Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

Chapter 18: Deal with a fallen

Cơn buồn nôn chuẩn bị nuốt chửng cả cơ thể Seungmin chỉ vì cái mùi từ thứ quái dị gì đấy ở trong căn phòng tỏa ra, nơi mà cậu chắc chắn rằng đây là cái khu ổ chuột - chủ yếu là để chứa chất mấy đồ linh tinh của quán thôi, bừa còn hơn cả chữ bừa. Nhưng thế đéo nào lại có cái mùi máu khô lẫn thuốc khử khuẩn chứ? Thậm chí, thứ ánh sáng duy nhất còn tồn tại lẻ loi ở đây chính là từ chiếc đèn cỡ lớn chiếu thẳng vào cái bàn sắt đã rỉ từ lâu được đặt giữa phòng. 

Phải nói, mọi thứ xung quanh nó còn tối còn hơn cả tương lai của Kim Seungmin sắp phải đối mặt nữa.

"Mấy người làm cái gì mà mùi tanh vãi nồi thế..?" - Seungmin từ lâu đã dùng cái cổ áo để bịt mũi mình lại bởi nếu không, cậu nôn một bãi ra mất.

Người tóc vàng đối diện cậu thì vẫn đang bận coi đi coi lại vô số tờ giấy từ cuốn sổ tay mà Seungmin cấp cho từ nãy nên không để ý lời cậu nói. Anh vừa nhìn vừa nhíu mày, tạo một nếp nhăn khó chịu trên vùng trán. Có lẽ là mới thấy thứ gì đó kinh khủng hoặc tởm hơn sức mà anh tưởng tượng nữa, mà đúng thật. 

Trong cuốn sổ, vô số là hình ảnh vô nhân đạo được chụp lại bởi Minho - thư ký của vị lãnh đạo tối cao này khi anh ta còn làm bác sĩ phẫu thuật ở bệnh viện tư nhân, nào là ảnh não người bị mổ ra khi không có một chút thuốc tê nào cho bệnh nhân, Chan biết vậy bởi chỉ nhìn biểu cảm thẫn thờ của bệnh nhân ấy, máu lại tràn đầy ra khỏi miệng, mắt thì ngước lên trần nhà, hai mí mắt bên cao bên thấp; có ảnh thì người thì bị lóc cả phần hốc mắt - soi được cả da thịt còn tươi bên trong, dao thì đâm thẳng vào hai bên thái dương để tê liệt nạn nhân..

Cái gì thế này, Chan tự hỏi trong sự bối rối lẫn bàng hoàng.

Có khi Chan cần nôn hơn hẳn Seungmin rồi đấy, mấy nghìn năm xuất hiện trên cái cõi này - con người là thứ anh có cảm giác là nỗi hãi hùng nhất rồi.
.
.
.

Sau vài phút im lặng suy ngẫm giữa thực tại và dòng cảm xúc như cuộn dây thừng bị bó chặt trong lòng, Chan mới bắt đầu thở dài - bình tĩnh gập cuốn sổ lại và đưa cho Seungmin để cho cậu giữ chứ anh không muốn giữ cái của nợ đó trong nhà hàng mình đâu.

"Cái này.. các vị thật sự, còn thú tính hơn cả tôi tưởng tượng nữa.."

"Chuyện thường ở huyện thôi"

Chan lúc này mới thật sự ngước mặt lên, lộ hẳn hai đôi mắt ngập tràn khó hiểu pha chút tức giận đối với người trẻ tuổi non người trước mắt.

"Sao ngươi có thể thản nhiên thốt ra lời đó vậy, Kim Seungmin?" - Anh gằn giọng.

"Sao ta biết được? Ngươi muốn ta tỏ vẻ ân hận à? Xin lỗi chứ, ta ở trong môi trường đó quá quen rồi nên ân hận chả còn là từ trong từ điển của ta đâu" - Cậu dựa người ra đằng sau ghế, tỏ vẻ không phục.

"Kể cả một linh tinh nhỏ bé ngươi cũng đối xử như vậy à"

"Sao lại không?"

"..."

Chính tên khùng này đã chọc trúng dây thần kinh điên của anh rồi, tên đó thật sự rất điên, điên như thể nó chưa bao giờ là một con người có trái tim vậy. Cả đứa trẻ? Cả người già? Cả phụ nữ có thai? Cả những người con trai, con gái còn có tương lai phía trước? Chan chuẩn bị cả tâm trí để lộ dấu ấn của mình ra bên ngoài nữa rồi, anh bất ngờ đập cả bàn tay lên cái bàn sắt tội nghiệp ấy và phải tự nhủ bản thân phải hít thở thật đều, phải hít vô thở ra, cố gắng giảm sự căng thẳng trong cơ ở bên hai bắp tay - nhưng mọi thứ kiểu gì cũng có giới hạn của nó cả. 

Gân xang trên cơ thể Chan dần lộ rõ, nhất là trên cẳng tay, thậm chí cái dấu ấn băng từ tai này qua tai kia của anh bắt đầu phát sáng lên thứ màu vàng chói, khóe mắt thì có dấu hiệu xuất hiện các vệt ố như bị axit hóa và những giọt máu đen trong miệng cũng đang đe dọa chính thân chủ để tràn ra bên ngoài. Nhưng thật may làm sao, chiếc dây bằng bạc trên sóng mũi đã giúp cho Chan phần nào kiểm soát được việc nổi cơn giận của mình, vì vô tình có một luồng điện tự động giật ngang đến hai bên bán cầu não của anh, khiến vị thiên thần tội nghiệp kia rên rỉ một tiếng đau - bị sặc bởi chính máu đen của mình và ho vải lồn cho đến khi nào dấu ấn anh hoàn toàn biến mất đi thì thôi.

Và đương nhiên, người ngoài cuộc đã nhìn thấy hết tất cả và người đó chính là Kim Seungmin.

Và quá khứ không tốt tự động hiện về rồi.

Cái ngày mà cậu thấy hết cả hình dạng thiên thần của Chan, là muốn xịt keo cứng ngắc luôn rồi.

"Ặc-!.. khụ, khụ.. ughh, khó chịu quá địt mẹ.." - Dù dấu ấn đã phai đi từ lâu nhưng do hồi nãy bị sặc máu ở vòm họng nên Chan vẫn bị ho một chút.

"... Cần nước không ông?" - Seungmin cảm thấy đéo ổn lắm, cũng lo lo.

"K-không cần, cảm ơn đã hỏi.." - Chan phủi tay.

".. Ok?" - Seungmin cũng cảm thấy bình tĩnh lại, nghĩ người kia cũng ra dáng đàn ông phết khi cảm ơn cậu.

Sau vài giây ho lần nữa của Chan, cả hai mới trở về trạng thái ổn định vừa nãy. Ngay lúc Chan mới làm ấm họng một chút để thăm dò thêm thông tin thì Seungmin cắt ngang cuộc trò chuyện đó, nói về cuốn sách mà cậu từng đọc trong quá khứ:

"Ta nhớ ta không có thấy ghi chép gì về thiên thần như ngươi cả.. Ngươi là thứ gì vậy?" 

"Hử? Có cả sách á?" - Chan nhướn một bên mày lên tỏ vẻ khó hiểu khi đằng kia nhắc về một cuốn sách vô danh nào đó.

"Có chứ ông, thế nên ta mới biết rõ cả thành viên khác của ông thuộc loại thiên thần nào đấy."

"..Vờ cờ lờ, ai rảnh háng ghi sách về thiên thần bị đày khỏi thiên đàng vậy?" - Ừ, Chan cũng chả nghĩ đến trường hợp nhỏ nào tự dưng viết sách về các thiên thần bị tước đoạt đi vị trí trên địa đàng như này cả.

"Mệt quá hỏi quài, trả lời đi" - Seungmin lúc này mới đưa vẻ mặt khó chịu ra, tên này cứ lòng va lòng vòng không chịu tập trung vào câu hỏi.

Chan nhìn và biết con người trước mặt này dù gì cũng đã ở tại căn cứ của anh, biết anh là thiên thần và ba đứa nhóc còn lại, cũng vì 2/4 thành viên đã trăm phần trăm theo phe của anh rồi, nếu dụ Seungmin thành công thì là 3 người, dụ thêm đứa kia kia nữa là 4, hợp lý quá rồi còn gì nữa. Thế là anh mới chỉnh lại tư thế ngồi của mình, xoa cằm và hít sâu cái rồi thở dài, cố gắng nhớ lại chi tiết thời xưa cổ, cái thời mà trái đất còn chưa thành một hành tinh để xem có thông tin gì cho Seungmin nghe không.

"Thì, tôi từng là thiên thần của thời gian, ngươi biết đó, vị lãnh tụ thiên thần tối cao các thứ đồ ấy.. điều khiển vũ trụ rồi tạo nên con người, tôi đều tham gia cả, chỉ là uh.. sau này bị đày khỏi thiên đường thì cũng không còn sức mạnh gì nữa, vị thế cũng mất luôn, cái dây này là thứ nuốt hết sức mạnh tôi, thay vì bất tử thì sẽ có một khoảng thời gian nào đó tôi sẽ già đi và chết, sức khỏe tôi cũng không còn tốt như xưa nữa nên đành dựa vào việc tập thể dục để sống qua ngày.. À thêm cái là thích nấu ăn nên mới mọc cái nhà hàng này đấy"

"... Bị gì mà đày khỏi cái vị trí đó?" - Seungmin chỉ nghe được cái tình tiết đấy vô đầu thôi, cậu hỏi tiếp để thỏa mãn cái cơn tò mò của mình.

"À, chỉ là do tôi chống đối việc diệt đi sự tồn tại của loài người thôi"

"... Hả-"

Seungmin lúc này mới mở to cả đôi mắt cún mình ra, nhìn chả khác gì chú chó đang trong giai đoạn sốc vì đã nghe cái gì đó bay xa khỏi trí tưởng tượng mình, đơn giản thôi, Seungmin nghĩ Chan rất ghét con người. Đúng hơn là cậu từng nghe Chính Phủ truyền tin rằng Pur ghét cay ghét đắng loài người, Pur muốn lấy Chaotique để làm nơi thánh lễ thứ hai cho việc nghi lễ tôn giáo với phạm vi rộng, Pur muốn diệt trừ con người vì nghĩ con người không đáng xuất hiện.

Seungmin cũng nghĩ đội Phản Thiên được cử đi cũng chỉ có mục đích là diệt trừ loài người như cậu đây, nhưng..

Sao nó, khác hẳn những lời nói cậu đã từng nghe về.. đội này vậy nhỉ?

Lạ vậy?

"Ngươi không nói đùa?" - Seungmin hỏi lại lần nữa cho chắc ăn.

"Đùa chi? Tôi mến loài người mà, cái ý tưởng tạo chủng loài tên là con người là tôi đã thích thú lắm rồi"

"Nhưng nhưng, khoan đã.. đáng lẽ ngươi phải ghét con người chứ? Ngươi đến đây để chiếm đóng lấy thành phố mà đúng không?"

"...Pfft- không? Ai rảnh"

"..H-Hả..?"

"Tôi được cử đến đây để tìm lí do tại sao Chaotique không muốn làm lành với Pur mặc dù hai bên đã ký hiệp ước hòa bình với nhau từ 2 thế kỷ trước rồi"

"...Hả..?"

".. Ủa bộ không ai nói cậu là Chaotique từng ký hợp đồng hòa bình với 3 đất nước rồi à? Swamp, Rock và Pur đó?"

"K-Không..?"

"...Thảo nào.. cổ hủ hơn cả tôi.."

Thế là Seungmin đã tiếp thu một kiến thức mới.

Sau mấy năm sống trong sự lừa lọc từ Chính Phủ.
.
.
.
.
.
================================================================

I'M BACK.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com