Chào các bạn! Truyen4U chính thức đã quay trở lại rồi đây!^^. Mong các bạn tiếp tục ủng hộ truy cập tên miền Truyen4U.Com này nhé! Mãi yêu... ♥

" Sống "

" Lách tách!  Lách tách! "
Tíêng mưa rơi, tíêng mưa nhỏ như tơ bay, ôm vào tấm kính của cửa sổ. 

Tôi bứơc đến bên ô cửa sổ,  vén bức màn mỏng sang một bên,  mắt hướng lên trên trời,  nhưng chẳng buồn mở cửa. Bầu trời như xóay vào trong mắt tôi từng gợn mây vây vòng rộng lớn đi vào trong cuộc đời của tôi.

Gío bắt đầu thổi mạnh hơn,  tôi áp hai lòng bàn tay lên cửa kính trong suốt và cảm nhận đựơc rằng : thiên nhiên và tâm hồn con ngừơi đang đựơc chính bản thân thắt chặt. Lòng tôi râm ran hạt nắng gió lạnh mây mùa từng cơn một, gío đập mạnh vào cửa kính, " vù ù... " tíêng kêu thét râm ran âm ỉ... Rồi một lúc to hơn, đau đớn hơn...
Rồi...  Một cái tát thẳng vào mặt tôi lạnh thấu xương. Mưa lao thẳng vào mặt tôi,  máu chảy xúông từ khuôn mặt ướt đẫm,  cửa kính như vỡ toang ra từng mảnh...  Làm tòan ngừơi tôi đầy máu,  tôi ngất xỉu đi và mây mù vây quanh,  bầu trời vô thẳm và rộng lớn , suy nghĩ vương vg quanh tôi " Bản thân tôi có nên đứng trứơc và áp hai lòng bàn tay vào cửa kính? "

Thế đấy.! 
" một tíêng giận dữ quát lên" . Tôi * Jo* đang nửa tỉnh nửa mơ.. Ko bíêt xung quanh đang xảy ra chuỵên gì,  thôi mặc kệ hay cứ cố đánh thức bản thân mình? 
--- tíêng lạo xạo,  đổ vỡ bát đũa---

Tiếng hét thảm của một đứa trẻ nghe gịong quen quen làm sao. 

3 phút sau...

-- Mày là đồ ăn hại!!  Đồ con Sen nhơ nhuốc!  Cút!!!! 

* Cô Sen *
-- Dạ con xin lỗi bà chủ... 

Chợt có tíêng cửa xô vào rất mạnh,  nhưng tôi ko thể tỉnh .
--- Một cái ôm trìu mến,  vồ lại cơ thể tôi---
Tôi mở mắt.  Là em gái tôi!  Là em gái bé nhỏ của tôi ngày nào!  Tôi mừng đỏ mặt. 
--- định hỏi em về khi nào vậy---
Nhưng e kéo tôi ra ngòai sân sau: Cái sân chơi mà ngày nào nắng rọi thoang thỏang cùng với gío mát dịu.. 

Một quả bóng ném vào giữa lưng tôi * Chơi nào!  Hôm qua đang chơi dở mà!  Tíêng em hét to từ xa,  bảo tôi ném lại nhanh. 

*** Mọi thứ trôi qua phút chốc rồi lại tan nhanh theo gío ***
Tôi chẳng nhận nổi ra mình đang mơ hay đang thực đây?  Múôn tự cho mình một cái tát tai cho tỉnh. Nhưng vô ích. 

Em tôi về rồi. Chơi rất vui,  cảm giác như ngày bé , tôi múôn gĩư nó ở lại nhưng bố mẹ nó chẳng cho. Tôi rất buồn. Ngày bé tôi là vậy. 

Chợt có tíêng bứơc chân sau lưng,  tôi ngoảnh lại. Thấy bóng mẹ sau lưng,  tôi chạy lại ôm bà,... Cảm xúc thật dào dạt.!  Bà ko mỉm cừơi,  bà xô tôi ngã lăn ra đất... Tôi áy náy.
Bà quát:

- Tao đã chẳng bao gìơ ưa nổi cái mặt của mày thì mày đừng có lại gần tao!!! 
Chân tôi sưng vù đau điếng.  Tủi thân nhưng chỉ bíêt nuốt nước mắt cho qua.  Chị gíup vịêc chạy ra :

- Em vào thay đồ,  tắm rửa... Tý chị cho ăn!  Nhanh!  Mẹ quát chị bây gìơ.

Tôi lỉnh kỉnh xách váy đứng dậy, đi vào nhà cùng chị... Mếu máo nhưng chị dỗ xoa lưng nên thôi.
Hình ảnh của tôi trong gương là hình hài của tôi ngày bé. Tôi một phần vui vì trở lại ngày xưa : đựơc chơi với các bạn đã xa, ... Nhưng tôi chẳng bao gìơ tránh nổi cái bóng của bà ấy..
 

Ngày lại ngày,  tôi đựơc gặp lại nhìêu bạn bè.. Mỗi kỉ niệm đều trong trái tim tôi. ,

Tôi đi chơi với em gái tôi thì gặp Na , cậu vẫy chào tôi và xách tôi tới nhà Kiki luôn,  tôi gương lại :
-- Kiki là...? 
Na :
-- Mày bị mất trí nhớ hả Jo!?  Ko nhớ con đó nớ hứa với 2 ta lúc trc cái gì hả?  * nó trợn mắt *
Tôi: * gương gạo cừơi *
-- Ờ ờ..  Đi thôi!  * dắc theo con em *
Cứ đi theo như bù nhìn,  đến nhà gặp mặt thì tôi ms nhớ ra-- con chị lớn hơn 1 tủôi bị tai nạn mất cách đây 6 năm ---

Tôi lặng người đi,  rưng rưng nc mắt, lạnh sống xương!  Múôn ôm lấy chị nhưng... Hòan cảnh có cho phép đâu.
 
* Con Na hô to* Máy mô!?
Cả đàn ào vào tấp lo chị rồi chơi,  chơi tận 12 gìơ trưa mới mò mặt về. Tất cả tan rã,  đâu về chỗ ấy. Còn mình tôi vẫn dọc đừơng rảo bứơc thỏai mái pha lẫn một chút suy tư,  nhưng lòng vẫn múôn quay lại chỗ Kiki * tôi nhớ chị ấy quá!  Tôi múôn khóc tới phát điên,  tôi múôn tôi múôn chị ấy ở cạnh tôi *

--+ Có tiếng lạch cạnh!  Từ xa tôi thấy chị Sen nhà tôi gọi vọng :
--- Ới con kia!  Mày về ko mẹ mày đánh,  tới gìơ cơm rồi. 
  Tôi bị bế ngay lên vào tay chị Sen , dẫu từ xa xa,  nhưng gío thổi qua tâm trí tôi vẫn nhìn từ sau lưng Kiki ngày nào.  Hai hàng nứơc mắt rưng rưng,  lăn xúông đôi má phúng phính của tôi...

Ngày sau,  dẫu tôi có gặp nhìêu bạn bè nữa thì tôi và Na cùng Kiki là team bạn thân thơ ấu của tôi,  dẫu bíêt rằng: * Chị à!  Dù có đằng đẵng ngày dài,  dù có đêm thâu bất tuyệt và âm dương cách biệt thì 3 đôi ta vẫn là bạn thân nhé!  *

Trong gìơ cơm,  mẹ tôi bàn kế họach đi chơi xa cùng với cả đại gia đình, tôi nhảy lên reo hò... Tôi vui vui,  đến cả lúc tôi đi ngủ trưa..  Tôi và em nhảy cho gần sập giừơng!  Mẹ tôi, bắt 2 đứa ra tách riêng...  Thế là chỉ còn tôi lại trong phòng. Đành ngủ đi vậy,  chuỵên đi chơi len lỏi vào trong gíâc mơ của tôi làm tôi sôn xao

Tỉnh dậy thấy trời mưa,  nhìn ra của sổ của phòng tòan mây trắng bao phủ,  bầu trời thật đẹp lấp lánh,  tôi thích thú miên man vuốt ve từng khóm mây như những con mèo con màu trắng đáng yêu.
Không hiểu sao,  một lúc sau,  mây tràn vào phòng... Dày đặc, cùng đám gì gì ấy mà lấp lánh... Tôi thích thú nhảy tùm lum bay hết đồ đạc trong phòng. Gío mây nâng tôi,  lứơt trên bầu trời vào lạc vào một đám bông bông nhìêu màu xinh đẹp. Đôi mắt bé nhỏ của tôi sáng lên long lanh như sao chổi... Tràn ngập tình yêu thương cầu vồng cùng tràn ngập bíêt bao ứơc mơ ngây thơ và những giây phút hồn nhiên. Tôi nhắm mắt lại. ..

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com