ăn trưa
junghwan đang cực kì buồn, vì sao vậy? vì nguyên ngày hôm nay bé không thấy bóng dáng của chú jihoon đâu. bình thường chú ấy hay tò mò ba junghwan tên gì lắm, giờ biết rồi thì lại chẳng thấy đâu. còn ba hyunsuk nữa, hôm nay choi lớn cũng lạ lắm nha, làm cái gì cũng hỏng lên hỏng xuống, người thì ngẩn ngẩn ngơ ngơ, bộ dạng y hệt như mấy chị tuổi mười tám mới lần đầu biết yêu ấy.
chắc tối qua choi lớn về trễ lắm nên lúc mới thức dậy, người ngợm nhìn chả có tí sức sống gì cả. đồng hồ báo thức reo inh ỏi, choi lớn chẳng thèm thức làm junghwan phải xách dép tét vào mông thì mới chịu tỉnh. còn khi ăn sáng, ba hyunsuk cứ đờ đờ đẫn đẫn làm đồ ăn. ăn xong ba chở bé đi học, nhưng lại chở đi lộn đường mới đau chứ, không biết nghĩ gì mà quẹo qua đường đi đến công ty, lạy hồn.
"vô học ngoan nha, ba đi đây." hyunsuk nhẹ nhàng xoa đầu junghwan.
"dạ ba đi. mà ba này, nếu chú jihoon mà có gọi thì ba nhớ nghe máy nha!" junghwan ngây thơ nói.
"à còn vụ này nữa, về nhà hai ba con ta sẽ nói chuyện." hyunsuk đen mặt. bây giờ cậu đang rất nhạy cảm với cái tên park jihoon kia, hễ ai mà nhắc đến hắn một cái là cậu liền xù lông. tại hắn mà sáng giờ cậu chả làm ăn được gì, đến nỗi chở con đi học cũng đi lộn đường. lạy hồn, người kia có sức ảnh hưởng lớn đến cậu quá mà.
"bai ba, choi nhỏ đi học đây." biết là mình lỡ miệng nên junghwan lập tức vọt lẹ, bé nhanh chóng hôn tạm biệt hyunsuk rồi chạy biến vào trường. hừm, coi như thằng con trai của cậu cũng biết nịnh hót để chuộc lỗi.
vì ngày hôm này hyunsuk được nghỉ nên cậu đi mua vài thứ ở siêu thị sẵn tiện ghé qua chỗ junkyu chơi.
kể ra cậu với junkyu quen nhau vô cùng tình cờ, hôm đó là ngày hyunsuk quyết định đi định cư ở một đất nước khác sau khi junghwan tròn 15 tháng tuổi. cậu và junkyu bay cùng chuyến bay và cả hai ngồi cạnh nhau.
vì junkyu cũng là người hàn, nhưng lại bị chuyển công tác sang một bệnh viện chi nhánh ở nhật bản. vào thời điểm đó nó chưa sõi tiếng nhật, chỉ học sương sương trên mạng chứ chẳng bao giờ chịu bắt chuyện với người bản xứ nên lúc ngồi cạnh nhau, cả hai chẳng nói năng gì. nhưng khi máy bay bắt đầu cất cánh, junghwan đột nhiên khóc to làm hyunsuk có phần ái ngại với mọi người, nhất là với junkyu. tuy nhiên nó cũng chẳng than trách gì, vì là bác sĩ nhi, tiếp xúc với trẻ con nhiều nên nó giúp cậu dỗ junghwan khi cậu đang bận rộn lấy sữa cho bé uống. không biết nói chuyện kiểu gì lòi ra hai người đều là đồng hương vô tình gặp được nhau ở nơi đất khách quê người, và thế là hai người thân nhau.
hyunsuk giúp junkyu rất nhiều ở nhật, vì thế nó vô cùng yêu quý cậu. hyunsuk nhờ gì cũng giúp ví dụ như việc trông junghwan những lúc cậu phải tăng ca nên hai người coi nhau như anh em trong nhà.
"ê cuuuu." hyunsuk hớn hở gọi junkyu.
"má ơi, ông anh gọi sang lên tí xem nào." junkyu nhăn mặt, ngày xưa do cậu ngu ngơ với vốn tiếng nhật hạn hẹp nên cứ bị ông anh này trêu mãi. haizzzz... mong rằng có ai trị được ông anh này thì hay biết mấy.
"hì hì, đang làm gì đấy?" hyunsuk cười cười, chọc junkyu cũng vui nhưng không thú vị bằng junghwan, do thằng con cậu còn nhỏ nên dễ dụ, còn junkyu bây giờ biết tiếng nhật thì khôn rồi, không còn ngu ngơ như ngày xưa nữa. hồi đó nói gì cũng nghe, nói gì cũng gật gù, bây giờ có mơ mà nó tin cậu.
"đang xem bệnh án, mà ông anh tới đây làm gì?" junkyu chăm chú đọc từng chỉ số của bệnh nhân trong tờ giấy chi chít chữ, mặc dù xem đi xem lại nhiều lần nhưng nó vẫn muốn xem lại kĩ thêm lần nữa để chắc chắn rằng mình không chẩn đoán sai.
"qua đây để hỏi tội mày chứ sao, dạo này mày làm gì để con anh chê không thèm chơi với mày đấy?"
"hứ, ai thèm làm gì con ông. thằng nhỏ nghịch như quỷ, nhây giống y chang ông, làm tui nhức hết cả đầu." junkyu ảo não than phiền, gì chứ choi junghwan khôn lỏi lắm, không dễ gì lừa nó đâu, nhưng choi hyunsuk chắc là trường hợp ngoại lệ.
"haha con anh mà." hyunsuk cười ha hả làm junkyu cũng bất giác cười theo.
"nhưng mà em thấy nó biết 'nhìn xa trông rộng' hơn anh đấy." junkyu nói, mà hyunsuk thấy cũng đúng. nhìn cái cách mà junghwan gọi jihoon đến vào đêm đó là biết nó tính toán cẩn thận thế nào, khiến cho cậu cũng không nhận ra điểm gì khả nghi.
"nhưng mà từ trước đến giờ em vẫn tò mò mẹ nó là ai nha, anh bật mí xíu đi." junkyu tò mò thật, từ lúc quen biết hyunsuk đến giờ chỉ toàn thấy hai cha con thôi chứ chưa bao giờ thấy mẹ của bé cả.
"ủa sao mày không thắc mắc junghwan có phải là con anh hay không?" hyunsuk nhếch môi hỏi ngược lại.
"u là trời nó là con ông chứ con ai. từ khuôn mặt, tính cách đến cả cách nói chuyện cũng giống ông mà." junkyu trợn mắt nhìn cậu, tự nhiên ông này lại hỏi một câu nghe kì lạ ghê.
"ừm, vậy thì mày đã biết được hơn năm mươi phần trăm về mẹ của junghwan rồi đó. anh nghĩ mày nên thắc mắc vào vấn đề khác thì hơn, thay vì cứ chăm chăm tìm kiếm mẹ của junghwan là ai." hyunsuk nháy mắt một cái rồi lặng lẽ ra về, để lại junkyu một mình ngơ ngác, ông nội này nói gì vậy trời?!
hyunsuk đi về nhà, liếc nhìn đồng hồ thấy chín giờ, nghĩ bụng còn sớm nên cậu dọn dẹp sơ lại nhà cửa, lau lau chùi chùi cũng đã hơn mười giờ, junghwan sẽ về nhà vào lúc mười một giờ nên cậu nhanh chóng đi nấu đồ ăn. khi kim đồng hồ chỉ đến số mười một thì đúng lúc cậu vừa xong.
mở cửa tính đi đón junghwan thì hyunsuk giật mình, ngoài kia jihoon đang bế junghwan đứng trước cửa.
"choi lớnnnnnnn ~" junghwan vui vẻ nhìn hyunsuk.
"ủa hôm nay sao ra sớm vậy?" hyunsuk nghi hoặc hỏi.
"hôm nay trường họp gấp cho nên cô giáo mới cho bọn con về trước." junghwan cười cười nói.
"sao không gọi cho ba?" hyunsuk nhăn mặt hỏi.
"choi nhỏ biết ba hyunsuk đang làm việc nên không muốn cắt ngang, với lại bé cũng chỉ biết mình số điện thoại của chú jihoon thôi." junghwan mếu máo nói, vừa nói bé vừa úp mặt vào hõm cổ jihoon mà làm nũng.
hyunsuk cũng hết lời với thằng con mình, khẽ vuốt lưng junghwan xin lỗi, đến cuối cùng junghwan cũng trồi mặt lên, miệng tươi cười. "vậy ba cho chú jihoon ở nhà mình ăn cơm đi"
hyunsuk đen mặt. ủa vãi, có phải mấy người hẹn trước với nhau rồi không. khẽ liếc qua jihoon, thấy hắn cũng đang nhìn cậu, ánh mắt như muốn ám chỉ rằng nếu không cho vài thì coi chừng. hyunsuk khẽ rùng mình, thôi thì đâm lao thì phải theo lao vậy.
mở cửa ra cho hai người bước vào nhà, jihoon thả junghwan xuống ghế sô pha.
"hai người đợi choi nhỏ một chút, bé đi tắm nha." junghwan lật đật chạy đi lấy quần áo rồi vọt vào nhà vệ sinh luôn.
không khí bỗng trầm xuống hẳn, vì không thể chịu đựng được nên hyunsuk mở lời trước.
"dạo này rảnh lắm hả?"
"ừm, nhưng sáng nay mới bận chút việc." jihoon đáp.
"bận việc gì?" hyunsuk có chút sốt sắng hỏi, cậu biết công việc của người kia vô cùng bận nhưng junghwan lại làm phiền nên cậu có chút lo hắn không có thời gian nghỉ ngơi.
"nhuộm tóc."
jihoon cười cười nhìn cậu, hiện tại hai người đang ngồi trên cùng một cái ghế sô pha nhưng người ngồi đầu, kẻ ngồi cuối. hyunsuk liền liếc qua nhìn tóc hắn, jihoon mới nhuộm lại màu vàng và nó rất đẹp, rất hợp với hắn, đây là lần đầu tiên cậu thấy hắn trong bộ dạng này nên có chút thất thần.
jihoon nhìn lại cậu, hyunsuk hình như cũng trở về tóc đen rồi. Tối qua anh không để ý lắm, bây giờ mới được ngắm kĩ, đúng là người yêu anh có khác, đẹp hết phần thiên hạ.
hai người nhìn nhau một lúc, bỗng jihoon rướn người qua hôn cậu. hyunsuk giật mình nhưng cũng không đẩy hắn ra, dù gì tối hôm qua đã hôn rồi, bây giờ chỉ hôn thêm thôi. nụ hôn lần này có phần nhẹ nhàng hơn lần trước, jihoon khẽ nâng mặt hyunsuk lên, cậu cũng hợp tác vòng tay qua eo hắn làm jihoon mừng thầm trong bụng.
"dừng, junghwan chuẩn bị ra rồi." hyunsuk là người dứt ra khỏi nụ hôn trước, cậu không muốn con trai cậu nghĩ bậy bạ đâu.
"tuân lệnh, bé... yêu... - jihoon bỉ ổi nói, hai chữ cuối khiến hyunsuk trợn tròn mắt. ôi địt, chết tôi rồi!!
"uiiiiii choi nhỏ ra rồi, mình ăn cơm thôi." junghwan lon ton chạy ra, bé trèo lên ngồi giữa hai người. "chời ơi!! môi ba sao sưng lên ghê thế?"
junghwan dí sát khuôn mặt vào môi cậu, bé tò mò hỏi.
"ba bị muỗi cắn." hyusuk cười hề hề nói, ánh mắt khẽ liếc "con muỗi" ngồi bên kia.
junghwan châm chọc cậu lớn rồi còn để bị muỗi cắn. nhưng con à!! con đâu có biết "con muỗi" đó kinh hoàng thế nào, nó cứ hăm he ba miết đấy huhu.
...
ĐÂY LÀ SẢN PHẨM CHUYỂN VER ĐÃ CÓ SỰ ĐỒNG Ý CỦA TÁC GIẢ, VUI LÒNG KHÔNG MANG TRUYỆN RA KHỎI ĐÂY!
Bạn đang đọc truyện trên: Truyen4U.Com