Chương 50. Khởi đầu
Điều tồi tệ nhất cuối cùng cũng đến, mọi người đều ủ rũ, riêng Lệ Sa thì sầu hơn bao giờ hết.
"Dạ? Cha mẹ của con bị làm sao hở ông? Ông mới nói cha mẹ của con bị cái chi hở?" Thái Anh chậm hiểu, mãi một lúc sau mới vội vàng lên tiếng hỏi lại, trong câu nói đầy sự lo lắng lẫn buồn tủi.
"Hồi tháng trước đi thu lúa, nặng quá, ghe chìm nhấn chết mấy người trong đó có cha mẹ của mày. Tao có nói trong thư chớ bộ con Sa không nói lại cho mày nghe sao?" Ông bá hộ lên tiếng trả lời, cười khinh khỉnh.
Tháng trước có đi ghe thu lúa, mấy gia nhân trong nhà theo để phụ. Ngờ đâu do lúc về ghe nặng, nước chảy xiết nên không may bị chìm, ai cầm cự giỏi mới bơi lên bờ được, nhưng cha mẹ của Thái Anh không đủ sức nên chết trong lúc đó. Bức thư hôm trước là nói về việc này, Lệ Sa sợ nàng buồn nên giấu nhẹm đi, bây giờ lòi ra không biết phải làm sao đây.
"Cô chủ... chuyện này là thiệt sao... hở? Cha mẹ của em... không còn nữa sao?" Thái Anh vẫn không muốn tin, liền quay sang người mà bản thân tin tưởng nhất mà nghẹn ngào.
"Thái Anh... em đừng có buồn, chuyện không may... cũng xảy ra rồi. Em... đừng buồn nghen, có chị và Thiên Khôi ở đây" Cô ôm lấy nàng an ủi, nước mắt đã đổ ra từ sớm, sao mà nghiệt ngã quá vậy chứ.
"Cha... mẹ mất... vậy sau này Thái Anh sẽ làm sao đây? Cha mẹ thương em lắm, sao họ lại nỡ bỏ em mà đi như vậy hả cô ơi? Thái Anh nhớ cha, nhớ mẹ nhiều lắm... mà giờ về đây lại không thấy họ đâu nữa..." Nàng vỡ òa theo từng lời nói của mình, mấy tháng vừa qua chỉ chăm lo cho Lệ Sa đã quên đi cha mẹ ở quê, lần này về chỉ mong có thể dập đầu tạ tội nhưng đã không còn cơ hội.
"Không sao đâu... còn có... còn có chị và con, chuyện xui rủi cũng... không ai mong muốn. Em có thể khóc nhưng đừng quá đau lòng, cha mẹ cũng không vui khi thấy em như này đâu Thái Anh. Ngoan, nghe lời chị" Cô thấy nàng khóc cũng kiềm lòng không được nhưng phải ra sức an ủi, vì cô biết giờ đây chỉ còn mỗi mình là người Thái Anh có thể dựa vào.
Thái Anh khóc nấc lên, gương mặt đỏ ửng đau lòng. Thiên Khôi thấy mẹ khóc cũng khóc theo, đường xa mệt mỏi nên chẳng còn sức mà ngất trong vòng tay Lệ Sa.
"Thái Anh, tỉnh dậy đi em. Thái Anh..." Cô lo sốt vó, lay người nàng liên hồi.
"Đừng có diễn trò nữa, lôi hai mẹ con nó đi chỗ khác. Con Sa lên đây tao biểu" Nói rồi ông bà bá hộ vào nhà, chẳng thèm đoái hoài gì.
"Để tôi tự đưa vợ con xuống dưới nhà, cô nấu ít cháo rồi cho cổ ăn. Thiên Khôi thì nhờ chị Nương cho nó ngủ giúp tôi"
Lệ Sa chậm rãi nói, đưa Thiên Khôi cho gia nhân rồi bế nàng về phòng sau đó mới bước lên nhà trên, lòng thấp thỏm không thôi. Chuyến này coi bộ khó mà thuyết phục được cha mẹ, nhiều khi còn hại cả Thái Anh nữa thì chết.
"Quỳ xuống" Ông bá hộ cầm cây gậy gõ xuống nền nhà, quát lớn. Lệ Sa liền nghe theo, không nhanh không chậm mà quỳ xuống.
"Mày có biết tội của mày chưa?"
"Dạ, con biết tội của bản thân nặng lắm. Con bất hiếu, chưa có ý của cha mẹ mà đã làm cho Thái Anh sinh nở. Bây giờ con nguyện chịu tội của mình, xin cha mẹ hãy rộng lòng tha thứ cho con và em ấy" Cô nắm chặt hai bàn tay lại, gương mặt kiên định nhưng cũng không kém phần hối lỗi.
"Mày biết mày bất hiếu thì mày bỏ cái con kia ngay tức khắc, tao mắt nhắm mắt mở cho qua. Cho mày thừa kế gia sản, cưới vợ đẹp con ngoan cho mày"
"Còn nếu con không bỏ Thái Anh thì sao?"
"Tao sẽ không cho một xu dính túi, ra đường ở nhà chòi nhà lá hay ăn xin thì kệ mày"
Ông bá hộ đắc ý. Biết tỏng Lệ Sa có thói ăn chơi, không có tiền chu cấp chắc chắn sống không nổi. Chẳng qua lúc này còn đang ham của lạ, mấy chốc lại chán xừ Thái Anh ra cho coi.
"Vậy con thà sống khổ cực mà có mẹ con Thái Anh ở bên, có chết cũng không cần gia sản nhà này. Cha mẹ muốn cho ai thì cứ cho"
Thiếu tiền thì sống không nổi đó, nhưng mất mẹ con họ thì thôi khỏi sống còn hơn. Lệ Sa cô không cần bất cứ thứ gì ngoài họ cả.
*Chát* Ông bá hộ nghe xong sôi máu, dùng cây gậy trên tay đánh mạnh vào người cô đến rướm máu.
"Thứ bất hiếu, lời cha mẹ nói mà mày không nghe lại đi nghe theo cái con điên điên khùng khùng đó sao?"
"Thế cha mẹ lại bắt con bỏ người ta trong khi người ta vừa điên vừa khùng, trên người còn mang cả đứa con chưa đầy một tuổi vậy mà coi cho đặng sao?"
*Chát* Ông bá hộ không nói không rằng liền đánh cô thêm một gậy nữa, tức đến sôi máu.
"Sa à, mày cho mẹ con nó một số tiền rồi đuổi cổ đi biệt xứ. Tới đó mọi chuyện ổn thoả, mẹ cho con tiền đi chơi, cưới vợ đẹp cho con được chớ? Đừng có dại mà cãi lời cha mần chi, ổng nhất quyết không có chịu đâu. Nghe lời mẹ hén con?"
Bà bá hộ xót con, thấy cô bị đánh hai lần liền từ trên ghế ngồi xổm xuống. Dùng lời lẽ nhỏ nhẹ phân tích cái lợi cái hại, nghĩ chắc chắn cô thấy khó sẽ lui, yên phận nghe theo lời bà.
"Không đâu, nhất quyết con sẽ không bao giờ bỏ Thái Anh. Bây giờ thà chết chứ không xa mẹ con của em ấy được, Thái Anh tội nghiệp lắm mẹ à..."
"Vậy thì cút, vác cái xác ra khỏi nhà này nhanh lẹ trước khi tao giết bọn mày. Cút khỏi mắt tao ngay tức khắc"
Ông chua chát nói, bà bá hộ thấy sao mà con bà cứng đầu quá. Chỗ sang giàu lại không chịu mà đi chui tới cái xó bần cùng như Thái Anh cơ chứ.
Lệ Sa nghe xong liền hiểu, chậm rãi dập đầu trước ông bà ba lần.
"Con đây bất hiếu, chưa trả công ơn sinh thành mà đã cãi lời, không thuận theo ý cha mẹ. Nhưng con cũng có nỗi khổ, không thể bỏ vợ và con của con bơ vơ giữa dòng đời phức tạp được. Lần cuối con xin cha mẹ hãy hiểu cho con, Lệ Sa xin lỗi hai người" Nói rồi cô ôm bả vai rướm máu của mình đứng dậy, đi xuống nhà dưới tìm vợ con mình.
"Trời ơi, thứ con mất dạy. Nuôi cho ăn cho học, lớn tồng ngồng tới vậy mà nó bỏ cha bỏ mẹ theo gái. Trời phạt tôi đây mà" Ông bá hộ tức sôi máu, xém ngất đi tại chỗ. Cũng may là có bà bá hộ ở bên đỡ ông, chứ nếu không là té xuống ghế rồi.
------------------
"Cô chủ" Mọi người đang làm việc, thấy Lệ Sa bước xuống liền đồng thanh gập người chào hỏi.
"Thái Anh và Thiên Khôi đâu rồi ạ?"
"Hai mẹ con đang ngủ trong phòng, cô chủ vô coi đi"
"Cảm ơn" Lệ Sa cười nhẹ rồi đi vào.
Đã đến lúc ngủ mà nước mắt nàng vẫn cứ chảy, ướt cả mảng lớn trên gối. Tay ôm Thiên Khôi rất chặt, như đang sợ lại mất đi một người thân thương nữa.
"Thái Anh, Thái Anh à" Lệ Sa ngồi xuống sát bên, nhỏ nhẹ kêu người kia thức.
"Da... dạ...?" Nàng trả lời bằng giọng điệu nghẹn ngào, chỉ mỗi tiếng "Dạ" nhưng phải nói hai lần mới tròn vành rõ chữ.
"Mọi chuyện cũng đã lỡ xảy ra, cha mẹ ở trên trời thấy em như vậy họ sẽ buồn lắm có biết không?"
"Nhưng mà... em nhớ cha mẹ lắm. Từ lần cuối ở bên cha mẹ cũng đã gần hai năm, em chưa... được ăn bánh xèo mẹ làm nữa, cha hứa sau khi... em về sẽ mua cho em búp bê đẹp. Vậy... vậy mà giờ đi hết, bỏ em lại... một mình, điều quan trọng nhất là cha mẹ... chưa được gặp cậu Khôi..." Thái Anh vừa nói vừa khóc, Lệ Sa nhìn mà lòng đau, nước mắt cũng vì thế mà lại chảy ra từ khóe mắt.
"Em yên tâm đi, cha mẹ đang ở trên trời quan sát chúng ta. Họ chỉ là đang ở một nơi rất xa chứ không có bỏ em. Em hiểu chứ?"
"Quan sát... sao ạ? Cô chủ nói thật... chớ? Em còn cơ hội gặp lại cha mẹ... không?"
"Cha mẹ hiền lành, Ngọc Hoàng ở trên trời kêu họ về làm thần tiên, phù hộ cho em và Thiên Khôi mạnh khoẻ. Em sẽ không được gặp lại họ nữa, nhưng chị chắc chắn là họ thấy được em, vẫn luôn quan tâm chăm sóc em. Thái Anh thấy đúng không?"
"Dạ... cha mẹ của em hiền lành lắm. Chắc Ngọc Hoàng... thấy cha mẹ như vậy... nên mới cho họ làm tiên. Bởi vậy mới xa... Thái Anh để giúp những người khác"
"Đúng rồi. Vậy em biết cha mẹ vẫn ở bên nên đừng buồn nữa nghen, chị dám bảo đảm không ai bỏ em hết, chỉ là họ có cách khác để bảo vệ em thôi"
"Dạ..."
Thái Anh yên tâm nín khóc nhưng vẫn còn thút thít đôi chút. Lệ Sa lấy tay lau nước mắt cho nàng, ôm người kia vào lòng mà vỗ vai an ủi.
"Vậy em có đồng ý chịu cực khổ theo chị không hở?"
"Dạ... đồng ý. Thái Anh làm cực từ nhỏ quen rồi, bây giờ có... cực thêm cũng không sao, miễn là có chị ở bên là em mãn nguyện..."
"Soạn đồ đi, chúng ta lên đường xây tổ ấm riêng. Chị không hứa chắc sẽ cho em nhà cao cửa rộng, nhưng chắc chắn cho em được tình thương của một gia đình hạnh phúc"
Một câu hứa của Lệ Sa lúc này như ngàn vàng đối với Thái Anh. Dù không ăn trắng mặc trơn, miễn sao được bên nhau là đủ. Cuộc đời của họ sẽ bước sang trang mới từ đây.
-------------------
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com