Chương 8
Trong tẩm điện, ánh nến lung linh, hương trầm nhẹ lan tỏa. Các cung nữ vừa mới lui ra, để lại Phù Dung ngồi trước gương đồng sáng loáng.
Mái tóc đen dày được búi gọn, cài trâm ngọc quý, váy xiêm lụa mỏng màu đỏ tía thêu hoa văn phượng hoàng bay lượn, viền gấm lấp lánh. Làn da mịn như ngọc, đôi mắt sáng long lanh, sống mũi kiêu hãnh, môi cong như đóa đào nở.
Nàng đứng lên, xoay người một vòng. Phong thái đĩnh đạc, uy nghi, vừa như tiên tử vừa như mẫu nghi thiên hạ giáng thế.
Ngay lúc ấy, Thiệu An đi vào, giọng nghiêm cẩn.
"Điện hạ, đã thông báo với Hoàng thượng, Hoàng hậu, Thái hậu, Quý phi rồi. Tất cả đều đang đợi trong đại sảnh."
Phù Dung vừa nghe mấy cái tên đó, mặt bỗng tái đi, rồi nhanh chóng lật giọng, kiêu ngạo bật cười.
"Ta không muốn đi nữa. Ta đẹp rồi… không cần điện nữa."
Nói xong, nàng xoay người bước đi, tà váy lay động như mây bay.
Nhưng chưa kịp đi xa, cổ tay liền bị một bàn tay ấm áp nắm chặt. Trạch Quân khẽ ghé tai, giọng nửa trêu nửa dỗ.
"Nàng mà không ngoan… sẽ chẳng có đồ ăn ngon đâu."
Nghe đến "đồ ăn", đôi mắt long lanh kia bỗng dao động. Nàng bặm môi, cuối cùng miễn cưỡng để hắn dắt tay theo sau.
Đi được nửa đường, nàng hừ nhẹ, liếc sang Thiệu An đi ngay phía sau.
"Ủa… tên này lúc nào cũng phải đi theo hả?"
Trạch Quân mỉm cười, ánh mắt như giấu ngàn tia tinh nghịch.
"Hắn là cái bóng của ta, suốt đời phải theo."
Thiệu An nghe xong suýt ngã, nhưng chẳng dám cãi.
Cuối cùng, họ đến một đại sảnh lớn. Không khí trang nghiêm, đèn lưu ly treo cao, bốn gương mặt quyền uy đang ngồi chờ Hoàng Quý phi, Hoàng hậu, Hoàng đế và Hoàng Thái hậu.
Khi Phù Dung bước vào, bàn tay mảnh mai vẫn được Trạch Quân nắm chặt, cả bốn người không ai chú ý đến động tác ấy, mà tất thảy ánh nhìn đều dồn vào nhan sắc của nàng.
Hoàng Thái hậu cau mày, nhưng lại buột miệng khen.
"Con bé này… đẹp thật đó."
Hoàng Quý phi lập tức xen lời, giọng chua ngoa.
"Thái hậu, người đừng để loại nữ tử này làm mê hoặc mà lầm."
Nhưng không ai để tâm, bởi Phù Dung đã tiến lên, cùng Trạch Quân đồng loạt cúi mình hành lễ.
Đứng dậy, nàng chẳng còn vẻ hoảng loạn như trước. Bên cạnh Trạch Quân, nàng ngẩng cao đầu, gương mặt kiêu ngạo lộ rõ, thần thái rực rỡ đến mức khó mà lơ đi.
Hoàng hậu mỉm cười, khẽ gật đầu.
"Con bé này… đúng là đẹp thật."
Hoàng đế ngồi trầm ngâm, ánh mắt nhìn nàng như xuyên thấu mấy tầng thời gian.
"Sao trẫm lại thấy… con bé này giống nàng lúc trước. Kiêu ngạo, rất kiêu ngạo. Nhưng mà… cái đẹp ấy khiến người ta chẳng thể trách phạt."
Nghe vậy, Hoàng hậu lập tức đỏ mặt, hạ mi nhìn xuống, không dám đáp.
Lúc này, Phù Dung mới chợt ngẩng nhìn Trạch Quân. Đột nhiên, nàng nhận ra đường nét dung nhan của hắn quá giống Hoàng hậu. Nhưng dung nhan hắn lại sắc khôi ngô, tuấn tú, đôi mắt sắc bén.
Bầu không khí chùng xuống, Hoàng Thái hậu cất giọng nghiêm nghị.
"Đất nước này… không cần một mẫu nghi kiêu ngạo."
Trạch Quân lập tức tiến lên một bước, giọng vang như chuông, bảo vệ không chút do dự.
"Nhưng tôn nhi cần nàng."
Lời vừa rơi xuống, ánh mắt cả đại sảnh dao động.
Câu nói bất ngờ khiến trái tim vốn sắt đá của bậc mẫu nghi thiên hạ cũng mềm nhũn. Thái hậu nhìn hắn, định trách phạt, nhưng ánh mắt bà thoáng ướt, nhìn lại Trạch Quân.
"Con.."
Hắn quỳ xuống, lời thề son sắt, trầm giọng vang khắp sảnh.
"Nếu có một ngày giang sơn nghiêng ngả, xã tắc lung lay, ta nguyện dùng chính máu huyết mà chống đỡ non sông, lấy sinh mệnh mà đổi an bình cho lê thứ. Nhưng giữa trời đất rộng lớn này, chỉ nàng là niềm an ủi của ta. Một đời làm vua, ta nguyện không phụ dân: một đời làm phu quân, ta thề chẳng phụ nàng, xin thái hậu minh xét."
Đại điện tĩnh lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng gió luồn qua song cửa, thổi rung khẽ dải lụa đỏ treo trên cột trụ. Ánh nến lay lắt, phản chiếu lên gương mặt nghiêm nghị của Thái hậu người phụ nữ từng trải qua hai triều đại, quyền uy nghiêng nước nghiêng thành.
Nghe xong lời thề son sắt của Trạch Quân, đôi mày bà khẽ nhíu lại, giọng nói trầm xuống, sắc bén như lưỡi dao mỏng.
"Con không thể vì một nữ tử chốn phong trần, mà hồ đồ! Con là Đông cung Thái tử, là người gánh thiên hạ, há lại để tình riêng làm loạn quốc thể? Trạch Quân, con nên suy nghĩ lại cho rõ! Ta không đồng ý!"
Giọng nói của bà dội vang khắp đại điện, khiến từng người hầu bên dưới cúi rạp mình, không dám thở mạnh.
Nói dứt lời, Thái hậu hất tay áo, vạt lụa dài phất qua không trung như một làn khói lạnh. Bà đứng bật dậy, bước đi thẳng tắp, mỗi bước nặng nề, dội vang trên nền gạch ngọc lạnh lẽo, dứt khoát, để lại sau lưng một khoảng tĩnh mịch đến nghẹt thở.
Trong điện, Hoàng đế và Hoàng hậu ngồi bên, chỉ khẽ cúi đầu, không ai dám mở miệng. Hoàng đế nhấp ngụm trà, ánh mắt sâu thẳm, còn Hoàng hậu chỉ lặng lẽ đặt chiếc bánh điểm tâm lên đĩa, cố giữ vẻ bình thản. Cả hai đều hiểu chuyện hôm nay, dù là bậc phụ mẫu, họ cũng khó lòng can thiệp.
Phù Dung ngồi bên cạnh, bàn tay nàng run lên khẽ khàng. Nàng cảm nhận rõ trái tim mình đang đập gấp gáp trong lồng ngực, đôi môi tái nhợt mấp máy, không nói nên lời.
"Thái hậu không đồng ý…"
Câu nói nghẹn trong cổ họng. Mắt nàng dần ươn ướt, nỗi sợ hãi len lỏi vào từng mạch máu nếu lời bà vừa nói là định đoạt, vậy vận mệnh của Trạch Quân sẽ ra sao? Tước vị của chàng? Cả tương lai của họ, chẳng lẽ đều hóa thành tro bụi?
Nàng quay đầu lại, ánh mắt hoảng hốt tìm kiếm dáng hình quen thuộc. Hắn vẫn quỳ đó, gương mặt tuấn tú tựa tạc, bình thản như mặt hồ không gợn sóng. Dưới ánh nến vàng nhạt, ánh nhìn của hắn như nhuốm một tầng u buồn, điềm tĩnh mà bi thương.
Trạch Quân khẽ cúi đầu, giọng trầm thấp, khàn khàn vang lên trong không gian nặng nề ấy.
"Mẫu hậu đã rõ tâm ý của nhi thần. Dù người có trách mắng hay hạ lệnh, nhi thần cũng chỉ có một lòng này xin được bảo toàn người con gái ấy."
Nói xong, hắn cúi người thật sâu, dập đầu một cái. Tiếng trán chạm đất khô khốc vang lên, khiến Phù Dung như bị ai siết nghẹt tim.
Hắn đứng dậy, áo bào lay nhẹ theo gió, bước về phía nàng. Ánh mắt hắn chạm vào nàng dịu dàng, kiên định, mang theo một sức mạnh lạ thường.
"Dung Nhi, đi thôi."
Giọng hắn nhẹ đến mức tưởng như chỉ mình nàng nghe thấy.
Phù Dung bị kéo đứng lên, bước chân hơi loạng choạng. Bàn tay hắn nắm lấy tay nàng, ấm áp mà run rẩy, như thể sợ chỉ cần buông ra, nàng sẽ tan biến.
Nàng ngẩng lên nhìn hắn đôi mắt ấy, bình thản đến đau lòng. Nàng muốn nói điều gì đó, nhưng môi run mãi không thành tiếng.
Cả hai cùng rời khỏi đại điện trong ánh nhìn ngỡ ngàng của quần thần. Ngoài kia, gió đêm lạnh buốt, cuốn bay vạt áo dài của Thái tử và thiếu nữ từng là người kỹ nữ nơi lầu son gác tía.
Không ai biết họ sẽ đi đâu.
Không ai biết tương lai của họ sẽ như thế nào.
Chỉ biết rằng, trong khoảnh khắc ấy một vị Thái tử vì tình mà phản nghịch mệnh trời, và một nữ tử vì yêu mà dám cùng chàng bước vào vô định.
Điện Tử Trân, ánh trăng ngoài song cửa rơi lả tả, chiếu lên nền gạch ngọc những vệt sáng như nước. Trong tĩnh lặng ấy, tiếng nấc của Phù Dung khẽ vang, yếu ớt mà thảm thiết.
Nàng lắp bắp, giọng run như sợi tơ trước gió.
"Thái… Thái hậu không… không…"
Chưa kịp nói hết, đôi vai mảnh khảnh của nàng đã bị Trạch Quân siết chặt. Hắn cúi thấp người, đôi mắt sâu thẳm nhìn thẳng vào nàng, giọng trầm ấm nhưng kiên định đến lạ.
"Không sao… không sao cả. Thái hậu là người hiền lương, thục đức, xưa nay luôn đặt lòng nhân lên đầu. Người chắc chắn có nỗi khổ riêng… sẽ không sao đâu."
Hắn nói, từng chữ rót vào lòng nàng như dòng suối ấm giữa đêm đông. Nhưng Phù Dung không thể ngừng run rẩy. Hai tay nàng ôm chặt lấy mặt, cả thân thể co lại như chiếc lá bị gió vùi dập. Trong đầu như một cuộn phim tua lại từng đoạn ký ức mơ hồ, những ký ức nhục nhã, tủi hờn cứ như đoạn phim không ngừng tua lại cảnh nàng bị đuổi khỏi lầu xanh, bị người qua đường khinh rẻ, bị hắt nước, bị đánh đuổi, rồi run rẩy đi nhặt từng đồng tiền rơi rớt để sống qua ngày.
"Ta… ta không xứng với chàng…" nàng thổn thức, giọng vỡ vụn.
Trạch Quân chẳng nói gì thêm, chỉ khẽ kéo nàng vào lòng. Vòng tay hắn siết chặt, bàn tay vỗ nhè nhẹ lên lưng nàng, như muốn xoa dịu tất cả cơn giông bão trong tim.
"Không ai có quyền nói nàng xứng hay không," hắn nói, giọng nhẹ mà đầy sức mạnh. "Ta sẽ bảo vệ nàng, dù là chống lại cả thiên hạ."
Sáng hôm sau, cung đình chấn động. Tin đồn lan đi như gió lốc:
"Đông cung Thái tử Trạch Quân dám chống lại Thái hậu, chỉ vì một cô gái chốn phong trần!"
Người người bàn tán, kẻ ngưỡng mộ, người phẫn nộ. Nhưng giữa tâm bão ấy, Trạch Quân vẫn bình thản, hắn giữ Phù Dung trong điện Tử Trân, đích thân chăm sóc, dạy nàng bắn cung, múa kiếm, đôi khi, hắn còn ngồi bên nàng thổi tiêu, tiếng tiêu trầm buồn như lời thề khắc cốt ghi tâm.
Cho đến một hôm, Trạch Minh đẩy cửa bước vào.
"Đệ không định cho cô nương ấy một danh phận sao?" giọng Trạch Minh trầm tĩnh, ánh nhìn sắc bén như đang soi thấu lòng người.
Trạch Quân im lặng giây lát, rồi khẽ đáp, giọng khàn đi:
"Huynh, ta… sợ nàng bị tổn thương."
Trạch Minh trầm mặc, bước tới vài bước, đứng cạnh hắn trước cửa điện. Ánh sáng chiếu lên hai người một trầm ổn, một đang giằng xé giữa lý và tình.
"Trạch Quân," hắn nói chậm rãi, "khi trước huynh ngăn đệ là vì nghĩ đệ chỉ là hứng thú nhất thời. Không ngờ đệ lại nặng tình đến thế. Nếu thật lòng, thì càng phải cho nàng một danh phận, đường đường chính chính ở bên đệ. Chẳng lẽ đệ muốn giữ một nữ nhân mà cả thiên hạ gọi là kỹ nữ trong âm thầm, lén lút sao?"
Nói rồi, Trạch Minh khẽ vỗ vai hắn, mỉm cười đầy ẩn ý.
"Đệ biết thân phận của mình. Đừng để người đời khinh nàng, cũng đừng để chính đệ phải hối hận."
Nói dứt lời, hắn xoay người bước đi, tiếng giày vang khẽ trên nền đá cẩm thạch, nhưng từng lời vẫn đọng lại trong lòng Trạch Quân như những nhát dao lạnh.
Hôm sau, Phù Dung mặc y phục giản dị, mái tóc vấn đơn sơ, không châu báu, không phấn son. Nàng đứng cạnh hắn trước cửa điện. Bàn tay hắn siết lấy tay nàng, ấm áp mà kiên định.
Cả hai cùng vào cung Thái hậu.
Trong đại điện, Thái hậu ngồi ở vị trí chủ tọa, áo lụa vàng óng, búi tóc cài trâm phượng nạm ngọc, ánh mắt nghiêm nghị nhưng vẫn thấp thoáng nét u sầu.
Bà nhìn thấy cháu mình quỳ xuống, nhưng điều khiến bà biến sắc chính là hắn không cho Phù Dung quỳ. Nàng chỉ đứng bên cạnh, cúi đầu thật thấp, đôi tay siết chặt vạt áo, khẽ run.
"Con lại muốn làm gì nữa đây?" giọng Thái hậu vang lên, vừa mệt mỏi vừa tức giận.
Trạch Quân dập đầu một cái, giọng vang dội, rõ ràng không còn kiêng dè.
"Nếu tổ mẫu không đồng ý… thì tôn nhi xin xuất cung cùng nàng."
Thái hậu sững sờ. Mặt bà tái lại, rồi dần chuyển sang phẫn nộ.
"Hồ đồ! Con có biết mình đang nói gì không?"
Bà đứng bật dậy, trâm phượng khẽ lay, đôi mắt ngấn lệ nhưng không để rơi. Giọng bà run lên, nhưng vẫn mang quyền uy khiến mọi người không dám ngẩng đầu.
"Con là Thái tử, là người được chọn để kế vị hoàng quyền, há lại vì một nữ nhân mà bỏ cả giang sơn sao?"
Trạch Quân cúi đầu, nhưng ánh mắt kiên định chưa từng đổi.
"Tôn nhi hiểu… nhưng giang sơn kia nếu không có nàng, thì với tôn nhi, cũng chỉ là hư không."
Thái hậu khựng lại, tim như bị ai siết chặt. Bà nhìn hắn đứa cháu mà bà yêu thương hơn cả sinh mệnh.
Người đời đều biết Thái hậu yêu Trạch Quân đến mức si mê. Khi hắn đã lên bốn tuổi, bà chẳng cho hắn tự đi, sợ chân nhỏ bị sỏi đá làm đau. Mỗi lần hắn ho nhẹ, bà cho ngự y túc trực suốt đêm. Hắn từng chỉ ngón tay vào một vùng đất nhỏ bình yên trên bản đồ và nói.
"Phụ hoàng, nhi thần muốn cái này."
Chỉ một câu ngây ngô của đứa trẻ, hôm sau vùng đất ấy đã trở thành một phần lãnh thổ của Đại Triều.
Thái hậu từng nói.
"Chỉ cần Trạch Quân vui, thiên hạ này đều đáng để đổi."
Nhưng hôm nay, chính đứa cháu mà bà nâng trong tay ấy lại vì một nữ tử mà sẵn sàng buông bỏ tất cả.
Bà nhìn hắn, đôi mắt ẩn chứa vô vàn cảm xúc đau lòng, phẫn nộ, bất lực và thương xót.
"Con… thật sự vì cô ấy, muốn phản lại cả mệnh trời sao?" giọng bà khẽ nghẹn.
Trạch Quân ngẩng đầu, ánh mắt sáng rực như ánh đao trong tuyết.
"Nếu mệnh trời không dung được nàng, thì tôn nhi sẽ thay trời, viết lại mệnh."
Trong khoảnh khắc ấy, Thái hậu như thấy lại hình ảnh tiểu hoàng tôn từng bám lấy vạt áo mình cười khanh khách nhưng giờ, đứa trẻ ấy đã thành một nam nhân dám chống lại cả thiên hạ vì một nữ tử.
Ánh nến lay động, phản chiếu hai thế hệ một người vì quyền, một người vì tình.
Và giữa họ, là đoạn duyên nghịch mệnh, chẳng ai có thể đoán trước sẽ dẫn đến bi kịch… hay truyền kỳ.
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com