm chiêu.

- Tui nhớ là... mình có nhìn thấy một cảnh như vậy?

- Thiệt hả? - Tố quay phắt lại, nói như reo - Vậy là bà có lên nhà thầy Phạn rồi?

- Có lẽ thế. Tui chỉ xem có một lần duy nhất mà thôi. Ngồi chen chúc cùng mấy đứa khác trước sân một ngôi nhà và nhìn những chiếc lồng đèn chơi "rồng rắn lên mây" ngay trước mắt. - Huyền vỗ vỗ trán - Tui còn chạm được vào chúng nữa. Chúng không ấm như lửa bình thường, mà tê tê lành lạnh. Và...

Tố quan sát khuôn diện cô bạn, mặt mày rạng rỡ như bình minh trên thảo nguyên. Vậy tức là Huyền cũng có những kỷ niệm bình thường như bao đứa trẻ trong ngôi làng Ngải Bạch Hổ này (mặc dù nếu so với lũ con nít ở bất cứ nơi nào khác thì hai chữ "bình thường" hoàn toàn không phù hợp để miêu tả những gì tụi nó từng trải qua). Riêng Tố không nhớ ra gương mặt nào na ná con Huyền trong số đám trẻ hay chơi nhà thầy Phạn, nhưng được chạm vào đèn của thầy mà không bị người lớn quát đã là một kỳ tích rồi. Nó chẳng hiểu tại làm sao Huyền không trở thành huyền thoại trong đám nhóc tì sau cái đêm kỳ diệu ấy.

Huyền bỏ lửng câu nói. Nó sè sẹ hạ tay xuống, trầm giọng:

- Nhưng tui chỉ nhớ có bấy nhiêu mà thôi.

- Không sao, không sao. Đi loanh quanh một hồi thế nào cũng nhớ tiếp. A! - Tố vung tay lên, vừa chạy vừa trỏ về phía trước - Xích đu kìa!

Nó nhảy tót bên chiếc xích đu cũ lẻ loi giữa vườn, tay vỗ vỗ lên ghế ngồi:

- Hồi trước vườn quít của thầy Phạn chưa lớn bằng bây giờ, từng có một cái sân chơi thầy xây cho con cháu đằng sau nhà. Tụi này cũng thường hay tới đây lắm. Ban ngày kéo co, đi cầu khỉ, đá cò, ban đêm thì rình xem lửa ma. Giờ thầy cải tạo hết để trồng quít, chỉ còn lại hai cái xích đu này.

Hai xích đu làm từ hai mảnh gỗ dày nứt nẻ, cột vào cành cây bằng dây thừng màu be đất, lủng lẳng đôi bên thân sồi già như con lắc của chiếc đồng hồ đã ngưng chạy từ lâu. Tố thỉnh thoảng cũng đến đây đẩy tới đẩy lui vài cái để ôn lại kỷ niệm, nhưng cảm xúc chẳng còn như thuở ban sơ. Những sợi dây thừng đã tã theo năm tháng mà vẫn chưa đủ mòn để thầy Phạn thay, và mỗi lần leo lên đôi chân nó lại cong vòng một cách khó chịu bởi khoảng cách từ ghế ngồi đến mặt đất giờ đã quá gần.

- Thầy Phạn phá bỏ sân chơi à? - Huyền vuốt tay dọc sợi dây thừng, hỏi.

- Ừ. Con cái thầy lên huyện lập gia đình hết rồi, nhà không còn ai tới chơi nữa, nên thầy ưu tiên nuôi nấng vườn quít để kiếm sống qua ngày.

Tới đây thì Tố ngập ngừng. Nó không biết có nên kể rằng sở dĩ không ai còn tụ tập ở nhà thầy nữa là vì dạo trước rộ lên tin đồn thầy dụ dỗ con nít để âm mưu bắt cóc hay luyện bùa gì gì đó. Tin đồn này với bất cứ ai có não cũng biết là thất thiệt, bởi lũ nhóc tì đến thầy chơi hoài hoài mà có hề hấn gì đâu, nếu không kể việc bị mấy con ma dọa té đái. Nhưng ngay cả khi các bậc phụ huynh không tin đi nữa, họ vẫn sợ hàng xóm dòm ngó, đàm tiếu. Thế là trẻ con ghé nhà thầy tản dần. Tố cũng vậy. Bạn bè nó không lên đây chơi, nó cũng chẳng thèm tới làm gì.

Giờ lớn rồi ngẫm lại, nó thấy tội thầy Phạn khủng khiếp. Thầy vốn rất yêu trẻ con, mỗi lần sân nhà thầy ngập tiếng cười là thầy mừng híp mắt, lăng xăng mua mứt mua kẹo đãi lũ nhóc. Nhưng cũng chính vì thế mà những lời đồn ảnh hưởng tới thầy nhiều nhất. Việc nhà thầy vắng bóng dáng thiếu nhi thật ra là vì sau khi nghe phong thanh những điều người ta nói về mình, thầy không phản bác cũng chẳng phân bua, chỉ lẳng lặng khép chặt cánh cổng sắt trước những cặp mắt ấu thơ ngập tràn dấu hỏi.

Tố thỉnh thoảng cũng đến chỗ thầy. Vào độ tháng tư, tức tháng Tết của người Khmer, nhà thầy vẫn xôm tụ người ca múa chơi đùa, Tố len chân vào mệt nghỉ, nhưng những lúc khác thì vắng tanh vắng ngắt. Hiện giờ thầy ở cùng đứa con trai út vẫn còn độc thân tên Vinh. Anh Vinh gần ba chục tuổi, tính tình trầm lắng, chẳng hợp rơ với lũ trẻ nít. Ngoài ra thầy còn đón vài tốp học trò mà đích thân thầy truyền thụ đạo phù thủy cho, mặc dù họ có thực sự đến để học phép hay không thì Tố không biết.

Huyền không hay những chuyện buồn đằng sau cặp xích đu này. Nó tiếp tục mân mê những sợi đay thưa bằng mắt:

- Thầy Phạn cho người khác tự do vô vườn nhà mình vầy à?

- Tui nghe anh Vinh nói là vườn của thầy quá rộng, rào lại rất mất thời gian và tốn kém nên cha con thầy chỉ ràng mép ngoài bằng lưới che vào mùa quít để phòng hờ ăn trộm thôi. Còn bình thường cứ để hớ hênh như vậy, cùng lắm chỉ có mấy đứa con nít chui vô chơi. - Tố buông xích đu ra, rồi đưa tay nghịch tán quýt trước mặt. - Nhà thầy ở tít bên đầu kia vườn lận, lại có hàng rào gai thép hẳn hoi, chẳng ai dám vô cướp bóc gì đâu. Hơn nữa...

Tới đây, Tố che miệng, ghé tai Huyền:

- Nhà thầy có hình nộm canh gác suốt ngày suốt đêm.

Mày Huyền nhướn lên:

- Thiệt hả?

- Thiệt chớ sao? - Tố vùng kêu. Vẻ như cái thái độ tỉnh queo của nhỏ bạn làm nó nóng ruột.

- Luyện hình nộm giữ ải rất mất thời gian, công sức và linh lực. Tui không tin ông thầy này có thể sử dụng chúng mỗi ngày.

Tố há mồm ấm ớ vài cái, rồi ngậm. Nó biết điều hơn là cãi tay đôi với con gái của thầy phù thủy hắc ám mạnh nhất làng.

- Có thể đó là tin đồn. Nhưng thế cũng đủ làm người ta né xa nhà ổng rồi. Như né nhà bà vậy.

Câu nói vọt ra rồi, Tố hoảng hồn bụm miệng lại, lấm lét trông sang. May cho nó, Huyền làm như không nghe thấy. Nó thơ thẩn sờ tay lên thân sồi, nơi có mấy vết khắc chắc là do lũ nhóc hồi xưa lấy miểng chai cứa vào.

Không còn gì để làm trong địa phận thầy Phạn nữa, hai đứa con gái lui trở ra con đường đất. Tố lại giới thiệu:

- Đi xéo lên chút nữa, men theo vườn tiêu là bà sẽ thấy đường đi dốc lên một tí. Đó là vì ở tít đầu kia rẫy, giáp mí với xóm Đá là một cái đồi nhỏ, không thuộc nhà nào cả. Mấy đứa tụi tui hay lên đó thả diều.

Vừa nói nó vừa hăng hái băng lên trước Huyền. Riêng Huyền thì đứng lại:

- Hay lên lắm á?

- Ờ. Nhưng nếu bà không muốn thì tụi mình loanh quanh dưới đây. - Tố hiếng mắt - Tui biết trong bên cạnh vườn tiêu có một khoảnh đất khá thưa cây, từ dưới đó có thể ngắm diều bay thỏa thích. Mỗi lần muốn thư giãn một mình tui hay tới đấy.

Nơi con Tố chỉ ra thoạt nhìn chẳng có gì đặc biệt. Nó nằm ở bìa ngoài vườn tiêu, xung quanh là vài lùm cây dại thưa thớt, nhưng quả thực không có cây cao nào che chắn tầm mắt. Cứ như một mảng hói trên cái đầu xum xuê tóc của thửa rẫy.

Huyền ngó Tố ngồi bệt xuống mặt đất đầy lá khô và khoan khoái dựa lên một tảng đá xanh rêu, bình phẩm:

- Ra bạn cũng có lúc muốn ở một mình.

- Nói ngộ ghê, ai mà chẳng vậy! - Tố dẩu môi. Nó không tiện nói ra mình chỉ ngồi đây ngắm diều vào những hôm không có hứng tranh giành đất với tụi xóm Đá, hoặc bị tụi này đánh phủ đầu phải chạy có cờ. Những cuộc giao tranh thuở ấu thơ ít nhiều cũng dính tới nắm đấm, khoe với Huyền có khi bị con nhỏ này đánh giá là du côn du đãng không chừng. Nghĩ vậy nên nó nói trớ đi, - Bà coi chỗ này yên bình hết sức luôn. Có hôm tui còn ngủ khoèo ngay bên mỏm đá này nè.

- Ngủ vậy không sợ ma à?

Huyền buông một câu làm ruột Tố quặn lại. Nó ấp úng:

- Thì... thì... sợ chứ. Nhưng mà tui chỉ gặp ma ở chỗ này có... đúng một lần hà.

Thêm một điều nữa Tố không tiện nói. Cái lần cuối cùng nó ngủ trong rừng cũng là lần nó tỉnh dậy và bắt gặp mình đang nằm trên chạc ba của cây giổi gần đó. Phải mất cả buổi chiều nó mới lò mò xuống được.

Không phải là nó quên những sự cố thế này, mà vì với một đứa trẻ làng Ngải Bạch Hổ, chuyện ma quỷ xảy ra nhiều đến mức chúng không còn để mấy hiện tượng lạ làm cản trở các trò chơi tuổi thơ. Ngay cả một đứa yếu bóng vía như con Tố cũng tập quen từ nhỏ, đủ để nó có thể nhún vai đút tay vô túi quần ra về sau khi vã mồ hôi bám cành vịn lá. Nhưng thế không có nghĩa là nó muốn nghĩ nhiều về thứ đã ném nó lên độ cao chục mét tính từ mặt đất.

Tố ngó xuống mỏm đá, chợt reo lên:

- Í! Cỏ gà nè!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com