CHƯƠNG 136-140
CHƯƠNG 136: CÁI TÁT
Tần Hàm Dịch làm việc, từ trước tới nay đều vô cùng mạnh mẽ và dứt khoát, việc mà anh muốn làm thì sẽ lập tức đi thực hiện, tuyệt đối không dây dưa.
Vậy là, anh đi trở lại bàn làm việc ngồi xuống, ấn nút gọi nội bộ: "Tiêu Nhiên, ở bộ phận khác, tìm cho thư ký Châu một vị trí nhẹ nhàng một chút."
"Tổng tài?" Tiêu Nhiên ngạc nhiên, không ngờ Tần Hàm Dịch lại đột nhiên đưa ra mệnh lệnh như vậy.
"Nhanh chóng thực hiện ngay đi." Tần Hàm Dịch nhắc nhở vẻ không vui.
"Vâng." Tiêu Nhiên không dám khuyên, anh biết rằng kết quả sắp xếp như vậy đã là một sự nhân từ rồi.
Nếu thật sự làm cho Tần Hàm Dịch điên lên thì Châu Lan Na có thể còn bị anh xem như kẻ thù.
Tiêu Nhiên cúp máy, trong đầu với những suy nghĩ rất phức tạp và do dự.
Khi Châu Lan Na đẩy cửa đi vào, đúng lúc nhìn thấy Tiêu Nhiên đang chìm vào sự suy tư.
"Tiêu Nhiên....." Châu Lan Na gọi tên anh ta vẻ tủi thân, lúc trước khi ở chỗ Tần Hàm Dịch cô ta đã cố nhịn không để nước mắt rơi ra, bây giờ thì không nhịn được nữa mà để nó rơi xuống.
"Sao thế?" Tiêu Nhiên vội vàng bỏ đi nét mặt suy tư, anh đứng lên, đi qua bàn làm việc tới trước mặt Châu Lan Na.
Khi nhìn thấy vết bỏng trên tay cô ta, ánh mắt anh hiện lên một sự thương xót: "Sao lại thành ra thế này?"
"Diệp Dĩ Muội va vào tôi làm đổ cà phê!" Châu Lan Na nước mắt chảy ra như mưa, tuy không khóc thành tiếng nhưng toàn thân đang run lên.
"Tổng tài mặc kệ cô à?" Tiêu Nhiên biết Châu Lan Na là một cô cái mạnh mẽ, tuyệt đối không phải chỉ vì bị bỏng mà khóc thành ra thế này, mà điều làm cho cô ta buồn như vậy chắc chỉ có Tần Hàm Dịch.
"Anh ấy bảo tôi tự mà đi xử lý." Châu Lan Na hai mắt ọng nước nhìn Tiêu Nhiên, hỏi: "Tôi phải làm thế nào? Tôi có dự cảm, lần này anh ấy không cần tới tôi nữa rồi."
"Lan Na....." Tiêu Nhiên do dự, không biết nên nói với cô ta thế nào về quyết định của Tần Hàm Dịch. (Cập nhật nhanh nhất tại website: www.rosenovel.com)
Châu Lan Na vốn là người thông minh, lại thêm với việc cũng khá hiểu về Tiêu Nhiên, lập tức liền đoán ra, Tiêu Nhiên có việc gì đó giấu cô ta.
"Tiêu Nhiên, rốt cuộc anh có chuyện gì giấu tôi?" Châu Lan Na nhìn Tiêu Nhiên không rời mắt, dùng ánh mắt để cảnh cáo anh không cho phép anh nói dối.
"Lan Na...." Tiêu Nhiên thở dài một tiếng, anh biết rằng sự việc này không có cách nào để giấu được: "Tổng tài muốn đưa cô tới bộ phận khác."
"Tại sao?" Châu Lan Na ngạc nhiên, quên cả việc khóc, cô ta nhìn vào mắt Tiêu Nhiên cứng đờ người ra.
"Lan Na, cô hiểu tại sao mà, đừng tự lừa dối bản thân mình nữa." Hai tay Tiêu Nhiên đặt lên vai Châu Lan Na, nhẹ nhàng khuyên bảo.
"Không, tôi không hiểu." Châu Lan Na hất tay anh ra, cả người như sụp đổ.
Cô ta vì Tần Hàm Dịch đã phải trả giá nhiều như vậy, đổi lại lại là kết quả thế này sao?
Không, cô ta không can tâm bị bỏ rơi như thế này....
"Lan Na, kể cả cô có kiên cường hơn nữa cũng không có tác dụng gì đâu, cô vẫn còn không hiểu?" Tiêu Nhiên thương xót hết lời khuyên bảo, việc mà Tần Hàm Dịch đã quyết định thì không ai có thể thay đổi được.
"Im miệng."
"Bốp."
Châu Lan Na gầm lên rồi giơ tay tát vào mặt Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên đơ người ra, lập tức tối sầm mặt lại.
Anh đã vì người phụ nữ này mà đã làm rất nhiều việc không nên làm, vậy mà đổi lại là một cái tát của cô ta sao?
"Tiêu Nhiên......" Châu Lan Na thấy Tiêu Nhiên sầm mặt lại, cũng biết là mình đã hành động quá đáng, liền lập tức hạ giọng xuống.
"Nếu cô cảm thấy tôi quản việc của cô bằng thừa thì từ nay về sau tôi sẽ không quản nữa."
Bất luận là quan tâm tới người phụ nữ này nhiều thế nào, nhưng khi lòng tự trọng của anh bị tổn thương thì anh nhất thời không có cách nào vẫn giữ thái độ ngọt nhạt với cô được.
"Không phải vậy, Tiêu Nhiên, vừa nãy chỉ là tôi quá kích động thôi." Châu Lan Na lập tức nắm lấy cánh tay của Tiêu Nhiên, vội vàng lắc đầu, hạ giọng giải thích.
Tiêu Nhiên là người đáng tin cậy nhất bên cạnh Tần Hàm Dịch, cô ta không thể vào đúng lúc này mà mất đi con át chủ bài này được.
CHƯƠNG 137: GIẾT DIỆP DĨ MUỘI
Tiêu Nhiên sao lại không biết suy nghĩ lúc này của Châu Lan Na là gì!
Chỉ là, anh đã thích người phụ nữ này nhiều năm quá rồi, hi sinh vì cô ta dường như đã trở thành một phần cuộc sống của anh.
"Lan Na, lần này, tôi thực sự không giúp nổi cô." Tiêu Nhiên rút tay mình ra khỏi tay Châu Lan Na, thở dài bất lực.
Anh có thể giúp cô ta làm rất nhiều việc, cho dù là đi ngược lại với lương tâm của bản thân.
Nhưng, điều duy nhát anh không thể giúp được cô ta chính là thay đổi quyết định của Tần Hàm Dịch.
Ngay từ đầu, bọn họ đều hiểu, Tần Hàm Dịch không hề yêu Châu Lan Na.
Tình cảm mà không có tình yêu thì sao có thể dài lâu được?
Châu Lan Na luôn cho rằng, Tần Hàm Dịch không gặp Diệp Dĩ Muội thì sẽ cưới cô ta.
Thế nhưng có thật là cưới cô ta không?
Vấn đề này nếu chất vấn cô ta ngay đến cả bản thân cô ta cũng nhất định nói không rõ được.
Đừng nói Tần gia như vậy là chấp nhận xuất thân của cô ta, kể cả có chấp nhận thì Tần Hàm Dịch cũng không thể nào cưới một người phụ nữ mà anh không hề yêu.
Nói cho cùng, giữa hai người chỉ là mua vui cho nhau, ai cũng đạt được mục đích của riêng mình mà thôi.
"Tiêu Nhiên, tại sao ngay đến cả anh cũng không chịu giúp tôi?" Châu Lan Na vừa khóc vừa chỉ trích.
"Lan Na, tôi chỉ hi vọng cô không tiếp tục lún sâu vào thôi." Tiêu Nhiên gằn giọng nói, cũng không biết làm thế nào để thể hiện sự phẫn nộ của bản thân.
Rõ ràng biết là không thể, tội gì vẫn còn mù quáng không biết sửa chữa?
"Hàm Dịch vốn dĩ đã là của tôi, tôi chỉ muốn lấy lại thứ đã thuộc về tôi mà thôi!" Châu Lan Na vẫn không biết ăn năn mà gầm lên.
"Anh ấy là người, không phải bất kì thứ gì cả." Tiêu Nhiên lại thở dài một tiếng rồi anh quay người đi, không thể chịu đựng được những giọt nước mắt và sự cố chấp của Châu Lan Na nữa: "Thôi bỏ đi, Lan Na, cô ra ngoài tự mình bình tĩnh lại một chút đi."
Anh thực sự sai rồi, anh cứ tưởng rằng giúp cô ta là đối tốt với cô ta.
Thế nhưng hôm nay, anh mới nhận ra rằng, những sự việc mà anh đã từng làm đó, đều chỉ là đã hại cô ta, làm co cô ta càng ngày càng lún sâu vào.
"Không, Tiêu Nhiên, giúp tôi lần này nữa đi." Châu Lan Na tiến lên phía trước một bước, từ phía sau lưng ôm lấy eo Tiêu Nhiên.
"Ha ha...." Tiêu Nhiên cười thành tiếng đau khổ.
Thế này là thế nào? Biết anh thích cô ta vì vậy muốn dùng mỹ nhân kế à?
Anh nhẫn tâm gỡ tay cô ta ra, không chịu quay người lại mà liếc nhìn cô ta mà chỉ nói khuyên bảo: "Lan Na, hãy tha cho bản thân cô và bắt đầu lại từ đầu đi."
"Tiêu Nhiên, anh thực sự tuyệt tình như vậy sao?" ánh mắt thê lương của cô ta ngay lập tức hóa thành sự thù hận, nhìn chằm chằm vào lưng Tiêu Nhiên.
"Đúng, tôi sẽ không giúp cô thêm nữa đâu." Tiêu Nhiên trả lời cô ta dứt khoát.
Châu Lan Na quay người khóa cửa văn phòng làm việc lại, từng bước từng bước đi tới trước mặt Tiêu Nhiên, hạ thấp giọng xuống uy hiếp anh: "Tiêu Nhiên, anh đừng quên bây giờ chúng ta là những người trên cùng một con thuyền, anh không giúp tôi thì không sợ tôi nói với Hàm Dịch những chuyện tốt mà anh đã làm à?"
"Cô đang uy hiếp tôi?" con tim Tiêu Nhiên đột nhiên giá lạnh, anh làm những việc phản bội lại tổng tài, có việc nào không phải vì người phụ nữ này, tới cuối cùng thì lại trở thành thứ để cô ta uy hiếp anh. (Cập nhật nhanh nhất tại website: www.rosenovel.com)
"Đúng, tôi đang uy hiếp anh đấy, thế nhưng đó là vì anh ép tôi." Châu Lan Na không quên đem trách nhiệm đẩy cho Tiêu Nhiên.
"Tôi ép cô?" Tiêu Nhiên nhìn người phụ nữ xinh đẹp trước mắt nhưng trái tim cô ta đã bị bóp méo, anh càng hối hận vì những hành động mình đã làm.
"Chỉ cần anh chịu giúp tôi thì anh ấy sẽ không vì Diệp Dĩ Muội mà đuổi tôi đi nữa." Châu Lan Na đã nhận định chắc chắn, là do sự tồn tại của Diệp Dĩ Muội nên cô ta mới mất đi tất cả.
"Cô muốn tôi giúp cô thế nào? Lẽ nào giúp cô giết đi Diệp Dĩ Muội sao?" Tiêu Nhiên lồng ngực phập phồng vì tức giận, một câu nói không phải giả thiết buột ra khỏi miệng anh.
Đôi mắt ọng nước của Châu Lan Na đột nhiên sáng lên, lập tức hỏi: "Anh thực sự chịu giúp tôi?"
CHƯƠNG 138: THỰC SỰ ĐIÊN RỒI
Tiêu Nhiên đau khổ cười chế nhạo rồi nói: "Cô thực sự điên rồi."
"Kể cả tôi có điên cũng là do Diệp Dĩ Muội ép." Châu Lan Na ánh mắt đầy sát khí, nghiến răng lại nói, cô ta đã hận Diệp Dĩ Muội vào tới tận xương tủy rồi.
"Lan Na, đừng làm thêm những việc ngốc nghếch nữa, cô sẽ phá hoại chính cô đấy." Tiêu Nhiên đưa tay nắm lấy hai bên bờ vai của cô ta, hết lời khuyên nhủ cô ta.
Anh thực sự hối hận, nói gì không nói lại đi nói giết Diệp Dĩ Muội.
Nếu, Châu Lan Na thực sự nghĩ không thông mà đi hại Diệp Dĩ Muội thì cô ta sẽ không còn cách nào để quay đầu lại nữa.
"Nếu để tôi mất đi Hàm Dịch, tôi thà chết còn hơn, anh hiểu không?" Châu Lan Na cười như một kẻ quá si mê, cô ta đã bị tình yêu làm cho mê muội rồi.
"Lan Na, không có ai rời xa ai thì sẽ không thể sống nổi, cô không thử thì làm sao mà biết được?" Tiêu Nhiên nhìn cô ta biến thành cái bộ dạng này, anh lại không có cách nào để mà tức giận nữa mà chỉ thấy thương cho cô ta.
"Tôi rời xa anh ấy thực sự tôi sẽ không sống nổi." Châu Lan Na nói nức nở, đau đớn, tại sao Tiêu Nhiên lại không hiểu cô ta chứ!
"Lan Na, đi theo anh đi! Anh đưa em rời khỏi nơi này, bắt đầu lại từ đầu có được không?" Tiêu Nhiên thích Châu Lan Na đã nhiều năm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên anh nói với cô ta muốn ở cạnh cô ta.
Anh biết, toàn bộ tâm trí của cô ta đều hướng về Tần Hàm Dịch.
Trước đây Tần Hàm Dịch đối với Châu Lan Na cũng được coi là có chút đặc biệt.
Nhưng bây giờ, nếu như vẫn không đưa cô ta đi, Tiêu Nhiên thực sự không biết sẽ xảy ra chuyện đáng sợ gì nữa. (Cập nhật nhanh nhất tại website: )
"Cuối cùng anh cũng nói ra ý đồ của anh rồi?" Châu Lan Na lạnh lùng nhìn anh, ngay đến cả Tiêu Nhiên cô ta cũng hận rồi.
Tại sao những người yêu Diệp Dĩ Muội đều có thể không chút nghĩ cho bản thân.
Còn kẻ duy nhất yêu cô ta là Tiêu Nhiên lại có rắp tâm chiếm hữu cô ta?
"Ha ha, đúng, đúng là anh có ý đồ, có rắp tâm." Con tim Tiêu Nhiên đau như có kim châm, anh không nói ra nổi những lời nói tức giận.
"Tôi không biết anh có rắp tâm gì, tóm lại, anh bắt buộc phải giúp tôi, nếu không tôi sẽ đem những việc tốt anh đã làm nói hết cho Hàm Dịch." Châu Lan Na nhìn Tiêu Nhiên lạnh lùng.
"Nếu em muốn thì cứ đi đi!" Tiêu Nhiên hoàn toàn chẳng sợ mà trả lời cô ta.
Châu Lan Na giật mình, trong lòng bắt đầu hoảng loạn: "Anh không sợ nếu Hàm Dịch biết thì anh ấy sẽ không tha cho anh à?"
"Kể cả có mất đi công việc này thì sao chứ?" Tiêu Nhiên hỏi lại mỉa mai.
"Được, Tiêu Nhiên, anh cứ đợi đấy!" Châu Lan Na không còn cách nào khác, chỉ có thể phẫn nộ rời khỏi phòng làm việc của Tiêu Nhiên.
Tiêu Nhiên nhìn cánh cửa đó được mở ra, rồi lại khép vào, khi mà bóng dáng của người phụ nữ vì yêu mà như phát điên kia biến mất anh mới dám để lộ ra thần sắc đau khổ trên nét mặt.
Anh sai rồi, thực sự sai rồi, nếu trước đây anh không chịu giúp cô ta thì có lẽ bây giờ đã không thế này, đã sai lại càng sai.
Anh biết, lúc này muốn Châu Lan Na quay đầu lại đã là điều không thể.
Diệp Dĩ Muội sau khi vào phòng nghỉ ngơi lau qua váy một chút, khi đi ra thì Tần Hàm Dịch đang cúi đầu, đọc tài liệu trên tay rất nghiêm túc.
Nghe thấy tiếng mở cửa, anh ngẩng đầu lên nhìn cô, nheo mày lại hỏi: "Sao không thay đồ ra?"
Cô gái này, chẳng lẽ lại muốn mặc một chiếc váy đầy mùi cà phê chạy đi khắp nơi?
"Ở đây không có đồ của tôi." Diệp Dĩ Muội cười khểnh mỉa mai: "Nếu mặc đồ của anh, sao tôi biết được có mặc nhầm đồ gì quý báu mà anh giữ gìn hay không?"
Sắc mặt Tần Hàm Dịch hơi lúng túng, anh biết cô gái này nhất định sẽ vẫn nhớ vụ lần trước cô mặc chiếc áo sơ mi mà Hạ Lam tặng anh mà anh đã nổi cơn khùng lên với cô.
"Trong tủ quần áo chẳng phải là có đồ nữ đấy à?" Tần Hàm Dịch vẫn nhìn Diệp Dĩ Muội nói dửng dưng.
"Xin lỗi, cô mắc bệnh sạch sẽ!" Diệp Dĩ Muội trả lời không chút khách khí.
Đồ con gái trong phòng nghỉ của anh, biết được là của người phụ nữ nào, cô còn lâu mới mặc.
CHƯƠNG 139: ĐỪNG BỎ LẠI EM
Tần Hàm Dịch bị phản ứng của cô làm cho bật cười thích thú, anh nói: "Trí nhớ của cô đúng là không phải kém ở dạng bình thường đâu, những đồ đó chẳng phải đều là do cô mua à?"
Vào hôm cô tức giận gần như đã dọn sạch cái cửa hàng quần áo đó.
Vốn dĩ là muốn tất cả đưa tới nhà, nhưng sau đó Tần Hàm Dịch nghĩ, cảm thấy để lại đây một ít sẽ tiện lúc cần.
Đây là lần đầu tiên trong phòng nghỉ của anh có đồ phụ nữ, bình thường chỉ có quần áo của anh mà thôi.
Diệp Dĩ Muội nheo mày lại, nghĩ vài giây rồi hỏi thăm dò: "Là đồ tôi mua hôm qua?"
"Ừm." Tần Hàm Dịch gật đầu, xem ra đúng là đã mua quá nhiều mà ngay đến cả bản thân cô cũng không nhớ nổi nữa.
"Ồ, hóa ra là thế!" Diệp Dĩ Muội bĩu bĩu môi, lại quay người đi vào phòng nghỉ: "Vậy thì tô đi thay đồ."
Tần Hàm Dịch nhìn theo bóng dáng cô biến mất tại cửa phòng thay đồ thì mới thu ánh mắt về, cầm bản hợp đồng bên cạnh lên, đang định xem thì điện thoại liền đổ chuông.
Anh cầm lấy điện thoại, khi nhìn thấy tên người gọi, do dự một lát rồi anh mới ấn nút nhận.
Anh còn chưa kịp nói gì, đầu dây bên kia liền có tiếng nói nghẹn ngào của một người phụ nữ.
"Hàm Dịch, chẳng phải anh đã từng nói anh sẽ giúp em à?" tiếng nói Hạ Lam nghe đầy sự đau khổ, tới cuối cùng thì nghẹn ngào không thành tiếng nữa.
Tần Hàm Dịch hít thở một hơi thật sau, nhìn về phía phòng thay đồ, anh đứng lên, nhanh chân đi ra khỏi phòng làm việc rồi mới trả lời: " Hạ Lam, em nghe anh nói, nếu em đã không làm thì phía cảnh sát nhất định sẽ đòi lại sự trong sạch cho em."
Anh vừa dứt lời, đầu dây bên kia không nói thì, một lúc sau mới truyền tới tiếng nói có phần hơi lạnh lùng của Hạ Lam: "Nếu cảnh sát mãi không tìm ra hung thủ thì sao?"
Con tim Tần Hàm Dịch nhói đau, cô ta có thể nghĩ tới điều đó sao anh lại không nghĩ tới chứ!
Nếu sự việc này dễ được làm sáng tỏ thì dựa vào gia thế của Tần gia và Hạ gia sớm đã được làm sáng tỏ rồi.
Bây giờ sự việc càng lúc càng bị đẩy về sau như thế thì càng không dễ để giải quyết. (Cập nhật nhanh nhất tại website: rosenovel.com)
Nếu may thì ba tháng, nửa năm có thể phá an, nhưng cứ kéo dài thế này thì đám phóng viên đó tuyệt đối sẽ không buông tha cho Hạ Lam, chỉ sợ việc cô ta đầu quân cho Hollywood sẽ bị hoãn lại, như thế thì hủy hoại hết tiền đồ của cô ta.
Đứng trên sân khấu quốc tế, trở thành siêu mẫu nổi tiếng thế giới, sóng vai bên cạnh Hứa An Ca, đó luôn là ước mơ của Hạ Lam.
Bây giờ, đã mất đi Hứa An Ca, lại mất đi toàn bộ ánh hào quang, anh sợ cô ta sẽ không chấp nhận nổi sự đả kích như vậy.
Sự việc thế này ngay từ lúc anh đi sân bay đón cô ta anh đã dự liệu được rồi. Vì thế, anh muốn mở cuộc họp báo để rửa sạch sự tình nghi cho cô ta, để cho cô ta có thể đi hoàn thành ước mơ của mình.
Thế nhưng, vào phút chót anh đã thay đổi chủ ý, đưa cô ta vào những suy đoán hỗn loạn.....
Anh đã đồng ý với cô ta, bất luận thế nào, bất luận người cô ta yêu là ai anh sẽ đều giống như một người anh trai, cả đời bảo vệ cô ta.
Bây giờ anh đã không còn giữ được lời hứa của mình.
Anh hít thở một hơi thật sâu, mới cố gắng cất lời an ủi: "Sẽ không đâu, anh sẽ tạo áp lực cho phía cảnh sát, để bọn họ nhanh chóng phá án."
"Ba em đã hỏi phía cảnh sát rồi, bọn họ nói kẻ gây án rất tinh ranh, đã đi trước một bước hủy hết toàn bộ chứng cứ, sự việc này muốn làm rõ là rất khó." Hạ Lam thất vọng nói.
Tần Hàm Dịch mím chặt môi, anh lại thở dài một tiếng rồi bất lực nói: "Hạ Lam, anh xin lỗi...."
"Phía công ty bên Pháp đã gọi điện thoại cho em rồi, muốn dừng lại tất cả mọi công việc của em, và cả hẹn ước với Hollywood nữa, cũng bởi vì sự việc này, Hàm Dịch, em chẳng còn gì nữa rồi." Hạ Lam ôm lấy điện thoại, từ từ ngồi xuống đất: "Hàm Dịch, em chỉ còn có anh nữa thôi, đừng bỏ lại em một mình."
CHƯƠNG 140: LẦN ĐẦU TIÊN GẶP ANH
Hạ Lam từ khi sinh ra đã sống cuộc sống như một công chúa , cuộc sống của cô ta chưa bao giờ bị đảo lộn lên như bây giờ, thậm chí ngay cả việc ra khỏi nhà cô ta cũng không dám.
Cô ta trước đây luôn là tâm điểm chú ý, luôn nổi bật, bất luận đi tới đây đều được tất cả các cô gái nhìn với ánh mắt ngưỡng mộ, mọi người nhìn với ánh mắt ghen tỵ.
Thế nhưng bây giờ mọi người đều dùng một ánh mắt khác để nhìn cô ta, coi cô ta như là một phạm nhân giết người, coi cô ta là một kẻ biến thái đi đánh cắp thi thể của một người đã chết.
Trước khi gọi điện cho Tần Hàm Dịch, cô ta đã thử tìm tới Hứa An Ca, thế nhưng tìm thế nào cũng không tìm thấy.
Cô ta biết, anh ở trong nước nhưng anh đang tránh cô ta.
Không phải Hứa An Ca đã cho rằng Hạ Lam làm nên mọi chuyện nên mới ghét bỏ cô ta và đối xử với cô ta như vậy.
Anh chỉ cảm thấy bất luận Hạ Lam có phải vô tội hay không thì sự việc này đều vì anh mà dẫn tới nên anh mới tránh đi như vậy.
Nếu lúc này gặp Hạ Lam, anh không biết bản thân nên gặp cô trong trạng thái thế nào.
Tình cảnh lúc này của Hạ Lam rất khó, cả giới thời trang đều biết, cho dù mấy tháng nữa có qua đi, chứng minh rằng mọi việc không phải cô ta làm thì tới lúc đó còn có bao nhiêu người còn nhớ tới cô ta?
Người đi rồi thì trà sẽ lạnh – câu nói này dùng đối với những người đứng trên sân khấu là vô cùng thích hợp.
Còn nếu, sự việc này đúng là do Hạ Lam làm thì anh chính là người gián tiếp dẫn tới cái chết của cô Diệp, tới lúc đó anh phải làm thế nào để đối mặt với Diệp Dĩ Muội? (Cập nhật nhanh nhất tại Website: www.rosenovel.com)
Vì thế, anh cũng hi vọng, người đó không phải là Hạ Lam.
Còn việc Hứa An Ca tránh mặt không gặp thì lại càng thêm làm cho Hạ Lam kích động, Tần Hàm Dịch bỗng nhiên liền trở thành chiếc phao cứu hộ mà Hạ Lam vơ vội lấy.
Con người vào lúc đau khổ nhất thì luôn muốn túm lấy một người, để chứng minh rằng bản thân mình không hề bị bỏ rơi.
Lúc trước trở về cùng Diệp Dĩ Muội tranh giành Tần Hàm Dịch là để thỏa cơn tức giận.
Còn bây giờ, khi cô ta đã mất đi tất cả, sự tức giận cũng không còn nữa, cô ta chỉ đơnt huần là muốn có được người đàn ông mà từng bao dung,từng ở bên không rời bỏ cô ta.
Thế nhưng cô ta thậm chí ngay đến cả lời cầu xin khói nói ra nhất cũng đã nói ra rồi nhưng ở đầu dây bên kia một lúc lâu mà vẫn không có sự hồi đáp nào.
Hạ Lam lấy tay bịt chặt miệng, đem sự nghẹn ngào nuốt vào trong, không nói gì nữa, chỉ lặng lẽ đợi người đàn ông ở đầu dây bên kia trả lời.
Mỗi giây qua đi trái tim cô ta lại tuyệt vọng thêm một phần, nếu, ngay đến cả anh cũng không cần cô ta nữa thì cô ta phải làm thế nào đây?
Con tim Tần Hàm Dịch rất đau, rất đau, anh chưa bao giờ nhìn thấy Hạ Lam đau khổ như vậy. cho nên anh thực sự cảm thấy thương xót cho cô ta.
Tính cách Hạ Lam tuy là rất nhẹ nhàng nhưng mỗi lần khi ở cùng cô ta anh thấy cô ta đều ồn ào như một đứa trẻ.
Thế nhưng, kể từ sau khi Diệp Dĩ Muội xuất hiện, tất cả đã thay đổi. Hạ Lam không còn vui vẻ, những lần khóc càng lúc càng nhiều.
Anh thương cô ta, đương nhiên là hận Diệp Dĩ Muội.
Thế nhưng, sự việc cứ thế phát triển mà đã vượt qua sự tưởng tượng của anh.
Người thay đổi không chỉ có Hạ Lam mà còn có cả anh.
Nếu đổi lại như trước đây, cho dù anh biết sự việc là do Hạ Lam làm thì anh cũng sẽ bao che cho cô ta một cách triệt để.
Thế nhưng bây giờ, ngay đến cả một câu nói chấp thuận anh cũng không có cách nào nói ra được.
Anh đang do dự, phân vân, thì đột nhiên phía sau truyền tới tiếng nói của Diệp Dĩ Muội: "Tần Hàm Dịch....."
Diệp Dĩ Muội đứng ở cửa phòng làm việc, nhìn anh từ phía sau lưng.
Cô muốn nói với anh, cô muốn đi trước.
Thế nhưng, khi nhìn thấy bóng hình hơi run lên đó của anh, những lời phía sau lại nghẹn trong cổ họng không sao nói ra được.
Con tim cô đột nhiên cảm thấy đau vô cớ, rõ ràng đã quyết định là sẽ không yêu anh nữa thế nhưng những lúc thế này cô lại cảm thấy thương anh.
Tư duy của con người có thể khống chế hành động nhưng lại không khống chế được những tình cảm trong con tim yếu mềm, rốt cuộc nó sẽ vì anh mà nhói đau.
Cô đột nhiên nhớ tới, mùa hè năm ngoái – khi mà lần đầu tiên gặp anh.....
Các bạn đọc các chương tiếp theo trên website :http://www.rosenovel.com/ nhé
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com