Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

46: miệt dưới

Thở rồi, Huyền hỏi:

- Ai mà dai như đỉa vậy?

- Đừng nói vậy chớ. Chỉ tốt lắm đó. - Tố nhăn mũi kêu - Chỉ tên Châu, con ông Hai Thích, và là cháu gọi cô Thắm bằng cô. Nhà chỉ ở sát rạt cổng làng nè.

Nó chỉ về phía chếch cái cây xà cừ. Quả thật từ chỗ đó bước vài trăm mét là nơi ở của gia đình ông Hai Thích, cũng là ngôi nhà gần cổng làng nhất. Làng Ngải Bạch Hổ có một lối vào duy nhất mà xe có thể chạy qua, một điều khá là oái oăm vì đại đa số dân làng đều né đầu không dám nhìn về phía cái lối này. Riêng Huyền quả là đứa khác người. Nó day mặt ngó theo tay Tố chỉ, nghiêng đầu:

- Ông Hai Thích lái xe ra vào làng hả?

- Ờ. Ồ, bà biết ổng là ai à?

- Biết chớ. Ba tui lần nào rời làng xuống miệt dưới cũng dắt tui theo mà.

Tố nhớ ra:

- À, à phải rồi. Tui nghe nói ba bà làm ăn gì dưới đó phải không? Lạ hén. Tui cứ tưởng ổng ở suốt trong làng trừ tà chứ?

- Ở trong làng để đói chết à? Ba tui có quen biết nhiều mối làm ăn khắp các tỉnh Nam Bộ, nhờ trước đây xuống họ trừ tà, nên mỗi lần vườn ruộng họ cần thu hoạch thì ba tui xuống đó.

- Họ gọi điện cho ba bà à?

- Không. Ba tui biết lúc nào cây có trái, lúa có bông. Mỗi lần như vậy ba xuống thị trấn gọi cho họ để xác nhận, rồi cứ theo đó sắp xếp.

Lối làm ăn của ba con Huyền làm Tố ngẩn tò te. Nhưng còn là học trò, nó chẳng ý kiến gì ráo, chỉ buột miệng:

- Té ra ổng không thích cho bà rời khỏi nhà, nhưng mà dám chở bà theo?

- Sao lại không dám? Tui chỉ đi theo vậy thôi, chẳng cần gặp ai hay nói chuyện với ai. Xuống dưới tụi tui ở nhờ nhà người ta cũng có phòng riêng đàng hoàng, không ai làm phiền tui hết.

- Và sau khi bà đi người ta cũng quên phắt bà là ai?

- Ờ. - Huyền tỉnh bơ - Nhưng mà nói cho đúng ra tui cũng không nhớ gì về họ. Mỗi lần ba tui xuống miệt làm ăn thì lại gặp một người khác.

- Thế lúc ổng vô vườn làm thì bà làm gì? Ở nhà hay theo phụ?

- Công việc tay chân nặng nhọc, tui lại hay bịnh nữa, có muốn cũng chẳng theo phụ được. Nhưng mà ba tui không đi làm lâu, xong việc rồi ổng vẫn còn khối thời gian dẫn tui đi chơi loanh quanh đây đó, nên tui thấy thế là sướng lắm rồi. Bạn chắc chưa bao giờ xuống Bạc Liêu lần nào, đúng không?

Tố đong đưa mắt một cái, cố hình dung xem Bạc Liêu nằm chỗ nào trong cái đầu ngu Địa Lý của nó, trước khi rụt rè thú nhận:

- Chưa.

Tính ra thì từ nhỏ tới giờ Tố chỉ mới xuống Cà Mau có ba lần, ghé Vũng Tàu hai lần, và sang Cam-pu-chia một lần. Còn lại thì nó chỉ quanh quẩn ở cái tỉnh An Giang chán phèo này. Thầy Bạch nó vừa phụ coi chùa vừa dạy học nên rất bận, lương bổng cũng chẳng dư dả gì, chuyện đi đó đi đây, cho dù có là du lịch hay công chuyện hay cái gì gì, cũng xem như một thú vui xa xỉ.

Vì vậy nên Tố tò mò:

- Bạc Liêu có gì vậy?

Huyền bấm đốt ngón tay, lật lại ký ức:

- Có nhà công tử Bạc Liêu, tới để biết quý tộc thời Pháp thuộc ăn ở ra sao. Rồi có vườn chim, có cánh đồng điện gió. Còn nếu không khoái Bạc Liêu, bạn có thể tới Cần Thơ đi chợ nổi Cái Răng, ra bến Ninh Kiều ban đêm lên đèn rất đẹp. Không thì xuống Kiên Giang tắm biển, đi vườn quốc gia U Minh Thượng...

Huyền làm một tràng dài cả trăm cây số, thiếu chút nữa tới tận Bình Dương, Đồng Nai. Tố ngẩn ngơ nghe. Giọng con bạn đều đều khô khốc, không gợi cho nó bao nhiêu hình ảnh trong đầu, nhưng lòng nó vẫn đan xen sự thán phục lẫn ghen tị. Đợi Huyền ngưng lại lấy hơi, nó liền xuýt xoa:

- Vui quá hén? Ước gì tui được đi chơi nhiều như bà.

- Bạn cũng thấy rồi đó, đời sống của tui đâu có buồn tẻ như bạn tưởng. - Huyền nhún vai.

- Nhưng bạn biết quá trời về mấy tỉnh khác mà làng mình hổng biết gì hết. Cái đó tui mới thấy kỳ. - Tố gỡ gạc.

- Thì tui có bao giờ nói là tui bình thường đâu.

Tố liếm môi kín đáo liếc Huyền. Tay nó đan vào nhau, quay quay hai ngón cái.

- Tụi mình... khác nhau quá xá hen. Từ nhỏ tui cứ hay tưởng tượng là... sau này... nếu như có tiền tui sẽ đi du lịch với vài đứa bạn. Đi xa. Đi ra miền trung, miền bắc. Ra nước ngoài luôn, tới châu Âu, tới Mỹ. Nhưng mà... Cùng lúc, tui lại thấy cái viễn cảnh đó quá xa vời đi. Mấy năm nữa tới tuổi trưởng thành rồi, mà tui còn không hình dung được cuộc sống sau này của mình thế nào, làm nghề gì, nghèo giàu ra sao...

Huyền lại sửa sửa cái chén trên đất một cách vô ích, chép miệng.

- Bạn còn nhỏ mà. Tui nghĩ ở lứa tuổi này ai cũng mông lung như vậy về tương lai của mình.

- Ừ, nhưng... đâu cần phải lớn lên tui mới nhận ra mọi thứ chung quanh tui giờ đã khác xưa rồi. Thí dụ như bạn bè tui hồi nhỏ đâu còn lại bao nhiêu, mấy đứa lên huyện ở, còn mấy đứa khác... Thầy Bạch cũng bảo là khi tui trưởng thành, thầy muốn tui rời làng lên thị trấn sống cho nó thoải mái. - Tố dè dặt ngước mắt lên - Bà đi nhiều nơi, có bao giờ bà hình dung một ngày nào đó mình sẽ giã từ ngôi nhà đã quá quen thuộc của mình, hay cái cuộc sống bà đang có để theo đuổi một thứ gì mơ hồ...

Từng chữ trên môi Tố rơi rớt như vụn bánh mì. Sự im lặng của Huyền lẽ ra phải quen thuộc với hai đứa mà sao giờ nghe nặng trĩu. Ngón tay nó không táy máy cái chén nữa, mọi lời nói và cử chỉ đều rơi vào một trạng thái trầm tư tĩnh lặng.

- Tui... chưa từng suy nghĩ sâu xa như vậy. Nhưng mà nè, hiện giờ bạn cảm thấy thế nào?

Huyền thình lình đổi giọng. Tố ngố mặt.

- Tâm trạng bạn không có gì bất thường chứ? Nếu linh lực của Tâm quỷ vẫn còn lẩn quẩn quanh đây... À, thế này. - Huyền đưa tay ra.

Tố rụt cổ:

- Bà muốn lôi con ma ra nữa à?

- Không. Vừa nãy tui thấy bạn không thoải mái, nên tui sẽ không làm vậy nữa. Tui chỉ muốn thăm dò dấu vết của Tâm quỷ mà thôi.

Yên chí, Tố chìa tay của nó ra. Huyền không nắm lấy, bàn tay nó lướt trong khoảng không dọc cườm tay con Tố như đang tháo một cái găng dày cui. Tố liếm môi:

- Bạn học cách giải ếm này ở đâu vậy?

- Ba tui ghi trong tập. Tui lén giở ra xem, có nhiều cách ếm bùa và giải ếm chép rất cặn kẽ. Riêng Tâm quỷ thì trước đây tui chứng kiến qua rồi, thế nên mới biết đường mà tra cứu.

Tố linh cảm có vắt óc cả tối nó cũng không thể tự mình nghĩ ra Huyền bắt gặp ông Tạo sử dụng thứ bùa quái gở này trong trường hợp nào.

- Ba bà... hay dùng cái đó lên người khác?

- Chỉ một lần thôi. Có mấy thằng du côn dưới Hậu Giang đe dọa tui nên... vậy đó.

Tố chột dạ:

- Bạn có gặp mấy chuyện như vậy nữa sao?

- Ừ. Hóa ra ở đâu cũng có những đứa nhậu xỉn, và hễ nhậu xỉn thì tụi nó không thích tui "nhìn tụi nó với cái mặt kênh kênh". - Huyền nhún vai - Rốt cuộc thì tui bị chọi đá vô người, còn tụi nó thì bị một phen kinh hồn tởn vía ngay giữa chợ Rạch Giá.

Vậy là thứ bùa này cũng có tác dụng tức thì, và con Huyền có đầy đủ lý do để sợ chườn mặt ra ngoài. Tố hít vào một hơi căng thẳng, nhưng rồi nó kêu lên đầy xúc phạm:

- Nhưng mà tui đâu có quấy rối gì bạn? Mắc mớ gì đặt tui ngang hàng với mấy thằng đó?

- Bởi vậy tui mới nói là ổng bậy.

Huyền thu tay lại, vỗ nhẹ vào nhau. Xong, nó bảo:

- Ổn rồi. Tụi mình về.

Vừa nói, nó vừa nhặt nhạnh cái thứ đồ nghề của mình. Tố cũng đứng theo, tự rờ rẫm cánh tay như muốn xem Huyền tìm thấy gì trên đó. Vầng trăng trên cao đã thoát khỏi mây tự lúc nào, rọi nghiêng từng mảng trắng lên những đốm lá chung quanh và cả một bên gò má con bạn.

- Vậy là... bà về nhà bà hở?

Huyền phì cười:

- Chứ không lẽ về nhà bạn?

- Ba bà sẽ không trừng phạt gì bà hết chứ?

- Nếu tụi mình về sớm, có khi ba tui còn không nhận ra tui đã rời khỏi nhà.

Tố cắn môi, vẫn chôn chân tại chỗ. Huyền khẽ níu cổ tay áo nó, nhỏ nhẹ:

- Bạn yên tâm đi. Tui sẽ cố không để ba tui ếm bùa bạn nữa. Hay bất cứ đứa trẻ nào khác.

Huyền chỉ kéo một cái thật khẽ, rồi buông ra. Tố nhìn đăm đăm vào khoảng cách lớn dần giữa hai đứa nó như thể đấy là thứ gì hữu hình.

- Thế sau này tui gặp lại bà có được không?

Huyền khẽ đứng lại một thoáng, mắt gợn lên thứ gì đó. Ấm áp, chắc vậy.

- Ừ. Cứ nhớ vụ màn cửa.

- Và... ờ... bà sẽ ra ngoài chơi với tui chứ?

- Tui sẽ ráng. - Huyền mỉm cười.

Tố gật gật đầu, và nhoẻn miệng cười đáp lại. Trên đôi chân không còn nặng như chì nữa, nó tung tẩy bước trước, ngạc nhiên trước sự tự tin đầy thư thái của mình.

- Tố... Tố? Tố!

Tiếng con Huyền kêu khẽ đằng sau. Tố dừng bước, quay lại, hưm một tiếng ra ý hỏi.

- Tố! Chạy! Chạy đi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com